Trái tim trong lồng ngực Tri Nhạc chợt nhảy lên, đập thình thịch thình thịch.
Trong mắt cậu, những người khác chợt biến thành phông nền, toàn bộ trại nuôi ngựa như chỉ còn lại một mình Thẩm Trình mà thôi.
“Pằng!”
Súng lệnh vang lên, cuộc đua bắt đầu.
Lũ ngựa lao qua rào, chạy nhanh như bay trên đường đua.
Trên khán đài, mọi người chủ yếu đoán vị trí dẫn đầu sẽ thuộc về Tần Việt hoặc Thẩm Minh, dù sao thì họ đã từng nghe danh về thuật cưỡi ngựa hai người rồi, nhưng cuộc đua bắt đầu không lâu thì Thẩm Trình đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thẩm Trình giống như một con ngựa đen*, hắn trổ hết tài năng trước mặt mọi người, vượt lên dẫn đầu.
*黑马: thực lực người cạnh tranh không lường được
Trận đầu, Tần Việt về nhất, Thẩm Minh về nhì với ưu thế mỏng manh, Thẩm Trình về ba.
Trận thứ hai, Thẩm Minh về nhất, Thẩm Trình về nhì, Tần Việt về ba.
Trận thứ ba, Thẩm Trình về nhất, Thẩm Minh về nhì, Tần Việt về ba.
Tần Việt: “Đm!”
Trận thứ tư, Thẩm Minh và Thẩm Trình cùng về nhất, Tần Việt về nhì.
Tần Việt không phục: “Thêm lần nữa!”
Những người khác đã sớm bị thuyết phục, sau khi đua cùng mấy trận thì lục tục rời khỏi sân chuyển lên khán đài làm khán giả để xem cuộc đua của ba người.
Những vị khách, người chăm ngựa, huấn luyện viên và nhân viên công tác khác đều bị hấp dẫn qua đây, sôi nổi vây quanh sân và khán đài.
“Cố lên cố lên!” Có người hò hét.
Tri Nhạc ghé lên lan can bảo hộ, tay nắm chặt thanh chắn, nhìn chằm chằm vào sân không chớp mắt, vẻ mặt cậu vô cùng căng thẳng.
Trận đấu kịch liệt ngoài dự đoán, Chu Tĩnh cũng bị lây, vẻ bình tĩnh ôn nhu dã rút đi, cô hóa thân thành cổ động viên nhiệt tình, cong người hô: “Thẩm Minh, sếp, cố lên!”
Thẩm Minh giơ roi ngựa lên.
Tần Việt quát: “Tổ tông, cổ vũ cho ông đây đê!”
Phương Mộc giơ một cánh tay lên, vẫy vẫy cho có.
Tri Nhạc nhìn trái nhìn phải, trên đài cổ vũ rất mát mẻ nhưng cậu lại thấy nóng nực, lòng bàn tay toát mồ hôi.
“Tri Nhạc, có thể hô lên đó,” Chu Tĩnh đứng cạnh nói: “Muốn hô thì hô.”
Tri Nhạc bèn đứng thẳng dậy, tay đưa lên miệng thay loa, hô thật lớn: “Cố lên! Thẩm! Trình!”
Vừa hai mọi người vừa hò reo xong, âm thanh cuối cùng vừa dứt thì lại rơi đúng vào khoảng lặng này, chỉ có mình tiếng hô của Tri Nhạc vang lên, vô cùng nổi bật, trở thành tiếng hô duy nhất khi trường đua đang im lặng, vang vọng thật lâu, toàn bộ sân đều là giọng nói rõ ràng rành mạch của cậu.
Mọi người cười vang.
Phương Mộc phụt một tiếng, Chu Tĩnh cũng không nhịn được, cười rộ lên.
Tri Nhạc:……
Thẩm Trình trong sân ghìm dây cương, con ngựa chuyển hướng, Thẩm Trình vỗ nhẹ cái roi lên vành mũ, dưới vành mũ là mày kiếm mắt sáng, trên lông mày còn đọng một lớp mồ hôi mỏng, hắn ngẩng đầu, trước mắt bao người, hắn nhếch khóe môi, nhìn về phía Tri Nhạc.
Tri Nhạc tựa lên lan can cũng cong miệng, không hiểu sao cậu lại vui vẻ không nói nên lời.
Bón vó ngựa như vũ bão phi nước đại về phía trước, Thẩm Trình ngồi trên lưng ngựa, dáng người mạnh mẽ, nhắm thẳng về phía trước.
Trận thứ năm: Thẩm Minh và Thẩm Trình cùng đứng hạng nhất.
Trận thứ sáu: Thẩm Trình dẫn đầu vượt qua vạch đích, Thẩm Minh theo sát phía sau, Tần Việt tụt lại đằng sau một đoạn.
Cuối cùng Tần Việt cũng tâm phục khẩu phục: “Thua rồi thua rồi.”
Thẩm Minh cùng Thẩm Trình ghìm ngựa lại, cầm roi cụng nhau trên không trung coi như đập tay.
Tần Việt: “Anh em song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch, tại hạ xin hàng.”
Cả ba đều hơi có chút thở hổn hển, Thẩm Minh nói: “Tôi còn việc xã giao, lần sau nói chuyện tiếp, đi trước đây.”
Tần Việt gật đầu, Thẩm Minh nhìn về phía Thẩm Trình, tự nhiên nói: “Ông nội sắp về rồi, đến lúc đó đưa Tri Nhạc về nhà ăn chung bữa cơm nhé.”
Con ngựa của Thẩm Trình đi sang bên cạnh một bước, Thẩm Trình vỗ vỗ đầu nó để nó dừng lại, hắn nói: “Lúc đó nói sau.”
Thẩm Minh cười, xoay người rời đi.
Trên khán đài.
Chu Tĩnh theo dõi động thái của mấy người trong sân, thấy Thẩm Trình và Thẩm Minh dập roi với nhau, Thẩm Minh mỉm cười rời khỏi sân thì thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ yên tâm.
“Chị phải đi rồi, Tri Nhạc, Phương Mộc, khi nào rảnh thì lại chơi cùng nhau nhé.”
Chu Tĩnh vừa xua tay vừa nói tạm biệt với hai người, còn chuyện cần xử lý nên đi trước.
Tri Nhạc trao đổi phương thức liên lạc Chu Tĩnh rồi nhìn cô rời đi.
Chu Tĩnh vừa đi thì Thẩm Minh đã tới, anh rời khỏi sân thi đấu rồi qua đây tìm Chu Tĩnh mà hai người lại đi hai hướng khác nhau.
Có lẽ Thẩm Minh biết cô bận đi làm gì nên chưa vội, anh đứng trên khán đài hỏi Tri Nhạc: “Thích Chu Tĩnh không?”
Tri Nhạc thành thật gật đầu, tuy số lần cậu gặp Chu Tĩnh có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng có những người như vậy đấy, chỉ cần gặp một hai lần, thậm chí chỉ một lần thôi là có thể thích nhau, thân nhau được rồi.
Trên người Chu Tĩnh có sự dịu dàng của riêng phái nữ, lại có sự ấm áp của một người chị.
“Tiểu Tĩnh cũng rất thích em.” Thẩm Minh tháo kính xuống, khẽ nheo mắt lại, điều này khiến nụ cười của anh bớt đi mấy phần trịnh thượng khôn khéo mà thêm chân thành: “Tri Nhạc, mong em giúp anh một việc.”
“Việc gì ạ?”
“Sau này trước mặt Tiểu Tĩnh, em nói tốt về anh thêm mấy câu nhé.”
“A?”
“Chắc chắn sẽ có hậu tạ.” Thẩm Minh cong mắt cười, trông hơi giống hồ ly.
Thẩm Minh thuận tay xoa đầu Tri Nhạc, khiến cậu mờ mịt rồi anh rời đi.
Tri Nhạc đặt tay lên đầu, cậu nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Minh rồi lại nhìn Phương Mộc.
Phương Mộc dựa lên lan can như động vật không xương, nói: “Nhìn ra rồi hả, Thẩm Minh thích Chu Tĩnh, đã theo đuổi nhiều năm rồi, đáng tiếc…”
Khi Chu Tĩnh còn đi học đã được Thẩm thị tài trợ từ thiện, sau khi cô tốt nghiệp thì đầu quân cho Thẩm thị, trong một năm đã thăng chức lên làm trợ lý của Thẩm Minh.
Không biết tình cảm của Thẩm Minh bắt đầu từ bao giờ.
Từ sau khi anh trưởng thành, người muốn kết thông gia cùng Thẩm gia nhiều như sao trên trời, Thẩm Trình không ở trong nước nên mọi “hỏa lực” trong sáng ngoài tối đều tập trung hết lên người Thẩm Minh.
Thành ra anh phiền lòng không thôi, dứt khoát tuyên bố với bên ngoài rằng mình bị lãnh cảm, không có thuốc chữa, khiến cho dân tình hết sức kinh ngạc.
Sau đó đương nhiên là họ biết đó chỉ là cái cớ thôi, nhưng thái độ của Thẩm Minh rất kiên quyết, nhiều năm như vậy, tuy người nhào vào ngực anh nhiều không đếm xuể, nhiều lần bị ép thân cận nhưng anh chưa từng có tai tiếng nào bị truyền ra ngoài.
Trước sau Thẩm Minh vẫn giữ mình trong sạch, kiên định.
Mãi đến khi Chu Tĩnh xuất hiện bên cạnh Thẩm Minh.
Thẩm Minh đi đâu cũng đưa cô theo, hôm nào mà không có Chu Tĩnh thì nụ cười của Thẩm Minh sẽ lẫn thêm ý khó chịu, khiến người ta phát sợ.
Chu Tĩnh khiến cái cớ bị lãnh cảm của Thẩm Minh đã tự sụp đổ, nhưng mấy năm sau đó hai người vẫn không có tiến triển thực sự nào.
Thẩm Minh đã sớm sửa miệng, không còn bài xích chuyện kết hôn nữa, anh nói: “Lúc nào tôi cũng có thể kết hôn.” ý là, chỉ cần đối phương đồng ý.
Thái độ của Chu Tĩnh lại là: “Thẩm thị có ơn với tôi, trước mắt tôi chỉ một lòng muốn cống hiến sức lực non nớt cho Thẩm thị, tạm chưa suy xét đến chuyện khác.”
Chu Tĩnh uy tú xuất chúng, năng lực làm việc và cách ứng xử cũng rõ ràng, việc công việc tư xử lý thỏa đáng, tinh tế chu đáo, thái độ luôn bình tĩnh hào phòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Những ánh mắt nghi ngờ cũng dần biến mất, dần dần họ chuyển sang đồng tình với Thẩm Minh.
Xem ra ông trời vẫn công bằng, con cưng của trời như Thẩm Minh cũng thế thôi, cũng có thứ anh không đạt được.
“Cậu muốn Chu Tĩnh làm chị dâu của mình không?”
Chị dâu?
Tri Nhạc gật gật đầu.
Tri Nhạc nghĩ đoạn, nói: “Vì sao, chị Tiểu Tĩnh không, thích Thẩm đại ca?”
Phương Mộc chậm rãi nói: “Không rõ lắm.
Nhưng mà, nếu một cô gái không có chút ý gì với người ta thì sẽ tránh đi thật xa chứ không phải nguyện ý đi theo mỗi ngày đâu.
Điểm mấu chốt là gì thì người ngoài không rõ.” Phương Mộc nhún vai: “Đúng là Thẩm Minh tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, thế mà còn nhờ cậu giúp đỡ.”
Rõ ràng ấn tượng của Phương Mộc về Chu Tĩnh không tệ, cũng vui cho chuyện giữa cô và Thẩm Minh.
“Nhóc ngốc này đến người của mình còn chưa thu phục được đây này.”
Tri Nhạc cũng nhún vai theo, cười he he.
Chị dâu là, chị Tiểu Tĩnh, khá tốt.
“Nói xem, chuyện phim ảnh, còn…” vừa nãy có Chu Tĩnh ở đây nên không tiện nói rõ, Phương Mộc đang định hỏi lại để hỗ trợ kỹ càng tỉ mỉ hơn, chợt y phát hiện ra một chuyện, nhướng mày nghi hoặc.
“Sao bọn họ lại đua tiếp vậy?”
Trên trường đua.
Sau khi Thẩm Minh rời đi, vốn Tần Việt còn huýt sáo một tiếng đầy thích chí, gã cũng đang định rời đi thì bị Thẩm Trình cản lại.
“Chúng ta đua lại.”
“Nữa hả?”
Thẩm Trình đã cho ngựa ra đường đua rồi.
Tần Việt đành phải theo sát phía sau, bắt đầu cuộc đua của hai người.
Kết quả vẫn trong dự kiến, Thẩm Trình thắng, Tần Việt thua.
Tần Việt xua xua tay, thở hổn hển nói: “Xem ra mấy năm nay cậu ở nước ngoài cũng không phải ngồi không, bất ngờ đấy.”
Ai ngờ Thẩm Mĩnh vẫn chưa buông tha, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, buộc Tần Việt đua thêm mấy trận nữa, lần nào Tần Việt cũng thua.
“Tiếp nào!” Thẩm Trình như diêm vương, lạnh mặt nói.
“Cuối cùng thì cậu muốn làm gì hả, tôi cũng đã nhận thua rồi, định hành hạ bại tướng đến chết sao?” Tần Việt tức hộc máu.
Đã gần giữa trưa rồi, mặt trời chói chang trên cao, ánh mặt trời như thiêu như đốt, như ngọn lửa nướng cháy nhân gian.
Tần Việt toát mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, gã sắp ngỏm rồi, sau khi bị nghiền ép thêm mấy trận nữa mới nhận ra, đây đã chẳng còn liên quan đến kết quả thi đấu nữa, rõ ràng là Thẩm Trình có ý muốn hành hạ gã.
Tần Việt không tài nào hiểu nổi, rít lên: “Ông đây đắc tội mi chỗ nào hả!”
Thẩm Trình cũng đổ mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt đẫm, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt nặng nề.
“Mi nói đi, phải cho ông đây chết trong minh bạch chứ!” Tần Việt quát.
“Đi hỏi tổ tông nhà cậu ấy.” Thẩm Trình lạnh lùng nói.
Thẩm Trình chợt vung roi lên, bép một cái lên mông con ngựa Tần Việt đang cưỡi, con ngựa lập tức xông ra ngoài.
“A a a a, tổ tông ơi……” Tần Việt liên tục kêu thảm thiết.
Phương Mộc che tay trên mắt, tập trung quan sát sân thi, y hơi nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy, bắt nạt à?”
Tay phải Tri Nhạc che trên mắt, cậu không hiểu hai người giữa sân đang chơi trò gì, chỉ thấy hiểu nhiên Tần Việt đã không còn vẻ đắc ý và khí phách như lúc ban đầu nữa, bây giờ gã đang nằm bò trên lưng ngựa, ngựa chạy như điên, sau đó còn bị Thẩm Trình đuổi theo sau, sau đó lại trốn, rồi lại bị đuổi…
“Được rồi, quan tâm làm gì.
Tiếp tục nói chuyện của chúng ta.”
Phương Mộc quay sáng Tri Nhạc: “Tôi hỏi cậu, đồ đưa cho cậu đã xem xong chưa?”
Tri Nhạc lắc đầu.
Phương Mộc sờ cằm, “Xem được bao nhiêu rồi?”
Tri Nhạc đưa tay ước lượng.
Phương Mộc nhướng mày: “Mới được một chút như vậy —— thế nào, ít nhiều gì cũng học được chút gì đó đi?”
Vốn Tri Nhạc đã quên chuyện ngày hôm đó rồi, được y nhắc như vậy thì cậu lại nhớ tới, dù sao cũng chưa được mấy ngày.
Có mấy hình ảnh hiện lên trong đầu, tai Tri Nhạc lại bất giác nóng lên.
Phương Mộc:……
Vốn Phương Mộc định cho Tri Nhạc đi tuần tự từng bước một, từ nắm tay, hôn môi, đi lên dần dần, nhưng hôm đó y vừa nghĩ đã quyết định lướt qua mấy bước cơ bản ấy, cho dùng thuốc mạnh luôn.
Kết quả lại khó hiểu thế này đây.
Phương Mộc nhìn Tri Nhạc trước mắt mình, gương mặt và thân thể đẹp đẽ và trẻ trung, hai má đỏ ửng, ánh mắt hồn nhiên mà lóng lánh ánh nước, chỉ cần không phải là người dị tính, đã là đàn ông thì lúc này, khi người mình thích có vẻ mặt như vậy, tuyệt đối không thể kiềm chế bản thân, vững như núi Thái Sơn được.
“Tôi nói này,” Phương Mộc lại đưa ra nghi vấn mình từng có: “có phải hắn thực sự không được hay không thế?”
“Đừng!” Tri Nhạc vội vàng nói: “Tuyệt đối đừng, nói những lời này, sẽ bị đánh đấy.”
Phương Mộc khó hiểu, “Bị ai đánh?”
“Thẩm Trình đó.” Tri Nhạc nghiêm túc nói, tiện thể vừa ngây thơ vừa mờ mịt kể lại những lời đe dọa và phản ứng hôm ấy của Thẩm Trình.
Phương Mộc:……
Phương Mộc đã hiểu ra là người bạn ngốc này của mình đã vô ý bán đứng y rồi…… Phương Mộc có thể tưởng tượng ra tâm tình của Thẩm Trình, nhất định là khó chịu lắm, dù sao với nhiều người đàn ông thì loại lời nói này là một mối nhục lớn.
Phương Mộc yên lặng, y buông tay không hề sợ hãi: “Không sao, hắn có thể làm gì tôi chứ…”
Phương Mộc khựng lại, y chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía sân thi đấu —— Tần Việt còn đang bị hành hạ liên tục cho đến chết, gã nằm trên lưng ngựa chạy tới chạy lui, như chó rơi xuống nước, phát ra tiếng hét thảm thiết đầy giãy giụa.
Phương Mộc quay đầu đi, không đành lòng nhìn nữa.
Y lại nghĩ đến gì đó, nói với Tri Nhạc: “Đưa điện thoại của cậu tôi xem nào.”
Tri Nhạc đưa cho y, Phương Mộc lướt một lát rồi đưa Tri Nhạc xem: “Cậu chặn tôi hả?”
Tri Nhạc mờ mịt lắc đầu: “Chặn gì cơ?”
Cái này mà Phương Mộc còn không rõ ư? Đầu tiên là kéo mình ra khỏi danh sách đen của Tri Nhạc, rồi y không nhịn được phải cười nhạo: “Ha, đàn ông!”
Tri Nhạc không rõ tại sao, nhận lại điện thoại.
Phương Mộc nói: “Tôi tìm thêm cho cậu mấy bộ phim nữa nhé?”
Tri Nhạc nói: “Anh ấy không cho tôi, xem đâu.”
Phương Mộc: “Mồm miệng đàn ông, điêu hết —— trừ tôi với cậu ra.
Tin tôi đi, sâu trong nội tâm hắn còn đang ước gì cậu học thêm ấy chứ, sau này chắc chắn sẽ cảm ơn tôi thôi.”
Tri Nhạc tỏ vẻ hoài nghi: “Thật không?”
Mặt trời treo giữa trời, cuối cùng Thẩm Trình cũng buông tha cho Tần Việt, Tần Việt bị hành hạ cho tan tác chim muông, thề không bao giờ đua ngựa cùng Thẩm Trình nữa, trong một năm tới sẽ không tới trại nuôi ngựa, giờ gã nhìn thấy ngựa là hai chân đã nhũn ra như bún.
“Anh ơi!”
Tri Nhạc chạy ra đón Thẩm Trình.
Thẩm Trình cởi mũ ra đưa cho nhân viên công tác, hắn đi vào khán đài hội họp cùng Tri Nhạc.
Cả người hắn ướt đẫm như bị giội nước, tóc tai mặt mày đều có mồ hôi trong suốt, lồng ngực hơi phập phồng, hai mắt sáng ngời, toàn thân tỏa ra hơi nóng sau khi vận động kịch liệt, tràn trề hơi thở trẻ trung nam tính.
“Đừng chạm vào.
Có mồ hôi.”
Thẩm Trình dùng roi ngựa để chặn Tri Nhạc cách mình một đoạn, ngăn thân hình đang nhào qua của cậu lại.
Tri Nhạc hoàn toàn không để ý, cứ bổ nhào tới trước mặt hắn, ôm lấy cánh tay Thẩm Trình, nếu không phải đang ở ngoài thì có khi cậu đã bám lên người hắn luôn rồi, Tri Nhạc chun mũi ngửi ngửi như một chú cún.
“Không hôi mà.
Dễ ngửi lắm.”
Thẩm Trình nhướng mày, bước nhanh vào trong đình hóng gió, gió lạnh ùa tới đập vào mặt, hắn thở ra một hơi, Tần Việt kêu la thảm thiết chạy vào.
“Mau uống nước đi.” Tri Nhạc mở nắp một chai nước đưa tới trước mặt Thẩm Trình.
“Nước.
Anh cũng muốn uống nước!” Tần Việt hô lên, giây tiếp theo có một trai nước được ném vào ngực, mặt Phương Mộc vô cảm, phủi tay.
Thẩm Trình ngửa cổ, mồ hôi chảy dọc trên cần cổ, hắn uống hết chai nước trong một hơi.
“Anh ơi, anh đẹp trai quá đi.” cả người Tri Nhạc thoải mái sạch sẽ, đôi mắt lại vẫn bám chặt lấy hắn như lúc nãy khi hắn còn trên trường đua, lập lòe phát ra tia sáng nóng bỏng và sùng bái: “Cũng đẹp trai, giống con ngựa ấy.”
Thẩm Trình: “…… Cảm ơn.”
Hơi thở của Thẩm Trình thoáng bình ổn lại, hắn cởi áo bảo hộ ra, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm dán chặt lên người, thấp thoáng đường cong cơ bắp rắn chắc tuyệt đẹp, một tay Thẩm Trình cởi khuy áo, nói: “Buổi chiều sẽ dạy em cưỡi ngựa.”
Hai mắt Tri Nhạc sáng lên, cậu rất hưng phấn, cậu lấy nho mình đã để sang bên cạnh ra đưa đến bên miệng Thẩm Trình: “Anh ơi, anh ăn đi, siêu ngọt luôn.”
Nhân viên công tác đã bị Thẩm Trình đuổi đi rồi, trong đình chỉ còn lại bốn người bọn họ, Tri Nhạc đút cho Thẩm Trình ăn từng quả nho một.
Trên tay Thẩm Trình còn có mồ hôi, nhưng hắn không bài xích trừ, rất tự nhiên nghiêng đầu, há mồm, ăn nho được đút cho.
Tác giả có lời muốn nói:
Bầu không khí gia đình rất quan trọng.
Người chị dâu này của Tri Nhạc là một người đáng được thương được yêu.
Đại ca cũng là người trọng tình cảm.
Sinh hoạt sau này của Tri nhạc hẳn sẽ là như thế này: cùng những người bạn, người trong nhà cậu tôn trọng lẫn nhau, chữa lành tâm hồn cho nhau, được thương yêu, cho nhau yêu thương, đời sống sinh hoạt phong phú, đâu đâu cũng được thương yêu.
Cũng hy vọng những độc giả của bộ truyện này có cuộc sống sinh hoạt tràn đầy tình yêu, mỗi ngày hoặc thường xuyên được trải nghiệm các loại tình yêu ~.