Cấm Kỵ Chi Luyến

Không hiểu vì sao, cô cư nhiên nằm mơ thấy một chuyện đã xảy ra từ cách đây rất lâu. Một việc mà cô tưởng chừng như đã hoàn toàn quên lãng…

Trong giấc mơ,dì nhỏ không còn là Quốc Sắc Thiên Hương, cũng chẳng phải Đại Mỹ Nhân ôn tồn nho nhã, mà bỗng nhiên biến thành Đại Ác Ma dữ tợn cứ hướng cô mà nhào tới đòi mạng.

Hay đó thực sự là ác mộng nhưng sau lại là khuôn mặt xinh đẹp của dì nhỏ?Dì nhỏ vươn đôi tay thon dài, hung hăng cấu véo cổ cô, dùng hết sức bóp chặt, còn liều mạng nguyền rủa.

Rồi dần dần, cô bắt đầu thấy khó thở, trước mắt là một mảng tối đen. . .

Bỗng ngay lúc này một thân ảnh mơ mơ hồ hồ đã chạy tới, đánh lui ác ma, cứu vớt cô ra khỏi bóng tối.

Không nhịn được, cô thở hắt ra một hơi, mắt hé mở, muốn nhìn cho rõ là nam nhân nào tựa thần hộ mệnh đã cứu cô ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ô, thân thể quen thuộc này, hơi thở quen thuộc này, không phải là Anh hai của cô sao?

"Hô ¨¨¨" cô mở to mắt, hét lên một tiếng, hiện thực lập tức kéo tuột cô ra khỏi mộng mị.

Anh hai đang ngủ say, nửa người đè lên người cô, khuôn mặt điển trai với mai tóc đen mượt vùi trên vai cô.

Nặng, thật là nặng! Xương cứng rắn ép tới làm cả người cô thấy đau, hô hấp cũng bất giác trở nên khó khăn.

Cô thử nhúc nhích một chút, phải nghĩ cách tự cứu lấy bản thân trong hoàn cảnh khốn khổ này.

Không ngờ, vừa mới động, thân thể đã bị một loại đau đớn khác đánh ập đến.

Quá rát nhưng cũng thật mềm, còn có ¨¨¨ hảo lấp đầy!

Cảm giác tại nơi tư mật, bị thứ gì đó lấp đầy, cô bất lực giãy giụa, bỗng chốc thứ đó từ từ trở nên lớn mạnh hung dũng .

Là cái gì? Nóng quá? Nhưng cảm giác thực… phong phú! Cô rũ mắt xuống, trầm tư.

Đúng lúc này, Anh hai ực một tiếng, tròng mắt đen khẽ hé mở, thấp giọng lầm bầm, "Dược còn chưa hết tác dụng sao?"

Nói xong, Anh hai ôm lấy vai cô, hạ thân cứng rắn liền bắt đầu từ từ luật động .

Cô thất kinh, rút cuộc thì đây là thứ gì? Là thứ gì cứng rắn mà cứ không ngừng đâm vào trong cơ thể cô?

Mặc dù còn đang mơ hồ, cô đẩy nam nhân còn đang không ngừng vận động kia một cái mà hét lên: " Anh hai, tỉnh. . . . . ."

Anh hai giống như là rất mệt mỏi, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô vào trong lòng mình, trong miệng còn mơ hồ nói điều gì không rõ: "Anh hai chỉ mới ngủ, Miên Miên tự mình động!"

Cô dở khóc dở cười, cô không phải có ý này á..., đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh hai đang làm gì a, tại sao một cỗ cảm xúc vừa mơ hồ bất an vừa ngại ngùng bỗng chốc dâng lên?

Anh hai như nhận ra cô không hề cử động, liền xoay tròn một vòng áp chế cô xuống dưới thân, tự mình từ từ bắt đầu luật động.Mái tóc đen bên cổ cô không ngừng nhiễu loạn, hơi thở ấm áp từ miệng phả ra, ăn mòn từng điểm từng điểm trên vành tai tuyết trắng của cô…

Dần dần, Anh hai tốc độ càng ngày càng mau, hơi sức cũng càng ngày càng hung mãnh, mỗi một lần xâm nhập đều như muốn đem cô lên tận tầng cao. Cả người cô nóng lên, cảm giác thân ươn ướt một mảnh, chỉ có thể bấu víu lấy bờ vai rộng của đại ca, theo Anh hai cùng bay lên, chìm nổi trôi giạt, tựa như từng đợt sóng biển thật yên bình.

Thật lâu về sau, Anh hai gào thét một tiếng, ngừng động tác, thân thể mềm nhũn tựa vào trên người của cô, không nhúc nhích nữa, vậy mà hạ thân kiên đĩnh cũng vẫn chiếm cứ lấy, thế nào cũng không chịu ra ngoài.

Cô miễn cưỡng nâng một cánh tay lên, chạm nhẹ vào mái tóc đen đã ướt của đại ca, trong lòng bỗng nhiên lại có chút cảm giác thật ngọt ngào: đồng tâm kết không phải là đây hay sao? (chắc ý nói 2 người đã hòa làm 1 =,=)

Thỏa mãn than nhẹ một tiếng, cô ôm sát anh, cũng chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô đã bị âm thanh réo rắt trong bụng đánh thức.

Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là con ngươi đen đậm như mực của anh hai, đang không nhúc nhích ngưng mắt nhìn cô.

Mặt đỏ lên, cô quán tính xuống dưới.

"A ——" quá rát lại cũng quá đau!

Anh hai vội vàng sờ sờ khắp nơi, ân cần hỏi: "Rất đau sao?"

Cô gật đầu một cái, mặt uất ức, cả một đêm ngươi bị người ta đâm, xem ngươi có đau hay không!

Anh hai giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cô, nhẹ nhàng cười ra tiếng, sau đó chống thân thể lên, từ từ lui ra ngoài

Vốn là lấp đầy đột nhiên một cái trở nên trống rỗng, ta nhẹ thở ra một hơi, không nói ra là tiếc nuối sự thối lui mà tạm hài lòng bởi đau đớn đã được giảm bớt.

Anh hai tựa tiếu phi tiếu đem hết vẻ mặt phức tạp của cô thu vào trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói: "Sau này vẫn còn có cơ hội, hôm nay em đã quá mệt mỏi!"

Cô cúi mặt, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Cô rõ ràng không nói gì chỉ có Anh hai vẫn ở đó nói cái gì đấy.

Anh hai ngồi thẳng lên, xuống giường, nhưng không lập tức cầm y phục lên để che giấu thân thể đang trần truồng của mình, mà lại là nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi tới phòng tắm.

"Anh hai ——"

"Tắm, ăn một chút gì, em đã quá mệt mỏi!" Anh hai nói như vậy, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm thật to bên trong, sau đó cũng tự mình đi vào.

Cô nhăn nhó bất an, dùng dằng bò tới góc bồn tắm bên cạnh.

Anh hai có chút tức giận ôm lấy cô, ôm vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên đầu gối của hắn, làn môi mỏng ấm áp ngậm lấy vành cô, nói: "Về sau, không cho phép Miên Miên như vậy né tránh, anh sẽ tức giận, biết không?"

Cô vô lực gật đầu một cái, cả người mềm nhũn tựa vào trong ngực đại ca, mắt sáng nửa khép, môi đỏ mọng hé mở, hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng hiếm thấy của đại ca.

Đôi tay Anh hai dịu dàng, ánh mắt mang theo một tia nóng bỏng, từ từ rửa sạch thân thể của cô. Toàn thân cô xụi lơ, là một dạng mềm mại vô lực, tựa vào trong ngực đại ca, trong cổ họng phát ra nhiều tiếng ừng ực ừng ực, thỏa mãn kêu lên, cả người thoải mái giống như một con mèo nhỏ được chủ nhân vuốt lông, một thứ sủng vật.

Anh hai sau khi rửa sạch trên người cô, bàn tay từ từ đi tới hạ thể, có thể bởi vì nước ấm mà đau đớn lại bắt đầu một trận truyền đến.

Cô khẽ giãy giụa, thấp giọng thì thầm: "Anh hai ¨¨¨ đau ¨¨¨"

Một tay Anh hai ôm lấy cô, bàn tay còn lại vẫn kiên định hướng nguồn mật tìm kiếm, "Ngoan, rửa sạch, liền hết đau!"

Cô luôn luôn tin tưởng anh, sau khi nghe vậy cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn vùi trong ngực anh hai, không động đậy, mặc cho ngón tay thon dài của anh ở dưới người của cô ra ra vào vào nơi tư mật, gợi ra những sóng nước mênh mang.

Anh hai nói không sai, cô rất mau không còn cảm giác đau đớn, ngược lại theo động tác của anh mà thân thể từ từ dâng lên một tia tê dại, trong miệng cũng không kìm hãm được tràn ra nhiều tiếng ưm.

Anh hai cười một tiếng, đôi môi mỏng mút mút lấy cổ trắng noãn của cô: "Tiểu Sắc Nữ ¨¨¨"

Cô giơ tay lên, định phản bác, nhưng cuối cùng vẫn là hữu tâm vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng tựa vào ngực anh, cảm thụ từng đợt sóng tràn đến, cuốn lấy cô vào một vùng u minh mờ mịt…

Cuối cùng, hạ thân xông lên một phen dậy sóng rồi mới ngưng hẳn. Trận hành hạ này khiến thân thể cô một phen co quắp, Cái tên đầu sỏ còn ngược lại, mang gương mặt vô tội mà nói với cô:"Chưa xong đâu ¨¨¨"

Chỉ là, thêm một lần nữa ngón tay Anh hai lại dò vào bên trong hoa kính, nhưng không có chút mây gió nào nổi lên, chẳng qua là nghiêm túc rửa sạch. Ý thức được mọi việc, cô mới thở phào một cái, từ từ hưởng thụ làn nước ấm áp chảy qua cơ thể, cảm giác sao thực dễ chịu.

Sau khi tắm xong, Anh hai lấy ra một chiếc khăn tắm thật to, bọc lấy rôi rồi ôm đến phía giường. Sau đó, Anh hai xoay người, lấy từ trong ngăn kéo cạnh giường ra một hộp dược liệu nho nhỏ.

", Viên cầu nhỏ, mở chân ra."

Cô lắc đầu, "Đau. . . . . ."

Anh hai dùng lời nói nhẹ nhàng mà dụ dỗ: “Bôi thuốc xong liền hết đau!”. Nói xong, liền thẳng tay đẩy hai chân mềm mại của cô ra, từ từ xoa thuốc.

Loại thuốc này thực thanh thanh mát mát, lửa nóng đau đớn dưới chân cũng theo sự mát mẻ này mà từ từ giảm bớt. Anh hai đỡ lấy cô đang mềm nhũn tựa vào người anh, gối lại đầu cho cô, nhẹ nhàng đắp kín chăn rồi mới đứng đậy

Anh hai vẫn không mặc y phục, cửa mở, khuôn mặt vú Lâm ở phía sau cánh cửa chợt hiện ra.

Rất nhanh, Anh hai bưng tới một đĩa thức ăn thật lớn. Như bị côn trùng xông lên não, cô tham lam nhìn chằm chằm đĩa thức ăn mà nước miếng đã muốn chảy ra.

Anh hai giống như kiểu thổ dân châu Phi hung ác nhìn cô, cười cười thật ôn nhu, sau đó bưng tới trước mặt bát cháo hầm táo đỏ, từ từ đút cho cô ăn.

Bởi vì thực sự là quá đói, cộng thêm lại là chính Anh hai tự mình đút cho cô ăn, trong lòng bỗng nhiên thấy thật ngọt ngào, dù không thích loại cháo này cũng phải nuốt giống như đang ăn sơn hào hải vị.

Quả nhiên, căng da bụng thì trùng da mắt, ăn xong bữa sáng muộn này, cô cảm thấy được một cỗ khốn ý đánh tới, mi mắt không cần đợi chờ cũng bắt đầu rủ xuống

Anh hai nhìn cô đã mệt mỏi rã rời, liền đắp kín chăn lại rồi đi ra cửa.

Nằm trên gối, đầu cô trở nên mềm nhũn, cũng vô lực không thể nghĩ thêm điều gì khác nữa, chỉ là rất mau chìm vào giấc mộng thực ngọt ngào….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui