Cấm Huyết Hồng Liên

Trông vẻ mặt của Lão tổ có vẻ không vui, lần đầu lộ ra thần sắc bất mãn, Bá Nạp Đốn xấu hổ: "Bẩm Lão tổ, hắn là con thứ tư trực hệ của gia tộc, cùng với người ta vừa nói khi nãy - Dịch Vân trong quá khứ từng có xung đột, cho nên mới có hành động thất thố như vậy."

Nói tới đây, căm tức nhìn A Lý Bố, Bá Nạp Đốn khiển trách: "A Lý Bố, ngươi thật sự không biết rằng sau sự kiện Ám Ảnh Diệt Sát quân đoàn, ngươi hẳn đã thành âm hồn, chỉ vì có Dịch Vân cầu xin Áo Nhĩ Ba đại đế nên mới tha cho ngươi một con đường sống, mạng sống của ngươi là do hắn cứu về, tất cả cừu hận trước đây cũng nên một bút sổ toẹt, cũng đừng nhắc lại hai chữ báo thù nữa!"

A Lý Bố cười thảm: "Hắn buông tha ta? Quả thực là đáng cười mà! Năm đó, sau sự kiện kia ta đã thực sự giác ngộ, mục đích duy nhất để ta sống, đó chính là tìm được hắn, rồi sau đó vung từng đao từng đao chậm chậm hành hạ hắn cho đến chết. Hiện tại sau nhiều vất vả ta đã tìm được hắn rồi, cho dù ông nội người cũng không thể ra lệnh ta buông tha cho hắn được, mặc kệ thân phận hắn là gì, ngoại nhân cũng được, tộc đệ cũng thế. Ta chỉ muốn báo thù, chỉ muốn giết hắn, chỉ muốn hắn chết, nếu hắn không chết thì chính là ta vong!"

Bá Nạp Đốn nghe vậy chỉ biết thầm thở dài, nếu tiếp tục không nhiều lời cùng với A Lý Bố, hắn cùng Dịch Vân, ân oán dây dưa mãi không thôi. Tất cả mọi người trong tộc Lam Duy Nhĩ đều biết, tất cả đều do tự mình A Lý Bố chuốc lấy. Cũng không trách người được, tuy nhiên hoàn cảnh bây giờ không thích hợp để đem chuyện xưa nhắc lại, chỉ có thể đợi ngày sau từ từ khuyên giải.

Đang muốn ra tay nhanh chóng kiềm giữ hắn thì Lão tổ nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng, chỉ thấy Lão Tổ lẳng lặng nhìn A Lý Bố, thản nhiên nói: "Thực lực của ngươi không mạnh mẽ, tuyệt đối không thể là đối thủ của Dịch Vân, chỉ luôn miệng nói muốn báo thù, phải chăng là muốn năn nỉ bản tổ ra tay thay ngươi sao?"

A Lý Bố lắc đầu nói: "Hắn là của ta, chỉ có thể chết ở trên tay của ta! Ta nghe phụ thân năm đó nói qua, năm đó khi hắn nhận chức gia chủ, từng y theo tộc pháp gia quy, đích thân tiến vào cấm địa bái kiến tổ tiên, lúc ấy tu vi của người chỉ đạt đến cảnh giới ngũ tinh đỉnh phong. Hơn mười năm tu vi trì trệ mãi không tiến, nhưng khi đến đây được Phổ Hân tiền bối cho phép lưu lại một ngày một đêm. Thuận miệng chỉ điểm cho mấy chỗ mấu chốt trong việc tu luyện, một năm sau đó, phụ thân ta đã thuận lợi đạp phá bình cảnh, lấy đó làm đà tiến một bước thẳng tiến, đạt đến cảnh giới lục tinh thượng giai như hiện nay."

"Phụ thân ta đã nói qua, mặc dù thực lực của ta chỉ tiếp cận cảnh giới tứ tinh đỉnh phong, ngay cả Phụ Á cũng không thể đánh bại được, muốn tự tay báo thù, hy vọng quá xa vời, nhưng nếu đến đây có thể được lão tổ đích thân chỉ điểm, chắc là sẽ có cơ hội vượt qua tên chết tiệt Dịch Vân."

Lão tổ nghe vậy nhìn về phía Phổ Hân, chỉ thấy hắn lập tức cúi đầu, nói: "Bẩm lão tổ, quả thật là có việc này, năm đó khi lão tổ đang còn ở trong tiến hành bế quan mười năm, ta đột nhiên thấy tân gia chủ của gia tộc Lam Duy Nhĩ ta đến bái kiến, nhưng thực lực cực kỳ kém cỏi, hầu như có thể coi là đời tộc trưởng yếu kém nhất từ trước tới nay."

"Cho nên, liền không nhịn được cho phép hắn lưu lại dưới chân núi. Tiến hành thí luyện chỉ đạo hắn tu luyện đấu khí một ngày một đêm. Thật ra thì cũng không có gì to tát, chẳng qua cũng chỉ điểm cho hắn mấy chỗ sai lầm trong cách tu luyện, dẫn đường sửa lối lại thôi."

Đám người Bá Nạp Đốn cũng giật mình. Tộc quy của gia tộc Lam Duy Nhĩ đó là mỗi một đời gia chủ đều phải tự mình đi vào cấm địa bái kiến Lão Tổ, năm đó Mặc Tây theo lệ tiến vào cầu kiến, mặc dù không có gặp được lão tổ, nhưng cũng được đích thân tiền bối trong tộc Phổ Hân giáo thụ.

Với hiểu biết của cường giả cảnh giới cửu tinh, hơn nữa tu luyện đều là huyết kế đấu khí tuyệt học, đối với Mặc Tây, có thể nói đây là cơ hội khó gặp, đối với tiến cảnh tu vi ngày sau của hắn có ích rất nhiều. Mặc Tây đối với việc này nhớ mãi không quên, cũng bởi vậy, mới có chuyện hôm nay A Lý Bố xong vào cấm địa Tân Đức Lý Tư.

Lão Tổ nhếch miệng cười nói: "Thì ra là thế, nhưng ngươi đã ngoài hai lăm, tu vi cũng chỉ mới gần đạt đến cảnh giới tứ tinh đỉnh phong, tư chất tầm thường như vậy, không nói Phổ Hân, cho dù là bản tổ đích thân dạy dỗ, thành tựu ngày sau đạt được cũng chỉ hữu hạn. Cho dù có lưu ngươi lại trong Tân Đức Lý Tư này hai mươi năm. Thành tựu cao nhất cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới lục tinh, nói chung cả đời này, ngươi tuyệt đối không thể là đối thủ của Dịch Vân, điểm ấy, ngươi hẳn là hiểu được."

A Lý Bố nghe vậy nhảy dựng lên, dữ tợn kêu lên: "Ta biết lão tổ người là cường giả đạt tới cảnh giới tinh vực, tất có thủ đoạn thông thiên làm cho tu vi ta bạo tăng, chỉ cần có thể giúp ta đuổi kịp hắn, vượt qua hắn. Bất kể trả giá thế nào ta cũng nguyện ý, chỉ cần có thể giết hắn. Giết hắn, giết chết hắn!"

Trước mặt lão tổ, lời nói cùng việc làm điên cuồng, không chỉ thất lễ mà còn thất kính, Bá Nạp Đốn thầm than hỏng bét. A Lý Bố tức thì đã bị một cỗ uy áp mạnh mẽ đè xuống, khiến hắn ngã sấp ra mặt đất, một ngón tay cũng không động đậy nổi, chỉ nghe thanh âm của Phổ Hân lạnh lung truyền đến: "Nhớ kỹ người ở trước mặt ngươi là lão tổ của gia tộc Lam Duy Nhĩ ta, hãy cẩn thận lời nói của ngươi. Nếu còn có lần sau, cho dù là tộc đệ trực hệ, cũng lập tức giết không tha!"

Khoát tay áo, lão tổ hiển nhiên không thèm để ý, thản nhiên nói: "Ngươi thật sự không kể đến hậu quả gỉ?"

A Lý Bố bị một cỗ uy áp mạnh mẽ trói chặt, toàn thân kinh mạch bị phong bế, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, không thốt nổi một câu, chỉ còn cách liên tục mạnh mẽ dập đầu, cho đến khi trên trán máu tươi chảy ra, vẽ loạn trên mặt đất một bức tranh tinh hồng, biểu đạt quyết tâm của hắn.

Lật tay lại, trên bàn tay lão tổ lúc này đột nhiên xuất hiện một viên thuốc màu đỏ lớn bằng đầu ngón tay cái, nói: "Đây là Thất Phách Liệt Hồn đan, do bản tổ ngẫu nhiên đoạt được trên người một ma dược sư cách đây một ngàn bốn trăm năm, nghe nói là ma dược cấm kỵ truyền thừa từ thời thượng cổ. Công hiệu cụ thể thì thôi khỏi cần nhắc đến, nói giản lược thì dùng để trọng tổ lại thân thể của ngươi. Đan dược sẽ cải tạo toàn bộ thể chất tu luyện đấu khí của ngươi, hẳn là có thể chu toàn cho tâm nguyện muốn tự tay mình báo thù, nhưng mà…."

"Trong quá trình trọng tổ, trước sẽ đem toàn bộ thân thể hoàn toàn phá hư, sau đó mới tái trọng tổ, cải tạo lại. Quá trình này cực liệt, cực khổ, cực thống! Giống như chết đi sống lại, cực kỳ đau đớn, ngoài thành công lúc sau hàng năm đến tháng định kỳ phải chịu nỗi đau xé tâm liệt phế, cực kỳ thống khổ.

Mỗi tháng là một kỳ, mỗi khi đêm trăng tròn, toàn bộ máu huyết trong cơ thể sẽ nghịch chuyển. Khổ không tả nổi. Một năm làm một tuần hoàn, trăm kinh mạch trong cơ thể sẽ lại tự phá vỡ rồi trọng tổ, muốn chết, thật quá xa vời…

"Cứ như thế tiến hành đủ bảy năm, lúc này toàn bộ mạch máu, kinh mạch toàn thân sẽ đồng thời bị phá vỡ, "thập tử vô sinh". Chết một cách cực kỳ thê thảm. Nói cách khác, nếu trong vòng bảy năm ngươi không làm gì được Dịch Vân, chính là sẽ nhận vô số đau khổ, chết một cách đau đớn, vô ích.

Nói tới đây, lão tổ cười cười: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước tiên ngươi phải sống qua lúc mới uống thuốc, thân thể bị phá vỡ, trọng tổ lần đầu tiên, cùng với định kỳ hàng tháng hàng năm phải chịu nỗi đau tê tâm liệt phế. Chỉ có như vậy mới có tư cách báo được thù. Vậy thì lựa chọn của ngươi thế nào đây?

Ba người Bá Nạp Đốn nghe vậy đồng thời đều thấy rung động, nhưng A Lý Bố không chút do dự, mặc dù Phổ Hân vẫn mạnh mẽ dùng khí kình áp chế hắn, khiến hắn bước đi vô cùng gian nan, từng bước mặt. Nằm phù phục dưới mặt đất mà bò tới, chậm rãi trườn đến dưới chân lão tổ, lôi kéo ống quần lão tổ. Rồi đến bắp đùi, eo lưng, hắn cắn chặt hàm răng, giãy dụa bò dậy.

Lão tổ cũng không để ý đến hành động vô lễ của A Lý Bố đối với mình, ngược lại, hai mắt hắn tỏa sáng, nhìn chằm chằm về phía A Lý Bố đang trợn trừng mắt, cho đến khi hắn lấy được viên dược hoàn đỏ như máu trong tay mình.

A Lý Bố lắc lắc Thất Phách Liệt Hồn Đan, lộ ra vẻ mừng như điên, đang muốn ăn vào thì giọng nói âm trầm của Lão tổ truyền đến: "Còn một chuyện quên chưa nói với ngươi, thứ này một khi ăn vào, kết quả sẽ không tự nghịch chuyển. Lúc dược hiệu mới bắt đầu phát huy tác dụng, ngươi phải đem đấu khí vận chuyển khắp trăm kinh mạch toàn thân, bởi vì dược hiệu của Thất Phách Liệt Hồn đan rất mãnh liệt, thể chất hiện giờ của ngươi không có cách nào thừa nhận, chỉ có dựa theo đấu khí trung hòa bớt dược hiệu."

"Trong lúc trọng tổ lại thân thể, quá trình này cực kỳ đau đớn, nếu ngươi bị hôn mê thì chắc chắn chỉ còn đường chết! Cuối cùng một lần nữa bản tổ khuyên ngươi, con đường này, một khi ngươi nuốt mai đan dược này, khẳng định sẽ không thể quay đầu lại, chỉ cần buông bỏ cừu hận vô vị, ngươi còn có cuộc sống tốt đẹp. Mai đan dược ngươi cầm trong tay, không phải là thứ đan dược thần kỳ, mà là thứ cho thấy trước kết cục thê thảm. Cho dù ngày sau có thể thuận lợi báo thù. Chính ngươi cũng không thể thoát khỏi cái chết, ngươi nên cân nhắc kỹ càng!"

A Lý Bố, giọng khàn khàn, hỏi: "Ta chỉ hỏi một chuyện, sau khi ăn nó, ta thật sự là có cơ hội vượt qua Dịch Vân?

"Chỉ cần không chết, lại dốc lòng tu luyện, hẳn là có thể.." mới nhất ở TruyenFull.vn

"Nếu thực như vậy, chỉ cần có thể bằng vào thực lực của mình ngẩng cao đầu trước mặt Dịch Vân, trả giá thế nào ta cũng không sợ." A Lý Bố nghe vậy không do dự nữa, nhanh chóng đem Thất Phách Luyện Hồn đan nuốt xuống.

Ba người Bá Nạp Đốn ở một bên đều kinh ngạc nhìn, đều không phải không nghĩ đến việc ngăn cản hành động ngu xuẩn của A Lý Bố. Chỉ là ba người đều bị lão tổ dùng cường kình áp chế tại chỗ, không thể động đậy, cũng không thể mở miệng, trong lòng như có lửa đốt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn A Lý Bố làm ra hành động tự tàn, đích thực là điên cuồng.

A Lý Bố sau khi nuốt mai đan dược màu đỏ. Thân thể liền kịch liệt run rẩy, yếu nhược ngã xuống đất, mồm há to, không ngừng giãy dụa trên mặt đất, tiếng rên la như quỷ khóc vang vọng khắp cấm địa Tân Đức Lý Tư vốn yên tĩnh. Mười ngón tay của hắn, toàn bộ móng đều bật ra, mạch máu toàn thân bị phá vỡ, máu tươi đỏ sẫm chảy thành dòng, tai mắt mũi miệng thất khiếu đều chảy máu, mái tóc vàng óng chói chang trên đầu nháy mắt cũng nhuộm đỏ màu máu.

"Phác rắc rắc"

Tiếng động kinh khủng từ trong cơ thể hắn không ngừng vang lên, âm thanh giống như tiếng xương cốt bị bóp nát vậy, mỗi lần âm thanh bạo phát, A Lý Bố lại kịch liệt lăn lộn, giãy dụa, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể chảy đầy máu tươi, lúc này, gọi hắn là huyết nhân cũng không sai.

Một màn nhìn mà kinh tâm diễn ra trước mắt mọi người được một thời thần, cử động quay cuồng giãy dụa đã bắt đầu đình chỉ, A Lý Bố mặt úp xuống, nằm sấp trên mặt đất, toàn thân chỉ còn những cơn run rẩy theo phản xạ, cũng không còn rên la nữa, chỉ có âm thanh vỡ vụn của xương cốt vẫn không ngừng bạo phát, vang vọng khắp bình thai yên tĩnh.

Đám người Bá Nạp Đốn cùng với An Tắc Tạp nhìn phát ngốc, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích được, Phụ Á nước mắt chảy ròng, mắt đẹp nhắm chặt, không nhẫn tâm mở mắt nhìn.

Lại qua nửa canh giờ nữa, thanh âm xương cốt vỡ vụn cũng đình chỉ, A Lý Bố vẫn không có phản ứng, trong không khí quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm, chết lặng lẽ như vậy sao? Phổ Hân thấy thế khẽ thở dài, nói: "Chung quy là hắn cố hết sức rồi, chỉ là chết rồi sao? Lão tổ, nói cho cùng, hắn chẳng qua chỉ là một tên có cảnh giới tứ tinh, tư chất tầm thường, làm sao có thể sống sót sau quá trình trọng tổ thân thể chứ, ngài đã lãng phí một mai cấm kỵ ma dược khó tìm rồi, ngài quá mức coi trọng hắn.

Phổ Hân thở dài tiếc hận, lời vừa nói ra thì, kẻ yếu nhược trong vũng máu đột nhiên vừa động, A Lý Bố chậm rãi ngẩng đầu lên, trợn trừng mắt chăm chú nhìn lão tổ, vô cùng gian nan hỏi: "Đã xong rồi sao? Ta vẫn sống, ta vẫn còn sống, không giết được Dịch Vân, ta tuyệt không thể chết!"

Lão tổ hai mắt phát sáng, kinh ngạc nói: "Thực là còn sống! Hận ý thật mãnh liệt, quyết tâm cứng rắn lắm, chiến ý điên cuồng lắm! Ha Ha! Thật tốt quá! Thể chất trọng tổ, cứng như sắt đá, đúng là điều kiện tốt để phát huy cực hạn của cuồng lôi pháp quyết. Mục tiêu ngươi muốn tự tay báo thù, bản tổ sẽ toàn lực tương trợ ngươi một phần!"

Nói tới đây, lão tổ một chưởng đẩy nhẹ ra, toàn thân A Lý Bố như bị sét đánh, tức khắc hôn mê.

Quay đầu trầm giọng nói với Bá Nạp Đốn: "Bá Nạp Đốn, thỉnh cầu của ngươi, bản tổ quyết định đáp ứng, nhưng mà điểm chính yếu trong đó nên có chút sửa đổi, A Lý Bố cùng với tiểu nha đầu, hai người được phép lưu lại, còn những người khác lập tức rời đi!"

Bá Nạp Đốn ngạc nhiên: "Lão tổ, là…"

"Cái gì vô nghĩa thì không cần nói, bản tổ đã quyết định rồi!" Lão tổ thản nhiên nói: "Tư chất thiên phú của tiểu nha đầu hơn xa người con thứ hai của ngươi, nàng ta cứ giao cho Phổ Hân tự mình chỉ dạy, Phổ Hân cùng với nha đầu kia giống nhau, đều là tộc đệ theo đường ma pháp là chính. Cảnh giới cửu tinh của hắn là lấy ma pháp đạt tới, vừa vặn là một người thầy tốt cho nha đầu kia, coi như đã chọn một người."

"Mà A Lý Bố là con thứ tư trong gia tộc, liền do đích thân bản tổ chỉ dạy! Hắc hắc, hắn cùng với Dịch Vân có ân oán gì, ta không hứng thú, cuối cùng ai sống ai chết ta cũng không quan tâm, chỉ muốn biết hắn trong vòng bảy năm ngắn ngủi, cuối cùng có thể phát triển đến bước nào." Lão tổ thần thái cuồng hỷ, cười to nói: "Tứ tử này bình thường nhưng có một việc khiến cho bản tổ hân thưởng, đó chính là có tâm cầu chiến thắng trong trận đấu, bản tổ giúp hắn một phen, làm đúng như mong muốn của hắn, để tương lai hắn có thể chết một cách thoải mái đầy phấn khích à, ha ha."

Đi ra ngoài cấm địa, cây lá um tùm, cách xa trung tâm cấm địa Tân Đức Lý Tư, lúc này chân trời phía đông bình minh nhuộm trắng, nhưng con người can đảm tài giỏi Bá Nạp Đốn sắc mặt dại ra, hai mắt vô thần mờ mịt nhìn về nơi xa, hồn nhiên không biết mình đã đến lối ra.

Lúc này, thanh âm vô cùng lo lắng của An Tắc Tạp truyền đến: "Gia gia, A Lý Bố…, chúng ta để Phụ Á và hắn ở lại bên trong. Như vậy có được chăng?"

"Sai lầm rồi, toàn bộ đều sai lầm rồi!" Bá Nạp Đốn sắc mắt trắng bệch như tờ giấy, hối hận không ngừng nói: "Tình huống đã hoàn toàn không khống chế được rồi, ta ngay từ đầu lẽ ra không nên mang bọn ngươi đến đây, sự tình phát triển đến bây giờ, hơn xa khả năng ta có thể tưởng tượng đến, thật sự là quá điên cuồng!"

Điên cuồng?

Là lão tổ thực sự điên cuồng khi cung cấp ma dược cấm kỵ, hay là hành động quyết ý xả thân đầy điên cuồng của A Lý Bố?

Đang ở trong cuộc, Bá Nạp Đốn nghĩ mãi vẫn chưa thông, điên cuồng, chẳng qua là cố ý giả tạo thôi, hắn hao hết tâm tư, không tiếc dùng kế, lẫn dùng sức mạnh, vô luận thế nào cũng muốn đưa Dịch Vân về gia tộc. Chấp niệm này cũng là một loại điên cuồng!

Mười tám ngày sau, sáng sớm.

Ngoại ô thành Kỳ Vũ, ở một khu rừng rậm không người, một vách núi đột nhiên rung động kịch liệt, một cái lối ra tối đen hiện ra, ba bóng người chậm rãi từ bên trong đi ra.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp đang tỏa nắng trên đỉnh, chung quanh truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót vang lên không ngừng. Dịch Vân đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây vô cùng quen thuộc, từng cành cây ngọn cỏ không một chút thay đổi, cảnh vật vẫn như trước. Nhưng trong mắt hắn bây giờ, cảm thụ lại hoàn toàn khác trước, hoa thì có rất nhiều hoa văn nhỏ xíu, trong không khí tràn đầy thiên địa nguyên tố, tất cả đều được linh giác của hắn cảm nhận nắm giữ. Hắn giờ đây, không giống trước, đã có biến hóa long trời lở đất.

Đấu khí nhẹ đề thăng, khí toàn tím sẫm như gió xoáy đằng không. Hắn chỉ sử ba phần lực đạo, đột nhiên hướng về phía trước mặt đánh ra một chưởng, đấu khí phảng phất hóa thành thực thể, khí kình như khoái mã phi ra, theo sau đó, liên tiếp những âm thanh cành cây gãy, đá vỡ vang trời truyền đến. Trong phạm vi gần trăm mét, hơn mười cây đại thụ che trời hoàn toàn bị chặt ngang gãy thành đoạn, nháy mắt bên trong rừng rậm đã hình thành một con đường trống trải. Nhìn xa xa đến tận cùng của con đường, một chưởng ấn hình năm ngón tay được khắc rõ ràng trên thân một gốc cây cổ thụ lớn năm người ôm chưa hết. Chưởng ấn hãm sâu vào thân cây, đại thụ dĩ nhiên lung lay sắp đổ.

Một kích tùy tay lại có uy lực cỡ này, Dịch Vân cũng ngây người. Sau một hồi sửng sốt, mới lẩm bẩm nói: "Nguyên lai đây là uy lực của cảnh giới Thất tinh, cùng với Lục tinh căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rốt cuộc ta cũng cảm nhận được "Cảnh giới cường giả chân chính" mà lão Đại ngươi thường hay nói."

Một đạo lưu quang từ bên trong Hồng Liên thoát ra, Môn La hiện ra ở bên cạnh, cười nói: "Có thể thể hội là tốt rồi! Trên thực tế, từ cảnh giới thất tinh trở đi, mỗi một lần tu vi thăng cấp, đều lần lượt là hoàn toàn biến đổi, lột xác. Phá kén hóa điệp cũng chưa thể hình dung hết được loại biến hóa nhanh chóng này, chỉ cần ngươi có thể liên tục tăng tiến tu vi, đạt tới bát tinh, thậm chí là cảnh giới cửu tinh, còn có hàng đống ngạc nhiên đang chờ ngươi đó, ha ha, thật sự mong chờ mà!"

Cười to vài tiếng, Môn La nói tiếp: "Vốn ta dự đoán ngươi nhanh nhất cũng phải đến hai hai, hai lăm tuổi mới có thể một hơi hoàn thành thăng cấp song tu ma vũ. Không nghĩ rằng, ngươi mới chỉ mười tám đã thuận lợi tiến vào cảnh giới Thất tinh, quá trình tấn cấp cũng không có một chút trở ngại, không chút sóng gió, dễ dàng như nước chảy thành sông vậy, tốc độ nhanh như vậy, ngay cả lão đại ta cũng cảm thấy ngạc nhiên.

"Nghĩ đến, hẳn là do ngươi mấy lần thi hành phương pháp nghịch vận, mạnh mẽ phá cấp tiền vào cảnh giới thất tinh, thân thể trước đó đã sớm thích ứng với cảnh giới này. Đối với thân thể tạo thành thay đổi cực đoan như thế, vượt cấp nghịch vận vốn là chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Không ngờ thi triển trên người ngươi lại kỳ quái biến thành chuyện tốt. Sự kỳ lạ này, vận khí này, như thế nào lại không xảy ra trên người ta nhỉ? Thật sự làm người ta đỏ mắt mà!"

Dịch Vân nhún vai, cúi đầu nhìn Cầu Cầu đang ngủ say trong lòng hắn, cách đây mười tám ngày ở đây, nó ăn vô số quáng thạch hệ quang minh, theo lệ mà phán đoán, hẳn là còn một chút nữa mới có thể tỉnh táo lại. Tình thời gian mình đi đến Lạc Nhật sơn mạch, cũng không sai biệt lắm.

Duỗi tay ra đóng cửa vào của ma trận thạch thất, Dịch Vân cuối cùng đưa mắt nhìn chung quanh lần nữa. Sau khi nhận thức chuẩn phương hướng ngược lại với thành Kỳ Vũ, liền phi thân xông thẳng vào rừng rậm.

Đứng trên đỉnh vách núi dựng đứng, nơi mắt thường không thể nhìn thấy, một cái bóng ảnh màu xanh lẳng lặng nhìn Dịch Vân biến mất rời đi, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên thuận lợi tiến vào cảnh giới Thất tinh, đối với tuổi của hắn. Tiến cảnh như thể quả thực không thể tin nổi! Nhưng là, như đã thành thói quen, bất luận việc lạ nào, đều phát sinh ở trên người hắn vậy.

"Hắn đến lúc này một hồi, ít nhất nửa năm nữa, rốt cục ta cũng có thể có một đoạn thời gian thanh nhàn, chỉ mong kết quả thật có thể như mong đợi, không trêu phải việc đại phiền toái là tốt rồi."

Một lúc sau, ở nơi vừa nãy khi Dịch Vân tung chưởng mở ra một con đường ở sâu bên trong rừng, bỗng nhiên thoát ra một bóng người toàn thân mặc hắc bào, hắn kinh ngạc nhìn vô số đại thụ che trời đồng thời bị nghiêng ngả, vừa cẩn thận xem kỹ chưởng ấn hình năm ngón tay hãm sâu trên thân cổ thụ. Tự nhủ nói:

"Cảnh tượng tàn phá như vậy, mà chỉ do uy lực của một chưởng gây nên, uy lực của đấu khí thuộc tinh hỏa đúng là có thể.., hẳn là do người kia gây nên, không sai ta biết mà.. Hắn vẫn vụng trộm lén trốn ở nơi này, kỳ lạ là sao không tìm thấy hắn đâu? Hại ta khổ sở đợi mười tám ngày dài. Thật tức chết với loại người này!"

Dứt lời bóng đen dậm chân, nhằm hường Dịch Vân vừa rồi biến mất truy theo.

Trên đỉnh núi, Tạp Lỗ Tư đem toàn bộ cảnh vừa rồi thu hết vào trong mắt, lộ ra thần sắc nghi hoặc hiếm thấy: "Nha đầu kia như thế nào lại theo đuôi tiểu tử kia. Ta nhớ rõ hai người bọn họ cũng chưa nói quá vài câu, hẳn là không quen mới phải, như thế nào lại ẩn nấp sẵn trong rừng rậm hơn mười ngày, khi phát hiện tung tích Dịch Vân thì như sói đói đuổi đến, nên có lẽ không phải là coi trọng tiểu tử kia?

"Quên đi! Dù sao mặc kệ việc người ta, không có tiểu tử kia ở đế quốc Kỳ Vũ cũng mất hứng, tốt nhất là nên trở về công quốc Bàn Thạch."

Lời vừa buông xuống thì bóng ảnh màu lam cũng biến mất, ánh nắng ấm áp dạt dào chiếu rọi xuống, xung quanh ma trận thạch thất chỉ còn tiếng chim hót, côn trùng kêu vang vọng không dứt, không tồn tại một bóng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui