Tri Nhạc chớp chớp mắt, sau đó kêu a một tiếng, trái tim bé bỏng bị dọa giật thót, cậu vội bật người về phía sau, lưng đập mạnh vào đầu giường, may sao chỗ đó là đệm mềm nên cậu không bị thương.
Thẩm Trình chậm rãi ngồi dậy, mặt vô cảm nhìn Tri Nhạc.
Tri Nhạc thở dốc, mắt trợn trừng, trông cậu như gặp ma giữa đêm, trừng mắt một lát rồi cậu hốt hoảng rời mắt đi.
“Em làm gì đấy?” Thẩm Trình mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp.
Vẻ khiếp sợ trong đôi mắt đen như mực của Tri Nhạc còn chưa rút, cậu không nhìn Thẩm Trình, nhìn trái nhìn phải, ậm ừ không nói nên lời.
“Giang Tri Nhạc,” Thẩm Trình trầm giọng nói: “Nhìn tôi.”
Giọng Thẩm Trình không cho phép trái lời, lúc này hắn giống như một thầy giáo nghiêm khắc, học sinh Tri Nhạc “lén lút” bị bắt phải ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Nói cho tôi biết vừa rồi em định làm gì.” Thẩm Trình nhìn chằm chằm vào hai mắt Tri Nhạc, chậm rãi mà vô cảm nói: “Không được nói dối.”
Tri Nhạc may mắn tránh được lúc ăn tối cuối cùng vẫn phải đón nhận sự tra khảo của ánh mắt nhìn thấu tâm hồn, ánh mắt sắc bén và nghiêm nghị, ánh mắt ấy như tia X quang, có thể nhìn xuyên thấu nội tâm của người bị hắn nhìn chăm chú, những lời nói dối và giấu giếm trước mặt hắn không đáng một xu.
Tri Nhạc liếm môi, vành tai ửng hồng, cậu thành thật trả lời câu hỏi: “Em định, quyến rũ anh…”
Giọng cậu vừa căng thẳng vừa khô khốc, ánh mắt lóe sáng, vừa nói vừa như thể làm chứng cho lời mình vừa nói, ánh mắt cậu lướt từ trên mặt Thẩm Trình xuống ngực hắn, xuống chút nữa…
Thẩm Trình:……
Thẩm Trình biết Tri Nhạc sẽ không nói dối, cũng không thể che giấu cái gì cho nên hắn mới đợi cậu chủ động nói thật.
Mới nãy hắn giả vờ ngủ say, định bụng xem xem cậu định làm gì, ai ngờ…
Hiếm hoi lắm tư duy của Thẩm Trình mới bị đóng băng, yết hầu chuyển động.
Vừa hay hắn nghĩ tới một chuyện, khẽ nhướng mày, “Cả ngày hôm nay em không ra khỏi phòng, rốt cuộc em làm gì? Nói thật.”
Tri Nhạc: “Xem…… phim.”
Thẩm Trình: “…… Xem phim gì?”
Tri Nhạc không biết nên diễn tả thế nào: “…… Phim, nước ngoài.”
Ban đầu Thẩm Trình còn thấy khó hiểu, sau đó hắn thấy ánh mắt trốn tránh của Tri Nhạc, tự nhiên hắn như nghĩ tới cái gì, im lặng chốc lát: “Lấy đâu ra?”
Tri Nhạc: “Mộc Tử đưa.”
Thẩm Trình:……
Thẩm Trình: “Xem bao nhiêu rồi?”
Tri Nhạc à một tiếng, ánh mắt hơi mờ mịt.
Thẩm Trình không hỏi tiếp nữa, hiển nhiên chẳng cần hỏi thêm, cả ngày hôm nay Tri Nhạc không ra khỏi cửa.
Thẩm Trình yên lặng không nói gì, ánh mắt lại lộ vẻ rối rắm nhiều vô kể.
Giống như Tri Nhạc đã trau chuốt lời nói, bấy giờ mới đáp: “Xem, một chút.” nghe có vẻ giống như lươn lẹo.
“Thế hả?” Thẩm Trình nói, xốc chăn lên, hắn đứng dậy, xuống giường: “Đồ đâu?”
Tri Nhạc hoàn toàn có thể từ chối, cậu đã là người trưởng thành rồi mà, Thẩm Trình cũng chẳng phải người lớn nhà cậu, mà dù có là bậc cha chú đi chăng nữa thì cũng không thể tùy tiện xâm phạm vào chuyện riêng tư của mỗi cá nhân.
Nhưng Tri Nhạc không có mấy khái niệm ấy, trong quan niệm của cậu, có vẻ trong chuyện này là tự cậu không đúng, vì thế đành phải đi theo Thẩm Trình vào phòng ngủ của mình, ngoan ngoãn bật máy tính lên.
“Xem hai cái này.
Cái thứ ba, thì chỉ xem một chút thôi.” Tri Nhạc đứng cạnh bàn sách, tự mình chỉ ra tang vật.
Thẩm Trình nhanh chóng kiểm tra lịch sử xem, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tri Nhạc nói thật, ngoài hai bài học về sinh lý kia thì đúng là cậu không xem nhiều lắm.
Thẩm Trình rút USB ra cầm đi chỗ khác.
Tri Nhạc đi theo sau Thẩm Trình, về lại phòng ngủ của hắn, cậu yếu ớt nói: “…… Của em mà.”
“Tịch thu.” Thẩm Trình lạnh lùng đáp: “Về sau không được xem nữa.”
Thẩm Trình ném USB vào ngăn kéo, khóa lại.
Hai người lại nằm lên giường, tự nhiên trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
“Vì sao không được xem nữa ạ?”
Tri Nhạc nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Thẩm Trình, hình như Thẩm Trình không vui lắm nhưng cũng không có vẻ gì là tức giận, Tri Nhạc đã quên việc mình định làm, suy nghĩ chuyển sang hướng khác.
“Mộc Tử nói, đây là, chuyện bình thường mà.” Tri Nhạc nói tiếp.
Thẩm Trình nhắm mắt nằm thẳng, nghe cậu nói vậy thì mở mắt ra, “Đúng là bình thường, nhưng,” hắn dừng một lát, chợt không nói gì nữa.
Thẩm Trình định nói gì đó, nhịn rồi nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được, cuối cùng hắn hỏi: “Mấy cái này… em xem cả ngày hôm nay, em thấy thế nào?” Hai video bài giảng lại thêm ba bộ phim cũng không dài lắm.
Tri Nhạc à một tiếng.
Đúng như Phương Mộc nghĩ, Tri Nhạc đúng là một tờ giấy trắng, trắng sạch tinh tươm luôn.
Có rất nhiều người dù không được ai dạy, nhưng thông qua bạn bè, mạng xã hội hoặc những đường khác, vẫn có thể hiểu và học được chuyện từ đủ loại hoàn cảnh, mà Tri Nhạc là thật sự không biết gì hết.
Năm đó sau sự kiện đám Nhị Cẩu bị đánh đòn, Giang Thiện Nguyên vừa bất đắc dĩ vừa buồn, còn có chút đau lòng, ông nói cho Tri Nhạc ít chuyện.
Giang Thiện Nguyên nói đơn giản nhưng mơ hồ, Tri Nhạc ngây thơ nghe trong mờ mịt, chỉ nhớ kĩ mấy chuyện mình hiểu nhất và cơ bản nhất, ví dụ như dù là nam hay nữ thì đều có một số việc không thể nói ở chỗ công cộng, có những chỗ chỉ có người yêu hoặc bạn đời mới được chạm vào……
Phương Mộc mở cánh cổng lớn kia cho cậu vào lúc muộn màng nhưng đối với chiếu mới như Tri Nhạc thì sợ nhiều hơn mừng.
Dù mới chỉ ở cấp nhập môn nhưng mấy hình ảnh đó vẫn khiến Tri Nhạc rất sốc.
…… Đây là cái gì?
…… Này lại là cái gì?
…………
…………
Tri Nhạc nghẹn họng trân trối, quả thật cậu đã hoảng sợ và thất thố, lén lút lại mờ mịt khó hiểu.
Cậu gọi điện cho Phương Mộc nhưng có lẽ Phương Mộc đã ngủ say tít thò lò rồi nên không nghe máy.
Tri Nhạc mê mang, chới với, hoảng sợ, toát hết cả mồ hôi, không biết nên làm gì cho phải mà cũng chẳng dám tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác.
Tuy Phương Mộc nói đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng đồng thời Phương Mộc cũng nói với cậu rằng không được để những người khác thấy.
Mà việc đám Nhị Cẩu bị đánh thảm đã tạo thành bóng ma tâm lý, cùng với thái độ mơ hồ khó hiểu của ông nội, tất cả đều khiến Tri Nhạc mơ hồ nhận ra rằng hình như chuyện này rất khó nói, tuyệt đối không phải chuyện vẻ vang gì.
Tri Nhạc rất là bối rối.
Cậu xem một lúc, dừng lại, ngẩn người chốc lát, ngủ một giấc… Phỏng chừng cả ngày nay cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tri Nhạc đối mặt với Thẩm Trình mà không nói được gì.
Thẩm Trình khẽ thở hắt ra, hắn nói: “Tóm lại, về sau không được xem nữa.”
Tri Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, lát sau cậu lại mở miệng: “Mộc Tử nói, sau này, sớm muộn gì chúng ta cũng, làm cái kia.”
Trong mắt đen kịt của Thẩm Trình nhìn lên trần nhà, hắn không còn từ chối cuộc hôn nhân này thẳng thừng như trước nữa, cũng chẳng nói gì.
“Mộc Tử còn nói, chỉ cần, làm cái kia, là anh sẽ, thích em ngay.”
Sườn mặt Thẩm trình góc cạnh rõ ràng, bây giờ rõ ràng cơ mặt bên phải hơi giật giật, hắn vẫn không nói gì.
“Anh ơi, chúng ta, làm cái kia đi.”
Tri Nhạc nửa ngồi, cúi người qua phía hắn, cậu nghiêm túc nói.
Mắt Thẩm Trình run lên, hắn quay đầu, “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Hai mắt Tri Nhạc đen láy mà trong trẻo, vẻ mặt là sự kết hợp giữa vô tội và vô tri, cậu gật đầu: “Biết ạ.” cậu chợt như nghĩ đến điều gì, lỗ tai dần đỏ lên.
Thẩm Trình nằm, Tri Nhạc nửa ngồi, hai người im lặng nhìn nhau, Tri Nhạc vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Ánh đèn vàng bao trùm lên người họ, vẽ ra một vầng sáng mềm mại.
“Được không ạ?” Tri Nhạc lại tới gần hơn, nhẹ giọng hỏi.
“Không được.” vẻ mặt Thẩm Trình vẫn giữ sự bình tĩnh, đưa tay đẩy đầu Tri Nhạc ra: “Ngủ đi.”
Tri Nhạc: “Vì sao ạ?”
“Không được là không được, làm gì có nhiều cái vì sao như vậy chứ.” Thẩm Trình vừa lạnh vừa dữ: “Nhắc lại lần nữa, ngủ đi.”
“Không ngủ.” Tri Nhạc hiếm khi kiên trì và cố chấp.
Mấy lời âu yếm cậu vơ vét trên mạng sắp bị dùng hết rồi, Thẩm Trình vẫn cứ thờ ơ, phương án mới lại bị Thẩm Trình bác bỏ, chuyện này khiến Tri Nhạc hơi sốt ruột, cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ anh ấy mới có thể thích mình chứ.
Tri Nhạc vẫn giữ nguyên tư thế, từ trên nhìn xuống Thẩm Trình.
Thẩm Trình cũng nhìn cậu, trong lòng sắp toang rồi, hắn bị cặp mắt kia nhìn, nhất thời có chút hoảng loạn.
Hắn không thể nhẫn tâm đẩy cậu ra, lại không thể đồng ý với cậu.
Một lát sau hắn đành quay đầu đi, không để ý đến Tri Nhạc nữa.
“Anh ơi?”
Thẩm Trình không đáp.
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình một lúc, khẽ nhíu mày.
“Anh, có phải anh, không được không?’
Thẩm Trình quay phắt đầu qua, mắt hắn sáng như đuốc nhìn thẳng vào Tri Nhạc
“Giang Tri Nhạc, có phải em muốn ăn đòn không?”
Tri Nhạc hoàn toàn không biết lời này là vảy ngược của tất thảy đàn ông trên đời này, tuyệt đối không được tùy tiện lôi ra nói, cậu bị ánh mắt của Thẩm Trình dọa sợ.
Thẩm Trình nửa ngồi dậy, quay mặt về phía Tri Nhạc, nói đầy u ám: “Em lặp lại lần nữa xem nào.”
Tri Nhạc hơi sợ, cậu không biết tại sao Thẩm Trình lại phản ứng mạnh như vậy, lập tức khai đúng sự thật: “Mộc, Mộc Tử nói thế.” Cậu cũng chỉ tự nhiên nhớ ra lời Phương Mộc nói thôi, không kịp nghĩ đã buột miệng nói ra thành lời.
Thẩm Trình nhướng mày.
Phương Mộc.
Thẩm Trình híp mắt, hàm dưới cắn chặt, ánh mắt thâm trầm, sắc mặt hắn không tốt lắm.
Tri Nhạc nhận ra mình nói sai hoặc làm sai gì rồi, mắt cậu lộ vẻ sợ sệt.
“Anh ơi, có phải anh, không muốn, thích em nữa?” Tri Nhạc nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Trình khựng lại.
Tri Nhạc vừa nghi ngờ vừa khổ sở, nói: “Nếu muốn thích, một người, thì sẽ rất nguyện ý, làm cái kia, cùng người đó.” Nhưng mà Thẩm Trình không chỉ cự tuyệt một cách thô bạo mà còn có vẻ không được vui lắm.
“Lấy ở đâu ra cái lý luận này vậy.” Thẩm Trình nói
“Mộc Tử, nói.”
Lại là Phương Mộc.
Thẩm Trình hít sâu một hơi, hai mắt híp lại, chậm rãi mở miệng: “Vậy Phương Mộc có nói cho em biết rằng nếu làm cái kia thì sẽ rất đau không?”
“Ơ?” Tri Nhạc trợn tròn hai mắt, “Không nói.
Thật thế ạ?”
“Đau bao nhiêu ạ?” Tri Nhạc vừa ngây thơ lại tò mò, còn có chút nghi ngờ.
Thẩm Trình nhướng một bên mày, bình tĩnh chăm chú nhìn Tri Nhạc: “Từ trước tới giờ, lần em gặp chuyện đau nhất, khó quên mất là gì?”
Tri Nhạc suy nghĩ rất nghiêm túc: “Khi còn nhỏ, em bị một con heo, đụng ngã vào chuồng heo, suýt thì nứt mông… Lần đó là đau nhất.” cho nên đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ như in.
Thẩm Trình:…………
Dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ mắt Thẩm Trình giật giật, trông hắn có vẻ đã cạn lời.
Hắn nhắm mắt, trầm giọng nói: “So với lần đó còn đau hơn.”
Tri Nhạc bị dọa cho phát hoảng.
Thẩm Trình hơi ngả về phía trước: “Không tin hả? Thử xem nhé?”
Tri Nhạc rụt người ra sau, không dám nói lời nào.
Cậu nghĩ bụng, quyết định hay là hỏi Phương Mộc một chút nhỉ, nhưng điện thoại lại bị Thẩm Trình lấy mất.
Thẩm Trình không xem cái khác mà chỉ đọc lướt lịch sử trò chuyện giữa Tri Nhạc và Phương Mộc, xem xong sắc mặt có chút không vui.
“Giang Tri Nhạc, về sau loại chuyện riêng tư này em chỉ có thể nói với tôi thôi, có gì không hiểu cũng chỉ có thể hỏi tôi.” Thẩm Trình trả lại điện thoại cho Tri Nhạc, nói với cậu: “Dù có là Phương Mộc thì cũng không thể cái gì cũng nói với cậu ta, nhớ chưa?”
Tri Nhạc gật gật đầu.
“Những chuyện này, tôi sẽ… nói với em, sẽ dạy em.” Thẩm Trình thoáng dừng lại rồi nói nốt: “Nhưng không phải bây giờ, bây giờ còn chưa phải lúc.”
Thẩm Trình không nói tiếp nữa, hắn sợ Tri Nhạc lại hỏi thêm thì đêm nay không ngủ được nữa… Hắn duỗi tay cưỡng chế ấn đầu Tri Nhạc xuống gối, sau đó kéo chăn che hết phần đầu của cậu, bao gồm cả mắt.
“Nói lần cuối: Ngủ.
Không ngủ thì về phòng của em đi.”
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Tri Nhạc trùm chăn, cứ thế bất động.
Thẩm Trình khó khăn thở ra một hơi, lại thêm một lát rồi hắn mới nằm xuống.
“Anh ơi, còn một chuyện nữa.”
Vài phút sau, Tri Nhạc cẩn thận ló đầu khỏi chăn.
“Không làm cái kia, nhưng có thể, hôn anh một chút không ạ?”
Nói xong cậu cũng không đợi Thẩm Trình đáp lại mà cúi người, nhanh chóng áp sát Thẩm Trình, hôn lên môi hắn một cái.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Bẹp một tiếng.
He he he, Tri Nhạc chép miệng, mang theo vẻ mặt “không ra về trắng tay”, vẻ mặt mà có lẽ cậu cũng không có cách nào diễn tả thành lời nhưng trên mặt thì bày hết ra, mỹ mãn rơi vào giấc ngủ.
Ngược lại, đêm nay Thẩm Trình khó mà ngủ được..