Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Cầm điện thoại lên gọi cho Khoa không cần qua đón nhưng mới vừa mở miệng nói đã bị cậu ta mắng té tát, hôm nay là ngày gì vậy không biết.

-Đừng có mà mê trai bỏ bạn nghe, anh ta
là người xấu, vừa biến thái vừa thần kinh nữa, An đi với anh ta thế nào
cũng nguy hiểm, trên đời này chẳng ai tốt bằng bạn Khoa đâu.

-Chỉ vài ngày thôi à, nha nha bạn Khoa đẹp trai.

-Ừm, chỉ mấy ngày thôi đó, à quên, cấm An ôm eo anh ta đó.

An phải năn nỉ ngọt ngào lắm Khoa mới chấp nhận đi học một mình mấy ngày,
chẳng hiểu sao rước một cục nợ vướng tay vướng chân như An có gì thú vị
đâu mà Khoa lại muốn chở cơ chứ.

Khuya, chuẩn bị đi ngủ thì nhận
được tin nhắn của Thái “Chân đau hạn chế đi lại một chút, sáng mai anh
qua đón, ngủ ngon nha Thỏ con”

An mỉm cười một mình, càng ngày cô nhận ra Thái tốt bụng nhiều hơn mình nghĩ, mặc dù lúc nào cũng tìm cách trêu ghẹo nhưng đằng sau đó là sự nhiệt tình, quan tâm đến người khác.
An thích cái cách quan tâm của Thái, nó không khiến người khác khó chịu
hay cảm thấy bị làm phiền, mặc dù có đôi lúc hơi quá trớn nhưng lại làm
cô vui vẻ.

Nếu như Bảo là mối tình đơn phương đầu tiên của An,
khiến An suy tư suốt một thời gian dài bởi nó chỉ toàn mang đến nỗi buồn thì Thái như một làn gió mới thổi vào cuộc đời cô, bên cạnh Thái cô
không còn nghĩ đến Bảo hay bất cứ chuyện nào khác, anh luôn có cách cuốn cô vào những câu chuyện không đầu không đuôi của mình. Hai con mắt nhỏ
xíu cứ chớp liên tục làm khuôn mặt anh không thể nào nghiêm nghị trước
mặt An được.

Cơ mà tại sao hôm nay lại nghĩ đến Thái nhiều thế
không biết, chắc là bị anh ta ám ảnh luôn rồi, thôi ngủ sớm lấy sức mai
còn đối phó với anh ta nữa. Nghĩ thế An mang theo tinh thần vui vẻ chìm
vào giấc ngủ say, đã lâu lắm rồi mới được có những giấc mơ nhẹ nhàng như thế.



Sáng, Thái xuất hiện trước nhà đúng giờ, mặt mũi
hớn ha hớn hở như mới nhặt được vàng. Thấy An khập khiễng bước ra, Thái
trêu chọc.

-Anh nhớ em là Thỏ chứ có phải Rùa đâu mà chậm chạp dữ vậy hả?

Mới sáng sớm đã muốn gây chuyện, An liếc Thái một cái nảy lửa.

-Đưa em đánh cho gãy chân thử xem anh có đi được không mà ở đó nói như đúng rồi vậy.

-Chân nè, đánh đi, mai mốt có người qua chở đi làm, thích.

-Mới sáng đừng có để em chửi nha.

An bực bội leo lên xe, miệng rủa thầm tên Thái đáng ghét suốt ngày chọc tức cô.

Chở cô đến trường, Thái cẩn thận giúp An mở mũ bảo hiểm, vuốt lại mấy cọng
tóc trước mặt rồi mới đi đến bệnh viện. Những hành động đó vô tình lọt
vào mắt Thùy An, phải cố gắng lắm cô mới có thể giữ được khuôn mặt điềm
tĩnh như thế này.

Nuốt cục giận vào trong, cô cố gắng mỉm cười đến nói chuyện với em mình.

-Thái An, chân em bị sao thế?

-Chỉ bị bong gân thôi chị. An thấy chị quan tâm đến mình thì vui lắm.

-À, trưa nay đi ăn KFC với chị nha, hôm nay nhà không có cơm.

-Cũng được chị, trưa nay ba cũng không ăn cơm ở nhà.

An nghe chị rủ đi ăn thì phấn khởi hẳn không để ý đến ánh mắt tức giận của chị khi nhìn mình.

-Tan học chị đợi em ở quán gần nhà nhé.

Thùy An vẫy tay về lớp, nhưng đi đứng thế nào lại đá trúng cái chân đau của An làm cô phải ngồi xuống nhăn nhó.

-Chị xin lỗi, em có sao không Thái An?

-Không sao, chị về lớp đi.

Thùy An quay người bước đi với nụ cười nửa miệng, nếu đừng đụng đến người
của cô thì cô cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu. Cô không bao giờ chịu
thua trước ai, huống hồ là em gái của mình thì càng không thể, đối với
cô, thứ gì bản thân muốn thì cho dù dùng thủ đoạn gì cũng sẽ giành giật
được.

An đau đến mức chảy cả nước mắt nhưng cũng phải cố lết vào
trong lớp, cũng may Chi xuất hiện đúng lúc giúp nếu không chắc cô vẫn
còn loay hoay ở cổng trường rồi.



Giờ giải lao, An loay hoay nhắn tin nói Thái không cần qua chở, anh có chút không vui.

-“Anh không cần qua đón em nha”

-“Why?”

-“Em đi ăn với chị Thùy An”

-“Hả???”

-“Ai đút đâu mà hả? Vậy nha”

-“Ừm, em đi cẩn thận nhé, có gì gọi cho anh. Thỏ-xấu-xí”.

Giải quyết xong tên Thái rồi cảm thấy nhẹ nhàng gì đâu đó, chỉ còn Khoa là cứ làu bàu bên tai mãi thôi.

-Chân đau thì về nhà nghỉ đi, còn ham hố đi chơi này nọ.

-Kệ người ta đi, người ta có tiền là có quyền biết chưa.

-Đồ cứng đầu.

-Chứ đầu mấy người mềm quá.

An với Khoa ngồi cãi nhau chí chóe, xíu hồi tự dưng không biết sao Khoa
làm mặt giận luôn. Thật ra cậu chỉ muốn tốt cho An nên mới không muốn cô đi, không hiểu sao thái độ của Thùy An làm Khoa có chút nghi ngờ mà nói thì An không chịu nghe lời nên cậu giận luôn.



Đang ngồi say sưa ngắm cảnh thì Thùy An và Bảo tay trong tay bước vào, cảnh tượng tình tứ của hai người làm An thoáng bất ngờ không biết phản ứng thế
nào, gương mặt ngượng ngùng thấy rõ.

-Thái An, lâu rồi không gặp em xinh ra đó nha.

Bảo trò chuyện rất tự nhiên, còn An chỉ mỉm cười gượng gạo, cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt Bảo nữa.

Galang kéo ghế cho Thùy An, ánh mắt Bảo nhìn chị rất dịu dàng.

Nhìn nét mặt của cô em gái, Thùy An cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô thừa biết em
mình thích Bảo như thế nào, vì thế cô cố tình thân mật với Bảo để cho An nếm trải cảm giác đau đớn như cô đã từng.

-Em đến lâu chưa? Tại hôm nay anh Bảo học ra hơi muộn.

Thùy An nói chuyện rất ngọt ngào.

-Cũng mới đến thôi.

An lúng ta lúng túng, chẳng lẽ người yêu chị nói là Bảo sao? Một cảm giác
đau nhói trong tim, tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh như thế này cơ chứ? Cô biết chuyện Bảo có người yêu cũng sẽ có ngày xảy ra nhưng không nghĩ nó lại nhanh như thế, mà tại sao lại là chị Thùy An mà không phải một
người nào khác chứ? Nếu như vĩnh viễn cô không thể quên được Bảo thì làm sao cô dám đối mặt với hai người họ, làm sao cư xử đúng theo vai vế của một người em vợ bây giờ.

Nhìn đống thức ăn An không có cách nào nuốt nổi, bây giờ đối với cô thứ gì cũng chỉ toàn vị đắng mà thôi.

-Ai da..

Bốn con mắt hướng về Thùy An khi cô khẽ la lên, thì ra trong lúc bất cẩn cô làm đổ cốc Coca lên chiếc váy trắng xinh đẹp.

-Sao em bất cẩn quá vậy?

Bảo mắng yêu rồi dịu dàng lấy khăn lau cho Thùy An, hai người nhìn nhau thật ấm áp.

-Anh, Thái An nhìn kìa, kỳ quá à.

Cô nũng nịu tựa đầu lên vai Bảo, anh choàng tay qua ôm lấy eo cô.

-Có gì đâu, sau này Thái An cũng sẽ trải qua cảm giác này thôi mà.

Cảm giác mình cứ như người ngoài cuộc, không thể chịu đựng thêm được nữa An xin phép về trước.

-Xíu nữa em còn có tiết học, em về trước nha.

Không đợi hai người trả lời, An cố gắng đi thật nhanh ra khỏi quán để giấu đi những giọt nước mắt chực trào. Cô căm ghét bản thân mình kinh khủng,
một việc nhỏ nhặt là quên người con trai này thôi mà cũng không thể làm
được, cô sắp phát điên lên rồi.

Còn Thùy An vô cùng hả hê khi
nhìn em gái mình như vậy, cô sẽ không dừng lại cho đến khi An và Thái
không còn bất cứ mối quan hệ nào với nhau nữa thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui