Cam Lai


Nắm tay nhau một cách công khai thế này quả thực khá kích thích, cả người tôi rạo rực liên hồi.

Ngay khi chụp ảnh xong, chúng tôi buông tay nhau ra, tuy rằng tiếc nuối thật nhưng để tránh bị nghi ngờ, chúng tôi buộc phải làm vậy.

Mấy giảng viên không nán lại hội trường quá lâu, sau khi phát bằng tốt nghiệp thì nhiệm vụ của họ đã xong rồi, phần còn lại để cho sinh viên cùng chung vui với gia đình.
Cô Liên trưởng khoa không rời đi cùng đoàn, thay vào đó lại gọi tôi cùng Hải Minh ra một góc để nói chuyện.
“Chúc mừng hai đứa tốt nghiệp nhé!”, cô cười nói.
“Cảm ơn cô, mấy năm qua cô đã vất vả rồi”, chúng tôi cười đáp lại, quả thực, trong bốn năm qua, bất kể tôi hay anh ấy đều nhận sự giúp đỡ từ cô khá nhiều, chúng tôi thật sự rất biết ơn.

Không cần nói đâu xa, riêng lần làm luận văn tốt nghiệp này phần nhiều cũng nhờ cô cung cấp tài liệu tham khảo nên chúng tôi mới vượt qua phần bảo vệ luận với thành tích tiệm cận tuyệt đối.
Gọi là “tiệm cận tuyệt đối” bởi vì đối với các giảng viên khoa tôi, không có gì là hoàn hảo, bao gồm điểm số, nên trong trong suốt bốn năm, tuy rằng chúng tôi có nhiều điểm A nhưng tuyệt không bao giờ có con mười trong bảng điểm.
“Hai đứa tâng bốc quá rồi, nếu không cố gắng làm sao có ngày này.

Mặt khác, cô gọi hai đứa ra đây là có chuyện muốn hỏi, hai đứa có muốn học lên cao không?”, cô hỏi.
“Cô muốn bọn em ở lại khoa làm giảng viên sao?”, anh ấy hỏi lại.
“Đúng rồi, khoa vẫn luôn thiếu giảng viên mà, hai đứa em có thành tích học tập lẫn hoạt động tốt, kiến thức chuyên ngành lại vững nữa nên cô muốn hỏi ý các em thế nào”, cô cười đáp.
Thông thường vào mọi năm, các sinh viên xuất sắc sẽ được khoa giữ lại làm giảng viên, đương nhiên không phải bắt buộc rồi, mà phải thông qua một bước hỏi ý đã.

Với những người chưa biết nên làm gì sau tốt nghiệp thì giảng viên là một lựa chọn không tồi, thu nhập về sau ổn định không kém mấy ngành quân đội, công an.

Nhưng với những người đã có định hướng sẵn như hai đứa tôi thì …
“Cảm ơn đề nghị của cô nhưng vì đã được nhận vào làm chính thức rồi nên em xin phép từ chối vậy”, tôi áy náy nói.
“Em cũng thông qua phỏng vấn rồi nên xin phép từ chối luôn ạ”, anh ấy nói.
Nghe vậy, cô Liên trưởng khoa có hơi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là vui mừng, gương mặt cô nở một nụ cười tươi rồi nói với tôi:

“Khoa mình từ trước đến nay còn chưa có ai vào được công ty O đâu, chúc mừng em nhé! Khoa mình ngày sau không khéo còn phải mời em về làm diễn giả không chừng đấy”.
Đến rồi, màn mời chào quen thuộc của cô lại đến rồi.
Cô Liên trưởng khoa từ trước đến nay vẫn luôn nổi tiếng là người có quan hệ rộng, hơn nữa quan hệ các bên vẫn luôn giữ ở mức tốt.

Trong đợt thực tập vừa rồi, nhờ vào quan hệ cá nhân của cô nên rất nhiều công ty đã cho bộ phận nhân sự đến trường để tuyển thực tập sinh.

Bên cạnh đó, năm ngoái cùng năm kia tôi từng đến đây để chỉ đạo quay phim, chụp ảnh ngày tốt nghiệp, khi đó, tôi cũng vô tình nghe được mấy câu tương tự như thế này.
Mặc dù đều là bài “xào đi nấu lại” qua các năm nhưng mỗi lần cô nói là sắc thái lại khác nhau, nghe qua chẳng khác gì mới nghe lần đầu.

Trình độ lôi kéo quan hệ của cô thật sự rất đáng sợ, xứng tầm với cương vị trưởng khoa truyền thông và PR lắm.
Cô và chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau nữa, chỉ nói qua nói lại vài ba câu chúc thành công trên con đường sự nghiệp rồi chia tay.

Sau đó, chúng tôi phần ai lại về với chỗ gia đình để chung vui, mẹ tôi cực kỳ cao hứng, thậm chí còn “nhỏ nước mắt” vui mừng vì tôi đã tốt nghiệp.
Khụ, khụ, mọi người đừng hiểu lầm, chẳng qua đây là nỗi niềm cảm khái của một người mẹ đã chứng kiến cả hai đứa con trai vào đời thôi.
“Con đứng vào với mẹ đi, để bố chụp cho”, bố cầm máy ảnh đưa lên nói, nghe vậy, tôi liền nhanh nhảu chạy đến chỗ mẹ, điều chỉnh áo cùng mũ tú tài lại cho ngay ngắn rồi cùng nhau chụp hình.

Hình vừa chụp xong, chưa kịp xem lại ảnh thì cả nhà tôi đã phải lo nhường chỗ cho những nhà khác chụp.

Hội trường không lớn nhưng người rất đông, không khí lại nóng nực vô cùng, suy nghĩ một hồi, tôi liền kéo bố mẹ xuống sân trường cho thoáng.

Tuy rằng không thể chụp một bức ảnh trên sân khấu chính nhưng thôi, chen chúc vốn không phải chuyện tôi muốn làm.
Hôm nay ngoại trừ khoa tôi thì những khoa khác cũng tổ chức lễ tốt nghiệp nên người dưới sân trường tương đối nhiều.

Nhưng may sân trường rất rộng nên cả nhà tôi vẫn cảm thấy thoải mái lắm.
Sau khi cùng nhau chụp đến hàng chục bức ảnh thì điện thoại của mẹ tôi đột nhiên reo lên, mẹ mở điện thoại ra xem một chút rồi đi ra một chỗ yên tĩnh để nghe.


Về phần bố, hôm nay ông tương đối rảnh, công việc dù bề bộn cũng phải tạm gác sang một bên để đến đây dự lễ tốt nghiệp của tôi.

Tôi nhìn sang bố rồi cười nói:
“Con cảm ơn bố nhé!”.
“Con nói gì thế? Cảm ơn gì?”, bố vừa xem mấy tấm ảnh vừa chụp, vừa liếc mắt sang cười nói.
“Vì nhiều chuyện, như hôm nay đã đến tham dự lễ tốt nghiệp của con, chấp nhận tính hướng của con, và … chấp nhận Minh chẳng hạn”, tôi đưa từng ngón tay liệt kê cho bố, đến đoạn cuối khi đề cập đến anh ấy, giọng của tôi hơi nhỏ lại, trong lòng hồi hộp khó tả.
Nghe vậy, bố liền quay sang tôi rồi vỗ vai đáp:
“Tuy rằng bình thường bố ham mê công việc nhưng không có nghĩa sẽ bỏ bê gia đình.

Lễ tốt nghiệp của con và Tử Nam đều quan trọng, bố đương nhiên sẽ đến.

Còn chuyện tính hướng của con, bố không nói nữa, con là con của bố, thế được rồi.

Về phần thằng bé kia, bố còn chưa chấp nhận đâu”.
“Hả? Tại sao?”, tôi giật mình quay sang, nhịp điệu của bố vốn dĩ đang rất bình thường, đột nhiên lại “bẻ lái” bất ngờ thế này, làm tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì hết.
“Trông không đứng đắn, bố cũng tìm hiểu qua rồi, tình sử mơ hồ, dây dưa không rõ ràng quá nhiều, hơn nữa đối tượng toàn con gái.

Bố không thích người thiếu quyết đoán như thế, còn kém con nhiều lắm”, bố bình tĩnh nói, ẩn sau đó hình như còn đôi chút bực tức.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười nhưng cùng lúc đó lại ấm lòng vô cùng.

Bố lo cho tôi, sợ tôi yêu phải người không đàng hoàng.


Bình thường, yêu đương dị tính gặp phải người “cà lất phất phơ” đã đủ đau khổ rồi, huống hồ yêu đương đồng tính lại càng khó khăn hơn, nếu gặp lầm người, niềm tin vào chuyện yêu đương thật sự rất khó duy trì được.
Mặt khác, tôi cũng hơi bất ngờ khi biết bố điều tra anh ấy kỹ như thế, mấy chuyện “tình sử” kia không dễ gì biết được nếu không “ăn nằm chai lì” tại các group kín đâu.

Vì tôi, bố thực sự bỏ công bỏ sức rất nhiều.
Tôi mỉm cười tiến lại ôm ông rồi đáp:
“Bố à, anh ấy chưa từng hẹn hò bao giờ đâu, tình sử của anh ấy chỉ là tin đồn thôi, trước khi yêu, con đã tìm hiểu hết rồi.

Về chuyện quyết đoán, con thừa nhận là trong một số chuyện, anh ấy có hơi “chậm” thật nhưng anh ấy không bao giờ qua loa trong chuyện tình cảm với con, con có thể đảm bảo với bố”.
“Con nắm chắc chứ?”, bố cau mày hỏi.
“Bố yên tâm, con trai bố làm việc trước giờ vẫn đáng tin cậy mà”, tôi cười nói.
“Con đấy, sau này có chuyện gì đừng chạy về nhà khóc lóc ỉ ôi, bố để mặc đấy”, bố tôi thở hắt một hơi rồi lấy ngón tay đẩy đầu tôi ra.

Tôi cười cười buông bố rồi hỏi lại:
“Vậy bố chấp nhận anh ấy rồi chứ?”.
“Còn sớm lắm, chuyện đó để vài năm nữa rồi nói đi.

Còn chuyện của con thì sao? Đã nói với thằng bé chưa?”.
“Con đã nói rồi, tuần sau … chúng con có thể đi”, tôi gật đầu nghiêm túc đáp lại.
Trong kỳ thực tập vừa qua, biểu hiện cùng năng suất làm việc của tôi hoàn toàn đủ tiêu chuẩn của công ty truyền thông O, tức công ty đa quốc gia tôi đang làm ấy, nên được đề nghị thực tập thêm một tháng nữa.

Theo kế hoạch của khoa, thời gian thực tập của sinh viên chỉ có ba tháng nhưng vì công ty muốn quan sát tôi kỹ thêm nên đề nghị thêm một tháng, đồng nghĩa với thử việc.
Đây là một cơ hội hiếm có nên tôi đồng ý ở lại, cuối cùng, tôi thông qua yêu cầu của phòng nhân sự nên được giữ lại làm nhân viên chính thức.

Nơi làm việc là chi nhánh chính trong Sài Gòn chứ không phải văn phòng đại diện nơi đây.
Ban đầu tôi còn hơi ỡm ợ không biết nên quyết định sao cho sáng suốt, sau khi nói chuyện này cho Hải Minh thì anh ấy lại ôm chầm lấy tôi mà vui mừng.

Anh ấy khuyên nhủ tôi không nên từ bỏ công việc tốt như vậy, đàn ông con trai phải có sự nghiệp bền vững mới đáng mặt, vừa vặn, công ty đa quốc gia là cả một bệ phóng hàng triệu người ao ước.
Tuy nhiên, nếu tôi đi Sài Gòn thì phải chấp nhận chuyện yêu xa.


Nói thật, yêu gần còn có rủi ro thì yêu xa lại càng muôn vàn rủi ro.

Tôi có thể chấp nhận rủi ro trong sự nghiệp nhưng rủi ro trong yêu đương lại không dám nghĩ đến, vì tôi sợ sẽ phải xa anh ấy.
Cách đây ba tuần, sau khi tự mình trấn an, tôi đã dần chấp nhận sự thật và chuẩn bị tinh thần để yêu xa, nào ngờ, anh ấy lại gửi đơn xin nghỉ việc, đồng thời nộp đơn phỏng vấn tại một công ty khác trong Sài Gòn.
Ngày hôm đó, tôi đã lôi anh ấy ra ngoài biển rồi mắng một trận té tát, thật đấy, là mắng một trận té tát.

Tôi không phải dạng người dễ nổi giận nhưng ngày hôm ấy, tôi không khác gì ngọn núi lửa phun trào.

Điểm xuất phát công việc của anh ấy tốt hơn tôi, cơ hội thăng tiến trong công ty ngày sau cũng cao, chưa kể, công ty đó lại thuộc hàng đầu của ngành du lịch miền trung.
Anh ấy là người đã nói làm đàn ông nhất định phải có sự nghiệp bền vững, chính tôi cũng tin vào nó, vậy mà cuối cùng, anh ấy lại là người từ bỏ công việc đầy triển vọng vì tôi thì hỏi sao tôi không tức giận được.
Thà rằng anh ấy chưa có gì, đi theo tôi vào Sài Gòn lập nghiệp cũng được, nhưng đằng này, anh ấy đã có mọi thứ, vậy mà lại chấp nhận từ bỏ.

Tôi không chịu đựng được cảm giác làm kỳ đà cản trở con đường sự nghiệp của anh ấy, chưa kể, nếu để gia đình anh ấy biết thì làm thế nào đây? Hình ảnh của tôi trong mắt bố mẹ anh ấy sẽ sa sút đến bực nào?
Cho nên, ngày hôm đó tôi nổi giận với anh ấy, nhưng nhiều hơn là nổi giận với chính mình, vì tôi không thể khiến anh ấy tin tưởng mình được.
Tôi giận không nói chuyện với anh ấy gần hai tuần, đến khi anh ấy tự mình tìm đến tôi rồi thông báo đậu phỏng vấn, tuần tới sẽ đi làm.

Kỳ thực, tôi giận thì giận nhưng thương vẫn thương.

Anh ấy đậu phỏng vấn, tôi tự nhiên mừng cho anh ấy nhưng cũng cảnh báo ngày sau không được quyết định “qua loa” như thế nữa, tôi không muốn sự nghiệp và yêu đương dính dáng nhau quá nhiều, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Lần đó là lần cãi nhau đầu tiên của chúng tôi, hoặc đúng hơn là tôi nổi giận với anh ấy.

Thú thật, sau lần đó, quan hệ của chúng tôi tốt hơn trước nhiều, nó bắt đầu tiến dần về phía chữ “thương” luôn rồi.

Tôi từng nghe nói mâu thuẫn trong yêu đương được xem như một loại gia vị để quan hệ thêm mặn nồng, quả đúng thế thật, nhưng tôi không ham loại mâu thuẫn này đâu, cãi nhau lớn quá thành chia tay thì khổ.
Nghĩ lại chuyện đó, khoé miệng tôi bất giác cong lên, bởi vào tuần tới, tôi cùng anh ấy sẽ đi Sài Gòn, bắt đầu cuộc sống mới tại thành phố phồn hoa nhất cả nước.
Chà, mới nghĩ đến thôi mà cả người rạo rực hết cả lên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận