Cấm Huyết Hồng Liên

Nhìn sắc mặc các vị gia chủ trên khu khách quý biến ảo, Cát Âu đương nhiên biết bọn họ suy nghĩ cái gì, bởi vì hắn cũng là tộc trưởng, minh bạch loại tâm tình như vậy, bất quá, giờ phút này, trong lòng hắn tính toán môt chút, cảm thấy một chút may mắn, tình cảm vui sướng, đúng vậy, hạnh phúc đến rơi lệ.

Nói về bản thân gia tộc Kiệt Nặc Tư trước kia gặp Dịch Vân, An trưởng lão một bên nói: "Tộc trưởng, chuyện vừa qua hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của chúng ta, đối với thực lực của hắn chúng ta đánh giá sai nghiêm trọng, kết quả trận chiến với Cổ Lan thực là kỳ tích a, gia tộc chúng ta sớm tiếp xúc hắn, nhưng đều ngu xuẩn xem nhẹ hắn, sai lầm loại này, không được phạm phải!"

Một gã trưởng lão thâm niên nói: "Hôm nay Dịch Vân lộ ra thực lực thuỷ hoả song thuộc tính, cũng mở ra một con đường lớn về ma pháp tu luyện trước nay chưa từng có, không ít thế gia hào môn đối với hắn có hứng thú, không tiếc chi phí muốn tới mời chào hắn, Kiệt Nặc Tu gia tộc chúng ta phải hay không nên xuất ra một chút đối sách?"

Gật gật đầu, một trưởng lão khác cũng nói "Hắn hiện tại tuy là cùng chúng ta duy trì quan hệ hợp tác, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là giao dịch qua lại, không tính là một thành viên trong gia tộc chúng ta, ta kiến nghị, không bằng chúng ta cho hắn một chức vị trưởng lão, số tiền lớn cùng đại quyền, để hắn chính thức gia nhập gia tộc chúng ta mới là thượng sách."

Trầm ngâm giây lát, Cát Âu quay đầu hỏi: "Địch An, ý tứ của ngươi thế nào?"

Địch An trưởng lão tịnh không phải là người của Kiệt Nặc Tư gia tộc, thời trẻ được tộc trưởng lôi kéo vào gia tộc, tuế nguyệt trăm năm, sớm đã có căn cơ vững chắc tại gia tộc Kiệt Nặc Tư, lòng trung thành, năng lực, thực lực, đều được thông qua, không cần phải nghi ngờ, uy tín trong gia tộc chỉ dưới tộc trưởng, Cát Âu thà rằng hoài nghi chính mình, cũng sẽ chọn tin tưởng phán đoán của Địch An.

"Cách nhìn của ta, duy trì hiện trạng là tốt nhất." Địch An chậm rãi nói, "Từ tác phong làm việc của Dịch Vân từ trước tới nay, hắn đối với quyền thế địa vị không cảm thấy hứng thú, thứ hắn muốn là cái gì, chúng ta hoàn toàn không biết, cũng không chắc lo được, huống hồ, gia tộc chúng ta làm thế nào xuất ra được điều kiện tốt hơn so với tứ đại gia tộc cùng Kỳ Vũ vương thất?"

"Người này, chỉ có thể lấy tình lý hậu ý mà đối đãi, việc lôi kéo chỉ là chữa lợn lành thành lợn què mà thôi."

Cát Âu gật đầu đồng ý: "Lấy nội tình hắn hiện nay biểu hiện ra ngoài, địa vị trưởng lão hắn không để trong mắt, huống chi, thân phận lai lịch của hắn còn là một câu hỏi, thân phận phía sau cũng tuyệt đối không đơn giản, những người khác muốn lấy quyền vị để lôi kéo, chỉ có đợi mà mất mặt. Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta có thể cùng hắn bảo trì quan hệ bạn bè, cũng còn hơn các đại gia tộc kia cùng với Kỳ Vũ vương thất rất nhiều, cho nên không cần thiết đi làm cái việc dư thừa là lôi kéo hắn!"

Địch An cười nói. "Gia tộc chúng ta có hai người Ngạc Đa Đồ và Ny Khải hắn coi là bằng hữu, còn có A Lôi Lạp, chỉ cần duy trì chừng ấy quan hệ, Dịch Vân hắn tất nhiên nghiêng về phía gia tộc chúng ta bên này, bởi vậy, cái chúng ta cần suy tính, lại không phải la làm thế nào lôi kéo hắn,mà là đối đãi với ba người kia như thế nào."

"A… Ngạc Đa Đồ hiện tại đang ở đâu?"

"Hắn phụ trạch mua bán cho kế hoạch xây dựng lại khối mộ viên, đang ở bên kia giám sát tiến hành thi công, cái việc vô tích sự này, là hắn tự nguyện gánh vác." Một gã trưởng lão đáp.

Ngạc Đa Đồ tuy là văn chức nhân viên của gia tộc, nhưng năng lực làm việc của hắn lại là nhất lưu, hiệu suất, hiệu quả tuyệt không qua loa, Dịch Vân giao việc xuống, Kiệt Nặc Tư gia tộc không dám phớt lờ, làm thật tốt còn chưa đủ, phải làm được mức tốt nhất mới chịu, giao cho Ngạc Đa Đồ đến quản lý toàn bộ, là để Cát Âu có thể yên tâm.

"À, như vậy đi, chờ đại hội kết thúc, sau khi trở lại Thiên Phong thành, liền lập tức đem Ngạc Đa Đồ phá lệ tấn chức trưởng lão chính thức của gia tộc đi, Ny Khải vẫn là đệ tử không cần vội, nhưng trước cứ cấp cho nàng vụ chức phó trưởng lão, mà A Lôi Lạp càng phải quan tâm hơn mới được." Cát Âu kết luận. Truyện được tại

Thân phận Dịch Vân, hắn vẫn nhận định chắc chắn là đệ tử trọng yếu của một đại gia tộc nào đó, nếu không tuyệt không thể xuất ra nhiều cực phẩm ma binh như vậy để giao địch, chỉ là, hiện tại Vương thất cùng với các đại gia tộc đều đã tỏ thái độ muốn lôi kéo, Dịch Vân tất không phải thành viên của bọn họ, như vậy, hắn đến từ gia tộc nào?

Tại Kỳ Vũ đế quốc, gia tộc có thể một lần lấy ra hơn mười thanh ma pháp binh khí, nhẹ nhàng quăng ra, những gia tộc này hôm nay đều ngồi ở khu khán đài dành cho khách quí, không là bọn họ thì còn ai vào đây, mà thế lực ẩn mật kia còn chưa có nổi lên trên bàn tiệc, hơn nữa, lấy cá tính trầm lặng của Dịch Vân, lại quyết định tham gia Kỳ Vũ ma đấu đại hội là vì sao?

Nghĩ đến đây, Cát Âu đã lại đau đầu, liên tiếp những vấn đề nan giải hiện lên.

Hai trường đấu còn lại, hai bên thực lực cân bằng, đánh tương đối lâu, sau hai canh giờ, vòng đấu lục cường do mừơi hai tuyển thủ tranh đấu mới kết thúc..

Các trận đấu ngày hôm nay chính thức kết thúc, hai ngày sau công bố, thi đấu cho những người bài danh từ thứ bẩy đến thứ mười hai, lấy một ngày ba trận làm phương thức tiến hành, có an bài như vậy, cũng là muốn thuận lợi cho các tuyển thủ tấn cấp có đủ thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, có thể đạt tình trạng tốt nhất để đối mặt với các trận đấu ngày càng khốc liệt.

Trận đấu kéo dài có thể khiến tất cả mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục, nhân viên đại hội lẫn khán giả đều rõ điểm này.

"Tam ca, huynh không sao chứ?" Điển Na công chúa đi vào khu nghỉ ngơi của Kỳ Vũ hoc viện, nàng có chút lo lắng về tình trạng của Cổ Lan.

Lúc trước Cổ Lan tràn ngập tin tưởng, gặp được người yếu nhất trong mười hai danh tuyển thủ,thẻ bốc thăm này, là muội tử nàng tự tay rút ra, nguyên tưởng rằng thật là thẻ tốt, lại trở thành một báo đáp tồi tệ đến không tưởng, niềm tin đổ vỡ, Cổ Lan thua khiến cho nàng lo lắng. Tính cách tam ca Điển Na hiểu rõ, từ trước tới nay, tâm cao khí ngạo, nếu như đánh bại hắn chính là tứ đại gia tộc huyết kế đệ tử, Cổ Lan chỉ cảm thấy thống khoái, Uy danh của huyết kế công pháp, ngay cả công chúa nàng chưa từng tu tập qua ma khí này cũng từng nghe nói, nhưng hôm nay đem hắn đánh bại, lại là một gã thiếu niên không danh không tiếng, kỳ vọng tan vỡ, cũng đả kích lòng tự trọng, nàng không yên tâm về hắn.

Vượt ngoài ý muốn, Cổ Lan cười rất thoải mái, "Vương muội, không cần lo lắng cho Tam ca, một trường đấu kia, ta đánh rất sảng khoái, tuy là thua nhưng là một hồi chiến đấu hay nhất trước giờ chưa từng gặp qua, trận đấu tuyệt vời, đối thủ đáng kính trọng, ta thua tâm phục khẩu phục, có bại cũng rất thoải mái." biểu hiện không lường trước, một lời này khiến cho Điển Na ngơ ngẩn cả người.

Cổ Lan lôi kéo nàng đi ra khu nghỉ ngơi của Thiên Phong học viện, cười nói "Ta hiện tại tâm tình thoải mái, rất ít khi đươc vui vẻ như vậy, Vương muội, đêm nay bồi Tam ca uống chút rượu nhé, tâm tình giờ phút này, uống vào, không phải là khổ tửu, mà là mỹ tửu."

"Điển Na nhất định bổi tiếp, chỉ cần Tam Ca được vui vẻ." Điển Na cười nói.

Áo Nhĩ Ba có chín người con, sáu hoàng tử, ba công chúa, trong đó, cảm tình giữa Cổ Lan và Điển Na là tốt nhất, bọn họ là huynh muội một mẹ sinh ra, từ nhỏ đến lớn cùng chơi đùa, lấy phương thức này mà bồi dưỡng ra tình cảm, đương nhiên không phải những huynh đệ tỷ muội vương tộc khác có thể so sánh được.

Mà bên kia, cũng có hai người cùng loại với bọn họ, Ma Đa cùng với Phụ Á, là huynh muội tình cảm nhất trong gia tộc Lam Duy Nhĩ.

Nghe tiếng cười tam hoàng tử Cổ Lan trước khi đi, Phụ Á sắc mặt trầm xuống, nguyên là hi vọng nhìn thấy hắn có thể hung hăng dạy tên tiểu tử đáng giận kia một bài học, không ngờ hắn lại thua, thua không chút cáu kỉnh, còn tâng bốc tên tiểu tử kia, Phụ Á nghe thấy buồn bực, tức giận không có chỗ phát tiết.

"Tiểu Á, trận đấu cũng đã xong rồi, như thế nào lại trưng ra cái mặt xấu xa thế?" Ma Đa hỏi.

"Còn không phải cái tên tiểu tử đáng kinh tởm kia sao, nguyên lai hắn đấu với muội không xuất ra toàn lực, đấy không phải là khinh thường muội sao? Đầu tiên là trên lôi đài hạ nhục muội, bây giờ lại hạ nhục muôi thêm một lần nữa, thật sự rất đáng giận!" Phụ Á nghiến răng nghiến lợi cả giận nói.

Ma Đa lắc đầu, " Hắn đơn dụng thuỷ hệ ma pháp có thể đánh bại muội, cần gì phải lộ ra con bài tẩy của mình? Gia gia nói quả không sai, thực lực muội cùng với hắn không bằng, không nên nghĩ nhiều nữa."

Phụ Á nghe vậy nhất thời trầm xuống, nàng tuy là trong đầu nóng nảy, đối với Dịch Vân cực kỳ căm hận, nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng.

"Cho tới giờ, nàng cho rằng cho rằng Dịch Vân này dựa vào vận khí mà tiến vào trận đấu, cũng lấy vận khí mới có thể vượt qua nàng, một trận chiến với Cổ Lan, thuỷ hoả song hệ ma pháp thể hiện, nàng mới biết được là sai quá nhiều, hận ý vẫn còn, thế nhưng lòng tự trọng cao ngạo đã vỡ tan, vốn định lại khiêu chiến Dịch Vân, mà lòng tự tin một chút cũng không có.

Tiểu tử ghê tởm, thực sự tức chết người, khuất nhục không đòi về được!

Nàng cảm giác vô cùng nghẹn khuất.

Nghĩ một chút, Phụ Á ngẩng đầu hỏi: "Tam ca. hắn hôm nay đã đem con bài tẩy hoàn toàn mở lên, hẳn đây chính là toàn bộ thực lực của hắn, thuỷ hoả song hệ ma pháp phối hợp thật khó chơi, nếu là chống lại hắn, huynh có bao nhiêu tin tưởng đắc thắng?"

Cười cười, Ma Đa không đáp, chỉ nói, "Vừa rồi gia gia truyền tới tin tức, muốn chúng ta sau trận đấu trở về gia tộc, cùng nhau trở về, chắc hẳn gia gia cùng phụ thân đang chờ đấy. "

Trận đấu chấm dứt, mọi người dần dần rời khỏi đấu trường, tâm tình kích động vẫn như cũ trào dâng trong lòng, trong Kỳ Vũ thành tất cả tửu quán lớn nhỏ đều không còn chỗ ngồi, bàn luận đều là trận chiến hôm nay giữa tam hoàng tử cùng với thiếu niên tóc đen, tuy rằng bọn họ cũng đều không hiểu ma pháp đấu khí ảo diệu, chỉ là dân chúng giống nhau, vẫn có thể đem cả trường đấu phân chia thành hơn mười đoạn đơn lẻ, sau đó như mấy lão giang hồ lưu lạc, tán gẫu đàm luận hơn mấy ngày đêm.

Hai ngày sau tam cường thi đấu, tất cả mọi người đều chờ mong.

Mặt trời đã tắt, màn đêm buông xuống.

Nhìn thành thị to lớn dài mấy dặm chìm trong bóng đêm, một nữ hài khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi vui vẻ kêu lên: "Lão sư, chúng ta rốt cuộc đến Kỳ Vũ thành rồi, vừa kịp lúc ăn bữa tối, chúng ta mau đi vào trong thành ăn một bữa thật ngon nào!"

"Hỗn trướng!" Một lão giả mặc áo bào đen nổi giận mắng: "Ta đã nói qua vài lần? Lấy tình hình của ngươi bây giờ, một chút đồ vật đều không được ăn, mà ngay cả uống nước, một ngày nhiều nhất cũng chỉ ba lần, sớm trưa tối đều một ngụm, hơn cũng không được, hiểu không?"

"Nhưng gần một tuần nay ta chưa ăn cái gì, mỗi ngày chỉ có uống nước, mau đói chết mất."

"Lắm lời, thể chất của ngươi khắc hẳn với thường nhân, cho dù là một hai tháng không ăn gì, ngươi cũng không chết đói, người nếu còn đòi hỏi, đừng có trách vi sư đánh ngươi một trận!"

Thiếu nữ nghe vậy thì như kinh hoàng nhảy dụng lên, hai tay khoanh lại thấp giọng nói.

"Biết rồi, ta không ăn gì nữa là được, lão sư ngươi cũng đừng có đánh ta nha."

"Hừ, ngươi cũng đừng trách vi sư nghiêm khắc, đây tất cả đều là suy nghĩ cho ngươi, cũng chỉ còn kém một bước thôi, chờ người có thế thuận lợi tiến vào thất tinh lĩnh vực, ngươi muốn ăn cái gì, vi sư đều mua cho ngươi." Lão giả rất hài lòng với biểu hiện của thiếu nữ, gật đầu nói.

"Biết rồi." Thiếu nữ bỉu môi, tâm bất cam tình bất nguyệt miễn cưỡng nói.

Nhìn đến đại thành phương xa, lão giả lại nói "Tìm một chỗ nghỉ ngơi ngay ngoài đồng đi, ngươi lập tức tu luyện, nội trong vòng mười ngày tiến vào thất tinh lĩnh vực, nếu không phải vì đáp ứng những gì lão hữu yêu cầu, vi sư cũng sẽ không vào thời kỳ mấu chốt mang ngươi tới đây, thời cơ không đúng a, cái tên hỗn trướng chết tiệt kia cũng thực ép người mà. "

Dứơi ánh trăng bàng bạc, trong đêm tối, hai lãng khách tới nơi đây, một già một trẻ, một sư một đồ, vì phó ước mà đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui