“Cuối cùng cũng thấy đại ca rồi! Lão già Phong Khang cứng đầu lắm, có vẻ như…”
Đàm Lâm hớt hải chạy vào trong phòng, giây sau chợt cứng họng trố mắt nhìn cảnh tượng thú vị phía trước.
Cục đá lạnh Trình Thiếu Khanh không biết đem từ đâu một cô gái nhỏ về nhà, đã vậy còn để cho cô ấy ôm tay mình suốt cả đêm.
Có thể nhìn thấy rõ quầng thâm mắt đen sì trên gương mặt bất lực ấy.
“Đại… đại ca, anh từ khi nào có hứng thú với mấy chuyện tình cảm này vậy? Còn đem theo… nữ nhân về nhà!”
Hắn nâng ánh mắt nặng trĩu của mình nhìn Đàm Lâm như thể cảnh cáo.
Anh ta gượng cười im lặng, tốt hơn là không nên chọc giận người trước mặt.
“Có chuyện gì, mau nói đi.”
“À… ờm… Phong Khang lão ta bị bắt lại, cứng đầu luôn miệng nói không còn tiền.
Có vẻ như lão nghèo kiết xác thật rồi.”
Trình Thiếu Khanh chỉ ừm một cái.
Đến một đứa nhóc mười bảy tuổi hắn còn vắt kiệt tiền thì làm sao trong vòng một tháng có thể trả hết số nợ khổng lồ ấy?
“Không chơi với nó nữa.
Tìm đàn em của lão ta, tao không tin chúng nó không còn một cắc.
Còn về Phong Khang, sau khi lấy được đủ tiền thì sớm tống lão vào tù.”
“Vâng…”
“Oáp…”
Dương Mộc Chân bị giọng nói của hai người làm cho tỉnh giấc, rốt cuộc cũng buông tha cho cánh tay cứng ngắc của Trình Thiếu Khanh.
Bây giờ Đàm Lâm mới thực sự nhìn rõ, nữ nhân mà Trình Thiếu Khanh đem về nhà lại là một cô nhóc non nớt.
Hắn thốt lên.
“Đại ca… chơi với trẻ vị thành niên sẽ… sẽ bị đi tù đó!”
“Thằng điên! Mày không thể bớt suy nghĩ linh tinh lại à?”
“Mọi thứ diễn ra trước mắt, em không suy nghĩ, nó vốn dĩ là như vậy mà?”
Trình Thiếu Khanh nhìn vật nhỏ còn đang ngái ngủ, thở dài nói.
“Tình cờ gặp Phong Khang đang giở trò đồi bại với nhóc này, thuận tay cứu, liền đi theo tao.”
Đàm Lâm nhìn hai người rất lâu.
Tuy chênh lệch cả về tuổi tác nhưng sao lại hợp đến khó tả.
Đánh chết anh cũng không tin cục đá lạnh Trình Thiếu Khanh lại dễ dãi đưa cô ấy về nhà.
Nhất định còn có uẩn khúc!
Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Đàm Lâm, Trình Thiếu Khanh chậc miệng ném quyển sách trên bàn vào người anh ta, nói như hét lên.
“Cút xuống dưới chuẩn bị tìm thông tin về nhóc này đi.
Tìm xem có liên quan gì đến Phong Khang nữa.”
“Ái! Mắc mớ gì anh quát em!” Đàm Lâm vừa né vừa bỏ chạy, trong lòng đột nhiên thấy ấm ức.
Trình Thiếu Khanh nhíu mày vì cánh tay đau nhức của mình, hắn cũng không hiểu tại sao khi ấy lại để Diệp Mộc Chân theo mình về nhà.
Nhìn vào gương mặt ngây thơ vô số tội ấy, hắn chỉ bất lực vuốt mặt.
Có lẽ là vì cô quá đáng thương vậy.
Diệp Mộc Chân không có sẵn quần áo ở đây, chỉ có thể mặc tạm áo sơ mi của Trình Thiếu Khanh.
Nó rất to và dài so với cô, mặc lên còn có cả mùi thơm của hắn nữa.
Diệp Mộc Chân cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như hắn luôn ở bên mình vậy.
Đàm Lâm trong thời gian ấy đã cố gắn huy động người tìm kiếm thông tin của cô gái này, không ngờ nhanh như vậy đã tìm ra, vừa đúng lúc cô theo Trình Thiếu Khanh xuống nhà.
“Đại ca, đại ca tìm thấy rồi!”
Đợi khi cả hai ngồi xuống, Đàm Lâm liền nói.
“Cô gái này tên là Diệp Mộc Chân, sống ở khu ổ chuột XX với một người dì.
Bà ta là con nghiện của sòng bạc trước kia do Phong Khang quản lý.
Nghe nói nợ nần chồng chất, Diệp Mộc Chân dây dưa với lão ra chắc là vì chuyện này.”
Trình Thiếu Khanh liếc nhìn sang Diệp Mộc Chân, rõ ràng cô có nghe thấy nhưng lại chẳng phản ứng gì.
Hắn nói.
“Nhóc muốn về nhà không?”
“…”
Sắc mặt của Diệp Mộc Chân có chút thay đổi.
Hình như cô không muốn về nhà cho lắm.
“Diệp Mộc Chân này… không nói được à? Cả mắt nữa, hình như cũng nhìn không thấy.”
Đàm Lâm vừa hỏi vừa quơ tay trước mặt cô, thế mà nhanh chóng bị Trình Thiếu Khanh đập cho cái một cái đau điếng, liền phải ngậm ngùi thu tay lại trong yên lặng.
“Không nói coi như đồng ý.
Chúng ta mau đi thôi.”
Diệp Mộc Chân còn chần chừ không đứng dậy, nhưng Trình Thiếu Khanh đã rời đi, cô không còn cách nào chỉ đành bám theo vạt áo của hắn.
Ngồi trên xe, tâm trạng của cô gái nhỏ rất rối rắm, tuy không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài nhưng Trình Thiếu Khanh đều nhìn thấy rõ.
Hắn không biết tại sao Diệp Mộc Chân lại có phản ứng như vậy khi được trở về nhà.
Tới được khu ổ chuột, cô rất khó khăn để bước đi, giống như miễn cưỡng vậy.
Rất nhanh, Đàm Lâm đã tìm được căn nhà nhỏ cũ nát, nơi ở của Diệp Mộc Chân và dì của mình.
Bà ta với bộ dạng lôi thôi mở cửa, khá ngạc nhiên khi thấy Diệp Mộc Chân đi cùng với hai người nhìn có vẻ giàu có.
“Diệp Mộc Chân? Cả ngày hôm qua mày đi đâu? Có biết vì mày mà tao loạn cả lên không?”
Diệp Mộc Chân cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của Trình Thiếu Khanh rồi nép ở phía sau hắn.
“Mau về đây! Đúng là cái thứ phiền phức!”
Bà dì của cô tức giận muốn chạy đến kéo cô lại, thế nhưng Trình Thiếu Khanh đã nhận ra vấn đề, hắn chủ động đứng chắn trước mặt bà ta, dùng ánh mắt như muốn giết người cảnh cáo.
“Cháu của mình đi lạc, về được nhà không những không mừng còn nạt nộ nó.
Bà rốt cuộc có tình người không?”
Bà ta vênh mặt lên nhìn, dân chợ búa vốn chả sợ bất cứ tên nào cả.
“Chúng mày là ai mà dám xem vào chuyện của tao? Tao còn chưa hỏi tại sao con nhóc kia ở chỗ chúng mày, có muốn tao báo cảnh sát không?”
Đàm Lâm cười khẩy, nói.
“Báo cảnh sát á? Vừa hay, tôi cũng có chứng cứ bà ăn chơi cá độ, cờ bạc, nợ nần chồng chất.
Nhìn phản ứng thế này chắc cũng là đang bóc lột sức lao động của cháu mình nhỉ? Bao nhiêu tội chồng chất như vậy, bà dám báo không?”
“Chúng mày…”
Người phụ nữ ấy cứng họng, cũng không hiểu là ai mà có thể biết rõ được mọi chuyện của mình đến thế.
Không cãi lý được, bà ta liền mắng nhiếc cháu gái mình.
“Diệp Mộc Chân, là mày lẻo mép đúng không? Tao có lòng tốt nuôi mày, bây giờ mày lại bán đứng tao? Con nhóc ăn cháo đá bát!”
“Cô nhóc này bị câm, làm sao mà nói được?”
“Khà khà, chúng mày bị nó lừa rồi! Nó chẳng câm điếc cái cóc khô gì cả, gì là chẳng bao giờ mở miệng nói lời nào thôi! Sao? Mày muốn biến thành kẻ khuyết tật để đi lấy sự thương hại của người khác à? Kể ra cũng ranh ma đấy!”
Trình Thiếu Khanh nhìn xuống Diệp Mộc Chân, đôi mắt buồn hiu với khóe miệng khẽ run như phát khóc, chợt cảm thấy thật đáng thương.
“Này, con nhóc kia, mau về đây, tính bám đuôi người ta đến bao giờ?”
Trình Thiếu Khanh bất lực thở dài, hắn ta nắm lấy tay cô, muốn đưa cô lại cho bà dì chua ngoa ấy thế nhưng Diệp Mộc Chân lại run lên, nhất quyết bám chặt lấy vạt áo của anh không buông.
Có vẻ như cô không muốn về nhà một chút nào cả.
“Nhóc con, không muốn về sao?”
Diệp Mộc Chân ngước mắt về phía có giọng nói, nước mắt đã bắt đầu ứa ra, lắc lắc không thôi.
“Con nhóc cứng đầu này, mau về đây!”
Tiếng quát của bà dì khiến cho Diệp Mộc Chân càng sợ hãi, như rằng chỉ cần bà chạm vào người cô liền khóc òa lên.
Trình Thiếu Khanh như hiểu được ý nguyện của cô, liền để Đàm Lâm chặn bà ta lại.
“Thế này đi.
Bà nợ đám côn đồ đó bao nhiêu tiền, tôi giúp bà trả hết.
Nhưng thay vào đó, bà phải giao nhóc con này cho tôi.”
“Hê hê, mày có đùa không vậy? Tao như thế là bán nó đi rồi.
Số tiền tao nợ không đáng giá bằng một Diệp Mộc Chân đâu.”
Trình Thiếu Khanh im lặng, hắn ném cho bà một chiếc thẻ.
“Yên tâm đi, trong đó có một số tiền lớn, đủ để bà trả nợ, số tiền còn lại cũng đủ để bà sống qua ngày.”
Bà ta cầm lấy chiếc thẻ, ánh mắt sáng rực lên nhưng vẫn hơi chút nghi ngờ.
“Làm sao tao biết được trong thẻ này có tiền thật? Lỡ như mày đi rồi, tao không rút được tiền thì sao?”
Trình Thiếu Khanh có chút mất kiên nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn sai Đàm Lâm đưa bà ta đi rút tiền.
Một hồi lâu sau đó, bà ta với gương mặt hớn hở, xách theo một túi tiền lớn vội giấu vào trong nhà, một chút cũng không quan tâm đến Diệp Mộc Chân.
“Được rồi được rồi, đem con nhóc phiền phức đó đi đi! Khà khà, tự nhiên có tiền rơi vào đầu, tốt thật đấy!”
Nghe thấy thế, Diệp Mộc Chân vừa nhẹ nhõm, lại vừa có chút buồn rầu.
Cô giật nhẹ vạt áo của Trình Thiếu Khanh, ý rằng muốn rời khỏi đây.
Hắn ta ngồi thấp xuống, đối mặt với cô gái nhỏ.
“Nhóc con, rời khỏi đây rồi sau này có hối hận không?”
“…”
Diệp Mộc Chân dứt khoát lắc đầu, nở một nụ cười thật tươi như để cho Trình Thiếu Khanh quan tâm.
Hắn dắt tay cô rời khỏi khu ổ chuột, rời khỏi nơi lạnh lẽo, hôi hám và đáng sợ ấy.
Thoát khỏi nơi đó, Diệp Mộc Chân cũng vui vẻ trở lại, ngay trong ngày liền được Trình Thiếu Khanh dẫn đi mua đồ.
Cô không nhìn thấy gì, chỉ có thể phó mặc cho nhân viên giúp mình chọn.
Trình Thiếu Khanh đã nhìn thấy Diệp Mộc Chân cười rất nhiều, rất vui vẻ.
Trong khi chờ cô thay đồ, Đàm Lâm đứng phía sau của hắn, chậc miệng hỏi.
“Đại ca, anh thực sự muốn nuôi vật nhỏ này à?”
“Mày xem nhóc con đó có thể ở lại với người dì tham lam độc ác đó không?”
“Thì là không thể, nhưng em chưa bao giờ thấy anh chi một số tiền lớn như vậy để giúp ai bao giờ.
Hơn nữa lại là một cô gái chưa đủ tuổi thành niên nữa.
Anh có ý đồ gì vậy?”
Trình Thiếu Khanh quay sang nhìn khiến cho Lâm Đàm im bặt.
“Mày nghĩ tao có ý đồ gì với một đứa nhóc vừa mù vừa câm?”
“Ai mà biết được.
Đại ca khó đoán, tính tình thất thường kỳ lạ bỏ xừ!”
Trình Thiếu Khanh giơ tay muốn đánh cái tên nhiều chuyện này, anh ta liền chỉ về phía trước để chuyển sự chú ý.
“Diệp Mộc Chân thay đồ xong rồi kìa!”
Quả thật, Trình Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn.
Khoảnh khắc ánh mắt va vào người con gái xinh đẹp trong bộ váy màu vàng đơn giản ấy, trái tim mục gỗ của tảng đá lạnh như được hồi sinh trở lại.
Diệp Mộc Chân trong bộ dạng này không ngờ lại xinh đẹp đến mê người như vậy, còn khiến cho hai người đàn ông trước mặt nhìn mình không chớp mắt.
Đến khi nhân viên khen ngợi mới lôi được hai người ra khỏi mộng cảnh.
“Cô Diệp mặc chiếc váy này rất xinh xắn, đúng là lụa đẹp vì người!”
Đàm Lâm ngắm nhìn cô không rời mắt, nhãn cầu cứ như muốn rớt ra ngoài, hắn không kìm được mà mở lời khen cô nức nở.
“Không ngờ… Diệp Mộc Chân lại xinh đẹp thế này.
Đại ca, đợi cô ấy lớn, anh cho em cưới cô ấy nhé!”
Chỉ là một lời nói buột miệng nhưng anh lại bị Trình Thiếu Khanh đấm cho một cái tỉnh ngộ.
“Bỏ cái ánh mắt bẩn thỉu ấy xuống.”
“Đại ca! Anh lại đánh em!”
Trình Thiếu Khanh đi tới chỗ của Diệp Mộc Chân, nhìn thấy cô vui vẻ, trong lòng hắn cũng có chút yên tâm phần nào.
“Gói hết mấy bộ đồ này lại đi.”
“Vâng, tiên sinh xin đợi một chút!”
Diệp Mộc Chân bỗng nắm lấy tay của Trình Thiếu Khanh, viết lên đó hai chữ “cảm ơn”, cùng với một nụ cười xinh đẹp..