"Làm sao có thể được?" Sau một lúc ngây người, hắn vô cùng khó khăn mới nói ra được một câu như vậy.
"Bố Lạp Tác mất hết 3 ngày mới đưa ra được kết luận kia. Vào lúc 3 ngày trước, phản ứng của hắn còn dữ dội hơn của ngươi nữa. Sự thật đã diễn ra trước mắt, chúng ta không tin cũng không được!" Nói tới đây, Mễ Nặc thở dài một hơi: "Kết quả này thật là dọa người a, nên nói là bộ tộc Tư Đạt Đặc này truyền thừa đúng là sâu không lường nổi hay là nên cho rằng đứa bé Dịch Vân này quá thần kỳ? Ngay cả thần kỹ thất truyền cũng có thể tái hiện trên người hắn, quả khiến cho người ta khó tin!"
Nói tới đây, Mễ Nặc không khỏi nhắc nhở: "Thần kỹ tái hiện, sự tình này vô cùng trọng đại, việc này tốt nhất chỉ có ta và ngươi biết. Không nên tiết lộ ra ngoài, ba đệ tử kia đến giờ cũng chỉ biết được công pháp Dịch Vân tu luyện bị sửa đổi, chưa biết gì nhiều về nghịch vũ luyện pháp, ta sẽ xóa bỏ lệnh cấm với chúng. Bên Bố Lạp Tác ta cũng sẽ an bài ổn thỏa. Bất kể thế nào, tuyệt đối không thể để cho người khác biết tin này được!"
Biểu tình Mễ Nặc vô cùng nghiêm túc, ngưng trọng nói: "Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, hẳn sẽ khiến cho Khung Võ đại lục không còn yên bình nữa. Chuyện cướp của giết người, tinh phong huyết vũ sẽ khó mà tránh được. Không chừng, còn dẫn đến chiến tranh giữa tam đại đế quốc. Điều đó nếu xảy ra thì sẽ có hàng triệu người tử trận, đối với đế quốc, đối với Dịch Vân, đối với dân chúng đều là tai họa mà thôi!"
Đề Đạt ngẩn ngơ, lập tức nhanh chóng gật đầu. Khuôn mặt vẫn còn nét kinh hãi.
Đến giờ, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao đêm trước đại điển, Bố Lạp Tác lại yêu cầu cho Duy Đa chuyển qua Lai Nhân học việc, nhận hắn làm thân truyền đệ tử. Thế mà Mễ Nặc lại không ngăn cản, ngược lại còn chủ động khuyên bảo Duy Đa, hoàn thành yêu cầu của Bố Lạp Tác. Đây hẳn do điều kiện Bố Lạp Tác đưa ra.
Chỉ vì Duy Đa là đại ca của La Lôi, hắn có thể tu luyện công pháp đấu khí mà Dịch Vân dùng nghịch vũ luyện pháp cải tiến lại!
Mọi người trong đế quốc đều công nhận, Đằng Long Kinh Thiên Quyết là công pháp tu luyện không chỉ cao hơn một bậc so với tứ đại huyết kế công pháp của tứ đại gia tộc. Duy Đa có thiên phú không tồi, chỉ cần gặp được minh sư, thêm vào sự chăm chỉ cố gắng, tiền đồ tương lai của hắn chắc chắn sẽ rất khả quan. Khó trách Bố Lạp Tác lại chú ý tới hắn.
Đề Đạt cũng không biết được. Kỳ thật, ban đầu Bố Lạp Tác nhắm tới chính là La Lôi. Nhưng nàng lại có cảm tình với Thiên Phong học viện, bởi nơi này có người khiến nàng cảm thấy hứng thú, cho nên không muốn rời xa nó, dứt khoát từ chối lời mời của Bố Lạp Tác, điều đó khiến trong lòng Mễ Nặc thầm vui sướng.
Mắt thấy cả bốn đệ tử tu luyện tuyệt thế công pháp đều ở trong Thiên Phong học việc, trong lòng Bố Lạp Tác vô cùng nóng nảy. Bằng sự nửa uy hiếp nửa dụ dỗ Mễ Nặc, dùng biện pháp lấy lui làm tiến, hắn chỉ ngay đích danh Duy Đa, nói ngươi không thể một mình chiếm hết cả được, không đáp ứng không thôi. Đáng thương cho Duy Đa chỉ trong chớp mắt đã bị "chuyển trường".
Về phần Duy Đa tuy bản thân có chút ngạc nhiên, nhưng có thể trở thành thân truyền đệ tử của cửu tinh tôn cấp tuyệt thế cường giả Bố Lạp Tác này thì vô cùng hài lòng. Tuy rằng hơi tiếc nuối vì không còn được gặp năm đồng bạn nữa nhưng vì tiền đồ của bản thân, đối với cơ hội cầu cũng không có này, hắn tự nhiên hiểu được nên nắm lấy nó.
Trong lúc ma đấu đại hội, thấy qua những đệ tử chỉ bằng tuổi nhưng lại có thực lực hơn hẳn mình, nó đã khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn. Trong đó, Dịch Vân là ảnh hưởng lớn nhất. Dưới cảm xúc mãnh liệt thôi thúc, hắn vô cùng khát khao có được sức mạnh coi thường tất cả cùng với hào khí đối kháng trực tiếp với Lam Duy Nhĩ gia tộc của Dịch Vân. Ngay cả cảm tình ban đầu với Ny Khả cũng nhạt đi không ít, sớm đã trở thành tình bạn thuần túy. Giống như là quan hệ với Tô Lỵ vậy.
Là nam nhân, cầm lên được thì cũng buông bỏ được. Vì tiền đồ của mình, có thứ gì mà không đáng giá hi sinh cơ chứ, Duy Đa đã kiên định lựa chọn như thế.
Sau khi chấm dứt đại điển, đơn giản chi nói lời từ biệt với mọi người, sau đó hắn liền đi theo Bố Lạp Tác về Lai Nhân học viện, từ nay về sau hắn đã trở thành học viên của Lai Nhân. Ny Khả cùng với Tô Lỵ đều vui mừng thay cho hắn, từng là bạn tốt suốt mấy năm trời, nay hắn lại gặp được cơ hội cầu cũng không có này, bọn họ đều lấy đó mà cao hứng, cùng với sự ngưỡng mộ.
Bố Lạp Tác viện trưởng, lại là tuyệt thế cường giả đạt cửu tinh đỉnh phong a, là lão sư lý tưởng nhất của tất cả võ giả, cho dù đốt đèn lồng cũng tìm không ra, sao lại coi trọng Duy Đa?
Hai nàng ngốc nghếch này hoàn tòa không hề hay biết gì cả, nếu không phải viện trưởng Mễ Nặc kiên trì không muốn chuyển giao học viên, thì Bố Lạp Tác sớm đã đem các nàng đi rồi.
Ma đấu đại hội lần thứ mười ba đã chấm dứt. Tuy rằng đệ nhất học viện vẫn do Kỳ Vũ vương gia học viên nắm giữ, nhưng nhờ có sự xuất hiện bất ngờ của Dịch Vân, cùng với sự đánh bóng tên tuổi của kỳ tài có một không hai này, đó đã tạo thành cơ hội tuyệt vời chưa từng có suốt mấy trăm năm qua của Thiên Phong học viện. Mễ Nặc cùng Đề Đạt cũng không phải kẻ ngốc, vào lúc thời khắc làm nên lịch sử thế này, một bên là sự ổn định, một bên là sự mạo hiểm đánh cược với số mệnh, bọn họ đều hiểu nên chọn bên nào.
Cơ hội không bao giờ chờ đợi con người,
Cùng lúc đó, bọn họ đều quyết định như nhau, một điều trọng đại mà quyết định cả tương lai hàng trăm năm về sau của Thiên Phong học viện, thậm chí là cả tương lai ngàn năm sau.
Gió thổi rát mặt!
Dịch Vân di chuyển nhanh bên đường, dùng tốc độ cao nhất chạy như bay, trong lòng dâng lên hào tình vạn trượng.
Rời khỏi thạch động đã hơn hai mươi ngày, lúc này đã tiến vào cao nguyên hoang vu nhất của đế quốc, con đường này hắn đã từng đi qua. Chỉ là năm đó hắn là phản đồ quay trở về, hiện tại lại đi hướng ngược lại. Cùng một con đường, nhưng suy nghĩ trong lòng lại vô cùng khác biệt.
Ma đấu đại hội, một hồi ở Kỳ Võ, thuận lợi thu hồi lãnh địa của tổ truyền, lại còn tìm được đám người Hán Khắc sống sót trở về, mong muốn lớn nhất trong suốt tám năm qua của hắn đã thành, cho nên tâm của hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ. Kể cả khi mục đích lần này là thăm dò chỗ nguy hiểm nhất trong Lạc nhật sơn mạch thì hắn vẫn không mang cảm giác hưng phấn như hiện tại. (thằng này giống chích thuốc lắc quá >.