CHƯƠNG 12
Bạch Vương điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh.
Y thật sự không gặp Tiêu Vị Ương đến nữa.
Thậm chí, ngay cả khăn mặt, gối đầu, tiết khố, tranh vẽ, thư quyển đều được đưa trả lại, ngay cả dải buộc tóc của Tiêu Vị Ương cũng được thủ hạ của Bạch Vương tự tay đem trả về.
Tiêu Vị Ương nhìn một phòng đủ loại đồ vật, nhếch môi, không nói lời nào.
Tiêu Vị Ương vẫn như cũ, mỗi ngày đều ở lỳ trong Hộ bộ đến tận khuya, mới chịu hồi phủ.
Ngày đó, đang trên đường hồi phủ, bắt gặp Công bộ Thượng thư Tả Ấm đi ngang, Tiêu Vị Ương đang định lên tiếng chào hỏi. Nhưng Tả Ấm kia lại hớt hải như trúng tà, khóe miệng còn treo nụ cười ngu, lướt qua hắn.
Tiêu Vị Ương không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn vốn không thích để tâm chuyện của người khác.
Nhưng loại thần thái này của Tả Ấm quá mức khác thường.
Tiêu Vị Ương lo lắng vị đồng môn này cứ như thế chết giữa đường, không thì cũng tông vào vách tường.
Hắn đành đi theo ngay sau Tả Ấm.
Tả Ấm đi vào Hoa cư lâu.
Lông mày Tiêu Vị Ương nhíu lại.
Tả đại nhân đến loại địa phương này làm gì?
Hắn phát hiện Tả Ẩm không đến uống rượu, chỉ trực tiếp đi thẳng lên lầu hai.
Lông mày Tiêu Vị Ương nhíu càng chặt.
Một chân đặt trên bậc thang, chân còn lại còn tại mặt đất, hắn do dự không biết có nên đi theo không.
Đúng lúc này, từ một nhã gian ở lầu hai truyền ra thanh âm, “Tả công tử, ngài tới rồi, tiểu thư nhà ta đang chờ ngài.”
Toàn thân Tiêu Vị Ương chấn động.
Đôi đồng tử chợt trở nên âm trầm.
Nhưng hắn không nói lời nào, mà bước chân đặt trên bậc thang cũng bị rút về.
Tiêu Vị Ương xoay người rồi đi
Vì thế, ngày hôm sau, thời điểm Tiêu Vị Ương vừa trông thấy Bạch Nhược Thủy, liền cảm thấy đối phương tươi cười đắc ý vô cùng.
Khi đó, vừa đúng lúc Hoàng thượng ở trong điện triệu kiến Tiêu Vị Ương, Bạch Nhược Thủy ra vẻ thản nhiên đi từ trong ra, rõ ràng đang buộc đai lưng nhưng lại làm như rất miễn cưỡng.
Tiêu Vị Ương nghẹn họng, trân trối nhìn, phản ửng đầu tiên của hắn là lập tức xoay đầu lại, tức giận trừng Hoàng thượng.
Hoàng thượng cúi đầu làm như đang chú tâm đọc tấu chương.
Vì thế, Tiêu Vị Ương chỉ hơi nhếch khóe môi, không nói gì hơn.
Bạch Vương điện hạ lười biếng đi đến trước mặt hai người còn lại, cầm lấy chén trà trên bàn của Cảnh Võng, uống một hơi cạn sạch. Y phục Bạch Nhược Thủy vô cùng ít, giống như còn đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn mộng xuân.
Tiêu Vị Ương chỉ cảm thấy cả người như bị một ngọn lửa giận thiêu đốt.
Nhưng trên mặt Hộ bộ Thượng thư vẫn tỏ ra như bình thường, hắn cung kính bái kiến Bạch Vương điện hạ. Mà Bạch Nhược Thủy chỉ miễn cưỡng đáp lại bằng một cái ngáp, cười mà không cười, rồi ném cho đối phương một cái liếc mắt. Đáp lại cái liếc mắt phong tình, Tiêu Vị Ương hung hăng trừng mắt, liếc trả lại một cái. Nhưng Bạch Vương điện hạ giống như hoàn toàn không nhìn đến. Y tự do tự tại lượn lờ khắp nội điện, cuối cùng nằm thẳng cẳng trên chiếc giường nhỏ mềm mại đặt một góc.
Hoàng thượng ngẩng đầu, “…À ờm… Tiêu ái khanh?”
Tiêu Vị Ương tức tối thu hồi tầm mắt.
Vì thế, Hoàng thượng tiếp tục cùng Tiêu Vị Ương đàm luận công việc.
Thời điểm Tiêu Vị Ương rời đi, Bạch Vương Bạch Nhược Thủy vẫn còn chưa trở về.
Ngày trước, Tiêu Vị Ương từng vị Bạch Vương mượn gió bẻ măng, thó mất quan ấn, mà đứng đợi ở trước cửa tiền điện.
Hôm này, thời điểm ra về, hắn chợt nhớ tới sự tình từng xảy ra trong điện này, cước bộ vì thế mà chậm lại.
Nhưng chẳng qua, chỉ là ngừng chân một hồi mà thôi.
Sau khi dừng lại một lúc, bản thân giống như lại vì cái gì đó mà phát giận, cho nên, Tiêu Vị Ương lại nhanh chóng bỏ đi.
Bạch Vương điện hạ mở tiệc đãi khách.
Ngày nào cũng vậy, Bạch Vương phủ nườm nượp kẻ đến người đi, quả nhiên luôn luôn tưng bừng đàn ca, múa hát.
Hôm nay, Bạch Vương mở tiệc chiêu đại quan viên lục bộ.
Tiêu Vị Ương cũng nhận được thiếp mời, hắn theo lẽ thường đi dự tiệc.
Trên gương mặt không hề mất đi vẻ ưu nhã, hắn ngẫu nhiên cùng đồng môn bên cạnh trò chuyện, vui đùa, không hề làm ra chuyện gì ảnh hưởng xấu đến toàn cục. Chỉ duy một điều, ánh mắt luôn lạnh đi khi bắt gặp Bạch Nhược Thủy.
Bạch Vương điện hạ ăn nói khéo léo, tươi cười chuyện trò, y hiện tại là vị Vương gia khác họ duy nhất trong triều.
Địa vị của Bạch Vương điện hạ, so với vài tháng trước, càng không thể bì kịp.
Bạch Vương phủ mỗi ngày đều là ca múa tiệc tùng, rõ ràng lông mày Hoàng thượng cũng không nhăn đến một nếp.
Đêm càng lúc càng khuya.
Rượu càng uống càng nhiều.
Bạch Vương điện hạ mời rượu, uống đến say ngất ngư, hai má đã có chút ửng hồng.
Quan viên ngồi hai bên cũng có chút men say.
Vị trí ngồi của mọi người vì say rượu mà không phân rõ đông tây nam bắc.
Tiêu Vị Ương nhận lấy y rượu của vị bên cạnh kính, uống cạn một hơi, trên mặt vẫn luôn lạnh lùng.
Bạch Vương càng uống, tươi cười càng thêm phần khả cúc. (tươi roi rói)
Vũ cơ xinh đẹp động lòng người, khiến đám quan viên không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.
Tiêu Vị Ương chợt cảm thấy những bài vũ trình diễn trong bữa tiệc này vô cùng quen mắt.
Nhớ lại ngày đó, khi Bạch Vương mời Hộ bộ Thượng thư đến chơi, cũng có ca vũ như vậy.
Lông mày nhướng lên.
Trong lòng dấy lên một dự cảm bất hảo.
Quả nhiên.
Vũ khúc kết thúc, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt bên tại. Bạch Vương điện hạ miễn cưỡng đứng dậy.
“Bổn vương hôm nay cũng thật cao hứng, cho nên sẽ vì mọi người hiến vũ một khúc.” Bạch Vương điện hạ tủm tỉm cười bí hiểm, khoát tay một cái, lập tức có người nhận lấy chén rượu trên tay y. Bạch Vương điện hạ trút xuống trường bào trên người, liền xuất hiện hai thị nữ tiến lên giúp y mặc thêm một bộ vũ y bạch sắc, sau đó phát quan cũng được gỡ xuống, chỉ để lại một cây trâm cài tóc bằng ngà được cài hờ trên đầu.
Xung quang ngồi đầy người.
Thanh âm sáo trúc vô cùng êm dịu.
Tay áo Bạch Vương điện hạ nhẹ nhàng chuyển động, thanh âm tán thưởng lập tức rộ lên.
Tiêu Vị Ương sớm tức giận đến bốc khói.
Hắn được có mấy người châu đầu, ghé tai nhau rì rầm, “Từ lâu đã nghe tiếng…Bạch Vương điện hạ dung mạo phi phàm. Hôm nay được chiêm ngưỡng, quả thật trăm nghe không bằng một thấy a.”
“Ha hả, ngươi còn chưa thấy bộ dạng y ở trên giường đâu.” Tên này dường như đã uống khá nhiều rượu, hành động lời nói ra có phần phóng túng.
“Hử? Chẳng lẽ người thấy qua rồi sao?”
“Này, bản quan đương nhiên không có phúc phận này. Chỉ có Hoàng thượng mới có thể chân chính nhìn được nha.”
“Ngươi nhìn kìa, dáng người ——”
“Ngày thường Bạch Vương điện hạ lúc nào lạnh như băng sơn, hôm nay thay bằng bộ dáng cười tủm tỉm thế này, thật sự động lòng người a…”
……
Tiêu Vị Ương siết chặt chén rượu trong tay.
Này là để cho hắn mà!
Này là nhảy cho một mình hắn xem!
Tiêu Vị Ương tức giận vô cùng.
Hắn uống hết chén này đến chén khác.
Hắn luôn cúi đầu, nên không chú ý tới tầm mắt Bạch Nhược Thủy luôn hướng về phía mình.
Bạch Vương kết vũ, tay áo xung lên, lướt qua đỉnh đầu Tiêu Vị Ương.
Tiêu Vị Ương chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh đập vào mặt mình. Hắn lập tức ngẩng đầu, duỗi tay bắt lấy vật thể đánh úp về phía mình, rồi đem nó giật mạnh xuống. Trong tay xuất hiện thứ gì đó mềm mại, nhẵn nhụi, hóa ra là một mảnh sa tanh trắng.
Tiêu Vị Ương nhất thời kinh ngạc.
Người ngồi xung quanh đều hoảng hốt.
“Lớn mật!” Lập tức có kẻ vỗ bàn đứng lên, “Tiêu đại nhân, ngài như vậy là có ý gì?”
“Ngươi dám lớn mất đùa giỡn Bạch Vương trước nhiều người sao?”
Tiêu Vị Ương lạnh lùng nhìn bọn họ, thu tay lại, đem mảnh sa tanh kia nắm chặt trong lòng bàn tay. Hắn vẫn như cũ ngồi tại chỗ, không hề có ý tứ đứng lên.
Ống tay áo của Bạch Vương điện hạ bị người ta xé rách một mảnh, nhưng y chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Vị Ương, cười mà như không cười.
Tiêu Vị Ương uống cạn rượu trong chén, sau đó đứng lên, dọa sợ đám quan viên ngồi xung quanh.
“Bạch Nhược Thủy! Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Dứt lời, Tiêu Vị Ương xoay người bước đi.
Cảnh đêm trong Bạch Vương phủ luôn rất đẹp, huyền diệu khiến người ta phải nín thở.
Trong cơn tức giận, hắn rời chỗ ngồi, đi thẳng một mạch ra ngoài. Sau khi rời tiệc, chính mình lại mơ hồ không biết đã đi về hướng nào, kết quả đợi đến khi hoàn hồn, đã phát hiện bản thân lạc tới một chốn xa lạ.
Chỉ còn nghe được từ xa xa, mơ hồ truyền lại thanh âm đùa giỡn, tiếng sáo trúc, cùng ca múa.
Ngón tay vừa động, nơi đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác mềm nhẵn của tơ lụa. Tiêu Vị Ương cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra đoạn vũ y của Bạch Nhược Thủy bị chính mình xé rách lại đang bị bản thân siết chặt trong tay. Tiêu Vị Ương nhìn chằm chằm mảnh vải dệt sắc trắng, cõi lòng chợt động,
Ký ức ngày đó vẫn mịt mờ như vậy, Bạch Y Y rúc vào ***g ngực hắn, giả vờ rơi lệ. Lúc đứng lên, hắn cũng vô thức xé rách một mảnh vải nơi ống tay áo của đối phương.
Chính đêm hôm đó, hắn phát hiện chính mình vì người kia mà động tâm.
Cũng vào đêm hôm đó, lần đầu đầu tiên vươn tay, hắn chạm đến giọt lệ của người kia, tinh xảo tựa như đá quý Tây vực tiến cống, trong suốt, thuần khiết tựa hồ chưa từng nhiễm chút bụi hồng trần, hay những sự phàm tục nơi thế gian. Tiêu Vị Ương càng siết chặt hơn năm ngón tay, trong lòng bàn tay còn cảm giác được móng tay mình ghim vào da thịt, mà mảnh lụa trắng ngần trong tay cũng có độ ấm như giọt nước mắt đêm hôm ấy.
Bạch Nhược Thủy a…
Một tiếng thở dài của Hộ bộ Thượng thư bị sự tĩnh lặng của màn đêm nuốt chửng.
Chậm rãi thả bộ dọc theo con đường nhỏ, chưa được vài bước, hắn liền bắt gặp hàng liễu rũ quen thuộc. Từng lớp từng lớp liễu tinh tế xếp lên nhau, đung đưa theo gió đêm, như suối tóc đen của Bạch Nhược Thủy.
Trên đời này thật có loại nam tử, ngày thường vẫn luôn tao nhã như vậy?
Vào đến bên trong đình nghĩ mát, Tiêu Vị Ương nhẹ nhàng ngồi xuống. Ký ức về ngày hôm đó, lúc Bạch Vương biếng nhác nằm nghiêng trên tráp nghỉ ngơi, trang phục vô cùng xa hoa, ung dung mà hòa nhã, tuy cao quý nhưng vẫn vô cùng thản nhiên, dù cho có phần tùy tiện mà vẫn hoa lệ, hay thanh nhã mà lạnh lùng. Hai phong thái đẹp này tuy mâu thuẫn nhau, nhưng chẳng phải chỉ cần tụ lại trên người vị nào đấy sẽ biến thành phong lưu tràn đầy sao?
Một cành liễu rũ chợt quét qua gương mặt Tiêu Vị Ương. Hắn giật mình, bàn tay theo phản xạ có điều kiện chụp lấy nhành liễu kia. Bạch Nhược Thủy! Tiêu Vị Ương suýt nữa thì hô thành tiếng, nhưng vừa ngẩng đầu, lại chẳng thấy Bạch Vương đâu, chỉ có mỗi Ngũ hoàng tử Hồng Diệp.
“Thượng thư đại nhân thật có nhã hứng nha.” Hồng Diệp bày ra bộ dạng thành khẩn, ngồi xuống bên cạnh, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy có vài phần tương tự Bạch Vương.
Tiêu Vị Ương đứng lên, ý định rời đi.
“Ái chà chà, ta đáng ghét thế sao? Mắt vừa nhìn thấy ta đã muốn bỏ đi, người ta đau lòng lắm đó.” Hồng Diệp ở sau lưng hắn cười cười, “Người ta thế mà vội vàng chạy sang đây xem ngươi nha.”
“Cảm tạ, miễn cho.” Tiêu Vị Ương lạnh lùng nói.
“Ngươi không hiếu kỳ Bạch Vương như thế nào qua lại với ta sao?” Thiếu niên kia phun ra một câu như vậy, quả nhiên khiến Tiêu Vị Ương đang muốn rời đi phải thả chậm cước bộ. Cho nên, thiếu niên vô cùng đắc ý nói tiếp, “Nhắc lại cảnh tượng người ta cùng Bạch Vương điện hạ gặp nhau, phải nói là phi thường lãng mạn nha.”
“Chuyện tình cảm của Bạch Vương điện hạ, can hệ gì đến bản quan!”
“Nào nào nào? Ngươi không muốn nghe sao?” Hồng Diệp gấp gáp cao giọng, “Vậy sao ngươi còn đứng bên kia nha?”
“…” Tiêu Vị Ương tức tối, hừ một tiếng, “Ngẫu nhiên nghe một chút cũng không sao cả.”
“Này, chậc chậc chậc.” Hồng Diệp miễn cưỡng nằm dài xuống tráp nghỉ, liếc nhìn đối phương, “Muốn nghe chuyện cứ việc nói thẳng, cần gì làm như thế.”
Tiêu Vị Ương không đáp tiếng nào, chỉ trở lại trong đình, ngồi xuống chỗ cũ.
“Eo ôi, thật quang minh lỗi lạc nha.” Thiếu niên liếc nhìn hắn, nơi đáy mắt lẫn lộn nhiều cảm xúc, lúc ẩn lúc hiện. Tiêu Vị Ương trong lòng đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt không chút thay đổi, “Muốn kể lại, hẳn phải mất một hồi mới nói hết được.”
“Ngươi thật sự đáng ghét.” Thiếu niên ha ha cười, “Bạch Nhược Thủy như thế nào lại coi trọng ngươi nhỉ? Chẳng có chỗ nào đẹp, lại giống như tượng gỗ, làm sao có thể thưởng thức dáng vẻ phong lưu phi thường của Bạch Vương điện hạ chứ, lại càng không thể săn sóc bảo bọc một mỹ nhân như vậy. Điểm này, ta chắc chắn tốt hơn ngươi nhiều lắm nha.” Ngũ hoàng tử Hồng Diệp luyến tiếc thở dài.
“Người hoàng tộc của quý quốc đều dông dài vô nghĩa như vậy sao.”
“Ái chà chà, ngươi không muốn cùng người ta tâm sự chút sao, khó được dịp ta hưng trí thế này lắm nha.” Thiếu niên dùng ánh mắt như hết thuốc chữa nhìn hắn, “Ngươi xem dáng nằm người ta thế nào, ngươi không cảm thấy thanh âm người ta êm tai lắm sao? Không cảm thấy chút rung động nào sao?”
“Bản quan không giống như quý hoàng tử có sở thích nam sắc, vừa nhìn thấy nam nhân liền khát cầu đến mức bổ nhào đến ôm.” Tiêu Vị Ương không có chút hảo cảm nào với vị Ngũ hoàng tử này.
“Cái này cũng đúng.” Cứ ngỡ Hồng Diệp sẽ cự lại, nhưng chẳng ngờ đến đối phương lại gật gật đầu, “Người như Tiêu đại nhân, vừa nhìn đã biết, thật sự là loại người trước khi thành thân tuyệt đối sẽ không chạm qua thê tử dù chỉ một chút, nhất định tuân thủ đến chết quy củ đêm động phòng mới có thể làm mấy chuyện như cởi quần áo này nọ. Có phải hiện tại ngài vẫn còn là xử nam?”
“Vấn đề riêng tư của bản quan không phiền người ngoài phỏng đoán.” Tiêu Vị Ương bày ra gương mặt băng giá, “Bản quan thật sự không dư thời gian cùng ngài nói những chuyện tầm phào!”
“Ngươi đáng ghét quá đi ——” Thiếu niên cắn ngón tay, cười hì hì, “Được rồi được rồi, người ta nói chính sự đây. Nhắc đến thời điểm người ta cùng Bạch Vương điện hạ gặp được nhau, thật sự là —— lúc đó, rất nhiều hoa trong cung của quý quốc ta đang vào đợt nở rộ, nghe tin đồn Bạch Vương điện hạ đến đây, nữ nhân đều mở tung cửa sổ nhà mình, muốn ngắm nhìn tận mắt phong tư của vị Vương gia nước láng giềng. Mà phần ta, vừa vặn lại nhận lệnh phụ hoàng ra tận cửa thành ngênh đón khách quý. Kết quả, không nghĩ tơi, ta đã gặp được người trong mộng kia ——”
Đầu mày Tiêu Vị Ương nhăn nhíu lại.
Đây là thứ tên kia muốn hắn phải nghe sao?
“Sau đó, ngươi có đoán được người kia nói gì không?” Hồng Diệp quay đầu hỏi hắn, nơi đôi con ngươi ánh lên ý tứ khiêu khích.
Lông mày Tiêu Vị Ương nhíu càng chặt. Không chút nghĩ ngợi, hắn đáp, “Quý quốc ngài không còn ai đoan chính một chút sao? Người nào người nấy đều mê trai hết cả à?”
“Tiêu, Vị, Ương!” Sắc mặt thiếu niên lập tức biến đen, “Nếu ngươi là thần tử của ta, ta đã sớm nói phụ hoàng đem ngươi ra ngũ mã phanh thây!”
“Này thật khiến cho Ngũ hoàng tử phải thất vọng rồi.” Tiêu Vị Ương nhàn nhạt đáp, “Bản quan cũng phi thường chờ mong. Đáng tiếc phụ mẫu bản quan chưa từng đem ta đến sống nơi quý quốc.”
“Hừ.” Thiếu niên tức giận, ngồi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi rống lên, “Bạch Vương khen ta trẻ tuổi! Hừ! Cái này ngươi kiểu gì so với ta đều kém hơn!”
“Thế thì đã sao?” Tiêu Vị Ương vẫn thản nhiên.
“Ái chà chà, ta đây tức tối làm gì, rõ ràng mình đang chiếm thế thượng phong cơ mà.” Hồng Diệp nằm trở lại, nhìn lên trần nhà, giống như thì thầm với chính mình, “Ta đây trẻ tuổi lại xinh đẹp, đứng bên cạnh Bạch Vương chẳng khác nào do thượng đế tác hợp. Vừa vặn, Bạch Vương lại thích nam nhân, còn cùng ngươi cãi vã trở mặt. Ta lại đúng lúc gặp được Bạch Vương, thật sự là chuyện tốt thiên thời địa lợi nhân hòa.”
“Ngũ hoàng tử tiếp tục mộng tưởng đi. Hạ quan cũng không tiện quấy rầy nữa. Cáo lui.” Tiêu Vị Ương cúi thấp người, chuẩn bị rời đi.
“Hử? Ngươi nhanh vậy đã muốn đi?” Hồng Diệp vội vàng kéo hắn trở lại. Tầm mắt Tiêu Vị Ương rơi xuống trên tay thiếu niên, còn đang bận lôi kéo tay áo mình. Con ngươi hắn càng thêm âm trầm, “Hoàng cung Ấp quốc cho phép những hành động lôi kéo thế này sao? Ở bổn quốc, này được coi là hành vi không hợp lễ giáo đó!”
“Ngươi chẳng lẽ không muốn nghe lý do vì sao ta thích Bạch Vương à?”
“Vì sao?”
Thiếu niên chỉ chờ có thế để được vênh váo, hếch cao đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Vị Ương, “Ngươi không biết Bạch Vương rất giống ta sao?”
Chẳng buồn để ý đến biểu tình không cho là đúng của đối phương, thiếu niên bắt đầu hứng khởi tuôn ra một tràng, “Ngươi xem, Bạch Vương điện hạ tuyệt sắc như thế, cùng ta thật sự tương xứng. Hai người chúng ta, tính tình Bạch Vương điện hạ, tám chín phần hẳn cũng tương tự như ta. Y thích hoa, ta cũng thích. Mà ta đây thích ăn hoa quả, y cũng như thế.”
Trong bóng đêm vang vọng một tiếng cười lạnh.
“Chỉ cần tương tự, là có thể thích một người sao?” Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Tiêu Vị Ương rơi giữa màn đêm, giống như mang đến một cảm giác áp bách kỳ dị, “Trời sinh vạn vật, tương sinh tương khắc, thường là bù khuyết lẫn nhau. Từ xưa đến này, chưa từng thấy ai nói những sự vật tương tự lại có thể phối chung?”
“Con cái giống cha mẹ, huynh đệ tỷ muội cũng thế, chẳng lẽ tình cảm giữa bọn họ không tính là thương yêu sao?”
“Những người đó yêu thương nhau, chủ yếu không phải vì giống nhua, mà chính nhờ huyết thống, là loại tình cảm xuất phát từ ơn dưỡng dục, so với loại yêu thương kia hoàn toàn bất đồng.” Khóe môi Tiêu Vị Ương đầy nét trào phúng, “Bất quá lời của Ngũ hoàng tử thật khiến ta nghĩ đến một chuyện. Sử sách xưa này vẫn ghi lại rất nhiều chuyện cũ huynh đệ tàn sát lẫn nhau đếm không hết, không biết Ngũ hoàng tử có ý kiến gì về điều này?”
“Ngươi! Ngươi đây là ly gián!” Thiếu niên hừ một tiếng, “Ngươi muốn ly gián quan hệ giữa ta và Bạch Vương!”
“Ly gián sao?” Nét cười nơi khóe môi Tiêu Vị Ương càng rõ ràng hơn, mà bóng đêm lại khiến cho nó trở nên lúc ẩn lúc hiện, làm cho thiếu niên đối diện vừa nhìn thấy trong lòng liền nhảy dựng, nụ cười này, thật sự nguy hiểm lại vô cùng ngạo nghễ, “Ngươi, ngươi cười cái gì!”
“Bản quan cười Ngũ hoàng tử luôn mồm bảo thích, nhưng suy nghĩ chẳng hơn được gì ngoài ý này!”
“Ngươi ——” Trong khoảnh khắc, Hồng Diệp lùi về, đem ngón tay trỏ về phía hắn, “Hừ. Ta là đang giúp y!”
“Giúp y?” Tiêu Vị Ương nghiền ngẫm cười, “Để cho Bạch Vương điện hạ ở trước mặt mọi người giống như đám kỹ nữ hiến vũ sao?” Thanh âm rét lạnh như băng. Trong nháy mắt, thiếu niên hoảng hốt cứ ngỡ chính mình nghe lầm. Giọng điệu mỉa mai lạnh lẽo như vậy, làm sao có thể phát ra từ con người tao nhã trước mặt này. Thiếu niên không khỏi kinh ngạc ngước nhìn, nhưng vừa trông thấy lại sợ đến trợn trừng hai mắt. Chưa bao giờ, bản thân gặp qua người nào có ánh mắt lãnh liệt như vậy, cho nên chính mình trong một khắc cảm giác như thân thể bị đục thành trăm lỗ, “Thích một người, làm sao có thể không để tâm việc để cho người khác thưởng thức thần thái quyến rũ của y? Nếu là ta, không có khả năng chia sẻ việc này!”
Hồng Diệp không biết dùng từ nào mới đúng, “Ta, ta là —— chính Bạch Nhược Thủy chấp nhận!”
“Y chấp nhận, bởi vì chính ngươi xúi giục!” Ánh mắt Hộ bộ Thượng thư sắc bén như lưỡi kiếm, ẩn trong bóng đêm vẫn khiến Ngũ hoàng tử cảm thấy áp lực lớn đến mức thở không thông. Thanh âm lạnh lùng của Tiêu Vị Ương vang vọng trong không gian, mang theo tức giận, “Ngươi đây là đang bỏ phí y đó!”
“Ta…” Hồng Diệp im lặng, phát hiện chính mình không cách nào phản bác được.
Dưới lớp y phục, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người này —— tuyệt đối không phải loại vô hại nhã nhặn như bề ngoài!
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Hồng Diệp thoáng qua vô số ý nghĩ.
Tỷ như —— đối phương hẳn là không được tự nhiên!
Nhân tài hẳn sẽ tự bộc lộ tài năng của mình, nhưng đồng thời rất dễ bị kẻ khác nhìn thấu. Người hiểu được phải thu liễm, che giấu hào quang của mình, mới là loại khó đối phó nhất. Mà Tiêu Vị Ương là Hộ bộ Thượng thư, tuy chỉ là một quan văn, đã có khí thế như vậy. Con người hắn, thật đã thu liễm nhiều hay ít đây?
Sẽ tỷ như ——
Người này không có dung mạo tuyệt thế, cũng chẳng phải tài trí kinh người. Chỉ biết, hắn được dân chúng tin cậy yêu mến. Từng nghe phong thanh, hắn đối với sự vụ trong triều, ngay cả những chuyện vụn vặt nhất, đều phải đợi chỉ thị của Hoàng thượng. Cho nên, lúc trước, bản thân mới không để hắn trong lòng, nhưng hiện tại xem ra, chính mình hẳn đã quá coi nhẹ đối phương.
Lại tỷ như ——
Bổn quốc vì sao lại không có nhân tài như vậy? May mắn, quan hệ hai nước khá gắn bó. Nếu như khai chiến, người như vậy, chỉ sợ bên mình phải nhanh chóng tiêu diệt! Diệt trừ hậu hoạn!
Còn tỷ như ——
Ánh mắt nhìn người của Bạch Vương quả nhiên không sai, nếu đã lựa chọn ý trung nhân đương nhiên không có khả năng là loại tầm thường, thế thì xem ra ——
Bất luận là công hay tư, chính mình đều phải đem người trước mặt xử lý cho thỏa đáng!
Thiếu niên còn chưa ý thức được trong khoảnh khắc, đáy mắt mình chợt thoáng qua một tia sát khí.
Thời điểm nghĩ như vậy, thiếu niên đột nhiên phát hiện khí thế áp bách của người kia đã không còn. Tiêu Vị Ương vẫn đoan đoan chính chính đứng giữa đình nghỉ mát, ngữ khí bình thản, như thể trưởng giả đối với người trẻ tuổi ân cần dạy bảo, “Loại yêu thích giống như ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thu tay lại thì hơn.”
Hồng Diệp trừng mắt.
Khí thế vừa nãy, chợt tan biến tựa như chỉ là ảo giác của thiếu niên mà thôi?
Càng kinh ngạc hơn là thời điểm thân ảnh Tiêu Vị Ương đã sớm cách rất xa, “Chuyện giữa bản quan cùng Bạch Vương điện hạ, khuyên Ngũ hoàng tử không cần xen vào việc của người khác.”
Hắn…
Thiếu niên đương nhiên không còn nhìn thấy thân ảnh người nào đó trong bóng đêm nữa, chỉ còn dáng dấp nhành liễu rũ mơ hồ giữa không gian tù mù. Ngũ hoàng tử nhẹ nhàng nâng tay, ống tay áo tuột xuống cổ tay, lộ ra lưỡi dao mỏng chỉ trong chớp mắt đã bị khí thế đối phương làm cho bất động.
Bị nhìn ra rồi…sao?
Nhẹ tay miết qua lưỡi dao mỏng trong bóng đêm càng thêm phần sắc lẻm, không nghĩ đến đầu ngón tay liền bị cắt trúng. Thiếu niên rên khẽ một tiếng, giơ ngón tay đặt bên môi mút vào. Lúc này, thiếu niên cũng đồng thời không còn nghe thấy tiếng sáo trúc của ai đó tự mình hiến vũ ở phía xa xa, đổi lại là những thanh âm ồn ã.
Bạch Vương điện hạ hẳn đã xảy ra chuyện!
Thời điểm Tiêu Vị Ương vội vã trở lại thì đã chậm.
Bạch Vương Bạch Nhược Thủy y vũ đơn bạc, hiện tại lại chẳng còn bao nhiêu. Không rõ có phải vì đối phương vừa hiến vũ xong nên có chút mệt, mới thở hồng hộc như thế, còn cả hương vị mồ hôi rất đậm. Có điều, Tiêu Vị Ương lại nhìn thấy một cảnh tượng khác nữa, Bạch Vương điện hạ một chân dẫm lên một người, ‘xoạt’ một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, giận dữ mắng, “Buông bổn vương ra! Bổn vương không thể không giết hắn!”
“Bạch Vương điện hạ, trăm triệu lần không thể a!” Một nhóm thần tử gấp đến mồ hôi đầm đìa, nhưng lại ngại Bạch Vương quyền cao chức trọng, cho nên không một ai dám tiến lên ngăn cản.
Kẻ bị dẫm dưới chân vốn là bị thị vệ bên cạnh Bạch Nhược Thủy bắt lại, mắt thấy Bạch Vương rút kiếm sợ tới hồn lìa khỏi xác. Nhưng gã ta vừa phát hiện Tiêu Vị Ương đang chạy qua, giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, vội vàng giãy khỏi giam cầm muốn lao tới chỗ người nào đó mà kêu cứu, “Tiêu đại nhân cứu ta!”
Nôi các Đại học sĩ Văn Hà Tốn, quan tứ phẩm, cấp bậc ngang hàng Lục bộ Thượng thư, năm hai mươi lăm thi đậu Tiến sĩ, ba năm sau thăng tới Đại học sĩ. Hộ bộ Thượng thư Tiêu Vị Ương như thế nào còn không quen thuộc người này.
“Đại nhân! Đại nhân! Ngài nhất định phải cứu ta! Hạ quan chỉ là nhất thời uống quá nhiều rượu, mạo phạm Bạch Vương điện hạ. Hạ quan đáng chết! Đáng chết lắm! Nhưng tội này của hạ quan không có đáng chết a ——” Văn Hà Tốn kia kính cẩn cầu cứu, kêu cứu đã nửa ngày mà mãi vẫn chưa thấy Tiêu Vị Ương đáp lời. Vừa ngẩng đầu lên, gã ta liền bắt gặp đôi đồng tử u ám của Tiêu Vị Ương ánh lên ý cười lạnh như băng, cho nên tay chân lập tức rét cóng, toàn thân run rẩy, “Ta… Ta…”
“Thật vậy sao?” Thanh âm Tiêu Vị Ương vô cùng bình thản, tựa như phong thái quan lớn của hắn ngày thường, khiến bọn quan viên vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, liền nín thở, luống cuống tay chân không ngừng lau mồ hôi. Lúc này, Văn Hà Tốn cảm thấy thanh âm này như thể tiếng nói từ âm phủ. Nhưng hiện tại, ngoại trừ Tiêu Vị Ương, không còn ai có thể cứu được gã ta, “Cứu ta! Mau cứu ta —— Tha ta đi! Tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân nhất thời hồ đồ!”
Tiêu Vị Ương mỉm cười, cúi đầu nhìn đối phương.
“Người ngươi động vào chính là Bạch Vương a…” Tiếng thở dài thật dài, ý tứ như là ta đây cũng đành bó tay thôi.
“Nhưng mà, Tiêu đại nhân ngài nhất định không để loại chuyện này phát sinh được? Có phải hay không! Ngài công chính vô tư như thế, ngài không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra! Ngài nhất định sẽ không bó tay, để mặc a! Đại nhân, đại nhân à, ngài nhất định phải cứu ta a ——”
Lúc này, Bạch Nhược Thủy còn chưa hết nổi trận lôi đình đang bị Ngũ hoàng tử ghì chặt, cố hết sức giãy dụa khiến cho y phục càng thêm xốc xếch, trông vô cùng thê thảm.
Mà hiện tại, đám quan lại xung quanh, một số lên tiếng khuyên ngăn, số khác trách cứ Văn Hà Tốn, cũng có vài kẻ lên tiếng cầu Bạch Vương thủ hạ lưu tình. Bọn họ còn phái người vội vã trở vào cung thông báo cho Hoàng thượng. Những người còn lại chủ yếu đứng dồn vào một góc, lắc đầu thở dài. Cho nên chỉ cần đứng giữa đám người ồn áo đó chú ý một chút, Tiêu Vị Ương dù đã rời khỏi bữa tiệc, cuối cùng cũng vỡ lẽ được chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Vương kết thúc vũ khúc, vũ y trắng ngần, vô cùng mỏng manh. Mà Văn Hà Tốn kia tuổi trẻ dễ kích động, trước đó lại thấy Tiêu Vị Ương làm rách tay áo Bạch Vương cũng chưa thấy y trách phạt gì, hơn nữa Bạch Vương vẫn luôn cười mà như không cười coi như không có gì. Cho nên, có rượu khích lệ, nhất thời hứng chí, gã chợt ảo giác thấy Bạch Vương hướng phía mình nở nụ cười nhàn nhạt. Vì thế, thời điểm Bạch Vương bước tới bên cạnh, Văn Hà Tốn nương theo xúi giục của men rượu, chụp lấy ống tay áo Bạch Nhược Thủy. Mà Bạch Vương vừa nãy chứng kiến Tiêu Vị Ương rời khỏi bàn tiệc, vốn đang nghẹn một bụng tức, lại thêm Ngũ hoàng tử Hồng Diệp cố tình đuổi theo sau. Vì thế, y càng không thể nghĩ nhiều, tùy tiện tìm một lý do phất tay áo rời đi, đúng lúc bị kẻ nào đó giữ lại. Cũng may, ống tay áo không bị kéo rách, nhưng chỉ một động tác nho nhỏ kia đã khiến lửa giận như được châm thêm dầu, lập tức giận đến tím tái mặt mũi.
Tiêu Vị Ương đối với Văn Hà Tốn kia, cũng không quá hảo cảm.
Trong triều vốn không thiếu những nhân tài trẻ tuổi, tựa như Tiêu Vị Ương, hoặc Văn Hà Tốn vậy. Bọn họ hầu hết đều là những con người đầy tài hòa và nhiệt huyết. Đương nhiên, có những người kín đáo nội liễm, ngược lại một số kẻ bẩm sinh đã vô cùng tùy hứng cùng cao ngạo. Một trong số đó chính là Văn Hà Tốn kiêu căng kia. Văn gia vốn là dòng dõi thư hương, mà gã lại là độc đinh (con trai một), từ nhỏ đã muốn gì được nấy, thích gió có gió, đòi bầu trời có sao chắc chắn không dám để trăng. Về sau, gã lại đậu Trạng nguyên, trong suốt ba năm làm quan chưa từng bị Hoàng thượng trách cứ lần nào, cho nên thân phận càng lúc càng hiển hách, vì thế cũng ít người dám lên tiếng bình phẩm.
Tiêu Vị Ương vốn cho rằng người này sớm muộn gì cũng phạm sai lầm, chỉ không nghĩ đến gã lại chọn cách xúc phạm đến Bạch Vương thế này.
Địa vị của Bạch Vương Bạch Nhược Thủy trong triều, sau lưng không ít kẻ bàn ra tán vào, nhưng ngoài mặt đụng phải Bạch Vương, đều tỏ ra cung kính. Cũng vì, y được Hoàng thượng cưng chiều quá mức nên mới có thể kiêu ngạo như vậy. Nếu thật sự người này lấy sặc mị chúa, nói không chừng trong tình huống này sẽ có tâm tư khác. Nhưng là, tính tình Bạch Vương hoàn toàn trái ngược với loại người kia, y tự nhiên sinh ra đã cao ngạo mạnh mẽ như vậy, cho nên hiện tại bị một quan viên tứ phẩm khinh rẻ, bản thân sao có thể chấp nhận được.
Tình thế như nước với lửa giao chiến, Bạch Vương nghiến răng nghiến lợi, thề rằng phải giết cho được Văn Hà Tốn để giải cơn hận. Mà Văn Hà Tốn vẫn luôn tự tin với chức danh Đại học sĩ của mình, còn là trợ thủ đắc lực bên cạnh Hoàng thượng, dù cho bằng quyền vị của Bạch Vương, nếu ra tay với quan lớn trong triều cũng là trọng tội khó tránh. Cho nên, cảnh tượng hiện tại biến thành thế này, một người đuổi một người trốn, mà quan viên Hình bộ xung quanh đã sợ đến mức chân tay mềm nhũn, đương nhiên không một ai dám tiến lên ngăn cản Bạch Vương, hoặc bắt Văn Hà Tốn kia lại. Cuối cùng, Tiêu Vị Ương vẫn là chạy trở về.
Cho nên khung cảnh một lần nữa đổi lại, khiến trong lòng Tiêu Vị Ương có chút hối hận.
Hối hận cũng vì sao chính mình lại vội vàng chạy trở về như thế.
Văn Hà tốn vốn không phải kẻ ngu dốt, mà điều gã nói càng không sai. Có Hộ bộ Thượng thư Tiêu Vị Ương ở đây, dù cho đối phương có là Bạch Vương, hắn chắc chắn không có khả năng dung túng người kia giết chết Nội các Đại học sĩ ngay trước mắt mình.
Bạch Vương ở bên kia vẫn tiếp tục giãy dụa, trường kiếm nắm chặt trong tay, lúc ẩn lúc hiện, “Làm càn! Kẻ nào! Kẻ nào dám ngăn bổn vương! Giết chết hắn! Mau buông bổn vương! Họ Văn kia, mở to mắt cho ngươi ra! Bổn vương là đối tượng ngươi có thể xằng bậy sao?”
Mà lúc này, Tiêu Vị Ương cũng thầm hy vọng Bạch Nhược Thủy một kiếm đâm thẳng vào người cái kẻ Văn Hà Tốn nào đó.
Nhưng Văn Hà Tốn giảo hoạt kia rất nhanh nhẹn trốn thoát, lại còn né ra phía sau Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân! Tiêu đại nhân công chính vô tư, nhất định phải cứu hạ quan đó! Hạ quan tội không đáng chết mà!”
“Bạch Vương điện hạ…” Tiêu Vị Ương thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng, “Văn đại nhân có tội, nhưng mà tội không đáng chết. Mong Bạch Vương khoan hồng độ lượng, không cùng hắn so đo.”
Bạch Nhược Thủy hiện tại tức đến hai gò má trắng bệch, nhưng ngay thời điểm thanh âm Tiêu Vị Ương truyền tới bên tai, động tác vô thức bình tĩnh lại phần nào, “Tiêu Vị Ương! Ngươi có gan ngăn cản bổn vương?”
Tiêu Vị Ương tựa hồ si mê ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của Bạch Nhược Thủy.
Cớ gì trên đời này lại có kẻ, ngay cả tức giận cũng lóa mắt đến vậy.
Vì tức giận, ánh mắt nheo lại, lạnh đến thấu xương, lại sắc bén như lưỡi dao. Tầm mắt bất giác đụng phải chiếc cằm có chút gầy của Bạch Nhược Thủy, Tiêu Vị Ương không khỏi thở dài một tiếng, “Bạch Vương, nếu hôm nay ngài ám sát Nội các Đại học sĩ, dù là nhất thời tức giận, nhưng Hoàng thượng nào có thể coi như không? Ngày mai lúc lâm triều, những quan viên khác sẽ nói gì? Ngài chẳng lẽ muốn Hoàng thượng giao mình cho Hình bộ xử lý theo quốc pháp? Hay buộc Hoàng thượng phải che chở ngài, sau đó chính mình nhận về đủ loại chỉ trích của đám quan viên. Dù cho Hoàng thượng làm như có mắt như mù, có tai mà điếc, nhưng triều đình sẽ suy nghĩ thế nào? Tin tức này nếu truyền xuống dưới, dân chúng sẽ có cảm tưởng gì?”
“Hừ!” Bạch Vương chuyển thành hướng kiếm về phía Tiêu Vị Ương, “Chuyện của bổn vương, ngươi không có tư cách can dự vào! Ngươi cứ việc tránh sang một bên! Để mặc bổn vương giết chết tên kia, sau đó ta nhất định đến trước mặt Hoàng thượng chịu phạt đòn!”
“Bạch Vương điện hạ cần gì phải chịu ủy khuất vì loại tiểu nhân này.” Tiêu Vị Ương vươn tay, dùng đầu ngón tay kẹp lại mũi kiếm. Động tác của hắn vô cùng nhẹ, không quan tâm đến việc Bạch Vương chỉ cần hơi run tay một chút, sẽ khiến lưỡi kiếm làm bị thương tay mình. Thật cẩn thận gạt kiếm sang một bên, Tiêu Vị Ương ngẩng đầu. Bạch Vương Bạch Nhược Thủy chỉ cảm nhận được một đôi con ngươi nhu tình như nước đang nhìn về phía mình, cùng cái mỉm cười khiến lòng người phải áy náy, “Văn đại nhân tử tội có thể miễn, nhưng khó tránh khỏi tai vạ, đương nhiên phải chịu phạt. Loại chuyện thế này vốn rất khó xử, hạ quan cho rằng không nên truyền ra ngoài, nếu để lọt đến tai Hoàng thượng, thật sự rất không hay. Cho nên, mong Bạch Vương điện hạ có thể giao người này cho hạ quan, hạ quan nhất định thay người xử lý ổn thỏa, được chứ?”
“Bổn vương nuốt ——” Hai tròng mắt Bạch Nhược Thủy trợn trừng, hướng thẳng về phía đối diện.
Tiêu Vị Ương mỉm cười nhìn y.
“Ngươi!” Hai gò má Bạch Nhược Thủy ửng hồng, “Tiêu Vị Ương! Ngươi dám mở miệng đùa giỡn bổn vương! Ngươi biết rõ bổn vương —— ngươi, ngươi, bổn vương nhất định đem ngươi ——”
Không đợi Bạch Vương điện hạ nói ra mấy câu kiểu như thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn này nọ, Tiêu Vị Ương cao giọng, “Bạch Vương điện hạ nghĩ thế nào?”
“Bổn vương ——!” Bạch Nhược Thủy nghẹn lời, trừng mắt liếc đối phương, khịt mũi hừ lạnh, nhanh chóng thu kiếm lại, “Được! Nhưng bổn vương muốn tận mắt thấy hắn lãnh năm trăm trượng!”
“Đại nhân! Tiêu đại nhân! Năm trăm trượng trăm triệu lần không được a! Năm trăm trượng này, hạ quan nếu không chết, cũng mất nửa cái mạng đó!” Văn Hà Tốn trốn phía sau Tiêu Vị Ương nghe như vậy, sợ tới mức vội vàng chụp lấy ống tay a1oo Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân, cầu ngài giúp ta chuyện này! Ngày mai hạ quan nhất định đến tận nhà hậu ta! Hạ quan cầu ngài ——”
Tiêu Vị Ương làm như không nghe được thanh âm van nài của vị nào đó, mỉm cười với Bạch Nhược Thủy, “Cứ theo lời Bạch Vương điện hạ vậy, người đâu ——”
“Tiêu đại nhân ——”
Tiêu Vị Ương mỉm cười quay sang Hình bộ Thượng thư, “Việc này phải phiền Lý đại nhân vậy.”
Hình bộ Thượng thư đã bước sang tuổi năm mươi sáu, vỗ vỗ chòm râu bạc, “Này là đương nhiên.” Dứt lời, ông uy nghiêm vung tay, “Mau đem xuống!”
Ngay lập tức, thị vệ đã sớm đợi bên ngoài nhanh chóng tiến vào, đem Văn Hà Tốn trói gô lại, sau đó kéo ra một góc không xa, có thể nghe được thanh âm trượng gỗ quật vào da thịt vang lên, cùng tiếng rên rỉ thảm thương.
Tiêu Vị Ương im lặng nhìn Bạch Nhược Thủy.
“Đáng ghét! Tiêu Vị Ương, cái tên đáng giận ——”
Tẩm cung Huệ phi nương nương truyền ra thanh âm rống giận, trách mắng.
“Làm sao vậy, Tiêu đại nhân rõ ràng giúp ngươi tỉnh táo lại, không thì ngươi đã gây ra sai lầm nghiêm trọng rồi, ít nhiều cũng phải cám ơn hắn, còn tức giận cái gì?”
“Tiêu Vị Ương kia! Hắn ——” Bạch Nhược Thủy khẽ run rẩy.
Huệ phi nương nương có chút kinh ngạc, “Bổn cung thật ra cho rằng Tiêu đại nhân xử lý rất tốt. Nhưng cái tên Văn Hà Tốn kia, dám cả gan khi dễ đến ngươi, trong lòng Bổn cung đương nhiên tức giận. Ngày mai lúc gặp Hoàng thượng, ta nhất định phải nói vài câu với y.”
“Tiêu Vị Ương! Đáng ghét, đáng ghét lắm ——” Bạch Vương điện hạ thở hổn hển chụp lấy chén rượu cung nữ vừa mới rót đầy, uống một hơi cạn sạch, “Hắn thế mà dám nói với ta, nếu bổn vương xử phạt Văn Hà Tốn, vậy chuyện hắn kéo rách tay áo bổn vương, chẳng phải cũng nên đem ra trị tội. Dám to gan lớn mật như thế! Dám coi rẻ bổn vương như thế! Có khi nào hắn thật sự cho rằng bổn vương không dám đem hắn ——”
Bạch Nhược Thủy nhớ đến đây, cơn tức trong lòng lại sôi trào.
Tiêu Vị Ương kia có ý gì?
Rõ ràng hắn nói với bổn vương, chỉ cần ta chính miệng nói thích hắn, hắn sẽ đồng ý. Nhưng bổn vương nói ra rồi, hắn lại cười cợt mà từ chối. Rõ ràng, bổn vương đã bảo không còn thích hắn nữa, hắn lại mỉm cười nhìn ta, còn dùng cái thanh âm dịu dàng mềm mại kia mà hỏi, “Y Y, ta đây mạo phạm ngươi, còn nghiêm trọng hơn cả Văn Hà Tốn kia, ngươi hẳn không muốn chặt bỏ cái đầu này của hạ quan đó chứ?”
Tiêu Vị Ương kia, dựa vào cái gì mà dám chắc chắn, Bạch Vương y sẽ không đối với hắn xuống tay!
Lúc này, Bạch Nhược Thủy thực sự hận chính mình không thể một kiếm giết chết cái người nào đó cho xong!
Y Y!
Bạch Y Y!
Bạch Nhược Thủy hiện tại nghe đến cái tên này liền khó chịu. Tiêu Vị Ương thực sự đã nắm được nhược điểm của y, khó lòng nào không dùng uy hiếp cơ chứ?
Tiêu Vị Ương! Ngươi thật sự lớn mất đó!
Bổn vương cưng chiều ngươi đến vô pháp vô thiên rồi!
Nhớ tới Tiêu Vị Ương dùng loại ánh mắt kia nhìn mình, tựa như ánh mắt nam nhân đùa giỡn nhìn nữ tử quấn lấy mình làm nũng, chính là cái loại ánh mắt vừa dịu dàng, mà thấu đáo, lại mang theo một chút bất đắc dĩ cùng cưng chiều đắm đuối ——
“Rót cho ta chén nữa! Rót đầy vào!” Bạch Nhược Thủy tức tối cầm chén rượu đặt mạnh xuống bàn, “Bổn vương thật muốn đem toàn bộ những thứ chứa trong đầu hắn đào ra bằng hết!”
Ngay cả khi người nào đó ở trong đầu y đã sớm bị ngàn vạn mũi kiếm ghim thành con nhím, Bạch Vương điện hạ vẫn không thoải mái được chút nào.
Tức, tức chết vì sao chính mình dễ dàng bị tên kia xoay tới xoay lui như vậy!
Ánh trăng trong vắt.
Giọt nến nhỏ lệ, hận tình si mê.
Sương đêm ngày hè thấm ướt hàng liễu rũ xanh ngắt bên ngoài cung, mà người bên trong vẫn trằn trọc chưa chìm vào giấc nồng. Huệ phi nương nương quan sát đệ đệ mình vươn đầu ngón tay chọc chọc cây nến đỏ đang thắp sáng, thở phì phì kể lể người nam nhân nào đó thế này không đúng, thế kia chưa tốt. Nhưng nàng lại biết rõ một điều, người nam nhân ấy chính là thân ái trong lòng đệ đệ mình. Đăng bởi: admin