Cẩm Đường Xuân


Cả nhà mặc áo tang, Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc quỳ gối trong linh đường, quan lại cùng gia quyến Phong Châu phủ lục tục tới phủ.
Lão phu nhân bị bệnh, kỳ thật không tính đột nhiên, tin tức từ Kiến Bình Bầu phủ truyền ra ngoài, không ít quan lại Phong Châu phủ đều tới kịp phúng viếng vào đêm
Lão phu nhân trông nom Phong Châu phủ cả đời, không ít quan lại đều là lão phu nhân nhìn lớn lên.
Trong linh đường, đều là tiếng khóc, luyến tiếc lão phu nhân, mỗi người cũng đều tiến lên, nhìn Thịnh Liên Húc nói, “Xin thế tử nén bi thương.”
Thịnh Liên Húc hồng mắt, khom người đáp lễ, cắn môi nói không nên lời.
……
Sắp vào khuya, nhóm người phúng viếng đầu tiên đã lục tục rời đi, Trần Thúc mới nhìn Thịnh Liên Húc nói, “Đi nhìn Viên Liễu đi, nơi này có đệ.”
Thịnh Liên Húc gật đầu.
Trần Thúc canh giữ ở linh đường, một lát sau, mới thấy Đường Ngọc đi vào.
Đường Ngọc tiến lên, thấy hốc mắt hắn hãm sâu, duỗi tay xoa xoa khóe mắt hắn, đưa nước cho hắn, “Uống miếng nước.”
Trần Thúc tiếp nhận.
Thịnh Liên Húc không ở đây, hắn thay Liên Húc quỳ hiếu tịch.
Xung quanh không có người khác, Trần Thúc nhìn nàng, “Vất vả cho nàng.”
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Có thể thay thái nãi nãi làm không nhiều lắm, làm một việc đỡ một việc……”
Hốc mắt Trần Thúc lần thứ hai đỏ hồng, “A Ngọc……”
Đường Ngọc duỗi tay búi búi tóc hắn, “Trường Doãn, có chàng ở đây, thái nãi nãi đã an tâm rồi.”
Chóp mũi Trần Thúc ửng đỏ.
Đường Ngọc nhấc váy lên, quỳ xuống một bên cùng với hắn, “Trường Doãn, thiếp quỳ với chàng”
Trần Thúc nắm lấy tay nàng, cổ họng nghẹn ngào, cũng không nói gì khác
……
Quỳ đến bình minh, Thịnh Liên Húc tới đổi.
Trần Thúc muốn khởi hành đi Thái Châu, dập đầu thật mạnh trước linh cữu thái nãi nãi ba cái, “Thái nãi nãi, Trường Doãn đi đây”

Thịnh Liên Húc đưa hắn đến cửa hầu phủ, “Trường Doãn, đi đường cẩn thận.”
Trần Thúc cùng hắn huynh đệ ôm nhau, “Đệ sẽ mang Kiến Minh bình an trở về.”
Thịnh Liên Húc gật đầu.
Xe ngựa đã dừng lại ở cửa hầu phủ, Vương Uy cùng đi theo hộ tống, đoạn đường này cũng không cần nhọc lòng.
Sắp đến lúc chia tay, Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục tiến lên.
Tang sự thái nãi nãi, Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục đều mặc tang phục, Trần Thúc không ở đây, Đường Ngọc và tiểu Sơ Lục thay hắn tận hiếu trước mặt thái nãi nãi
“Cha.”
Lúc Trần Thúc ôm bé, tiểu Sơ Lục duỗi tay ôm cổ Trần Thúc
Trần Thúc cọ cọ mặt bé, ấm giọng nói, “Cha có việc muốn ra ngoài xa nhà một chuyến, con nhớ chăm sóc mẫu thân, nghe lời mẫu thân”
Tiểu Sơ Lục cũng không hiểu xa nhà là ý gì, nhưng ở cùng Trần Thúc, tiểu Sơ Lục vốn đã thân thiết, vội không ngừng gật đầu.
“Tiểu Sơ Lục, hôn hôn cha đi.” Trần Thúc luyến tiếc bé.
Tiểu Sơ Lục thích nhất hôn cha, vội vàng làm theo, bẹp một cái trên mặt hắn
Lúc này Trần Thúc mới buông bé ra, Lê ma ma tiến lên dắt tiểu Sơ Lục sang một bên.
Ở đây, chỉ còn Đường Ngọc và Trần Thúc.
“Ta…… Ta sẽ nhanh chóng trở về.” Trần Thúc kỳ thật không biết nên mở miệng như thế nào
Tháng tư đến bây giờ, kỳ thật không đủ thời gian một năm.

Tiểu Sơ Lục cũng mới một tuổi bốn năm tháng, lúc này hắn lại muốn tạm xa mẫu tử bọn họ, đi Lưu thành.
Chuyến đi này chậm thì bốn năm tháng, nhiều thì thời gian càng dài
Sau khi bọn họ tân hôn, luôn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, để lại một mình nàng cùng tiểu Sơ Lục……
Đường Ngọc ôn hòa nói, “Đừng lo lắng, thiếp sẽ tự chăm sóc mình cùng tiểu Sơ Lục.


Chỗ thái nãi nãi, chàng cũng an tâm đi, thiếp sẽ ở lại Phong Châu một thời gian, chờ mọi việc trong Kiến Bình Hầu phủ đều an ổn lại về Bình Nam.

Đường về cũng cần thời gian một hai tháng, chờ trở về Bình Nam, thu thập sửa sang lại một ít, chàng gần như cũng sắp trở về rồi.

Thời gian không dài, không cần lo cho thiếp”
Trần Thúc tiến lên ôm nàng.
Nàng luôn biết băn khoăn của hắn, lại chu toàn khắp nơi, làm hắn an tâm không lo
“Đường Ngọc!” Hắn ôm chặt nàng, nói không nên lời
Đường Ngọc nhẹ giọng, “Chàng cũng phải biết chăm sóc mình, đừng nhiễm phong hàn.”
Trần Thúc nhắm mắt.
……
Trên xe ngựa, Trần Thúc vén mành lên, vẫn luôn nhìn Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục nhìn hắn vẫy tay.
Trần Thúc chưa bao giờ không nỡ như vậy
Hắn thiếu mẫu tử bọn họ rất nhiều.
Đi đến chỗ ngoặt, hoàn toàn mất bóng dáng mẫu tử bọn họ, Trần Thúc buông mành, hơi hơi liễm mắt, khi mở mắt, trong mắt đã có thêm vài phần sắc tối
Thái nãi nãi mất, thời cuộc vốn phức tạp cũng vì vậy lại tăng thêm một bậc
Diệp Lan Chi cũng được, người khác cũng được, bởi vì thái nãi nãi, nên có rất nhiều kiêng kị với Phong Châu, nhưng thái nãi nãi vừa mất, Phong Châu chính là khối thịt mỡ, mỗi người đều muốn mơ ước.
Kiến Bình Hầu cùng hầu phu nhân không ở nhà, trong phủ từ trước đến nay chỉ có một mình nhị ca
Hiện giờ Viên Liễu có thai, nhị ca cần lo lắng cho Viên Liễu, còn cần lo lắng cho Phong Châu.

Bây giờ thế cục rối rắm, xung quanh đều đang quan sát, không loại trừ sẽ có người xúi giục.

Hắn đã đáp ứng thái nãi nãi chiếu cố Phong Châu, Kiến Minh không thể tiếp tục ở lại kinh thành
Công Tôn Đán nói không sai, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Tiễn Trần Thúc xong, tiểu Sơ Lục kéo kéo ống tay áo Đường Ngọc, muốn Đường Ngọc ôm.
Đường Ngọc bế bé lên, ôn nhu cười nói, “Tiểu Sơ Lục, chờ chúng ta về đến nhà Bình Nam, cha sẽ trở về mau thôi.”
“Cha.” Tiếng gọi ngây ngô, làm cho nhớ nhung không nỡ mới áp xuống không lâu trong lòng Đường Ngọc lại nảy lên
Cùng đi vào phủ với Thịnh Liên Húc, Thịnh Liên Húc thấp giọng, “Đa tạ, A Ngọc.”
Đường Ngọc ấm giọnv nói, “Việc nên làm, để Viên Liễu nghỉ ngơi một chút, việc trong phủ ta còn có thể chăm sóc được”
Thịnh Liên Húc gật đầu.
Đường Ngọc nhìn hắn nói, “Đi xem Viên Liễu đi, hiếu tịch ở nơi đó để ta nhìn.”
Thịnh Liên Húc cảm kích.
……
Liên tiếp bốn năm ngày, một cái Kiến Bình Hầu phủ to như vậy, không có khả năng thiếu việc, đặc biệt lại đang trong tang sự lão phu nhân
Viên Liễu còn đang nghỉ ngơi, đại phu nói cần phải nằm trên giường, Viên Liễu không có cách khác
Trong Kiến Bình Hầu phủ chỉ có hai người Thịnh Liên Húc cùng Đường Ngọc, việc Đường Ngọc có thể làm đều làm, mọi việc trong phủ đều đang tìm nàng, mặc dù có Đồng bà hỗ trợ, Đường Ngọc cũng có chút quá tải.
Tiểu Sơ Lục cũng cơ hồ đều do Lê ma ma chăm sóc
Nhưng thời điểm mệt mỏi nhất, gắng gượng một chút, phảng phất hết thảy cũng đều qua.
Thời điểm thái nãi nãi hạ táng, Đường Ngọc mang tiểu Sơ Lục đi theo cùng
Trần Thúc không ở đây, nàng và tiểu Sơ Lục thay Trần Thúc đưa tang thái nãi nãi, cũng dập đầu trước mộ thái nãi nãi
Dựa theo lời thái nãi nãi phân phó trước đây, chôn bà cùng chỗ với lão hầu gia, lão hầu gia qua đời nhiều năm, thái nãi nãi nhớ nhung nhiều năm, hiện giờ đã hợp mộ.
……
Chờ tang sự thái nãi nãi xong xuôi, Đường Ngọc còn ở lại Kiến Bình Hầu phủ một thời gian
Thứ nhất, Viên Liễu còn yếu, nàng còn có thể hỗ trợ chăm sóc Kiến Bình Hầu phủ, để Viên Liễu nhẹ nhàng chút; thứ hai, khó có được thời gian ở một chỗ, vừa lúc còn có thể trò chuyện cùng Viên Liễu nhiều chút, sợ nàng khổ sở trong lòng, giải khuây nhiều một chút.
Trước đây Viên Liễu từng hư một hài tử, thai kỳ này thật chú ý thận trọng, cũng khẩn trương, hơn nữa trước đó không lâu khi thái nãi nãi mất, nàng động thai khí, kỳ thật bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Mỗi ngày Đường Ngọc đều cùng nàng đọc sách, chơi với tiểu Sơ Lục, việc trong phủ, Đường Ngọc cùng Đồng bà thu xếp.
Chờ đến cuối tháng ba, thân mình Viên Liễu tốt lên rất nhiều, thai được sáu tháng cũng đã ổn, Kiến Bình Hầu cùng phu nhân cũng trở về hầu phủ, Đường Ngọc cũng gần như muốn chuẩn bị khởi hành về Bình Nam.
Kiến Bình Hầu cùng phu nhân không có đưa tang lão phu nhân, thân thể phu nhân vốn đã không tốt, trên đường có chút sốt ruột nóng nảy, hồi phủ cũng đang nghỉ ngơi, Đường Ngọc vừa đi, gánh nặng hầu phủ liền rơi xuống trên người Viên Liễu cùng Đồng bà

Viên Liễu kỳ thật luyến tiếc Đường Ngọc, nhưng lại biết nàng và tiểu Sơ Lục không có khả năng vẫn luôn ở lại Kiến Bình Hầu phủ.
“Chờ hài tử ra đời, muội với Trường Doãn nhớ tới thăm chúng ta.” Thân thể Viên Liễu nặng nề, trong phủ cũng sợ nàng không ổn, nàng cũng chỉ có thể đưa đến cửa hầu phủ
Đường Ngọc gật đầu, “Được, ta và Trường Doãn, còn có tiểu Sơ Lục sẽ cùng tới.”
Viên Liễu không thể ngồi xổm xuống, chỉ có thể một tay chống eo, chậm rãi khom người, duỗi tay sờ sờ đầu tiểu Sơ Lục, “Tiểu Sơ Lục, bá mẫu sẽ nhớ con”
Tiểu Sơ Lục kêu một tiếng, “Bá Mẫu.”
Tâm Viên Tiễu như muốn hòa tan.
Đường Ngọc bế bé lên, “Ngày sau, chúng ta tới thăm đệ đệ muội muội được không?”
Tiểu Sơ Lục gật đầu.
Gần đến canh giờ phải đi, nếu không sẽ không kịp đến chỗ dừng chân tiếp theo trước hoàng hôn, Thịnh Liên Húc tiến lên, “Được rồi, A Ngọc phải đi thôi.”
Trong lòng Viên Liễu rất không nỡ
Đường Ngọc lên xe ngựa, phất tay cùng nàng
Nàng cũng vẫn luôn phất tay, Đồng bà bên cạnh cẩn thận chiếu cố.
Thịnh Liên Húc đưa nàng đến cửa thành, trên đường cũng nói với nàng tin tức Trần Thúc, ngày mười lăm, cũng gần đến chỗ hai quân giao phong, Thịnh Liên Húc sợ nàng lo lắng, lại lần nữa an ủi nói, “Chuyến này, mỗi người đều mong Trường Doãn bình an, A Ngọc không cần lo lắng.”
Đường Ngọc gật đầu.
Gần đến cửa thành, Thịnh Liên Húc không thể đưa tiếp, “Thuận buồm xuôi gió.”
Đường Ngọc cũng nói, “Chiếu cố tốt Viên Liễu.”
Thịnh Liên Húc đáp lời
Rời khỏi Phong Châu thành, bắt đầu chính thức bước lên đường về Bình Nam
Thời buổi rối loạn, dường như trước nay chưa từng được an ổn
Hiện giờ thái nãi nãi không còn, mặc dù Trần Thúc không nói, nhưng nàng cũng có thể phát hiện quanh mình khẩn trương, thí dụ như Thịnh Liên Húc, rõ ràng đã không nhẹ nhàng như trước đây nữa
Đường Ngọc nhớ thái nãi nãi từng nói với Trần Thúc về Lưu thành và Công Tôn Đán, trong lòng nàng cũng chưa từng chắc chắn qua như bây giờ, chờ lần này Trần Thúc từ Lưu thành trở về, hẳn là sẽ xưng quân hầu.
Loạn thế, thái bình không dễ.
Trần Thúc muốn bảo hộ nàng cùng Sơ Lục an ổn, muốn bảo hộ Bình Nam cùng Vạn Châu an ổn, còn từng đáp ứng thái nãi nãi bảo vệ tốt Phong Châu, chỉ có thể phải tiến thêm một bước.
Tháng năm đầu hạ, hồ sen trong Kính Bình Hầu đều nở rộ, Đường Ngọc dẫn theo tiểu Sơ Lục về đến nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận