12.
Thư Triệt cười khẩy, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì tôi đã tiến lên tát Tạ Thiền Y một cái.
"Ồ, thế thì tốt. Bây giờ nó đã cân xứng rồi."
Cô sợ hãi ôm mặt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.
"Tạ Thiền Y, cô tung tin đồn thất thiệt sao? Vừa rồi Thư Triệt nói một lời cô cũng không nghe, đó là bạn đồng hành, là nghề nghiệp nghiêm túc!"
Thư Triệt cũng nhắc lại:
"Việc bạn gái tôi muốn hẹn hò với cosplayer làm sao phiền lòng? Chỉ cần cô ấy vui vẻ, sau này cô ấy có thể chơi thế nào thì chơi như thế nấy!"
Sau đó, anh “bí mật” nói vào tai tôi với âm lượng mà ai cũng có thể nghe thấy: “Anh chỉ đang nói dối thôi! Sau này đi với anh, anh có thể học và chơi với em miễn phí!”
Tôi không thể nhịn được cười.
"Được rồi, cô Tạ, chuẩn bị và cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát."
Tạ Thiền Y tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, lắc đầu lẩm bẩm:
"Các người không thể làm gì tôi, tôi là con gái Tạ gia, cha mẹ sẽ tới cứu tôi, các người toang rồi. Đúng vậy, chính là như vậy."
Tinh thần chiến đấu lại bùng lên trong mắt cô ấy, cô ấy như một kẻ điên chỉ vào chúng tôi:
“Các ngươi xong rồi! Tạ gia có rất nhiều quan hệ trong giới điện ảnh quốc tế! Muốn đoạt giải? Các người đắc tội Tạ Thiền Y này, muốn đoạt giải thì cứ nằm mơ đi!"
"Các người có biết đạo diễn Stephen McKenzie, Phó Chủ tịch Hiệp hội Điện ảnh không? Ông ấy là cầu nối của chúng tôi! Chỉ cần tôi nói một lời, mọi giải thưởng mà các người mong muốn giành được sẽ trở thành vô ích! Hahahahaha!!"
Sắc mặt của Đạo diễn Trương tối sầm lại.
Ông ấy rất muốn giành được giải thưởng cho bộ phim này, ông quả thực đã nghe nói Tạ gia có nhiều mối quan hệ ở nước ngoài, đây là một trong những lý do khiến ông ấy chọn Tạ Thiền Y làm nữ chính.
Mọi người nhìn Tạ Thiền Y ngồi dưới đất phát điên, giống như đang nhìn ả điên.
Cư dân mạng cũng bàng hoàng, không ai nghĩ cô nàng Tạ Thiền Y ăn nói nhẹ nhàng lại là một kẻ cuồng loạn như vậy.
Đột nhiên có một ông già người nước ngoài xông vào trường quay.
" Claire! Ra đây!"
Ông ta gầm lên bằng tiếng Anh, tóm lấy ai đó và hỏi "Claire đâu?" Vẻ mặt của ông lão trông vô cùng tức giận, khiến mọi người giật mình, họ phản ứng rất nhanh và gọi nhân viên bảo vệ.
Nhưng người bảo vệ không nhanh bằng ông ta, ông già vừa nhìn thấy chúng tôi liền tức giận đi tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy ông già ngoại quốc, Đạo diễn Trương cau mày nhìn chằm chằm vào ông, rồi cuối cùng buột miệng:
"...Giám đốc Stephen McKenzie?"
[Stephen McKinsey? Nghe quen quá, đây chính là đạo diễn Tạ Thiền Y vừa nhắc tới sao? ]
[Ồ vâng, tại sao ông ấy lại đến Trung Quốc? Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. ]
[Ông ta là ai? Rất nổi tiếng sao? ]
[Tôi là fan cứng của ông ấy đây!!! Stephen McKenzie, người Ý, được biết đến nhiều nhất với vai trò đạo diễn. Ông nổi tiếng vào những thập niên trước với "Snow Mountain Court", sau này ông đóng nhiều bộ phim kinh điển và giành được nhiều giải thưởng. Ông là một đạo diễn khó tính trong ngành điện ảnh. Ôi~!!! ]
Tạ Thiền Y khó hiểu nhìn McKenzie, hiển nhiên không nhận ra ông.
Khi nhìn thấy đám đông nói rằng ông là đạo diễn vĩ đại kia, cô nhớ ra và chạy đến chỗ ông tự giới thiệu mình bằng thứ tiếng Anh không chuẩn.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi là Tạ Thiền Y, … Đạo diễn, tôi đã sớm nghe danh của ông, rất vui được gặp ông..."
Giám đốc McKenzie lịch sự trả lời: "Ồ xin chào quý cô, nhưng tôi có việc gấp nên khôngthể nói chuyện tiếp, xin lỗi."
Sau đó ông bước sang một bên, bỏ lại cô đứng đó lúng túng.
[ Tạ Thiền Y không phải nói quan hệ của Tạ gia với vị đạo diễn này rất tốt sao? Tại sao họ không biết nhau? Cô ta còn tự giới thiệu nói đây là lần đầu gặp nhau? ]
[ Chỉ sợ cô ta là kẻ nói dối, nghĩ xem, cô ta từng bôi nhọ của Đỗ Khấu, chuyện tình cảm với Thư Triệt, video mặt rắn, đến vị đạo diễn này, lời nói đó liệu đáng tin không? Đó chỉ là thói quen nói dối mà thôi. ]
[Thật là một người tồi tệ...cô ấy không biết xấu hổ sao? ]
Càng nhiều tiếng la hét chuyển sang mắng mỏ Tạ Thiền Y, nhưng vì McKenzie cũng có mặt ở đây nên cô ta chỉ có thể lén lút nhìn chằm chằm vào ống kính.
Trương Trọng Tử nhìn McKinsey đầy mong đợi, có lẽ đang thành tâm cầu nguyện rằng ông có thể cứu vớt hắn.
"Claire! Tôi hỏi cô đó, cô ở đây đúng không?! Mau ra đây!"
McKenzie vừa hét vừa nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy tôi, với một tiếng “a ha”, ông ấy lao tới nắm lấy cánh tay tôi thật mạnh.
Thể diện của Tạ Thiện Y bị chà đạp nãy giờ, cô ta chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội, lần nữa nhảy ra ngoài:
[Tôi đã nói rồi, người phụ nữ này không phải hạng tốt làm gì! Thoạt nhìn hẳn cô ta đã làm điều gì đó đáng xấu hổ để khiêu khích vị đạo diễn này, người hâm mộ chúng ta đã bị dắt mũi chỉ với một câu nói, thậm chí có thể còn có thuyết âm mưu, chúng ta nên giữ bình tĩnh! Cuộc đời của Tạ Thiền Y cũng là cuộc đời! ]
[Cuối cùng cũng có thể xem một màn hay, nữ nhân này coi như xong, sau khi kích động giải trí trong và ngoài nước, liệu cô ta có bị các ông chủ lớn chọc tức không? ]
[Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ không sống nổi. Thật đáng tiếc. Hôm nay là buổi phát sóng trực tiếp. Cuộc hành quyết công khai là để cho mọi người thấy chúng ta đang sống cùng với loại người như nào. ]
Tuy nhiên, giây tiếp theo, vẻ mặt tức giận của McKinsey lập tức chuyển thành vẻ mặt khóc lóc thảm thiết: "Claire Brown! Khi nào cô mới quay lại Hollywood với tôi?!".