Cấm Kỵ Sư

Người này, chính là vị mà ngày hôm qua đã dùng cục gạch đập tôi, cô gái mặc chiếc váy màu đen.

Nàng đột nhiên nhìn thấy tôi, cũng cảm thấy sững sờ, thấy tôi nhìn chăm chằm nàng, ngay lập tức nàng cũng bối rối, còn mang theo vẻ áy náy.

Tôi không có ghi hận gì cả, đau đớn do viên gạch mang lại với tôi, điều đó cũng thông cảm được, ai bảo tôi hơn nửa đêm mà còn ở ngoài bệ cửa sổ phòng người ta, bên ngoài lại la hét đòi bắt dâm tặc, cho nên mới bị người ta đập không thương tiếc.

Nhưng cuối cùng, đây cũng là một cơ hội tốt để tiếp cận với nàng!

- Bạn cũng ăn cơm trưa à?

Tôi cười híp mắt hỏi, cũng cố gắng làm sao để cho khuôn mặt mình nhìn không giống một tên háo sắc.

Đôi mắt nàng chớp chớp, gật đầu và nói:

- Tôi...tôi bình thường đều đến đây vào giờ này.

Tôi cảm thấy kỳ quái:

- Vì sao lại...

Lời còn chưa nói hết, tôi liền hiểu rõ ràng, nàng tới dùng cơm vào giờ này, bởi vì lúc này ít người nhất!

Một cô gái đáng thương, thậm chí ăn cơm cũng phải tránh né người khác, nhưng nàng tại sao lại phải bị đối xử như vậy chứ, ở nơi này làm một người khác biệt trong mắt mọi người, bị mọi người bài xích, tại sao lại vẫn nhẫn nại ở nơi đây?

- Lại đây ngồi ăn chung đi.

Nhìn thấy cơm chiên của nàng đã làm xong, tôi bắt chuyện với nàng, nhưng lại nhìn thấy được mấy cô mấy chú trong căn tin nhìn tôi với ánh mắt khác thương, ý tứ giống như là: Tiểu tử à, cậu xong rồi...

Nàng theo bản năng lắc lắc đầu, lại do dự một chút, rồi ngước đầu lên nhìn tôi một chút, vẫn đi qua đây ngồi, nhưng cách xa tôi hơn một mét, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Nói thật thì cô bé này rất xinh đẹp, nhưng lại có một cảm xúc u ám, làm cho người ta không cảm thấy thoải mái, nếu tôi là một người bình thường, thì cho dù đánh chết cũng không muốn lại gần nàng, nàng căn bản đâu phải người bình thường.

Được rồi, thực ra tôi cũng không phải là một người bình thường, vì vậy trong miệng vừa ăn cơm, tôi vừa nói:

- Buổi chiều không có tiết học nào sao?

- Ưm...

- Thực tế thì tôi cũng rất yêu thích sự thanh tĩnh, đến đây dùng cơm vào lớp này là tốt nhất.

- Ưm...

- Đúng là trùng hợp thật, từ buổi sáng hôm qua cho tới bây giờ, đây là lần thứ ba mà tôi thấy bạn phải không?

- Ưm...

- Vào buổi chiều tôi cũng không có tiết, hay là hai đứa mình cùng đi xem phim gì đó đi?

Có ông trời làm chứng, tuyệt đối không phải tôi muốn tán tỉnh nàng, nói tới cái khúc đi xem phim mà mặt tôi cũng đỏ lên, trái tim đập thình thịch, thậm chí giọng nói cũng yếu ớt, tôi cũng không dám chắc nàng có nghe được lời tôi nói hay không.

Nhưng ai mà biết được, phản ứng của tôi mãnh liệt như vậy, vậy mà nàng chỉ là yên lặng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói ra một chữ:

- Ưm...

Tôi muốn sụp đổ, đại tỷ à, bộ cô là qq sao? Có thể không trả lời máy móc như vậy có được hay không!

Lại nói, cô “ưm” lên là đồng ý hay vẫn là không đồng ý đây, hay chỉ cần mình cô biết là được rồi?

Tôi đem miếng cơm cuối cùng trong miệng nuốt vào trong bụng, sau đó dứt khoát nói với nàng:

- Tôi nói bạn có thể nói được từ hai chữ trở lên hay không? Bạn học ở ngành nào vậy?

Nàng do dự một chút mới nói:

- Khiêu vũ.

Đúng là hai chữ thật, con mẹ nó, tôi nghĩ một chút, lại cười nói:

- Đúng rồi, tên của tôi là Hàn Thanh Thiên, bạn có thể nói cho tôi biết tên của bạn được hay không?

Nàng thế mà vẫn không chịu ngẩng đầu, chậm rãi nói ra hai chữ:

- Tân Nhã

Ặc, ngay cả cái tên của nàng cũng chỉ có hai chữ...Thôi được rồi, tốt xấu gì tôi cũng đã biết được tên của nàng.

Tôi cố gắng dùng một giọng điệu thật ôn nhu nói với nàng:

- Buổi chiều không có chuyện gì, bạn đi dạo với tôi có được không? Tôi không có ý gì xấu cả, chỉ đi dạo ngắm phong cảnh xung quanh. Thực ra đi một mình có hơi buồn, với lại nếu có một ít tâm sự gì đó, có thể nói ra một chút mới cảm thấy khá hơn được, đời người phải hạnh phúc một chút...

Kỳ thực tôi nói như vậy, là liều lĩnh tương đối nguy hiểm, bởi vì dù sao tôi chỉ mới quen nàng, cơ bản là chưa có giao lưu gì. Nếu mà tôi đang ngồi trước mặt một cô nàng mạnh mẽ, chắc phải mắng tôi bệnh thần kinh ngay tại chỗ, nếu đó là một cô nàng ngại ngùng sống nội tâm, có thể sẽ phải rơi nước mắt mất, còn tôi chắc chỉ biết ngồi gãi đầu.

Nhưng điều tôi không ngờ rằng sau khi nghe tôi nói hết, nàng ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cách kỳ lạ, đột nhiên nói:

- Bạn vào tối hôm qua...

Nàng còn chưa nói hết, nhưng tôi đã hiểu rõ, nhất định nàng muốn nói là sự tình ngày hôm qua tôi lẻn vào cửa sổ ký túc xá nữ, nàng còn chưa hỏi tới, vậy mà còn không biết ngại theo nàng đàm luận chuyện nhân sinh?

Được rồi, tôi phải giải thích một chút.

- Híc, kỳ thực tối ngày hôm qua, tôi là...Tôi.....

Tôi bưng bát canh lên uống cạn sạch, sau đó định kể lại câu chuyện mà hôm qua tôi bịa cho hai tên kia nghe, nhưng vừa chuẩn bị đem chuyện này một lần nữa kể lại với nàng, nàng đột nhiên nói khẽ với tôi:

- Đồ vật ngày hôm qua mà bạn cầm trong tay, có thể cho tôi nhìn một chút sao?

Tôi sửng sốt, đồ vật mà tôi cầm trong tay? Nàng đang nói về đồ vật kia?

Tôi lấy chiếc kẹp tóc mèo kitty từ trong túi quần, để lên trên bàn, nghi hoặc mà nhìn nàng.

- Bạn nói chính là cái này sao?

Nàng nhìn đồ trang sức kia một chút, trên mặt lộ ra vè kỳ lạ, sau đó hỏi:

- Cái này, bạn tìm ở đâu ra thế?

- Ở trong...Bạn phải nói cho tôi biết trước, trước đó bạn từng gặp vật này phải không?

Tôi nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Nàng khẽ gật đầu, thở dài nói:

- Đúng vậy, vật này, kỳ thực chính là của tôi, đã làm mất gần một tháng rồi.

Trong lòng tôi đột nhiên cả kinh, cái gì cơ, người mà bị người kia triển khai tà thuật lên đồ vật này, dĩ nhiên là của nàng?

- Bạn...

Tôi muốn hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại thấy bên trong phòng ăn không biết từ lúc nào đến đây hai nam sinh, và một số người phục vụ đang nghỉ ngơi, đang ngồi cách đó không xa, một bên nói chuyện, một bên lại dùng ánh mắt quái dị nhìn chúng tôi.

Nơi này không phải chỗ nói chuyện.

- Bạn đi theo tôi, tôi có chuyện trọng yếu muốn nói với bạn.

Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, đứng người dậy, sau đó lôi kéo tay của nàng, quay đầu chạy nhanh ra bên ngoài.

- Ơ....

Nàng khẽ hô một tiếng, sau đó lại giãy dụa, nhưng không thoát được, chỉ phải theo tôi cùng đi ra ngoài, để lại đằng sau một dĩa cơm chiêng đang ăn lở dở, cùng với mấy đôi mắt quái dị trong căn tin.

Tôi lôi kéo tay của nàng chạy một hơi đến phía sau của ký túc xá nữ, nơi mà ngày hôm qua tôi té xuống.

- Được rồi, hiện tại bất luận có chuyện gì, bạn cứ việc nói hết, hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ giúp bạn.

Tôi nhìn cô ấy bằng một đôi mắt cực kỳ chân thành, sau đó lại nói thêm một câu:

- Tôi thực sự không phải là người xấu.

Nàng bị choáng váng bởi cái nhìn nghiêm túc của tôi, ánh mắt nhìn xung quanh, dường như muốn chạy trốn, nhưng do dự một lát, vẫn bình tĩnh lại, sau đó nói với tôi:

- Anh có thể đem đồ vật kia trả lại cho tôi sao?

Tôi không chút do dự đưa cho nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, nàng nhận lấy, nhìn nó với vẻ phức tạp, nhưng lại ngẩng đầu lên và nói:

- Cảm ơn anh.

Rồi nàng quay người lại muốn đi, tôi vội vàng chặn nàng lại, sau đó hỏi:

- Lẽ nào cô không chịu nói cho tôi biết bất kỳ điều gì hay sao? Nếu như tôi đoán không sai, trong một tháng này, có phải đêm nào cô cũng gặp phải ác mộng, tinh thần cảm thấy không yên, đều mơ thấy ác quỷ tới lấy mạng đúng hay không?

Nàng cắn chặt môi, dùng sức lắc đầu:

- Không có, tôi rất khỏe...

Rất khỏe? Có ma mới tin!

Tôi cũng không khách khí, việc quan trọng như vậy, tôi chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề!

- Nếu như tôi đoán không sai, thì gần nhất phải có một oan hồn đến đây đòi lấy mạng của cô, bởi vì năm ngoái vì nguyên nhân của cô mà có hai nữ sinh phải bỏ mạng! Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này là chính xác trăm phần trăm, sự thật là tối ngày hôm qua, đã có người dùng vật này của cô để thi triển tà thuật, muốn nguyền rủa cô, là tôi giúp phá giải nó cho cô, đoạt lại vật trang sức, nếu như cô còn không chịu nói thật với tôi, nhất định phải che giấu, vậy tôi chỉ có thể nói cho cô biết, người muốn tìm cô lấy mạng sẽ còn ra tay lần thứ hai, nàng hận cô đến tận xương tủy, thà không chết không thôi...

- Đủ rồi, anh đừng nói thêm gì nữa cả...

Nàng lùi lại từng bước về phía sau, sợ hãi nhìn tôi, che lỗ tai lại, giống như một chú thỏ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sau khi lui được vài bước, nàng liền nhanh chóng quay người chạy trốn, nhanh chóng thoát đi.

Tôi đuổi theo hai bước liền ngừng lại, nhìn bóng lưng của nàng và thở dài, có một chút hối hận. Vừa nãy không nên nói trực tiếp như vậy, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng với tính cách của nàng, nếu như không ép buộc, thì nàng cái gì cũng sẽ không chịu nói, nhưng kết quả là dọa nàng chạy luôn

Ai, quên đi, đi một bước xem một bước đi. Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ tới tìm tôi.

- Nếu như cô gặp phải điều gì nguy hiểm thì hãy tìm đến tôi ngay lập tức, cô nhất đinh phải nhớ kỹ điều đó!

Tôi hét hai lần vào bóng lưng của nàng, tuy rằng nàng không quay đầu lại, nhưng tôi biết được nàng nhất định có thể nghe được, đồng thời cũng có thể sẽ nhớ được.

Lắc lắc đầu, tôi xoay người lại cũng chuẩn bị đi trở về, không ngờ mới vừa quay người lại, liền thấy một người đứng ở sau lưng tôi.

Nam Cung Phi Yến!

Nàng vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, trên mặt của nàng như cười mà không phải cười nhìn tôi, và đó như thể hiện một lời nói, toát lên một thần thái khác thường.

Những lời chúng tôi nói khi nãy hẳn sẽ không bị nàng nghe được chứ? Trong lòng tôi thấp thỏm.

Tôi vốn định xoay người bỏ đi, nhưng nàng lại chợt nở nụ cười nói với tôi:

- Không thể đối xử bạo lực với một cô gái như thế, nhất định phải ôn nhu, sao lại đem nàng dọa chạy vậy chứ?

- Cái này..

Tôi quay đầu lại nhìn một chút hướng mà cô bé kia biến mất, thầm cười khổ, nhưng trong lòng lại nghĩ, lẽ nào vừa này nàng thật sự không có nghe thấy?

Tôi không biết nên nói chuyện như thế nào với nàng, cũng không biết được tại sao, khi nhìn thấy nàng, tôi có được một cảm giác rất lạ, nhịp tim đập nhanh hơn, không dám nhìn thẳng vào con mắt của nàng, giống như là, khi nhìn nhiều, thì hồn phách của tôi muốn bay đi vậy.

Cũng còn tốt, nàng nhìn chằm chằm tôi một lúc, liền thu hồi ánh mắt, xoay người định rời đi, nhưng giống như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói:

- Đúng rồi, thứ hai này các em có tiết của cô, còn nhớ cô muốn dạy cái gì sao?

- Đàm luận về vấn đề ưu nhược điểm của Tần Thủy Hoàng...

Tôi thành thật trả lời.

- Nhớ là tốt rồi, ân, đừng có đến trễ đấy.

Nàng nói xong câu đó, liền quay người rời đi, cũng không hỏi một chút khi nãy chúng tôi vừa nói cái gì, tôi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như nàng không nghe được gì cả.

Ân, đúng rồi, nàng là giảng viên mới tới, nhất định không thể hiểu được nữ sinh gọi là Tân Nhã, nếu không thì sợ ánh mắt nàng nhìn tôi khi nãy cũng sẽ không tự nhiên như vậy.

Tất cả những điều này, liền trôi qua như thế, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Trong sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh như mọi ngày, cũng không bởi vì sự kiện có dâm tặc đêm qua mà ảnh hưởng gì, nhiều lắm, cũng chỉ là mọi người đôi khi cãi cọ nhau một chút vấn đề tầm phào mà thôi, tôi cũng vui vẻ tham gia vào,nhưng ngược lại không ai biết được, “dâm tặc” trong miệng của họ chính là tôi.

Thay đổi duy nhất là người con gái kia, trong hai ngày tiếp theo, tôi không nhìn thấy nàng, cũng không có thông qua người khác hỏi han cái gì, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, tôi không tin, lần sau khi mà xuất hiện tình hình gì, nàng sẽ không tìm đến tôi.

Nhưng điều làm tôi tiếc nuối là vật trang sức kia đã bị nàng lấy về, nếu không thì tôi có thể tìm phương pháp trong cấm kỵ bút ký, nhìn xem có thể thông qua manh mối này, tìm ra được kẻ đã thi thuật sau lưng, nhưng hiện tại cái gì cũng không có, tôi cũng không thể nào tìm được.

Nhưng gay go nhất chính là, ngày hôm đó tình huống tôi ở căn tin lôi kéo nàng chạy, vẫn là bị một ít người biết, hơn nữa ngày đó vào tiết học lịch sử, tôi cùng nàng ngồi rất gần, một trong những chi tiết đó đã trở thành bằng chứng, đối với những bạn học suốt ngày nhàm chán, liền coi đây là một đề tài mới, cả ngày đều châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi, còn có mấy người bạn học thân thiết của tôi tìm đến tôi, nói tôi đừng có bị máu dồn lên não mà tự gây phiền phức cho chính bản thân mình, nhưng mỗi lần tôi muốn hỏi lý do thì họ lại không chịu nói gì cả.

Tôi cảm thấy buồn bực, nếu không rõ chuyện gì thì mấy người làm ra vẻ thần bí làm quái gì, còn tụ hội với nhau bàn luận cái gì cơ chứ?

Hai ngày sau, tôi gần như không chịu nổi, tuy rằng tính tôi khá lạnh lùng, nhưng tâm của tôi vẫn không thể đạt tới cảnh giới tâm tĩnh như nước được, lúc này tôi mới hiểu rõ được tâm tình của cô bé kia, loại tư vị bị người chỉ chỉ trỏ trỏ ở phía sau, thực sự không dễ chịu gì.

Nhưng mà trong trường học mỗi khi có chuyện chính là như vậy, nếu như bạn càng để tâm, càng muốn đứng ra giải thích, vậy thì lại càng hỏng bét, tôi lười để tranh luận với đám người kia, cũng không có gặp mặt Tân Nhã, lại qua hai ngày sau, lời đồn này dĩ nhiên chậm rãi biến mất rồi. Lúc đầu, một số người bạn cùng lớp nói tôi là một kẻ khùng, nhưng sau đó họ nhận rõ được sự thật, nên đã bỏ chỗ tối theo chỗ sáng.

A Long còn thừa dịp lúc tôi đang ngủ, không biết kiếm ở đâu ra máu gà cùng lông gà, vẫy khắp giường của tôi, thậm chí ngay trên mặt tôi cũng vẫy mấy phát, tôi tỉnh lại và hỏi hắn, thì hắn nói đây là phương pháp trừ tà mà tôi chỉ cho hắn.

Tôi dở khóc dở cười, những người này đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi, một đám dở hơi.

Trong nháy mắt, liền đã tới ngày thứ hai, tôi nhớ rằng ngày hôm nay có hai việc cần làm.

Thứ nhất là đi xem Trương lão, ngày hôm qua hắn làm giải phẫu, chúng tôi đã cẩn thận hẹn nhau chiều hôm nay sẽ cùng nhau đi bệnh viên.

Thứ hai, chính là tiết lịch sử của giảng viên Nam Cung kia, tôi đột nhiên muốn đi nghe một chút, nhìn xem nàng có thể nói ra những điều gì khác biệt với người khác.

-----------------------------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui