Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Thái chở An đến chỗ hẹn, đó là bãi cỏ dưới chân cầu, một nơi vừa đủ sáng cho cả đám tụ tập, nơi mà lần đầu tiên Thái đặt chân đến.

An nhìn quanh quẩn chẳng thấy ai, không lẽ bọn này đổi địa điểm mà không cho mình biết. Đang định lấy điện thoại ra gọi thì bỗng nhiên trời đất tối sầm, có ai đó lấy cái bao thật lớn trùm từ trên đầu cô xuống rồi khiêng đi. Hoảng quá, An le hét inh ỏi mà không có bất cứ ai lên tiếng giúp đỡ làm cô sợ hãi.

-Cứu tôi với, cứu tôi với…

-Anh Thái ơi, cứu em ….

-….

Đợi An la cho đã bọn bắt cóc mới thả cô ra, thì ra là đám bạn láo toét dám bày ra cái trò điên rồ này.

-KHOA KHÙNG, SAO CẬU DÁM…

Chưa kịp nói hết câu thì đèn bật sáng, Linh Chi cầm cái bánh kem bước ra vừa đi vừa hát chúc mừng sinh nhật cô, thì ra bọn chúng bắt An đến đây để tổ chức sinh nhật. Nhìn những nụ cười lấp lánh đằng sau mấy cây pháo hoa làm cô không kiềm được xúc động mà rơi nước mắt.

-Ê, sinh nhật chứ có phải đám tang đâu mà khóc chứ.

Khoa vừa nói vừa lấy tay lau vội những giọt nước trong veo còn đọng trên khóe mắt An.

-Mấy bạn hay lắm, dám liều mạng bắt cóc tôi nữa chứ, may mắn là hôm nay bạn An mặc váy nếu không là mấy bạn nhập viện hết rồi đó.

Câu nói của An làm cả đám phì cười, người mặc váy mà chẳng thấy thùy mỵ hơn được miếng nào hết.

-An, anh này là ai thế?

Long đá mắt qua phía người im lặng nãy giờ, An vội giới thiệu.

-Đây là anh Thái giám…


Chưa kịp nói hết câu đã bị Thái cốc cho một cái ngay đầu “Thái giám cái đầu cô”, An vội xoa xoa đầu rồi giới thiệu đàng hoàng lại.

-Ý nhầm, anh ấy là Thái, anh rể của bạn An.

Cả đám nghe xong há hốc miệng ngạc nhiên, gì mà anh rể, không lẽ Thùy An có chồng rồi. Nhìn bọn chúng nhao nhao quá An lên tiếng gạt qua chuyện khác.-

-Nói chung chuyện dài dòng phức tạp nên mấy bạn biết nhiêu đó được rồi, anh rể hen.

An quay sang nhìn Thái mỉm cười một cái, tự dưng anh thấy mình có chút rung động, thứ cảm giác này là gì đây không biết.

-Em vợ ngoan.

Thái xoa đầu An một cái làm bọn kia trầm trồ ngưỡng mộ, Chi lên tiếng.

-Có anh rể đẹp trai thích thật đấy.

-Trời, anh ấy là thái giám đó, đẹp trai cũng chẳng làm ăn được đâu.

Câu nói của An làm cả bọn cười nghiêng ngả, Thắng liền chen vào.

-Sao bà biết anh ấy là thái giám, không lẽ bà thấy rồi sao?

-Nhìn tướng đi của anh ấy là tôi biết liền.

Đám này mỗi lần tụ tập lại nói toàn những chuyện trên trời dưới đất, vừa nói vừa cười náo loạn cả lên. Thái lắc đầu chịu thua trước miệng lưỡi của cô em vợ này luôn rồi.

-Đi xa quá rồi đó mấy thím, quay lại chuyện chính ngày hôm nay đi.


Nhờ có Long nhắc nhở bọn chúng mới nhớ hôm nay là sinh nhật của An, cả đám ngồi xuống bày thức ăn ra ăn như chưa từng được ăn. Chợt nhớ ra điều gì đó, An quay qua hỏi Thái.

-Quên mất, lúc nãy em bị bắt cóc, lẽ ra anh đi cùng thì phải làm gì để cứu em chứ.

Thái vừa ăn vừa trả lời rất tỉnh mà không cần suy nghĩ.

-Tại sao phải cứu, em bị bắt cóc anh càng vui mà. Với lại chả có bọn nào bắt cóc em được quá 3 ngày cũng sẽ trả về vì cái tật ăn nhiều của em mà thôi.

Câu trả lời hợp lý quá làm 4 đứa kia khoái chí cười lớn, chỉ cần chọc được An là tụi nó vui ghê lắm.

An giả bộ giận dỗi.

-Anh đúng là đáng ghét.

-Thật ra lúc đó anh Thái có nhận ra Khoa vì đã từng gặp nhau ở nhà hàng một lần rồi.

Nghe Khoa nói An mới hiểu ra vấn đề một chút, chứ tên anh rể này mà bỏ mặc mình thật thì chắc sẽ không yên với mình đâu.

Thái nhanh chóng hòa nhập vào câu chuyện không có hồi kết của đám bạn An, mà hầu như nhân vật chính trong câu chuyện toàn là cô mà thôi.

Cả đám nói chuyện, nghịch ngợm bánh kem đầy người, mở nhạc hát ầm ĩ cho đến khi dân phòng tới đuổi mới chịu về.

-Hôm nay cảm ơn mấy bạn nhiều lắm.

An hạnh phúc vì ít ra cô còn có một đêm sinh nhật vui vẻ bên cạnh những người bạn thân, họ lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để khỏa lấp những nỗi buồn trong lòng.


-À quên, quà sinh nhật của An nè.

Chi đưa cho An một con heo bằng bông xinh xắn, rồi cả bọn tạm biệt nhau đi về.

Trời đã về khuya, đường phố cũng dần thưa thớt, không còn dòng người chen lấn nhau, không còn tiếng còi xe ồn ào, không còn khói bụi mịt mù nữa nhưng thay vào đó là không khí mát mẻ yên tĩnh làm lòng người cảm thấy bình yên.

An biết mình ngốc lắm nhưng không biết làm gì khác hơn.

Cô ngốc vì yêu đơn phương một người mà không dám nói, cứ ôm ấp nỗi buồn trong lòng khi nhìn thấy anh quan tâm một người con gái khác. Dẫu biết rằng anh mãi mãi sẽ không bao giờ có tình cảm với mình nhưng trong lòng vẫn nuôi hi vọng hão huyền.

Cô ngốc vì ngay cả ước mơ của bản thân mình là gì cũng chưa từng nghĩ tới, cô chỉ biết sống cho hiện tại, ba mẹ muốn cô theo đuổi điều gì cô sẽ toàn tâm toàn lực để làm.

Cô ngốc vì cảm thấy bản thân mình quá nhu nhược, từ nhỏ đến lớn cô đều nhìn sắc mặt của mẹ và chị để sống, có bị la rầy hay đánh đòn đến thế nào cũng không một lần phản kháng. Những lúc đó chỉ biết về phòng khóc một trận cho thỏa nỗi buồn mà thôi.

-Có chuyện không vui sao?

Thái cảm nhận được nỗi buồn trong mắt An, anh không biết cô bé đã trải qua chuyện gì nhưng mỗi khi nhìn thấy nước mắt của cô anh lại không cầm lòng được, muốn chạy đến ôm lấy thân hình mỏng manh đó vào lòng để che chở, nhưng với tư cách gì bây giờ? Anh rể ư?

Anh biết mình chẳng thể nào làm được điều ấy nhưng nếu cô không coi anh là anh rể thì liệu anh có còn cơ hội để nói chuyện với cô như lúc này không. Giá như anh gặp cô trước, giá như ngay từ ban đầu không phải là Thùy An thì bây giờ có lẽ anh đã không phải e dè như thế này rồi.

An không trả lời, chỉ cười nhạt cho sự ngu ngốc của mình.

Dừng xe cách cổng nhà một đoạn, An bước xuống xe với tâm trạng nặng trĩu, cô vốn là người đa sầu đa cảm, chỉ cần một chuyện nhỏ xíu cũng đủ làm cô suy nghĩ buồn rầu rồi.

-Cảm ơn anh Thái nha, hôm nay em rất vui.

Tâm trạng Thái bỗng vui vẻ hẳn khi cô bé đột nhiên thay đổi cách xưng hô của mình, ánh đèn đường soi rõ những đường nét trên khuôn mặt An, bỗng dưng anh nhận ra cô thật xinh đẹp và đáng yêu hơn tất cả những người con gái mà anh từng gặp.

-Hôm nay anh cũng rất vui, chúc em sinh nhật vui vẻ.

An vẫy tay tạm biệt rồi đi vào nhà, nhưng mới đi được vài bước đã bị Thái kéo tay lại.

-Chuyện gì vậy anh? An quay lại nhìn Thái ngạc nhiên, thân hình nhỏ nhắn vừa vặn trong chiếc váy màu trắng, đôi mắt long lanh khẽ chớp vài cái vì ánh đèn xe vô tình chiếu vào trông cô cứ như một cô búp bê xinh đẹp.


-Qùa anh tặng em đâu?

-Đừng nói là tặng rồi muốn đòi lại nha, em không đưa đâu.

An giữ chặt cái túi nhỏ đằng trước, ai đời tặng quà cho người ta rồi lấy lại, chơi vậy không có vui xíu nào đâu nha.

Tình hình này là biết An không muốn đưa rồi, chưa thấy ai lỳ lợm như con bé này, Thái phải nghiêm mặt dùng vũ lực thì cô bé mới chịu nghe lời.

- Có đưa không thì bảo?

An lấy cái hộp đưa cho Thái mà rủa thầm, còn chưa kịp nhìn thấy hình dáng của cái thứ trong hộp là gì nữa.

-Đồ Thái giám, Thái giúi, Thái giếng, Thái giọt., Thái giòng, Thái…

-Láo toét, dám chửi anh hả?

Thái cốc vào đầu An, ở đâu mà cô nghĩ ra mấy cái tên thật là dã man mà ghép cho anh vậy không biết.

-Xong rồi, vào nhà đi.

Đến lúc này An mới phát hiện cái lắc tay mới được Thái đeo trên tay mình, công nhận anh rể tốt bụng thật, vậy mà nãy giờ cứ nghĩ xấu cho người khác mới ghê.

An đưa tay lên ngắm nghía, chiếc lắc bằng bạch kim đính những hạt đá màu trắng rất xinh đẹp, dường như nó được thiết kế để giành riêng cho cô thì phải.

-Vào nhà đi đồ ngốc.

-Dạ, cảm ơn anh Thái giám nhiều nha.

Nói xong An chạy một mạch vào nhà, đêm nay chắc sẽ có một giấc ngủ ngon đây.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận