Cấm Kỵ Chi Luyến

Có một loại đau từ sâu bên trong đại não rồi bắt đầu lan rộng ra bên ngoài, thần trí cô giờ đây có chút mơ mơ hồ hồ, trí nhớ cũng từ từ hiện về trở nên rõ ràng hơn.

Thời gian như quay ngược lại năm cô 10 tuổi.

Đó là vào một ngày đông giá rét những bông tuyết rơi trắng xóa cả mặt đất, không khí lãnh khốc làm cho cô không khỏi rụt cổ lại một cái, chỉ muốn nằm luôn ở trong chăn không ra ngoài nữa.

Không biết vì sao mà trong nhà hôm nay lại dường như an tĩnh khác thường. Má Lâm không có ở đây, cha không có ở đây, dì nhỏ không có ở đây, anh hai cũng không ở đây. Sự an tĩnh dị thường này làm cho cô không khỏi có chút sợ, giống như trong trời đất chỉ còn một mình cô sống rất cô đơn.

Dọc theo hành lang, cô đi tới dưới tàng cây mai già trong vườn hoa. Giữa khí trời tuyết cứ rơi trắng cả mặt đất lại lạnh lẽo như vậy nhưng cây Mai già vẫn nở những nụ hoa yêu kiều đúng thời điểm, từ thật xa cô có thể ngửi thấy được một cỗ mùi thơm xông thẳng vào mũi. Cô nhìn nụ hoa nhỏ khéo léo kia rồi không kìm hãm được mà hít một hơi, thơm quá.

Tựa lên cây mai xinh đẹp kia, cô không ngờ lại có thể cảm thấy ấm áp đến vậy, bất tri bất giác cô dần tự nhiên trở nên mơ hồ dựa vào cây khô mà chìm vào giấc ngủ thật say.

Không biết đã trải qua bao lâu, chợt có một tia lạnh như băng điểm ở trên chóp mũi làm cô rùng mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh.

Lúc mở mắt ra cô gặp được một cảnh tượng kinh khủng nhất mà cả đời này cô cũng không quên được.

Tại một ô cửa sổ trên lầu hai, cha đang bóp cổ dì nhỏ lại không ngừng lắc lắc thân thể yếu ớt nhỏ bé của dì ấy. Một khắc kia, cô giống như nhìn thấy trên bộ mặt tuyệt mỹ của dì nhỏ hiện lên một tia cười vừa như vô lực tuyệt vọng lại vừa như là một loại lạnh nhạt giải thoát.

Cô hé miệng, thử kêu to tên của dì nhỏ, nhưng một giây kế tiếp ——

Cái bóng trắng nhỏ bé kia đã như một con diều đứt dây từ từ bay đến .

Rõ ràng chỉ là độ cao của lầu hai, nhưng trong lúc mơ hồ cô thấy được, tóc dài của dì nhỏ như đang tung bay nhảy múa trên không trung, cái váy trắng nhẹ nhàng phất phơ giống như tiên nhân đón gió bay lên.Từ lúc nào mà dì nhỏ trở nên quá mảnh mai như vậy rồi, dì nhỏ bay bay trên không trung một chút, cuối cùng lại như một con chim gãy cánh thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

Những bông tuyết thuần khiết trắng noãn đến như vậy, từng bông hoa tuyết một bay bay trên không trung rồi rơi vào trên chiếc váy trắng của dì nhỏ, thật là một cảnh tượng xinh đẹp đến dường nào.

Cô ngơ ngác đứng ở nơi đó, thân thể không thể động, miệng không thể nói, chỉ có thể nhìn sắc mặt cha cả kinh thất sắc hai tay run rẩy ôm lấy đầu không ngừng quay cuồng bên cửa sổ.

Dì nhỏ, dì ở nằm ở đây làm gì vậy? Tại sao trong tuyết lại có màu đỏ hoa mỹ như máu đầy mặt đất như vậy. . . . . .

Màu đỏ ấy cứ lan tràn, vẫn tiếp tục lan tràn. . . . . .

Dì nhỏ giãy giụa, như đang nói chuyện, nói gì vậy. . . . . .

Cái gì. . . . . .

Cái gì. . . . . .

Hiên Viên. . . . . .

Hiên Viên, em yêu anh. . . . . .

A. . . . . .

Dì nhỏ. . . . . .

"A, dì nhỏ ——" hét lên một tiếng, mộng cảnh bị phá tan. Cơ mở mắt ra, nhìn thấy chính là bộ dáng anh hai cau mày quan sát cô.

"Thế nào vậy? Gặp ác mộng sao?" Anh hai hơi nhíu lại mày rậm đẹp mắt của mình, đưa bàn tay lên trước tìm tòi, muốn lau mồ hôi trên trán của cô.

"Đừng có đụng vào người em!" Cô nhớ tớ lời nói lúc ban ngày từ miệng Lý Hoa Quân rồi nghĩ tới mộng cảnh vừa nãy, không, đó không phải là mộng cảnh, đó là tuổi thơ đã quên lãng mà cô vừa nhớ lại.

Không sai, đó là sự thật đã tồn tại .

Dì nhỏ chết rồi, là bị cha từ trên cửa sổ sẩy tay đẩy xuống, chết rồi. . . . . .

Dì nhỏ từ nhỏ đã luôn thương yêu cô chết rồi, trước khi chết lại còn nói: Hiên Viên, em yêu anh. . . . . .

Hiên Viên, em yêu anh!

Lại là, Hiên Viên, em yêu anh!

"Ha ha ha. . . . . ." Cô ôm đầu, không thể khống chế mà cười to lên, chuyện này là gì vậy là cái gì đây. . . . . . Thì ra người mà dì nhỏ luôn tâm tâm niệm niệm không thể quên người mà dì ấy yêu lại là anh hai, lại là anh hai kính yêu của cô. Như vậy thì, cô là ai, cô là cái gì, Lý Hoa Quân nói cô chính là thế thân sao?

Bởi vì mặt mũi có một chút giống dì nhỏ, bởi vì trong xương tủy cô cũng chảy cùng một dòng máu giống dì nhỏ, bởi vì cô vô dụng lại ngu đần. . . . . .

Bởi vì. . . . . . Cho nên. . . . . .

Cô rốt cuộc chỉ là một thế thân.

Lý Hoa Quân nói không sai, cô là một con nhỏ Đại Ngốc, vọng tưởng một người tuấn tú tựa thiên thần như anh hai lại có thể xem trọng cô, cùng cô nói chuyện yêu đương, từ đầu tới đuôi, cô chỉ là một thế thân, một thế thân buồn cười thảm hại.

"Ha ha ha. . . . . ." Cô muốn cười, cô thật sự thấy buồn cười quá. Cười chính mình tự đa tình, cư nhiên lại cho rằng anh hai hoàn mỹ như vậy muốn cùng cô ở bên nhau là bởi vì yêu nhau say đắm cùng nhau vượt qua hoạn nạn; cô cười mình tự cho là đúng, trừ quyền thừa kế của Nguyễn thị cùng Tần thị ở trên người cô, cô còn cái gì đâu, cái gì cũng không còn! Không có vẻ ngoài xinh đẹp, không có trình độ học vấn đáng kiêu ngạo, ngay cả khả năng nhìn người phân biệt kẻ tốt người xấu cũng không có, cô là cái gì, cô rốt cuộc là cái gì đây.

"Miên Miên. . . . . . Rốt cuộc em bị thế nào vậy?" Anh hai tiến tới gần nắm lấy cằm của cô, con ngươi đen như mực thật chặt khóa lấy cô.

Cô nghiêng đầu, thoát khỏi trói buộc của anh hai, cất lên tiếng nói thê lương: "Anh hai, tội gì anh phải đối với một thế thân mà cần bỏ ra nhiều tâm tư như vậy!"

"Thế thân?" Anh hai uốn mình lướt qua vai của cô, sửng sốt trong chốc lát rồi lạnh giọng nói: "Cái gì mà thế thân, em nói rõ cho anh!"

Nước mắt của cô cứ đua nhau nhỏ xuống, tại sao đến thời điểm cuối cùng này còn muốn gạt cô, vẫn còn cố ân cần đối với cô như vậy. Chẳng lẽ, hắn không biết dịu dàng của hắn bây giờ đối với cô mà nói chỉ càng thêm tàn khốc tàn nhẫn sao!

Anh hai, sao mà anh tàn nhẫn như vậy, sao mà anh lại tàn nhẫn đến như vậy!

Bi thương thống khổ một cái lại một cái xâm nhập đến thần kinh yếu ớt của cô, tâm tính thiện lương như bị xé rách. Phản bội thống khổ, bi thương đã quên mất, chân tướng tàn nhẫn phô bày làm cho cô rơi nước mắt, khóc lớn như một đứa trẻ mới chào đời. Từ đôi mắt đẫm lệ mông lung, cô nhìn thấy anh hai mím môi mỏng, gương mặt như có sát ý muốn giết chóc .

"Rốt cuộc là ai khi dễ em hả? Tần Nhật Sơ? Hay là cái tên đồng tính luyến ái Lý Hoa Quân chết tiệt kia!"

Đợi đã nào...! Đồng tính luyến ái, Lý Hoa Quân, anh hai đã sớm biết Lý Hoa Quân là đồng tính luyến, như vậy thì hắn nhất định cũng biết mục đích Lý Hoa Quân tiếp cận Tần thị là vì muốn lấy hết mọi thứ của Tần thị! Khó trách, khó trách khi cô nói muốn nhờ Lý Hoa Quân tới tiếp quản Tần thị, vẻ mặt anh hai lúc đó bí hiểm làm sao ấy, thì ra là hắn đã sớm biết Lý Hoa Quân rắp tâm bất lương, hắn đã sớm biết cô sẽ không quản lý Tần thị lại còn mặc cho cô đem Tần thị đẩy vào chỗ chết, thì ra là, thì ra là như thế này.

Ha ha, cuối cùng là do cô quá ngu ngốc. Luôn dễ dàng tin tưởng những người được cho là người thân bên cạnh mình . . . . . Ha ha. . . . . . Thật là một đứa đại ngốc nghếch từ đầu đến chân.

Anh hai thấy cô thật lâu cũng không trả lời tiếng nào mà chỉ không ngừng rơi nước mắt, cũng bắt đầu nổi nóng, "Rốt cuộc em bị gì vậy! Nói chuyện, đừng chỉ biết khóc không thôi!"

Trong lòng cô cười lạnh một hồi, thế nào hiện tại ngay cả khóc cũng không cho phép sao. Chỉ là, cô là muốn khóc vì cái gì đây, rõ ràng người bị hại là cô, tại sao mỗi lần thương tâm rơi lệ đều là cô, không công bằng, cô tại sao lại không có tiền đồ hạ tiện như vậy, ngu xuẩn như vậy!

Hung hăng lau khô nước mắt, cô nâng lên một nụ cười khẽ, "Anh hai, em đã nhớ ra! Nhớ tới chuyện năm ấy cha sẩy tay đẩy dì nhỏ xuống lầu, dì ấy chính là người phụ nữ anh thích nhất không phải sao! Nhớ lại dì nhỏ bởi vì đẻ non ra máu quá nhiều mà chết đi, đúng rồi, đứa bé kia cũng là con trai ruột của anh hai mà! Em nhớ hết rồi, em cái gì. . . . . Cái gì cũng đã nhớ lại hết!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui