Cấm Kỵ Chi Luyến

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, một người thân thể luôn cường tráng như ông ngoại trong trí nhớ của cô lại có thể biến thành bộ dạng bệnh yếu thê thảm như thế này.

Ông lão nằm trên chiếc giường đơn màu lam thân thể gầy yếu, không nhúc nhích. Nếu như không phải thiết bị đo nhịp tim bên cạnh còn phát ra tín hiệu tim vẫn còn đập thì chắc chắn cô sẽ cho là ông lão có quan hệ ruột thịt với mình đây đã ra đi bình yên rồi.

Cô nhẹ nhàng đi tới trước mặt ông ngoại, nắm bàn tay chỉ còn lại da bọc xương nhăn nhíu lại, cô bất tri bất giác rơi nước mắt.

"Ông ngoại. . . . . . Con là Miên Miên, Miên Miên tới thăm ông đây !" Cô cầm tay dán đầy kim tiêm của ông, nức nở nghẹn ngào khóc thành tiếng.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Ông lão trên giường có động tĩnh, hai mắt vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, quan sát bốn phía. Bộ dạng như người sắp chết không còn sinh khí đã hoàn toàn mất hết, đổi lại bộ dạng mạnh khỏe như thường ngày, bàn tay vốn không thể nhúc nhích bây giờ lại giống như móng vuốt mạnh mẽ nhanh nhạy của một con chim ưng, vững vàng nắm lấy tay của cô không buông.

Cô thấy nghi ngờ và có chút không hiểu, ông ngoại không phải là không thể nói không thể nhúc nhích chỉ giống như ngọn nến trước gió sao, tại sao đột nhiên lại có thể bộc phát ra uy lực bức người đến vậy.

Chẳng lẽ? Ông ngoại chỉ là gạt cô, ông căn bản là đã tốt hơn, căn bản là đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi, chỉ là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ thôi. Thần trí khi đó của cô như lạc trong sương mù cô căn bản không biết chút gì về một điều rằng trên đời này còn có một thứ gọi là hồi quang phản chiếu.

Cô ngừng khóc thút thít, mừng rỡ kêu lên: "Ông ngoại. . . . . ."

Ông ngoại hung hăng bắt lấy tay của cô, đem thân thể của cô kéo về phía trước, sau đó đôi môi tái nhợt khẽ ngọa nguậy, thật lâu sau, trong cổ họng mới bộc phát ra một thanh âm khàn khàn khó nghe: "Miên Miên. . . . . ."

Cô gật đầu một cái, nắm chặt bàn tay khô gầy của ông ngoại, "Con ở chỗ này."

Ánh mắt ông ngoại đảo nhanh qua bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Tần Nhật Sơ.

"Tiểu Sơ. . . . . ."

Tần Nhật Sơ nghe thấy tiếng gọi, lập tức tiến lên một bước, cũng cầm một bàn tay run rẩy khác của ông ngoại lên, "Cha, con ở chỗ này."

Một tay ông ngoại nắm lấy tay cô, còn một tay khác cầm tay Tần Nhật Sơ, sau đó giống như rất hài lòng cười cười, mở miệng nói: "Miên Miên, ông muốn con gả cho tiểu Sơ!"

Thanh âm của ông ngoại giống như đã rất lâu không có nói chuyện bây giờ lại đột nhiên nói ra lời kia nghe khan khàn giống như muốn ... Xé rách phá tan tành không khí vậy, quả thật còn có chút chói tai, cũng có chút làm người ta nghe không rõ. Nhưng mà vì đang ở bên cạnh nên cô nghe rất rõ ràng.

Vì thế lời vừa dứt liền có ba thanh âm lập tức vang lên.

"Không cần!"

"Không cho phép!"

"Cái gì?"

Về phần ai nói câu nào, đã không cần nhiều lời.

Ông ngoại giống như không nghe thấy lời cự tuyệt của mọi người, chỉ cố gắng dùng sức giữ chặt tay của cô, nhếch môi khẽ thở hổn hển quát: "Miên Miên. . . . . . Nghe lời! Gả cho tiểu Sơ đi!"

Nước mắt cô đã ngừng lại bắt đầu róc rách chảy xuống, nhìn khuôn mặt âm trầm của anh hai bên cạnh một cái, cô lắc đầu, "Không muốn, ông ngoại, con không muốn gả cho cậu nhỏ, con không muốn gả cho cậu nhỏ!" Dù là thân thể hay tâm của cô đều đã thuộc về anh hai rồi, làm sao có thể cùng người con trai khác ước định nữa.

Ông ngoại nghe vậy, tiếng ho sặc sụa vang lên, dường như muốn ho ra tim phổi luôn vậy, "Miên Miên. . . . . . Con là. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Con là muốn ông chết không nhắm mắt. . . . . . Chết không nhắm mắt. . . . . ."

Hai mắt cô đẫm lệ, vẫn nhịn không được mà lắc đầu một cái, "Ông ngoại, ông ngoại, ông đừng ép con, con không muốn gả cho cậu nhỏ, Miên Miên không muốn. . . . . ."

"Khụ khụ khụ. . . . . . Không muốn gả cho tiểu Sơ. . . . . . Vậy con muốn gả cho người nào. . . . . . Tên tiểu tử họ Diệp này sao. . . . . . Con phải gả cho hắn. . . . . . Ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho con . . . . ." Hơi thở của ông ngoại thoi thóp, cả người cong lên ho như một con tôm hùm, nét mặt già nua cũng đỏ lên, "Gả cho tiểu Sơ . . . . . . Nếu không ông sẽ chết không nhắm mắt. . . . . . Cha mẹ con còn có. . . . . . Còn có dì nhỏ con . . . . . Đang ở nơi chín suối nhìn con. . . . . . Sẽ không tha thứ cho con. . . . . ."

"Ô ô. . . . . . Ông ngoại. . . . . . Con. . . . . ." Con không muốn, con không muốn gả cho cậu nhỏ, tại sao ông phải ép con, tại sao?

Lúc này, Tần Nhật Sơ mới lạnh giọng mở miệng: "Cha cần gì ép cô ấy, coi như cô ấy nguyện ý gả, cha có hỏi qua con có muốn cưới cô ấy hay không chưa!"

Ông ngoại mạnh mẽ thở dốc mấy tiếng, nhưng lại không bởi vì một lời nói của Tần Nhật Sơ mà bỏ đi ý niệm, ngược lại càng buộc chặt cổ tay của cô, cả người đột nhiên khỏe hẳn, cáu kỉnh quát: "Nguyễn Miên Miên, ông muốn con gả cho Tần Nhật Sơ, nếu không, cha và mẹ cùng dì nhỏ của con ở dưới chín suối trọn đời cũng không được siêu sinh, trọn đời cũng không được yên nghỉ, ngay cả người con yêu là Diệp Hiên Viên cũng sẽ bị thiên lôi đánh, chịu hết mọi quả báo tàn độc nhất trong cuộc sống rồi sau đó sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục cả đời này đời sau kiếp sau sau nữa mãi không siêu sinh. . . . . ."

"Không. . . . . ." Cô thét chói tai ra tiếng, "Không cần, không nên nguyền rủa anh hai như vậy, con. . . . . . Con đồng ý gả cho cậu nhỏ, con đồng ý!" Tất cả kiên trì trong lòng cô khi nghe thấy lời nguyền rủa ác độc dành cho anh hai đã ầm ầm sụp đổ. Người thân từng bước từng bước rời khỏi, cô không muốn bởi vì cô mà để cho anh hai người cô thích nhất bị bất cứ thương tổn gì.

Lấy được cam đoan của cô, ông ngoại vốn dĩ đang khoá chặt tay của cô cuối cùng cũng dần buông ra, mắt đóng chặt lại như là người đã mãn nguyện mà ra đi. Cô không dám nhìn ánh mắt anh hai, toàn thân chỉ mềm nhũn, nhũn như con chi chi té ngồi trên mặt đất.

Tại sao, tại sao phải như vậy, tại sao ông ngoại lại ác tâm như vậy, cho dù là phải dùng đến phương pháp nguyền rủa ác độc như vậy cũng chỉ vì muốn cô gả cho cậu nhỏ người mà cô căn bản không yêu, tại sao, rốt cuộc tại sao.

"Em muốn gả cho hắn?" Đột nhiên, thanh âm dịu dàng của anh hai nhẹ nhàng vang lên ở bên tai cô.

Nhưng thanh âm đột nhiên lại dịu dàng tới như vậy, làm cho cô rợn cả tóc gáy, nơm nớp lo sợ, "Em. . . . . . Em. . . . . ."

Anh hai tiến đến dồn cô vào tường, lại nhu thuận lặp lại một lần nữa, "Em muốn gả cho hắn?"

Cô chỉ biết chán nản trượt ngồi dưới đất, tay chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể nén lệ, dùng lực lắc đầu một cái, "Em. . . . . . Em. . . . . ."

Tần Nhật Sơ xông đến bên cạnh ngăn anh hai lại, "Anh đừng ép cô ấy nữa, anh không nhìn thấy cô ấy đang bị anh dọa sợ sao?"

Lữa giận chất chứa hồi lâu của anh hai rốt cuộc bộc phát, một cú đấm hung hăng quét tới mặt Tần Nhật Sơ, "Mày cút ngay cho tao, con mẹ nó mày tính toán cái quái gì, dám trông nom chuyện của tao và cô ấy sao!"

Xoay người, mạnh mẽ kéo cô đi ra ngoài cửa.

Tần Nhật Sơ sờ sờ vết máu ở khóe miệng, chợt cười một tiếng, giành lấy một tay của cô mà kéo lại, ngay sau đó chống ánh mắt anh hai đang trợn lên: "Mày buông cô ấy ra!"

Ánh mắt anh hai buồn bã, muốn ra tay đấm thêm một cú nữa nhưng Tần Nhật Sơ đã nhanh nhẹn tránh thoát, nhẹ nhàng cười nói: "Mày cho rằng, tao sẽ cho mày cơ hội lần thứ hai sao? Tao cho mày biết, Miên Miên bắt đầu từ bây giờ là vị hôn thê của tao, mày buông ra cho tao !"

"Ha ha. . . . . . Vị hôn thê?" Anh hai cười lớn, giống như vừa nghe được một chuyện cười rất kinh người, "Cậu có phải cùng lão đầu tử có bệnh giống nhau, bệnh đến hồ đồ luôn rồi! Nguyễn Miên Miên, cho tới bây giờ đều chỉ có thể là người phụ nữ của tao, coi như là vị hôn thê, cũng chỉ có thể là của Diệp Hiên Viên mà thôi!" Nói xong, kéo cô qua, cúi mặt xuống, cho cô một nụ hôn sâu trong tâm trạng đang nổi giận.

"Nhưng mà cô ấy vừa mới nói sẽ gả cho tao . . . . . ." Tần Nhật Sơ đứng trước mặt anh hai ngây thơ tuyên cáo quyền sở hữu, giống như chỉ là vô tình nhàn nhạt nói ra sự thật này.

Quả nhiên anh hai giận dữ, nắm cổ áo của Tần Nhật Sơ lên, "Mày vọng tưởng! Cô ấy nói gả cho mày, nhưng tao còn chưa có đáp ứng đâu! Đừng quên, tao mới chính là người giám hộ của cô ấy, có quyền quyết định mọi chuyện của cô ấy!"

Tần Nhật Sơ kéo lại cổ áo, đồng thời liếc mắt nhìn anh hai, vẫn là bộ dạng phẳng lặng bình yên như sóng nước, "Nếu như tao nhớ không lầm, Miên Miên đã mười tám tuổi rồi. Cô ấy đã là một người trưởng thành hợp pháp, có quyền quyết định mọi chuyện của bản thân!"

"Mày ——" Anh hai á khẩu không trả lời được, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Tần Nhật Sơ.

Thoáng chốc, tầm mắt của hai người đang mãnh liệt răng rắc chém giết nhau trên không trung không thu trở về, cũng không có ai thỏa hiệp, cũng không có ai nhận thua, chỉ thi nhau đốt cháy cả một phòng yên tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui