CHƯƠNG 16
Hôm nay, thời điểm rời giường, Tiêu Vị Ương liền cảm giác mí mắt phải giật liên tục.
Sau khi rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, hắn lập tức vào triều sớm, nhưng hết thảy mọi chuyện đều an ổn. Bãi triều, Hoàng thượng cho mời Hộ bộ Thượng thư ở lại nghị sự, mà đối phương chỉ liếc hắn một cái, sau đó thông báo tin Tứ hoàng tử từ sáng sớm đã hướng Hoàng thượng cáo biệt, lấy danh nghĩa hộ tống Ngũ hoàng tử rời kinh thành. Trái tim Tiêu Vị Ương vì thế mà bình ổn lại phần nào.
Cho nên, tâm tình vô cùng tốt, hắn đối với Hoàng Thượng mỉm cười nói, “Hạ quan muốn hướng Hoàng Thượng xin một đạo thánh chỉ.”
“Nói đi, đừng ngại.”
“Hạ quan khẩn cầu Hoàng Thượng tứ hôn.” Nụ cười Tiêu Vị Ương thành khẩn, tựa như đang bừng sáng.
“Hử?”Hoàng Thượng trái lại có chút khó hiểu, “Là nử tử nhà nào?Bạch Vương chịu để yên sao?”
Tiêu Vị Ương khẽ cười.
“Bạch Vương sao?” Cảnh Võng hoảng hốt, “Lúc trước, ngươi không phải thà kháng chỉ, chứ chẳng chấp nhận cưới Bạch Vương, hiện tại, vì cớ gì…”
“Lúc ấy, hạ quan thật sự có mắt không tròng.Được Bạch Vương ưu ái như vậy, hạ quan lại không phân biệt tốt cấu, hiện tại đã bị giáo huấn ít nhiều, tự nhiên biết điều mà cảm kích.”Tiêu Vị Ương phân trần vô cùng thành khẩn, lại thuần khiết đến vô hại.
“…” Hoàng Thượng Cảnh Võng nghi hoặc nhìn thần tử của mình.
“Hoàng Thượng không đồng ý sao?”
“Trẫm ngược lại nếu chấp nhận, bản thân còn xứng với ngôi vị hoàng đế này sao?”Hoàng Thượng có ý khó dễ.
Bảo người lúc trước không biết tốt xấu!
Cho ngươi lời ngon tiếng ngọt, mật vàng mật đỏ! Hiện tại biết sai rồi đi!
Hoàng đệ của trẫm coi trọng ngươi, ngươi coi như rắn rết mà trốn tránh. Nếu không phải ngươi vì triều đình này làm rất nhiều thứ, trẫm đã một đao lấy đầu người! Thay yêu đệ của trẫm xả cơn ấm ức này!
Hoàng Thượng Cảnh Võng trầm ngâm thưởng trà.
Tiêu Vị Ương mỉm cười, “Kỳ thực, Hoàng Thượng nếu không đồng ý, hạ quan cũng thật sự không còn cách nào khác. Hôm nay, hạ quan đã tự mình thảo một phong thư, sau đó sai người đưa đến Bạch Vương phủ. Trong thư, hạ quan có nói đã cho người trong phủ dành ra ba gian phòng trống, nếu Bạch Vương hứng thú, liền có thể đến ngụ ít ngày.”
“Ngươi…” Trong đầu Hoàng thượng lóe lên cảnh tượng đệ đệ nhà mình vui vui vẻ vẻ dọn vào trong Tiêu phủ, không khỏi hít một trận khí lạnh, “Sao được chứ! Hàn xá đơn sơ của ái khanh, sao có thể để Bạch Vương ở lại! Bạch Vương luôn là cẩm y ngọc thực, chỉ sợ thích ứng không nổi.”
“Hạ quan chỉ là đề nghị, đến hay không, đều tùy vào quyết định của Bạch Vương.” Hộ bộ Thượng thư cười đến dịu dàng đoan chính, “Hoàng Thượng còn đang lo lắng chuyện gì nữa?”
Chẳng lẽ hạ quan có khả năng ăn tươi nuốt sống Bạch Vương sao?
Hoàng Thượng Cảnh Võng khẽ rùng mình một cái.
“Trẫm… Để trẫm suy nghĩ một chút…” Hoàng thượng nghi ngờ, “Theo trẫm thấy, tính tình Bạch Vương dạo này cũng không khác biệt lắm, dường như chưa từng thay đổi chút nào?Nhưng ngược lại, ái khanh ngươi, sao lại xuất hiện thay đổi lớn lao đến vậy?”
Hoàng Thượng có phần hoảng hốt.
Đệ đệ nhà mình thật sự sẽ thành gia lập thất sao?
Hoàng Thượng Cảnh Võng chợt thấy sởn tóc gáy.
Hơn nữa, còn là gả cho vị thần tử nông sâu khó lường đang đứng trước mặt mình đây?
Thật nghĩ không ra là loại tiền đồ gì!
Mà bấy giờ, vị thần tử nông sâu khó lường nào đó vẫn đang ở trước mặt Hoàng Thượng mỉm cười vô cùng thỏa mãn, “Hạ quan vốn định từ từ dạy dỗ một chút, nhưng hiện tại đành bất chấp tất cả thôi.Trước bắt được người cái đã rồi tính tiếp.”
“…!!!” Cảnh Võng trừng lớn hai mắt nhìn Tiêu Vị Ương.
“Hoàng Thượng nếu không còn lời nào để nói, kia… Hạ quan xin phép cáo lui?”Tiêu Vị Ương đứng lên, “Bạch Vương nói không chừng đã chạy đến quý phủ của hạ quan, hạ quan phải nhanh chóng trở lại nghênh đón mới tốt.”
Gió chầm chậm thôi, mây lững lờ trôi.
Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải nói ra lời từ biệt.
Bạch Vương Bạch Nhược Thủy hiện tại cuồng tiếu trong lòng.
Hồng Diệp a Hồng Diệp, ngày hôm nay bổn vương đã đuổi được ngươi ra khỏi thành, để xem ngươi ở Ấp quốc gây sóng gió kiểu gì.
Tiêu Vị Ương là của bổn vương, nhất quyết không cho kẻ khác nhúng chàm!
Tiễn đến Bắc Độ đình, Bạch Nhược Thủy dừng ngựa, “Ngũ hoàng tử, bổn vương không tiễn được nữa.”
Bổn vương phải nhanh nhanh trở lại gặp Tiêu lang bảo bối!
Bạch Vương điện hạ nhủ thầm.
Nếu không ngại ngươi quỷ kế đa đoan, lo lắng ngươi gây chuyện, bổn vương cần gì tự mình đưa tiễn!
Hừ, bổn vương là người thế nào chứ.
“Bạch Vương điện hạ như thế nào nóng vội vậy, chẳng lẽ ngài không nghĩ tới, Tiêu Vị Ương kia căn bản chỉ là trêu chọc ngài thôi sao?”
Bạch Nhược Thủy ha ha cười, “Hồng Diệp a Hồng Diệp, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao?”
Bạch Vương điện hạ kỳ thực cảm thấy vô cùng oan uổng.
Ngày hôm qua, Tiêu Vị Ương gửi thư đến chất vấn y, vì sao Hồng Diệp lại nói, Bạch Vương cùng tên kia từng có một đêm cùng nhau?
Ngữ khí mười phần đều là ghen tuông, khiến Bạch Vương điện hạ đắc ý dào dạt.
Thật nhìn không ra, Tiêu Vị Ương cũng là loại bụng dạ hẹp hòi như vậy?
Nếu thật sự trêu chọc bổn vương, hắn cần gì phải làm thế. Tiêu Lang lẽ nào là loại người ngu xuẩn đến độ ấy?
Lá thư này, Bổn vương phải giữ lại, về sau có thể đem làm bằng chứng cười nhạo hắn.
“Hừ, lại nói tiếp, bổn vương còn chưa tính toán với ngươi.Nhà ngươi rốt cuộc ở trước mặt Tiêu Vị Ương, gây thị phi gì hở?”Nhớ đến chuyện này, Bạch Vương điện hạ lại nổi giận đừng đùng, “Bổn vương khi nào cùng ngươi trải qua một đêm?Là ngươi tự tiện xông vào tẩm cung của bổn vương, bị thuộc hạ của bổn vương vô ý đánh bất tỉnh. Bổn vương vì thấy ngươi đáng thương, mới để cho ngươi nghỉ lại trên giường của mình một đêm, không nghĩ tới ngươi lại dám ở trước mặt Tiêu Vị Ương đổi trắng thay đen, làm nhục trong sạch của bổn vương.”
Bạch Vương điện hạ quả nhiên đủ ủy khuất.
Y khổ tâm tính kế, sớm đuổi đi biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, vốn là muốn chứng tỏ bản thân trong sạch, chung tình, đối với nữ nhân đã vậy, huống chi là nam nhân.
Ngoài Tiêu Vị Ương kia, bổn vương để mắt đến những nam nhân khác a?
Hồng Diệp lúc này mới biết, quan hệ giữa mình với Bạch Vương, đã bị Tiêu Vị Ương kia châm ngòi ly gián đến triệt để, trong lòng không khỏi mắng chửi đối phương bức người quá đáng.
“Được rồi! Bổn vương đưa ngươi tới đây thôi, này cũng là do ngươi khẩn cầu. Đã như vậy, chia tay tại đây thôi.”Bạch Nhược Thủy ngước nhìn mây xanh dìu dịu, tâm tình không khỏi dễ chịu lại, “Hồng Diệp ngươi cũng giúp bổn vương không ít chuyện, lại nói, bổn vương hẳn cũng phải cảm tạ ngươi.Đến nào, bổn vương kính ngươi một chén.”
“Tạ điện hạ.” Hồng Diệp nâng cao chiếc chén trong tay, dõi theo Bạch Nhược Thủy dùng tay áo che lại, uống một hơi cạn sạch. Khóe môi Hồng Diệp hơi gợn lên nét cười. Chiếc chén trong tay buông lỏng, “bang ——” một tiếng. Binh sĩ được võ trang đầy đủ lập tức vây kín Bắc Độ đình.
“Ngũ hoàng tử!Ngươi đây là có ý gì?” Lông mày Bạch Nhược Thủy có chút run rẩy.
“Bạch Vương không cần gấp, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Hồng Diệp mỉm cười, “Chính là mong Bạch Vương sang bỉ quốc nghỉ dưỡng vài tháng.”
Ở bên kia, Tứ hoàng tử Ấp quốc nghẹn họng, trân trối nhìn. Đầu ngón tay chỉ vào Hồng Diệp, “Ngũ, ngũ, Ngũ đệ, ngươi đây là ——”
“Muốn cưỡng ép bổn vương sao?”Bạch Nhược Thủy ha ha cười, “Ngũ hoàng tử cũng không khỏi quá lớn mật a.”
“Đương nhiên không dám.”Hồng Diệp mỉm cười.Nụ cười của thiếu niên nhưng lại mang đến cảm giác yêu mị, “Chỉ muốn cùng Bạch Vương đánh cuộc một phen.Nếu Bạch Vương thắng cược, người ta đương nhiên sẽ thả ngài đi.Nếu như thua, chỉ mong Bạch Vương hãy bồi người ta về nước, cho người ta ở thêm với Bạch Vương ba tháng nữa.Sau đó, tùy chính Bạch vương quyết định nên lưu lại hay rời đi.”
“Thật vậy sao?”Trên mặt Bạch Vương vẫn còn chút hờn giận, “Đánh cuộc cái gì?”
“Cược ba canh giờ.” Không biết từ khi nào, trong tay Hồng Diệp đã xuất hiện thêm một bức thư, “Bổn cung đã phái người gửi đi một phong, bên trong có viết, Bạch Vương nổi hứng muốn cùng Ngũ hoàng tử thưởng thức phong cảnh Ấp quốc, ngay khi vừa xuất phát đã cho phái người đưa đến Tiêu phủ. Bạch Vương hãy cùng người ta cược một ván, xem Tiêu Vị Ương kia có thể đuổi theo tới hay không?”
“Ba canh giờ sao?”Bạch Nhược Thủy liếc một cái, cười lạnh, “Bổn vương vì sao nhất định phải cùng ngươi chơi loại cá cược này?”
“Bạch Vương điện hạ a, ngươi chẳng lẽ trơ mắt, không muốn xem mình thật sự rơi vào loại hoàn cảnh nào sao?”
Bạch Nhược Thủy quay đầu lại, chỉ thấy mấy chục thị vệ đi theo mình đều bị chế trụ. Bạch Vương hừ lạnh một tiếng, “Bổn vương chẳng lẽ nên sợ a?”
“Bạch Vương điện hạ đương nhiên không sợ.”Hồng Diệp nở nụ cười, “Đối với Bạch Vương mà nói, ba mươi tên hộ vệ chân tay vụng về này đã là cái gì.Bất quá.sao Bạch Vương không gọi thử hai tên thiếp thân thị vệ kia nha?”
Bạch Nhược Thủy lớn giọng gọi một tiếng, “Khuất Ngâm.”
Không có tiếng trả lời.
Sau đó, y hẳn nên gọi đến tên đại tiêu đầu Phương Độ Phong ngu ngốc xem gã đã chạy đi đâu nhỉ?
Vẫn không có người đáp lại.
Bạch Nhược Thủy trợn mắt, căm tức quay đầu nhìn Ngũ hoàng tử.
“Bốp, bốp, bốp ——” Hồng Diệp mỉm cười vỗ tay, ngay lập tức một gã thuộc hạ đem hai kẻ nào đó đã bị trói gô dẫn lên. Chỉ thấy Khuất Ngâm cùng Phương Độ Phong bị người ta bịt miệng, hai tay trói ra phía sau, lo lắng đến độ trán đẫm mồ hôi. Vừa trông thấy chủ tử nhà mình, cả hai nhất thời xấu hổ, cùng quay đầu sang hướng khác.
“Để bắt được hai vị này, tốn không ít tâm huyết của người ta nha.” Hồng Diệp cười tủm tỉm, vươn tay chọc chọc Khuất Ngâm. Mà gã ta tức giận ô ô mấy tiếng, chỉ có thể trừng mắt, lại không cách nào né đi.Hồng Diệp vỗ nhẹ lên mặt Khuất Ngâm hai cái, “Khuất đại hộ vệ, từng có câu phong thủy lưu chuyển. Hôm nay, ngươi cuối cùng lại rơi vào tay ta. Ha ha ha, ngoan nào, phải nghe lời, đợi bổn cung cao hứng sẽ tha các ngươi.”
Khuất Ngâm bị khi dễ, khuất nhục quay đầu nhìn về phía Bạch Vương.
Hồng Diệp xoay người, mỉm cười liếc Bạch Nhược Thủy, “Bạch Vương điện hạ không dám cùng người ta đánh cược sao? Lại nói, Tiêu Vị Ương kia vốn không thích nam nhân, trước bị Bạch Vương quấn lấy, nay ngài bất ngờ rời đi, hắn phải cảm thấy may mắn biết bao nhiêu, như thế nào có thể chạy tới đây. Bạch Vương không cần đoán thôi cũng đã thấy thua trước mắt, đương nhiên sao có thể cùng người ta đánh cược nha!”
“Ngũ đệ!”Tứ hoàng tử từ nãy đến giờ đứng một bên, sắc mặt đã xám như màu đất, “Ngươi, ngươi thật sự muốn áp chế Bạch Vương? Ngươi —— nếu làm như vậy, tình thế hai nước nhất định hóa thành nước với lửa a! Ngũ đệ! Ngươi đừng làm chuyện hồ đồ!”
“Tránh một bên đi!”Hồng Diệp đá một cước, khiến con ngựa của Tứ hoàng tử hoảng sợ lùi lại ba bước, khiến người trên ngựa suýt chút nữa ngã xuống, “Ta chỉ cùng Bạch Vương đánh cược. Hắn nếu thua, sẽ tự nguyện đi theo ta, liên quan gì đến chuyện của hai nước hả?”
Tứ hoàng tử vẫn chưa hết kinh sợ, “Ngươi, ngươi, ngươi này là ép người ——”
“Hừ.” Hồng Diệp cười rộ lên, “Người ta này là mời tình lang cùng nhau du sơn ngoạn thủy. Đợi ba tháng sau, Bạch Vương hết hy vọng rồi liền đi theo người ta, sao còn có thể coi là ép người được. Bạch Vương, ngài hiện tại đã nhận thua chưa? Cứ nên trực tiếp theo người ta khởi hành đi?”
“Bổn vương ——” Bạch Nhược Thủy xỉa tay về phía Hồng Diệp, nói không nên lời. Nghĩ ngợi một lúc, y hừ lạnh một tiếng, gương mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy, “Ngũ hoàng tử không cần dùng tới phép khích tướng, bổn vương cùng ngươi cược một ván là được chứ gì.”
“Ái chà chà, Bạch Vương điện hạ ngài đối với Tiêu Vị Ương thật sự có tình.” Hồng Diệp ngước nhìn vầng thái dương trên cao, “Này… Người ta hiện tại phái người đi đưa thư nhé?” Hồng Diệp đem phong thư trong tay giao cho một thủ hạ bên cạnh, nhưng lại bị Bạch Nhược Thủy ngăn lại, “Chậm đã.”
“Bạch Vương này là không tín nhiệm người ta sao?”Hồng Diệp ức muốn khóc, “Người ta thật sự đau lòng đó.”
“Bổn vương chính là loại lòng dạ hẹp hòi, ngươi có khả năng thì cứ khó dễ ta!” Bạch Nhược Thủy chỉ tay phân phó, đem thư quăng đến trước mặt một trong số ba mươi tên thị vệ đang bị chế trụ, “Ngươi, nhanh cút đến quý phủ của Tiêu Vị Ương cho bổn vương! Nói với hắn, bổn vương sắp chết rồi! Hắn nếu như không ra mặt, lập tức lật tung cái phủ Thượng thư đó cho bổn vương. Cho dù phải bắt trói, cũng phải đem hắn cột vào sau ngựa đưa tới đây!”
Phủ Tiêu Thượng thư.
Hộ bộ Thượng thư thường ngày tao nhã, ngay cả thái sơn sắp sụp cũng không đổi sắc, hiện tại vỗ án mà đứng phắt dậy.
“Quả thực khinh người quá đáng!”
“Lão, lão gia?” Tiêu quản gia vừa bưng trà nước tiến vào, chỉ kịp thấy lão gia nhà mình thét lớn một tiếng, tức giận đến độ mặt mũi trắng bệch.
Tiêu Vị Ương vừa lúc nhìn thấy quản gia nhà mình, “Ông tới rất đúng lúc, nhanh nhanh phải người chuẩn bị kiệu, bản quan muốn ra ngoài một chuyến.”
Quản gia vội vàng chạy đi.
Không bao lâu sau, một chiếc kiệu vội vàng rời khỏi phủ Thượng thư.
Mười mấy người vốn ẩn núp xung quanh Tiêu phủ cũng giật mình, đi theo phía sau.
Cỗ kiệu nhỏ không hướng phía ngoài thành mà đi, lại lập tức chạy thẳng về phía hoàng cung. Đám người theo dõi có chút đắc ý, khóe môi lộ ra nét cười, đối thủ chính là dưới cơ, “Mau báo về cho Ngũ hoàng tử, Tiêu Vị Ương chạy vào trong cung.”
Mười người này hiển nhiên nghĩ quá đơn giản rồi.
Chẳng phải chỉ là một tên Thượng thư nho nhỏ thôi, nghe thấy Bạch Vương bị người khác bắt đi, đương nhiên sợ tới mức thất hồn lạc phách. Đoán chắc hắn kiểu nào cũng không dám hành động một mình, cho nên mới chạy vào cung tìm viện binh.Ngũ hoàng tử thế nào còn chưa yên tâm nha?
“Lão gia! Lão gia —— ngài thật sự muốn đi cứu Bạch Vương kia sao?” Trong hậu viện Tiêu phủ, lão quản gia một phen nước mắt nước mũi đầm đìa, giữ chặt cổ con ngụa, “Lão gia, ngài nghĩ lại a.”
“Không có gì phải nghĩ lại, bản quan không có nhiều thời gian như vậy.”Hiện tại đã qua giờ Tỵ, mà Ngũ hoàng tử trước khi mặt trời mọc đã xuất phát, ắt hẳn phải đi được ít nhất trên trăm dặm. Cũng may hắn có bảo mã này, không quá ba canh giờ có thể đuổi kịp, nhưng hẳn phải mệt đến ngất ngư. “Bản quan trước mắt chỉ nghĩ được nhiêu đó, cứ đuổi kịp người rồi nói sau.Cứ để Bạch Vương kia nghênh ngang khắp chốn lưu tình, thật sự là đêm dài lắm mộng.”
“Lão gia!Như thế nào lại biến thành hồ đồ rồi?” Lão quản gia vội vàng khuyên can, chỉ mong chủ tử nhà mình ghìm cương trước vực.
Nhưng Tiêu Vị Ương đã thúc mạnh vào bụng ngựa. Cả người lẫn ngựa lao như tên bắn ra khỏi phủ.
Để lại một mình lão quản gia thì thạo tự nói: Lão gia, ngài cũng biết, đi chuyến này…, về sau sẽ không còn gặp lại lão nô nữa.
Bạch Vương kia có cái gì tốt a lão gia… Rõ ràng, lão gia ngài đâu có thích loại người như vậy…
Muốn lão nô hầu hạ Bạch Vương điện hạ kia sao? Lão nô thật không có cách nào chấp nhận loại chủ tử này…
Bắc Độ đình.
Hồng Diệp thân thiết giúp Bạch Nhược Thủy châm trà, “Bạch Vương a, giờ Mùi đã qua, ngài nên theo người ta đi thôi. Trà dù uống xong cũng không thấy người đâu, Bạch Vương ngài nên uống nhiều một chút.Bạch Vương điện hạ xem, người ta rất biết săn sóc đó.”
Bạch Nhược Thủy thở phì phì, cầm lấy tách trà uống một hơi cạn sạch, miệng tức giận mắng chửi, “Tiêu Vị Ương lề mề kia, còn muốn làm gì a! Vì cái gì còn chưa tới!”
“Ai nha, Bạch Vương ngài đừng nghĩ đến hắn nữa.Người ta không phải đã nói rồi sao, hắn chính là lừa gạt ngài đó.”Hồng Diệp hai mắt cong cong, cười đến run rẩy cả người, “Này đã hết hy vọng chưa?Người ta đối với ngài là thật tâm đó.”
“Cút!”Bạch Nhược Thủy quay phắt mặt đi, “Cái tên chưa đủ lông đủ cách như ngươi, bổn vương không có hứng thú.”
“Bạch, Nhược, Thủy!” Hồng Diệp tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
“Chờ người thêm mười tuổi nữa, bổn vương may ra nghĩ lại. Cho nên, hết hy vọng đi.”Bạch Vương điện hạ tuy tùy thời phong lưu, nhưng vẫn luôn có nguyên tắc.Một, không…chạm vào nữ hài tử chưa đủ mười tám.Hai, không đùa giỡn, nữ nhân đã có gia đình.
Hồng Diệp kia còn là nam hài, vòng thứ nhất liền bị đánh rụng.
Vị Ương a Vị Ương… Ngươi cũng biết, bổn vương vì ngươi, bỏ qua không ít quy củ!
Ngươi còn không mau cút đến trước mặt bổn vương! Bổn vương hiện tại đau lòng lắm a!
Bổn vương bị người ta làm nhục, ngươi chẳng lẽ không khổ sở chút nào sao?
Hộ vệ của bổn vương bị bắt hết rồi… Thật sự thê thảm đó…
Hồng Diệp kia tức đến độ chụp lấy chén trà ném xuống đất, “Người ta đã mười ba rồi! Bạch Vương!”
Bạch Vương điện hạ kinh ngạc, “Ngươi sao?”
Ngũ hoàng tử ngạo nghễ ưỡn ngực, “Như thế nào?Không tin à?Thì sao?”
“Năm trước, thời điểm bổn vương gặp ngươi, ngươi còn chưa đầy mười hai mà?”Bạch Nhược Thủy có chút hoảng hốt.
“Ừm, hừ.”Ngũ hoàng tử thở dài, “Năm ấy chính là mối tình đầu của người ta. Người ta gặp được Bạch Vương…” Ngũ hoàng tử bừng tỉnh, sau đó lại rơi vào trong dòng hồi tưởng.
Bên kia, Bạch Nhược Thủy nhìn chén trà trong tay, có chút cảm thán.
Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a…
Bổn vương như thế nào lại gặp phải tên thiếu niên khủng bố đến vậy…
Thời điểm gần trưa, cách cửa cung không xa, cỗ kiệu nhỏ nào đấy bị người chặn lại.
Đám người theo dõi phía sau cuối cùng cũng lộ diện, đem đao kề bên cổ phu kiệu. Tên thủ lĩnh đứng trước kiệu lên tiếng, “Tiêu đại nhân, Ngũ hoàng tử có chỉ, thỉnh đại nhân đi theo chúng ta một chuyến.”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
“Thỉnh Thượng thư đại nhân hạ kiệu.”
Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
Kẻ đầu lĩnh bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng, tiến lên đá văng màn kiệu.Bên trong không một bóng người.
“Hỏng bét, trúng kế rồi!” Quay đầu quát to với đám người còn lại, “Mau lên, cùng ta đuổi theo——”
“Ngũ đệ, ngươi có mệt không?”
“Cút ngay!”
Buổi trưa, bên trong Bắc Độ đình. Mọi người rong ruổi suốt từ sáng sớm đến hiện tại, trên mặt đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Ngũ đệ, ngươi có khát nước không?”
“Cút ngay!”
Tuy rằng đã nghỉ ngơi gần hai canh giờ, nhưng lúc này đang là thời gian nắng gắt nhất, lại vừa đúng hạ chí, nắng như thiêu đốt, một đám người đã mệt còn mệt hơn. Được nâng niu như Ngũ hoàng tử và Bạch Vương, đều là kim chi ngọc diệp, đương nhiên không cách nào chịu được, từ sớm đã ra lệnh cho thủ hạ dựng trại ngay dươi tàng cây, ở bên trong tránh nóng.
“Ngũ đệ, ngươi có muốn ngủ một lúc không?”
“Cút ngay!”
Ngũ hoàng tử Hồng Diệp vì một lời của Bạch Vương cách đây nửa canh giờ mà canh cánh trong lòng, ôm một bụng hậm hực.
Tiêu Vị Ương kia có tính là gì đâu! So với mình thì lớn hơn vài tuổi, nên mới được Bạch Vương để trong lòng?
Hồng Diệp tuy còn trẻ, nhưng nói đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chỗ nào thua kém Tiêu Vị Ương kia?
“Ngũ đệ ——”
“Ta không cam lòng! Ta không cam lòng a ——” Hồng Diệp đứng bật dậy, tức tối đem hòn đá bên chân đá văng. “Bang ——” một tiếng ngay chính giữa đầu Khuất Ngâm. Trông thấy Khuất Ngâm lệ rơi hai dòng, người kia mới vơi được một phần cơn giận.
Nhưng trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại chạy qua trướng của Bạch Vương ăn vạ, “Bạch Vương điện hạ, người ta cùng ngài nghỉ ngơi nhé.”
Nhưng chưa kịp chui vào trong trướng, màn che vừa được nhấc lên, chỉ thấy Bạch Nhược Thủy túm lấy đồ đạc trong trướng ném loạn lên, “Tiêu Vị Ương —— bổn vương mà không giết người! Bổn vương thề không làm người ——”
Hồng Diệp vừa nghe như vậy, hậm hực liền hóa ra vui vẻ, cười ha ha, “Để người ta giúp ngài giết nhé. Bạch Vương điện hạ, người thật sự vui lắm đó ——”
“!” Bạch Nhược Thủy vừa bắt gặp đối thủ một mất một còn tiến đến, lập tức đổi lại tư thế ngồi đoan chính, sắc mặt nghiêm nghị, “Vào đây sao không thông báo trước một tiếng?”
“Người ta muốn nhìn ngài thôi, sao còn phải thông báo?”Hồng Diệp cọ đến cọ đi, cọ đến trên người Bạch Vương, “Thoạt nhìn, Bạch Vương điện hạ đối với Tiêu Vị Ương kia tràn trề thất vọng nha.”
“Bổn vương có nói qua sao?”Bạch Nhược Thủy nghiêm mặt, “Bổn vương tin Tiêu đại nhân.Bổn vương gặp nạn, Tiêu Vị Ương hắn nhất định thu xếp ổn thỏa, sau đó vượt lửa băng sông đến cứu bổn vương!”
“Bạch Vương dựa vào đâu mà kết luận như vậy?”Hồng Diệp cười nhạt.Bạch Vương điện hạ ngài không phải vừa mới tức giận mắng chửi Tiêu Vị Ương, hiện tại lại ra vẻ liệt nữ trung trinh.
“Dựa vào bổn vương ——” Bạch Vương im lặng hồi lâu.
Nói cũng phải, bổn vương dựa vào cái gì mà chắc chắn Tiêu Vị Ương sẽ ba ba chạy đi cứu minh đây?
Dù sao, bổn vương đã chỉnh hắn thê thảm như vậy.
Sớm biết có hôm nay, mấy ngày trước bổn vương sẽ không cùng Tiêu Vị Ương tranh cãi.
Hiện tại, Bạch Vương điện hạ thật sự có chút hối hận.
Hồng Diệp còn ở một bên thêm mắm dặm muối, “Người ta nghe kể, trước đây Tiêu đại nhân đối với Bạch Vương chính là hận thấu xương nha?Bạch Vương điện hạ ngài có một dạo còn kiên quyết nói sẽ khiến cho Tiêu Vị Ương mẹ góa con côi cả đời? Người ta còn nghe, lúc trước nữ nhi của Hồ Thái úy đối với Hộ bộ Thượng thư sinh lòng quyến luyến. Kết quả, Bạch Vương vì thế mà tức giận, không màng đến thành thân bát tự tương hợp thế nào, nháo loạn đem tiểu thư nhà người ta cho một vị Tướng quân. Loại người lỗ mãng, vũ phu kia, như thế nào chiếu cố tốt cho một nữ nhân liễu yếu đào tơ. Hồ tiểu thư thương tâm mà xuất giá. Tiêu đại nhân nghe được việc này, còn có chút thổn thức.Bây giờ thì tốt rồi, ngài vừa đi, hắn có thể công khai tuyển vợ. Trong kinh thành ngàn dặm, thật dễ dàng chọn một vị tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, loại nữ nhân cầm kỳ thi họa, vươn tay nhấc chân tao nhã, mọi lúc mọi nơi đều ngọt ngào. Nói không chừng, Tiêu Vị Ương hiện tại vẫn đang ở trong phủ cười trộm nha.”
“Cút ngay ——” Bạch Vương tức đến muốn gục xuống thư trác mà khóc nấc lên.
“Người ta nói sự thật mà.”Hồng Diệp cười trộm đi ra, không biết từ đâu rút ra một đống bùa chú, dán đầy lên trước màn trướng, “Hết hy vọng đi, hết hy vọng đi a!”
Sau khi dán đến thỏa mãn, mới vừa quay đầu lại, Hồng Diệp liền bắt gặp Tứ ca nhà mình mặt mũi xám xịt đứng phía sau.
“Làm gì đó?Dọa người à!”Hồng Diệp vỗ ngực, “Đi đi đi, kiếm chỗ nào mát mẻ mà nghỉ ngơi á, đứng làm chướng mắt ta.
Tứ hoàng tử sắc mặt trắng bệch, vịn vào nhành liễu bên cạnh, cố gắng đứng thẳng, “Ngũ… Ngũ đệ, Tứ ca, không chịu nổi bộ dạng ngoan độc này của ngươi…”
“Đây là đố kỵ trong lòng nam nhân, biết không hả?”Ngũ hoàng tử xót xa cười, “Sau khi hồi cung, nhớ phải ngoan ngoãn một chút, đừng ở trước mặt phụ hoàng nói linh tinh.
Bảo bối Ngũ đệ nhà mình hiện tại lại khiến Tứ hoàng tử vô cùng khiếp sợ. Há hốc mồm nhìn đệ đệ nhà mình đi đã xa, cả người lại lạnh như băng không nói được lời nào.
Này…
Người này…
Thật sự là Ngũ đệ yêu kiều, nhu nhược nhà mình sao?
Quất ở Hoài Nam là quất, mà ở Hoài Bắc chính là chỉ, nhưng Ngũ đệ vừa rời khỏi Ấp quốc hơn một tháng, như thế nào lại thay đổi nhiều đến vậy?
Hay là… Ngay từ đầu, người căn bản không phải đệ đệ bảo bối của mình?
Giờ Mùi.
Ngựa của Tiêu Vị Ương bị một đám người ngăn lại.Hắn chớp mắt, nhìn hơn hai chục tên đang vây xung quanh.
Tên cầm đầu vỗ vỗ tay, cho người đem lên một bộ cờ, lời lẽ vô cùng khéo léo, “Tiêu đại nhân, tại hạ chỉ là kẻ được lệnh người khác, phải cung kính bồi đại nhân. Thỉnh đại nhân xuống ngựa, uống một chén trà a.”
“Ngũ hoàng tử bố trí người suốt một đường đi, thật sự vất vả a.”Tiêu Vị Ương lạnh lùng xuống ngựa, đem ngựa dắt một bên, một đường đi về phía trước, không rõ trên đường còn bao nhiêu bẫy rập.
Lúc này, vầng trán Tiêu Vị Ương đã lấm tấm mồ hôi.
Tên cầm đầu trong thấy Tiêu Vị Ương xuống ngựa, không khỏi nhẹ lòng thở ra một hơi.
Hắn chỉ tuân lệnh ngăn Tiêu Vị Ương, nhưng nếu thật sự phải động tay làm bị thương mệnh quan triều đình, bản thân chính là không đủ to gan.
Nếu Tiêu Vị Ương thật sự bị tổn thương chỗ nào đó, Ngũ hoàng tử kia đã vỗ mông trở về nước, tội lớn này không phải toàn bộ đổ xuống đầu hắn a.
Cho nên, trơ mắt nhìn theo Tiêu Vị Ương ăn mềm này một bộ bước tới, mặt mày không khỏi hớn hở, “Đến nào, mời đại nhân ngồi bên này, dâng trà a.”
Trà còn chưa bưng lên, hai mươi mấy người đã bất tỉnh, ngả rạp trên mặt đất.
Trong lòng có chút tức giận.
Cùng Bạch Vương kia một chỗ, thật sự là tự làm khổ mình mà.
Nếu Bạch Vương kia không năm lần bảy lượt chạy ra ngoài lông bông, bản quan cũng chẳng phải đuổi theo tới đây, mệt đến chết a?
Bản quan nào có nhiều thời gian vậy chứ?
Tiêu Vị Ương lâm vào trầm tư.
Như thế nào mới có thể khiến Bạch Vương ngoan ngoãn ở trong nhà, không xuất đầu lộ diện đây? Đăng bởi: admin