Táp táp táp ~~!
Thật vất vả mới đợi được cô gái đem toàn bộ thực vật trên bàn ăn hết sạch, Dịch Vân mở miệng hỏi: "Ta có một cái nghi vấn muốn thỉnh giáo ngươi…"
Cô gái không để ý tới câu hỏi của Dịch Vân mà chỉ quệt miệng, xoa xoa bụng, hai mắt tỏa sáng. "Người tốt, ta còn chưa ăn no. Ngươi còn có thể gọi người mang đồ ăn đến cho ta ăn không?
"Đây đã là phần thức ăn của hai mươi người mà còn chưa ăn no?" Dịch Vân hoảng sợ. Mới vừa rồi xem nàng có thể đem toàn bộ thức ăn ở trên bàn nuốt vào bụng đã cảm thấy không thể tưởng tượng được rồi. Lượng thức ăn cho hai mươi người mà vẫn có thể nuốt trôi?
Cô gái gật gật đầu, bụng đầy ủy khuất nói: "Đã gần hai tuần ta không ăn cái gì rồi. Mỗi ngày, lão sư của ta cũng chỉ cho ta uống ba ngụm nước, không cho ta ăn chút gì. Thiếu chút nữa ta liền chết đói!"
Dịch vân thực sự kinh ngạc. Thiếu nữ trước mắt mới vị thành niên cư nhiên bị người đối đãi như thế liền cả nói: "Lão sư của ngươi cũng ác độc quá đi! Không để cho ngươi ăn cái gì không phải là có ý định làm ngươi chết đói sao?"
Nhanh chóng lắc lắc đầu, cô gái vội nói: "Không phải như thế! Lão sư của ta thật ra đối với ta cũng rất là không tệ. Cũng chỉ là không cho phép ta ăn gì đó, ngày ngày đem ta vào trong sơn động bắt tu luyện, nếu không chăm chú hoặc ngủ thì sẽ đánh vào mông ta một trận. Sau đó mỗi ngày sẽ kiểm tra tiến cảnh của ta, nếu không hài lòng lại đánh thêm một trận. Cũng chỉ là như vậy mà thôi."
Dịch Vân nghe vậy toát mồ hôi. Cái gì gọi là cũng chỉ vậy mà thôi? Cái này không phải là đang nhốt và ngược đãi thiếu nữ hay sao?
Dịch Vân thương thay cho cô gái gặp phải chuyện cực kỳ tàn ác. Lần này gọi tới một bữa tiệc thịt dê thịnh soạn.
Toàn bộ cả con dê nướng nóng hôi hổi được đưa lên. Cô gái không kịp đợi tiểu nhị rời đi đã ngay lập tức nhào lên gặm một cách mãnh liệt giống như mãnh hổ đang cắn xé dã thú. Tướng ăn không chỉ khó coi mà còn hung ác làm cho tiểu nhị ở một bên sợ hãi.
"Ta vẫn cho rằng trên đời này Cầu Cầu là một ma thú có thể ăn nhiều nhất. Không ngờ cô gái này ăn uống lại tuyệt đối không kém so với Cầu Cầu. Nó gặp được đối thủ rồi!" Nhìn cô gái vui mừng phấn khởi cắn xé mạnh mẽ, Dịch Vân nghĩ thầm trong lòng.
Trong lúc Ma Đấu đại hội Dịch Vân đều đem Cầu Cầu đặt ở chỗ ma trận trong rừng rậm. Bởi vì trận đấu nên hắn không có cách nào đem nó theo bên người, mà dường như Cầu Cầu càng ưa thích đợi trong hoàn cảnh tự nhiên. Dịch Vân cũng mừng rỡ. Như vậy vừa lúc có thể bảo vệ được tu luyện ma pháp trận mà vất vả mới vẽ tốt khỏi bị dã thú phá hỏng.
"Ta ăn no rồi!"
Nửa giờ sau, cả một con dê cho nàng ăn sạch sẽ, cô gái mới không hề để ý hình tượng, vỗ vỗ cái bụng, "Ợ" một tiếng. Hai mắt nửa nhắm nửa mở cứ như là vừa ăn no đã nghĩ đến ngủ, càng nhìn càng giống như là một phiên bản nữ tính của Cầu Cầu.
"Ăn no là tốt rồi nhưng đừng có ngủ. Ta muốn hỏi cô." Rốt cục cũng đợi cho nàng ăn xong, một bụng đầy nghi vấn cuối cùng cũng có thể hỏi rõ ràng. "Hơn mười khối Vẫn Thần Thiết quáng thạch này cô lấy ở đâu vậy?"
"Không biết! Là của lão sư tìm được sau đó để lại trên người của ta!" Cô gái thản nhiên trả lời.
"Lão sư của ngươi?" Nhớ lại những lời nàng từng nói qua từ lúc ở trong cửa hàng Ngọc Thạch kia ngay từ đầu cũng thật sự có nhắc tới lão sư của nàng. Là cái dạng gì sư phụ mới có thể dạy dỗ được học sinh như thế này đây. Dịch Vân cũng tò mò. "Như vậy tại sao cô lại lấy Vẫn Thần Thiết mang ra bán?"
"Bởi vì lão sư vẫn không cho phép ta ăn gì nhưng ta thật sự rất đói bụng đến mức không chịu nổi. Vì thế liền đi vào trong thành. Nhưng lúc này mới phát hiện ăn cái gì cũng phải cần tiền. Vì thế cũng đành phải mang nó ra đổi tiền. Bởi vì ta từng nghe Lão sư nói qua rằng nó rất đáng tiền."
Nghe đến đó, Dịch Vân nhất thời không còn gì để nói. Thật sự là cỏ non mới mọc mà! "Làm sao mà ngay cả đạo lý như thế cũng không biết. Chẳng lẽ cô cùng Lão sư luôn ở trong núi sâu sao?"
"Không đúng nha!" Cô gái lắc lắc ngón tay cười nói. "Không phải núi sâu mà là sơn cốc. Khắp nơi là vách đá dựng đứng, có rất nhiều ma thú làm hàng xóm. Rốt cuộc là nơi nào thì ta cũng không rõ. Chỉ là từng nghe Lão sư nói qua chỗ đó hình như gọi là Huyết Hồng sơn cốc."
Dịch Vân nghe vậy bị dọa cho kinh sợ. Huyết Hồng sơn cốc? Ma thú?
Từng nghe Mễ Nặc nói qua, đấy không phải là khu vực ở trong phạm vi của Bối Mông Đặc đế quốc nhưng khắp nơi đều là sào huyệt cư trú của ma thú, là nơi mà nhân loại vĩnh viễn không có phương pháp chinh phục, là hiểm địa cùng một bậc với Lạc Nhật sơn mạch là Ma thú chiểu trạch sao?
Nhớ lại mấy lần chiến đấu từng gặp ở hai địa phương này đều là thân lâm vào tình cảnh thảm thiết, cửu tử nhất sinh, mỗi lần đều là vội vã trốn chạy. Mà nàng lại ở bên trong cùng ma thú hung mãnh làm hàng xóm… Thật khó có thể tưởng tượng được
Cứ xem như thực lực của nàng gần đạt tới Thất tinh lĩnh vực cũng tuyệt đối không có khả năng ở được nơi mà toàn ma thú như vậy. Dịch Vân tâm hàn ý lạnh lại hỏi: "Các người luôn ở tại nơi đó sao? Còn nữa, thực lực Lão sư của cô đạt tới mức độ nào?"
"Đúng là đều ở trong Huyết Hồng sơn cốc. Từ nhỏ đến lớn đây cũng là lần đầu tiên ta đi ra ngoài đấy! Thực lực của Lão sư? Cái này ta không biết, chỉ biết là so với ta thì mạnh hơn nhiều lắm!"
Dịch Vân nghe xong, trong lúc vẫn còn sững sờ thì Môn La trầm giọng nói: "Có thể đem sào huyệt của vô số ma thú quần cư trở thành nơi ở, có năng lực dạy dỗ ra một đệ tử như vậy. Lão sư của nàng nhất định là một cường giả Tinh Vực. Điểm ấy là không hề nghi ngờ gì cả!"
Dừng một chút, Môn La vô cùng nghiêm túc nói: "Mặc dù nàng có ưu thế là Ma chúc chi thể nhưng ngươi là do ta tỉ mỉ dạy dỗ ra. Chỉ lấy tiến cảnh tu luyện không mà nói, toàn bộ đại lục gần như là không có người có thể so sánh với ngươi. Mà nàng có thể ở lúc tuổi nhỏ hơn ngươi đạt tới Lục tinh đỉnh phong giai vị, hơn xa ngươi như thế thật sự khiến người khác khó có thể tin được.
"Tin tưởng ngay cả cái tên phiền phức Hộ quốc Pháp thánh kia cũng không làm được. Thực lực của Lão sư của nàng nhất định phải trên Tinh vực sơ giai Kiệt Mễ Đạt.
Dịch Vân càng nghe càng kinh hãi. "Nếu cô ở Huyết Hồng sơn cốc của Bối Mông Đặc đế quốc làm sao lại một mình đến đây, ở bên trong Kỳ Vũ thành này? Là ra ngoài du lịch sao?"
"Đương nhiên là không phải! Thế giới bên ngòai của các ngươi rất loạn, không phải lừa người thì là gian thương. Chỉ có người tốt như ngươi mời ta dùng cơm mới là ngoại lệ. Nếu không phải Lão sư bắt ta đi ra, ta cũng không muốn rời đi. Bên trong Huyết Hồng sơn cốc tốt hơn so với bên ngoài nhiều lắm!" Cô gái chun mũi, càu nhàu nói.
Nghe đến đó, Dịch Vân bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt. "Mang cô đi ra? Lão sư của cô cũng đã tới? Vậy làm sao cô lại một mình một người vào thành?"
"Lão sư hắn đang ở lại trong động ở vùng ngoại ô. Hai ngày nay vì muốn vẽ ra ma pháp trận Thì Nghi Chi Trận, không cẩn thận hao hết sạch toàn bộ ma lực của bản thân nên đang tu luyện hồi phục!"
"Thì Nghi Chi Trận?" Dịch Vân chưa từng nghe qua, Môn La đương nhiên càng không cần phải nói.
Ma trận có thể khiến cho Tinh Vực cường giả hao hết ma lực để vẽ thì chắc chắn là ma trận cấp bậc Tinh vực rồi. Cái tên này cũng không có viết trong Tinh vực ma trận thư quyển cũng chưa từng nghe Bối Lợi Mỗ nói ra. Dịch Vân tò mò.
Cô gái gật gật đầu đáp: "Đúng! Chính là Thì Nghi Chi Trận. Chẳng qua ta cũng không biết là dùng để làm gì. Ma trận đơn giản ta cũng biết nhưng cái này rất phức tạp, nhìn hoàn toàn không hiểu. Hình như là có quan hệ với bằng hữu của Lão sư! Cái này ta cũng mặc kệ, dù sao cũng là một cơ hội tốt. Ta thật sự đói bụng đến mức không chịu nổi, liền nhân cơ hội này lén chạy ra."
Dịch Vân trừng to mắt, cao giọng kêu lên: "Cái gì? Là ngươi lén chạy ra?"
Gật gật đầu, cô gái thản nhiên nói: "Đương nhiên là thế! Lão sư vẫn đem ta nhốt trong sơn động. Nói cái gì mà không thăng cấp đến Thất Tinh lĩnh vực thì cũng không cho ta ăn cái gì. Chuyện này cần phải mấy ngày, ta làm sao có thể chịu được. Vì thế liền nhân sơ hội này vụng trộm vào thành."
Cuối cùng Dịch Vân cũng biết được chỗ không đúng là ở đâu!
Người thiếu nữ này từ nhỏ đều cùng sư phụ sinh hoạt ở Huyết Hồng sơn cốc. Lúc này nàng đi ra, một chút kiến thức bình thường ngoài xã hội cũng không có. Lão sư của nàng làm sao có thể yên tâm?
Nguyên bản vẫn cho rằng nàng là một mình đi ra ngoài di lịch, không ngờ Lão sư của nàng lại đang ở ngoài thành cách đó không xa. Bản thân nàng là vụng trộm chạy đến. Mặc dù không biết nàng làm cách nào giấu diếm được Tinh vực cấp bậc Lão sư nhưng thời gian nhất định không có khả năng quá dài. Bị tìm được bắt trở về chỉ là chuyện sớm hay muộn.
… Đã đói bụng mới bán Vẫn Thần Thiết với cái giá bốn ngân tệ.
"Như vậy chuyện cô cầm Vẫn Thần Thiết đi bán?" Dịch Vân vội vàng hỏi.
"Đương nhiên!" Cô gái thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng tươi cười. "Chuyện này là Lão sư không biết! Chẳng qua Lão sư cũng từng nói qua, lần này hắn cầm Vẫn Thần Thiết là đến trao đổi ưu đãi cùng bằng hữu. Người tốt, ngươi lấy một vạn kim tệ một khối mua của ta tốt hơn so với một cái ngân tệ của ông chủ gian thương kia nhiều lắm. Thật là so cũng không thể so được. Cũng nhất định cao hơn giá của bằng hữu của Lão sư. Vì thế ta quyết định sẽ bán cho ngươi. Hẳn là Lão sư cũng sẽ cao hứng mới đúng!"
Ý nghĩ của cô gái rất ngây thơ. Lão sư muốn dùng Vẫn Thần Thiết đến trao đổi ưu đãi cũng nhất định là muốn đổi tiền. Lúc trước đều sinh hoạt toại Huyết Hồng sơn cốc không người, chưa bao giờ biết được tiền hóa ra lại trọng yếu như vậy. Một ngày này nàng vào thành, cũng bởi vì trên người không có nửa xu mà liên tiếp bị mấy quán cơm đuổi ra. Tự mình thể hội tiền chính là thứ tốt a! Kim tệ lấp lánh ánh vàng lại càng là đồ tốt!
Nàng có thế sử dụng Vẫn Thần Thiết đổi đến hơn mười vạn kim tệ, rất nhiều, rất nặng. Một lượng lớn nặng đến mức chính mình khiêng cũng không được. Nhất định là còn nhiều hơn so với chỗ tốt mà bằng hữu của Lão sư trao đổi. Rất có thể lần này lén chạy đến ăn gì đó không gạt được Lão sư. Như vậy liền lấy chuyện này đến làm cho Lão sư vui vẻ đi! Công lớn có thể giúp cho cái mông của nàng đỡ được ít roi vì tội dám trốn đi chơi.
Nghĩ đến đây cô gái vui vẻ bật cười.
Nhìn xem cô gái trước mặt tươi cười trong sáng thuần khiết, lương tâm không còn của Dịch Vân lại có chút đau nhói. Một viên Vẫn Thần Thiết sao chỉ có giá một vạn kim tệ?
Hắn lấy hơn mười vạn kim tệ mua toàn bộ Vẫn Thần Thiết không phải là người tốt như nàng nói mà là đại người xấu chiếm đại tiện nghi của nàng mới đúng a! Cô bé ngốc ngơ ngác này đến bao giờ mới rõ đây?
Dịch Vân rốt cuộc cũng hiểu rõ tất cả tiền căn hậu quả, cũng thông suốt mấu chốt ở trong đó. "Nàng lén chạy đến, Vẫn Thần Thiết cũng là lén bán. Lúc trước theo như lời của nàng thì hẳn là Lão sư của nàng bởi vì ma lực hao hết nên đang trong lúc nghỉ ngơi và phục hồi. Nếu thật sự là Tinh vực cường giả mà nói…"
Nghĩ đến đây Dịch Vân đột nhiên đứng lên đem hơn mười khối Vẫn Thần Thiết thu vào bên trong Hồng Liên, buông ra hơn mười túi kim tệ nặng trịch, xoay người rời đi. "Nãy giờ cùng cô nói chuyện thật sự là vui vẻ. Ta quyết định tăng giá, lấy một trăm vạn kim tệ mua toàn bộ Vẫn Thần Thiết của cô. Hy vọng cái giá tiền này có thể làm cho Lão sư của cô vừa lòng."
Cô gái nhảy dựng lên, hân hoan kích động kêu la: "Người tốt, ngươi thật là đại đại người tốt, lại tăng giá! Số tiền này nhất định có thể làm cho mỗi ngày ta được ăn thật nhiều đến no bụng. Lão sư cũng có thể thật cao hứng!"
Dịch Vân nghe vậy vô cùng chột dạ. "Cao hứng cáo quỷ! Một trăm vạn nghe rất nhiều nhưng thực sự ngay cả một khối Vẫn Thần Thiết cũng đã không mua nổi. Lão sư nàng sau khi biết nhất định sẽ đánh đau nàng một trận." Ngoài miệng lại nói:
"Ờ! Không cần cảm tạ! Ta đối với cô có ấn tượng không tồi, coi như tình cờ gặp mặt kết cái thiện duyên đi. Còn về sau nếu có ở nơi khác gặp được cô cũng ngàn vạn lần không nên nhận thức ta. Nhất là lúc cô ở cùng Lão sư thì càng thêm như vậy. Coi như hoàn toàn không biết ra thì tốt rồi!"
"Vì sao ư? Đó là một câu hỏi hay! Bởi vì thói quen của ta là yên lặng làm việc tốt. Để lại tên tuổi cùng… gì đó ta không cần!"
Dưới ánh mắt dòm lom lom của Môn La, Dịch Vân nói như mây trôi nước chảy, lộ ra ý tứ vô cùng chân thành đem cô gái lừa giống như con quay xoay vòng vòng. Chỉ nhìn thấy nàng vui như chú chim nhỏ hân hoan nhảy nhót, hai mắt sáng ngời, đầu gật liên tục. Thật sự là bị hắn bán còn thay hắn đếm tiền.
Dịch Vân nhìn biểu tình nhảy nhót của nàng trong lòng có chút nhoi nhói. Uhm, chỉ hơi hơi, giống như bị muỗi cắn. Tóm lại có thể đem Vẫn Thần Thiết thu vào tay thì so với cái gì cũng đều trọng yếu. Đây là tài liệu quan trọng nhất liên quan đến việc sau này hắn có thể luyện ra Ngũ phẩm Ma binh hay không.
Trời cao nếu đem cái bánh thịt này nện trước mặt, nếu có ưu đãi mà không chiếm chính là tên ngốc. Đây chính là từ nhỏ Môn La đã dạy.
Gật gật đầu, phất tay một cái, Dịch Vân lập tức xoay người bước nhanh đi ra khỏi quán ăn.
Ăn sạch sẽ rồi phải trốn chạy nhanh một chút. Đây là kĩ năng trọng yêu mà mỗi cái nam nhân đều nên học.
Phía sau, cô gái còn đang vẫy tay hét lên: "Người tốt! Rất cảm ngươi! Tên của ta là Tạp Phỉ Tạp. Rất hy vọng có thể gặp lại!"
"Ừ! Ta ngược lại hy vọng vĩnh viễn không gặp lại cũng tuyệt đối không thể gặp lại. Nếu gặp lại thì ta xui xẻo lớn. Dù sao Vẫn Thần Thiết cũng đã tới tay, mặc kệ là cô hay Lão sư của cô ta đều không thể trêu vào. Sau này vẫn còn mỗi người đi một nơi thì tốt. Vĩnh biệt cô gái tên là Tạp Phỉ Tạp. Tư vị của biệt ly chính là mỹ diệu như vậy.
Ca ngợi vĩnh biệt tuyệt không gặp lại!
Dịch Vân thật tình chờ đợi như thế.
Nghĩ đến Lão sư của nàng mười phần có thể là cường giả cấp bậc Tinh Vực chẳng biết khi nào sẽ đuổi theo, Dich Vân đi ra tửu lâu cũng không quay đầu lại, nhanh như chớp chạy đi.
"Một người thật là tốt a! Tạp Phỉ Tạp quá may mắn!" Trong lòng cô gái cảm kích vô cùng.
Nghệ thuật gạt người cao nhất chính là lừa gạt chết đối phương mà hắn còn đang cảm kích ngươi.
Dịch Vân đã muốn xuất sư.
Ngoài Kỳ Vũ thành hơn tám mươi dặm, bên trong một vách núicực kỳ ẩn mật.
Tạp Phỉ Tạp rón rén đi hướng tới sơn động phía dưới vách đá. Động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng, rất sợ ra làm ra một tiếng động. mới nhất ở TruyenFull.vn
"Tốt nha! Còn có lá gan trở về!" Một đạo thanh âm già nua ẩn chứa tức giận đột ngột vang lên. Tạp Phỉ Tạp sợ tới mức nhảy dựng lên.
Ở phía sau, một lão giả từ trong bóng tối đi ra. Một thân áo bào đen không có chút hơi người như hòa tan vào bóng tối. Nếu hắn không lên tiếng căn bản không người có thể biết được sự hiện hữu của hắn.
"Lão sư!" Tạp Phỉ Tạp run run nói. "Khi nào thì người phát hiện ta chạy ra ngoài?"
"Ngay tại vừa rồi." Bóng đen chợt lóe rồi hiện lên ở phía sau Tạp Phỉ Tạp. Cầm lấy cổ nàng dễ dàng giơ lên giống như nhấc lên một con mèo nhỏ, mồm nói: "Dựa vào Huyền Ma linh trạc trên người ngươi, mặc kệ ngươi ở phương nào ta đều có thể ngay lập tức cảm ứng được vị trí chính xác. Nếu không biết rằng ngươi đang chạy trở về hướng này thì vi sư đã sớm tự mình đi đuổi bắt ngươi rồi!"
Nhìn thấy bên miệng Tạp Phỉ Tạp vẫn còn lưu lại vết dầu mỡ, bụng no nê căng tròn, lão giả ngạch thượng thanh cân đốn nhất thời hét tức giận hét lên "Ngươi vậy mà đi ra ngoài ăn cái gì? Còn ăn đến no nê? Thật đáng chết. Cũng chỉ thiếu mấy ngày. Cũng chỉ thiếu có vài ngày nữa ngươi liền có thể thuận lợi tiến vào Thất tinh lĩnh vực. Vì sao ngươi không thể nhịn?"
"Bởi vì Tạp Phỉ Tạp thực sự đói bụng đến mức không chịu nổi."
"Hỗn trướng! Thể chất của ngươi đặc biệt kỳ lạ, bụng trống rỗng có thể đề cao ma lực ngưng luyện trên diện rộng đồng thời giảm đi trở ngại khi phá cấp tấn giai. Thiên phú thể chất bực này tất cả đều là người nình thường muốn cầu cũng không được. Ngươi lại không biết quý trọng mà dùng. Vẻn vẹn có mấy ngày thời gian ngươi lại làm thành như vậy. Thật là hỗn trướng!"
Lão giả gào thét dữ dội. Đệ tử này không nghe hắn dạy dỗ, tức giận giơ tay Tạp Phỉ Tạp đè trên mặt đất, chuẩn bị đánh. Tạp Phỉ Tạp giật mình, nàng thật sự rất sợ liền kêu lên: "Lão sư! Lão sư đợi đã! Lần này ta đi ra ngoài đã thay ngài làm một việc vô cùng tốt. Hãy nghe ta nói hết a!"
"Nói nhiều! Ngươi không nhạ phiền toái cho vi sư đã là tốt vô cùng, còn có thể làm được cái gì chuyện tốt? Nói nghe một chút."
"Người xem! Này đó tất cả đều là kim tệ. Một trăm vạn kim tệ. Kim tệ là thứ tốt a! Tất cả đều là Tạp Phỉ Tạp dùng Vẫn Thần Thiết giúp Lão sư người đổi lại."
"Kim tệ? Một trăm vạn đổi cái gì?" Lão giả lần này thực sự nóng nảy, lập tức đem Tạp Phỉ Tạp nhấc dậy, nhanh chóng quát: "Vẫn Thần Thiết đâu? Ngươi đem Vẫn Thần Thiết để đâu rồi?"
Chỉ chỉ kim tệ để thành đống, nhìn thoáng qua khuôn mặt lão sư. Rất ít khi nhìn thấy phản ứng hưng phấn như thế của Lão sư. Lần này mình thật là làm không có sai. Tạp Phỉ Tạp cười nói: "Toàn bộ đổi lấy kim tệ kia. Một người tốt lấy giá cao mua của ta. Ha ha! Ta thật thông minh đi! Đem hòn đá màu đen đổi lấy kim tệ lấp lánh ánh vàng, lại còn là một trăm vạn nha!"
Lão giả toàn thân chấn động kịch liệt đến ngây dại!
"Lão sư, cái này gọi là lấy công bù tội. Không cần khen Tạp Phỉ Tạp, chỉ cần không tiếp tục đánh mông ta thì tốt rồi." Tạp Phỉ Tạp cười híp mắt, rất là đắc ý, thục giục buông nàng xuống nhanh một chút.
"Chết tiệt! Là bán cho ai ai rồi? Người đó ở nơi nào?"
"Một người qua đường! Đi rồi nga! Hắn nói thích yên lặng làm chuyện tốt, không cần hỏi tên hắn."
"Hỗn trướng!"
Lão giả tức giận đến toàn thân run rẩy, một tay đem Tạp Phỉ quăng úp xuống đất, tay kia nện thật mạnh vào mông nàng. Đầu tiên là thừa dịp ta hoàn thành Thì Nghi Chi Trận ma lực trong nháy mắt hao hết, dùng Mạn đà hoa đánh lừa cảm giác của ta lén chạy ra ngoài. Lại còn đem toàn bộ Vẫn Thần Thiết kỳ quáng đổi thành kim tệ vô dụng. Chết tiệt! Vẫn Thần Thiết là kim tệ có thể mua được hay sao?
"Rõ ràng là bị xem thành coi tiền như rác, bị người ăn sạch sẽ rồi chạy còn dám đắc chí. Ta như thế nào lại dạy dỗ loại đệ tử ngu ngốc này!"
Ba ba ba ba ba ba…
"Ô ô ô! Lão sư không cần đánh. Tạp Phỉ Tạp về sau không dám nữa!"
"Hỗn trướng! Đệ tử mà ngay cả sư phụ cũng dám tính kế. Lần này nhất định đánh cho ngươi không dám tiếp tục tái phạm mới thôi!"
Ba ba ba ba ba ba…
Ô ô ô ô ô ô…
Cái mông Tạp Phỉ Tạp sưng thành bao, khóc đến lê hoa đái vũ. Nàng thật sự biết sai rồi.
Cũng đã hiểu rõ, hóa ra người kia cũng không phải cái gì người tốt mà là đại đại người xấu lừa gạt nàng.