Sao Thẩm Minh lại ở đây?
Lần cuối Tri Nhạc thấy Thẩm Minh đã là rất lâu rồi.
Trong khoảng thời gian ấy Tri Nhạc không thấy Thẩm Trình liên hệ với Thẩm Minh, cũng không thấy Thẩm Trình nhắc tới Thẩm Minh nên cậu cũng sắp quên béng người này luôn rồi.
Nhưng vừa thấy Thẩm Minh là Tri Nhạc đã nhớ ra.
Khuôn mặt của Thẩm Trình và Thẩm Minh cực kỳ giống nhau, khí chất lại khác biệt.
Nhưng nếu Thẩm Minh không đeo kính, cả hai đều không nói gì thì khiến người khác rất khó phân biệt.
Muốn lên tầng cao nhất thì phải đi qua cái hành lang này.
Phương Mộc thoáng trầm ngâm, ra hiệu cho Tri Nhạc về phía sau, ý là về phòng đã, lát nữa rồi ra.
Tri Nhạc hiểu, đang định xoay người rời đi cùng Phương Mộc thì chợt thấy Thẩm Minh cất tiếng.
“Đây không chỉ là ý của ông mà còn là ý của anh nữa.”
Thẩm Minh cất cao giọng, xem ra trước đó họ đã nói mấy câu với nhau rồi, quả trình cũng chẳng vui vẻ gì, cuối cùng Thẩm Minh không nhịn được nữa nên lớn tiếng, giọng điệu rất cứng rắn.
Thẩm Trình nghiêng mình, gương mặt nửa sáng nửa tối, không nói gì.
Thẩm Minh đẩy kính: “Nếu đã về thì sau này nên ra dáng người một nhà.
Ngày giỗ năm nay, em nên cùng anh…”
“Không đi.” giọng Thẩm Trình không lớn nhưng rất lạnh nhạt.
Thẩm Minh lại đưa ngón trỏ đẩy kính, hít sâu một hơi, “Canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy cũng nên cho qua đi.
Chẳng lẽ còn muốn anh phải quỳ xuống cầu xin em tha thứ sao?! Năm đó…”
“Thẩm Minh.”
Cô gái trẻ kia bỗng lên tiếng, cắt đứt lời Thẩm Minh.
Cơn giận của Thẩm Minh dừng lại.
Thẩm Trình lạnh lùng nhìn thẳng vào Thẩm Minh.
Hai anh em đứng đối diện nhau, đều lạnh mặt, quanh hai người như có mây đen mịt mù, khiến người ta ngột ngạt.
“Hai vị Thẩm tổng, hôm nay còn có khách, hay là để hôm khác bàn lại?” vẫn là cô gái kia mở miệng đánh vỡ bầu không khí giằng co không tiếng động nặng nề.
Thẩm Trình không nói gì, Thẩm Minh cũng chưa di chuyển, không hổ là hai anh em, vừa nghiêm túc lên là ai cũng không dễ dàng lùi bước.
Cô gái tiến về phía trước, đi đến cạnh Thẩm Minh, thấp giọng nói: “Thẩm tổng.”
Thẩm Minh nhìn cô một cái, lúc này mới thu vẻ mặt lại, hừ khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tri Nhạc và Phương Mộc đứng ở chỗ rẽ, tránh cũng không tránh nổi, Thẩm Minh vừa quẹo một cái đã nhìn thấy hai người, anh nhướng mày, mặt lộ vẻ bất ngờ.
“Tri Nhạc?”
Thẩm Trình vừa đi về một hướng khác nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn qua.
“Thẩm đại ca.” Tri Nhạc lễ phép gọi, có chút lo sợ, tuy không phải cố tình nghe lén nhưng vẫn không hay lắm.
Phương Mộc lại chẳng thấy sao cả, hiển nhiên y cũng biết Thẩm Minh, gật đầu với anh như chào hỏi.
Một giây trước sắc mặt Thẩm Minh còn rất thối, giờ lại như lật bánh tráng, nháy mắt đã khôi phục lại nụ cười, đôi mắt cong cong: “Lâu rồi không gặp.
Em tới đây chơi hả? Có thời gian thì tới chỗ anh, anh đưa em đến chỗ vui hơn.”
“Tri Nhạc.” Giọng Thẩm Trình truyền đến, hắn đứng ở đầu hành lang bên kia gọi cậu.
Tri Nhạc đáp lời, lập tức đi về phía Thẩm Trình, cô gái trẻ dịch sang bên cạnh nhường đường, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tri Nhạc, thấy Tri Nhạc nhìn mình thì cô hơi mỉm cười với cậu.
Thẩm Minh không nói thêm gì nữa, rời đi cùng cô gái nọ.
“Sao lại ra đây?” Thẩm Trình đứng tại chỗ, đợi Tri Nhạc đến gần thì hỏi.
“Bọn em, lên tầng cao nhất.” Tri Nhạc quan sát sắc mặt Thẩm Trình, sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng ánh mắt nhìn Tri Nhạc thì vẫn bình tĩnh ôn hòa.
Phương Mộc chắp tay sau lưng đứng phía sau Tri Nhạc.
Thẩm Trình nâng tay xem đồng hồ, “Khi nào tôi xong việc thì lên tìm cậu.
Sẽ không lâu quá đâu.”
Hắn không hỏi Tri Nhạc đã nghe được bao nhiêu, cũng không định giải thích, chỉ bảo Tri Nhạc đi chơi như thường.
Hiển nhiên tầng cao nhất là lãnh địa riêng của Phương Mộc, đã được cải tạo đơn giản, trải thảm ngoài trời, bốn bề là đèn sáng rực rỡ, góc tường có bàn ghế, lều trại.
Tri Nhạc lên sân thượng cùng Phương Mộc, gió đêm ập vào mặt, bầu trời đêm trên cao kéo tấm màn lên, thu hết cảnh thành thị vào mắt, cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy.
“Quan hệ của họ, rất xấu sao?”
Tri Nhạc hóng gió một lúc, suy nghĩ hẵng còn đặt trên truyện lúc nãy.
Lần trước Thẩm Trình, Thẩm Minh chỉ không nhiệt tình lắm thôi, lần này thì suýt đã cãi nhau, điều này khiến Tri Nhạc hơi bất an.
Phương Mộc vươn mình, thân thể gầy gò cứng ngắc đâu đâu cũng phát ra tiếng răng rắc giống như một người máy rỉ sét.
Vừa giãn cơ y vừa nói: “Không phải là rất xấu.
Nhà bọn họ…” Phương Mộc quay sang nhìn Tri Nhạc: “Cậu biết cha mẹ họ mất trong một vụ tai nạn giao thông rồi nhỉ.”
Tri Nhạc gật đầu.
Chuyện này ông nội đã nói với cậu rồi, nghe nói khi Thẩm Trình mười mấy tuổi thì cha mẹ Thẩm đã gặp tai nạn xe cộ, cả hai bất hạnh qua đời.
“Nghe nói vụ tai nạn này được cho là…” Phương Mộc chợt dừng lại, nghĩ đoạn nói: “Tôi và Tần Việt cũng không rõ lắm.
Sau khi cha mẹ mất không lâu thì Thẩm Trình cũng xuất ngoại, quan hệ giữa hai anh em xa cách từ đó.
Nguyên nhân và nội tình bên trong thì người ngoài không tiện đoán mò, nếu cậu muốn biết thì sau này có thể hỏi Thẩm Trình.”
“Nhưng tôi khuyên tốt nhất là không nên tùy tiện hỏi loại chuyện này.
Nếu hắn muốn nói cho cậu thì sẽ có ngày chủ động nói cho cậu thôi.” Phương Mộc nói.
Tri Nhạc gật đầu đã hiểu.
Cậu biết, đây là chuyện riêng.
“Đừng lo lắng quá, cũng không phải thâm thù đại hận gì, không nghiêm trọng lắm.
Chỉ là khúc mắc không dễ tháo gỡ, cần phải có thời gian và cơ hội.” Phương Mộc nói: “Sớm muộn gì cũng gỡ bỏ được thôi.
Nào, bảo bối, giúp anh giãn cơ.”
Quả thật Phương Mộc quá thiếu rèn luyện, suốt ngày ngồi, nằm, đứng im còn được chứ vừa vận động một cái là chỗ nào cũng không ổn, mà y lại không thích vận động, tập đánh quyền mấy cái đã thở hồng hộc, giãn cơ thì nhe răng trợn mắt, đau tận óc.
Tri Nhạc nhìn một lát, cuối cùng lấy “bí kíp độc môn” chuyên để rèn luyện của nhà mình ra —— tám động tác thể dục tập theo đài.
Tăng âm lượng điện thoại đến mức to nhất, trên tầng thượng của câu lạc bộ lớn bậc nhất thành phố, dưới bầu trời đầy sao, xung quanh là cảnh đêm thành thị lộng lẫy, Tri Nhạc và Phương Mộc tập tám động tác thể dục theo đài hai lần.
Tập xong thì thần thanh khí sảng, thỏa mãn vô cùng.
Một giờ sau, Thẩm Trình và Tần Việt đi lên đón hai người xuống, sau đó Tri Nhạc tạm biệt Phương Mộc, cùng Thẩm Trình về nhà.
Sắc mặt Thẩm Trình đã hoàn toàn bình thường, không nhìn ra chút dấu vết nào, giống như vụ khắc khẩu kia chưa từng xảy ra.
Nếu không phải Tri Nhạc chính mắt nhìn thấy thì hẳn mãi mãi cậu cũng không biết đến chuyện vừa rồi.
Hẳn Thẩm Trình sẽ không kể cho cậu đâu.
Phải chăng trên đời này trong lòng mỗi người đều cất giấu một bí mật không muốn cho ai biết? Ngay cả người được ông trời thiên vị như Thẩm Trình cũng không ngoại lệ.
Buổi tối đầu hè, Tri Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn đèn đường muôn hình vạn trạng cùng dòng người, trong lòng bỗng có suy nghĩ mà một người ngốc không thể có.
Cậu sẽ không đào sâu tìm tòi hàm nghĩa và ngọn nguồn của suy nghĩ này, cũng sẽ không quá phiền muộn vì nó, nếu Thẩm Trình nguyện ý nói với cậu thì cậu rất sẵn lòng lắng nghe, nghe Thẩm Trình nói gì cũng được.
Nếu có thể chia sẻ phiền não với Thẩm Trình thì tốt quá.
Tri Nhạc hy vọng Thẩm Trình có thể vui vẻ.
Cậu hy vọng điều đó hơn ai hết.
“Anh ơi.”
Tri Nhạc quay đầu, gọi Thẩm Trình.
Thẩm Trình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng cậu thì mở mắt ra.
Tri Nhạc mở cửa sổ, cửa kính hạ xuống một nửa, gió đêm mang theo hơi thở cuộc sống tưng bừng và cái lạnh ùa vào.
“Hôm nay ánh mặt trời, rất đẹp, gió, rất dịu dàng, anh, rất ngọt ngào.”
Tóc mái của Tri Nhạc bị hất lên, để lộ vầng trán đầy đặn, cậu lại bắt đầu vụng về nói lời âu yếm giản dị.
Thẩm Trình nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói: “Bây giờ là buổi tối, lấy đâu ra ánh mặt trời chứ.”
“Thôi xong! Quên, không sửa lại rồi.” Tri Nhạc nói: “Lại nào —— hôm nay ánh trăng, rất đẹp, gió, rất dịu dàng, anh, rất ngọt ngào.”
Tri Nhạc vừa vụng về lại vừa nghiêm túc, cậu làm gì cũng rất nghiêm túc, nói một câu mà thôi nhưng cũng sợ đối phương không nghe thấy, cậu tựa lại rất gần, gần đến nỗi Thẩm Trình có thể ngửi ra tối nay Tri Nhạc đã ăn bánh kem dâu tây qua hơi thở của cậu.
Thẩm Trình nhếch khóa môi lên, “Ừ, hôm nay ánh trăng rất đẹp, gió rất dịu dàng, em rất ngọt ngào.”
Rõ ràng tâm trạng Thẩm Trình đã tốt lên.
Vài ngày sau, Tri Nhạc nhận được điện thoại của Giang Thiện Nguyên.
Giang Thiện Nguyên đã làm xong cuộc giải phẫu thứ ba, hiện đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, dần có tinh thần hơn, thỉnh thoảng ông còn trò chuyện cùng Tri Nhạc.
Sau khi hỏi han chuyện hàng ngày, Giang Thiện Nguyên nói đến một chuyện.
“Mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của cha mẹ Thẩm Trình rồi, giờ con là người nhà họ Thẩm, vừa hay đến lúc, về tình về lý thì đều nên đến thăm chú Thẩm dì Thẩm của con, mua một bó hoa, bái lạy một lần.
Nếu tiện thì để Tiểu Thẩm đưa con đi cùng.”
Lúc đó vừa hay là buổi tối, Tri Nhạc vừa viết nhật ký xong, cậu không tránh Thẩm Trình, khi nhận điện thoại thì cũng để loa ngoài, giọng Giang Thiện Nguyên truyền ra rõ mồn một.
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, ánh mắt Thẩm Trình còn đang đặt trên máy tính, tựa như chưa nghe thấy gì.
“Tri Nhạc?” Giang Thiện Nguyên gọi một tiếng.
“À, vâng.” Tri Nhạc đáp.
Giang Thiện Nguyên như chỉ thuận miệng nhắc tới, sau đó ông lại nói sang chuyện khác, Tri Nhạc dạ dạ vâng vâng, sau khi cúp máy, cậu nghĩ ngợi rồi hỏi Thẩm Trình: “Ngày giỗ của chú Thẩm, dì Thẩm, là ngày nào ạ?”
Một hồi lâu sau, Thẩm Trình mới đáp: “Mấy ngày nữa.”
Tri Nhạc: “Vậy, em có thể, đi cùng anh, không ạ?”
Thẩm Trình tắt trình duyệt rồi mở một bảng báo cáo khác, xem xét một cách chăm chú, Tri Nhạc vẫn ngồi cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
“Đến lúc đó rồi nói.” Cuối cùng Thẩm Trình nói.
Tri Nhạc nghe được câu này thì hơi thả lỏng.
Cậu mơ hồ nhận ra, về cơ bản thì “về sau lại nói” của Thẩm Trình có ý đồng ý rồi.
“Nhạc Tử, tới chơi đi.”
“Được thôi.”
Hai ngày sau, Tri Nhạc lại đến câu lạc bộ.
Lần này là Phương Mộc chủ động mời Tri Nhạc, lần trước y tán gẫu cùng Tri Nhạc xong chợt có linh cảm, hiệu suất mấy ngày nay cực cao, quyết định có bận thì cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, vì thế y hẹn Tri Nhạc tới chơi.
Tất nhiên Tri Nhạc rất vui, đợi Thẩm Trình cũng có lúc rảnh bèn giục hắn đi.
Thẩm Trình cũng không thích hoàn cảnh ở câu lạc bộ lắm, nhưng Tri Nhạc thích nên hắn đành đi cùng cậu.
Đôi lúc Tần Việt cũng bố trí mấy phòng khách nhỏ, Chu Huy cũng lựa lúc sắp xếp mấy hoạt động và buổi xã giao phù hợp, Thẩm Trình tiện thể tham gia một lúc, cũng coi vừa làm vừa chơi.
Đêm nay, Thẩm Trình và Tần Việt đi bàn chuyện công việc như thường lệ, Tri Nhạc và Phương Mộc ngồi trong phòng buôn chuyện, nói đủ chuyện trời trăng mây đất, ăn ăn uống uống.
Ăn uống no nê, Phương Mộc và Tri Nhạc ra khỏi phòng, định bụng lên sân thượng.
Phương Mộc đã hoàn toàn bị bài thể dục theo đài chinh phục, đây là loại vận động thích hợp với những kẻ lười như y nhất, bây giờ mỗi ngày y đều phải tập một lần.
Hai người ra khỏi phòng riêng, rẽ một cái trên hành lang dài, đồng thời gặp phải một cảnh hết sức tương tự với lần trước: Thẩm Trình đang đứng đối mặt với một người.
Chẳng qua lần này không phải Thẩm Minh mà là một chàng trai trẻ xa lạ.
Nói xa lạ cũng không đúng lắm.
Tri Nhạc nhìn sườn mặt người nọ, có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Trí nhớ của Phương Mộc tốt hơn Tri Nhạc, liếc qua một cái đã nhận ra ngay, sau đó y nhíu mày lại..