Cam Lai


Tôi có thể uống Tequila nhưng không thể nào một mình uống sạch hết một chai, nhiều lắm là nhấm nháp đôi chút để tán gẫu với cậu ấy thôi.

Trong lúc tôi ra ngoài, không biết cậu ấy làm thế nào lại có thể mượn được một cái sô pha dài để đặt trước cửa sổ như thế này.

Cái sô pha này không lớn, kiểu dáng cũng thuộc phong cách tối giản, nệm không tính là êm nhưng tạm ổn, dùng để ngồi tán gẫu thôi cũng được rồi.
“Khách sạn cho cậu mượn à?”, tôi hỏi.
“Ừ, chị lễ tân nói có một cái sô pha cũ không dùng, định đem bán đi vào năm sau, nên tớ tranh thủ mượn một đêm, dù sao cũng không tốn gì”, cậu ấy cười đáp, tiện thể cũng đưa cho tôi một lon nước trái cây.

Độ cồn của nó không cao, thấp hơn bia một chút, uống khá ngon.
Chúng tôi cụng lon uống rồi ngồi vào ghế ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Số chúng tôi khá may mắn, dù trước đó mưa khá to nhưng vì hướng gió ngược với cửa sổ nên bên trên không dính quá nhiều nước, ngồi từ trong vẫn có thể nhìn cảnh bên ngoài.
Nói thế nào đây nhỉ?
Bên ngoài không tính là yên tĩnh nhưng ngoại trừ màn đêm cùng ánh đèn đường, bên ngoài cũng chẳng còn thứ gì để ngắm nữa, tôi ngửa đầu nốc một hơi đến tận nửa lon rồi ngả đầu dựa vào vai Hải Minh, hai chân co lên trên ghế cực kỳ thoải mái.
“Cậu có vẻ không thích đi countdown lắm nhỉ?”, cậu ấy đột nhiên hỏi, một câu hỏi rất bất ngờ và không hề báo trước.
Tôi mỉm cười đáp:
“Cậu tinh ý đấy, tớ không thích chỗ đông người, hầu hết chỉ ở nhà đón năm mới qua ti vi thôi.

Mọi năm cậu đi có vui không?”.
“Đi countdown rất vui, mọi người đều thoải mái quẩy hết mình, có điều lúc lấy xe về lại đúng là cực hình”, cậu ấy nhớ lại một hồi rồi nói, xem chừng ký ức của cậu ấy vui vẻ lắm nên gần như cười không ngừng.
Cậu ấy quảng giao, đi ra ngoài và tiếp xúc mọi người mới là chuyện cậu ấy quen thuộc nhất, tôi buộc cậu ấy vào một chỗ thế này quả thực hơi “tù” với cậu ấy.

Tôi nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Đã vậy Tết Nguyên Đán đi countdown đi, ở quảng trường ấy”.
“Không phải cậu không thích chỗ đông người sao?”, cậu ấy ngạc nhiên hỏi lại.
“Sang năm cũng hai mươi hai tuổi rồi, tớ muốn thử thứ gì đó mới mẻ, với lại có cậu ở đó, tớ cũng không cảm thấy ngợp”, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy rồi cười, khoảng cách này thật gần, đầu mũi tôi chỉ cần đẩy lên một chút thôi là có thể chạm vào đôi môi của cậu ấy rồi.

“Được, đêm ba mươi tớ sang đón cậu đi”, cậu ấy mỉm cười đáp.

Sau đó liền nâng lon làm một hớp.

Tôi nhìn lon nước của mình một chút rồi cũng ngửa cổ uống.
Chúng tôi nói chuyện với nhau khá nhiều, chủ đề không phong phú lắm, phần nhiều quay quanh đến vấn đề thực tập trong kỳ tới và những dự định trong tương lai thôi.

Hải Minh có định hướng khá tốt, cậu ấy đã chọn sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp rồi, tuy rằng bây giờ có vẻ còn hơi phân vân nhưng nếu không có sự lựa chọn tốt hơn, cậu ấy đại khái vẫn sẽ theo định hướng như bây giờ.
Về phần tôi lại khá băn khoăn, bây giờ tôi vốn đang là một Freelancer ở mảng vẽ minh hoạ, thu nhập hằng tháng thu về không tồi nhưng nếu để phát triển sự nghiệp thì Freelancer không đáp ứng được.

Tôi không quảng giao như Hải Minh, cũng không hoạt ngôn bằng cậu ấy nên không phù hợp với những công việc “mở”.

Thay vào đó, những công việc như Planner lại khá thích hợp với tính cách tôi.
Chúng tôi trò chuyện không biết trời trăng mây gió thế nào, đến lúc tôi kiểm tra đồng hồ điện thoại thì đã gần mười rưỡi rồi.

Mỗi người chúng tôi uống hết ba lon, trong khi đó chai Tequila còn chưa được động vào nữa kìa.
Tôi vươn vai một chút rồi đứng dậy mở tủ lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm, tiện thể không quên cầm theo túi nhỏ đã mua từ trước.
“Duy à, tắm đêm không tốt đâu”, Hải Minh nói.
“Tớ biết, nhưng hôm nay đi cả ngày, người cũng có hơi khó chịu rồi”, tôi mỉm cười đáp.
“Vậy tắm nhanh một chút, đừng để bị cảm, mấy cái lon này để tớ đi vứt cho”, cậu ấy vừa cho mấy lon không vào trong bao, đồng thời cũng vừa nghiêng đầu về phía cửa phòng tắm để nói.

Tôi không đáp, chỉ thò một tay ra ngoài rồi làm ký hiệu “Ok” cho cậu ấy biết thôi.

.

.
Trái với những gì cậu ấy đã nhắc, tôi không rời phòng tắm sớm đến thế, tôi còn “ngâm” ở trong đến tận một tiếng sau mới ra.


Lúc ra ngoài, trong phòng tắm còn tồn đọng không biết bao nhiêu hơi nước mịt mù, tôi mang một áo thun trắng dài tay cùng quần thun dài màu xám nhạt, cách ăn mặc cũng xem như gần gần với cậu ấy.
Cậu ấy bây giờ đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, hai tai đeo tai nghe, tiếng nhạc xập xình còn vang nhẹ ra xung quanh.

Có vẻ như cậu ấy không phát hiện tôi đã ra khỏi phòng tắm rồi.

Tôi tranh thủ thời gian sấy khô tóc rồi âm thầm đem cái túi nhỏ kia cất vào trong tủ đầu giường.

Giữa lúc này, cậu ấy đột nhiên quay phắt người lại làm tôi giật mình, may là lúc đó đã cất túi nhỏ kia xong rồi.
“Lần thứ hai rồi đấy”, tôi vuốt ngực thở ra một hơi nói.
“Hai lần gì?”, cậu ấy tháo tai nghe cùng tắt nhạc đi, nét mặt có hơi không hiểu tôi đang muốn nói gì.
Tôi trèo qua thành ghế, tiện thể cầm theo một tấm chăn đưa cho cậu ấy rồi đáp:
“Lần đi trại, tớ âm thầm rình từ sau lưng, cậu đột nhiên quay lại như thể đã biết trước.

Bây giờ cũng tương tự, tớ nhớ là đi rất nhẹ rồi, sao cậu nhận ra được hay vậy?”.
Cậu ấy xổ chăn ra rồi quấn quanh người của cả hai đứa, còn dùng tay kéo tôi dựa vào người nữa.

Hành động của cậu ấy thân mật cực kỳ, gần như không có chỗ nào ngại ngùng.

Đương nhiên, tôi không ngại cậu ấy, thậm chí còn rất vui vẻ ngả đầu vào vai cậu ấy rồi nhìn ra bên ngoài.
“À, cậu nói đến chuyện đó à, thật ra tớ không dám chắc đâu nhưng hình như trên người cậu có một mùi nào đó rất đặc trưng, mỗi lần cậu ở gần là tớ sẽ ngửi ra được”, cậu ấy cười nói.
Nghe vậy, tôi có hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng nghi hoặc nhìn lại bản thân mình.

Tôi cúi thấp đầu cho mũi vào bên trong cổ áo rồi hít một hơi, ngoại trừ mùi sữa tắm ra, tôi chẳng ngửi được thêm mùi nào nữa.
Kỳ quái, làm sao cậu ấy ngửi ra hay vậy?
“Tớ không ngửi ra”, tôi nói.

“Mùi của cậu mà, đã sớm quen thuộc rồi”, cậu ấy hơi nghiêng người về phía tôi, đầu có hơi cúi thấp xuống rồi đặt mũi ở ngang cổ hít nhẹ.
Gương mặt tôi có hơi nóng lên, tôi có thể cảm nhận được mùi bí ẩn của mình đang chạy thẳng vào trong mũi của cậu ấy, đồng thời, từng hơi thở ấm nóng cũng được phả lại vào cổ khiến tôi không cách nào bình tĩnh được.

Tôi níu chặt tấm chăn lại rồi vô thức dụi đầu vào vai cậu ấy sâu hơn.

Cảm giác này … hạnh phúc quá, tôi thật sự không thể từ chối chúng.
Reng!
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là loại dành cho báo thức, tôi giật mình ngồi thẳng người lại rồi với tay lấy điện thoại xem.

Nhưng không, đó không phải điện thoại của tôi, mà là của cậu ấy.
“Sao cậu lại đặt báo thức với giờ này vậy?”, tôi hiếu kỳ hỏi.
“Thực ra thì tớ muốn đón năm mới nên đặt báo thức trước phòng lúc ngủ quên.

Còn năm phút nữa là đến rồi này”, cậu ấy tắt tiếng báo thức đi rồi đưa mặt điện thoại về phía tôi, vừa vặn đồng hồ chỉ mười một giờ năm mươi lăm phút.
“Cậu kỹ tính thật đấy”, tôi cười đáp.
“Tớ chỉ muốn đón năm mới với cậu thôi”, cậu ấy vòng tay qua ôm tôi rồi nhỏ giọng nói, chất giọng trầm ấm quen thuộc ấy một lần nữa lại xuất hiện, đầu óc tôi cứ mụ mị hết cả.
“Vậy bắt đầu đếm ngược nào”, tôi ôm lại cậu ấy rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai.
Nói thật thì cả phòng chỉ có mỗi chúng tôi, cả khách sạn cũng chỉ có chúng tôi là khách thuê phòng, chưa kể còn đang ở ngay tầng cao nhất nữa nên dù có nói lớn cũng chẳng ai để ý đến đâu.

Nhưng tôi có cảm giác, nói nhỏ như thế này mang tính riêng tư hơn, như thể đó là một dạng nghi thức thân mật giữa hai người vậy.
Nhân dịp này, tôi lấy chai Tequila của cậu ấy ra rồi mở nắp, cậu ấy không uống, chỉ có tôi thôi.

Mà nói thật, Tequila cần chanh và muối, tôi không có hai thứ đó, chỉ có thể nhắm mắt lại làm một, hai ngụm để kích thích tinh thần.
Một lát sau, ngồi trên sô pha, tôi nắm chặt tay cậu ấy, đầu ngả vào vai rồi nhìn ra ngoài, chúng tôi nhỏ giọng đếm lùi từng nhịp một, thanh âm hoà quyện vào nhau như một bản hoà âm hoàn mỹ.

Đến lúc chỉ còn mười giây, chúng tôi bắt đầu nói lớn hơn.
“Mười, chín, tám, …”
“Bốn, ba, hai … một–!!”.
Bùm!
Bầu trời đột nhiên lóe sáng, pháo hoa nở rộ, kéo theo đó là hàng chục pháo sáng bắn lên trên bầu trời đêm rồi đua nhau khoe sắc.
Tôi có hơi ngạc nhiên nhìn ra ngoài, hiển nhiên đã bị bất ngờ về “tiết mục” ngoài ý muốn của Đà Lạt.


Trùng hợp hơn là góc nhìn của chúng tôi thật sự rất đắt giá, gần như có thể thấy được toàn cảnh của pháo hoa mà không bị cản trở.

Căn phòng này đáng lý ra phải đắt vào mỗi dịp như thế này mới đúng nhưng xem ra, lần này chúng tôi ăn may rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua Hải Minh rồi mỉm cười:
“Minh à, chúc mừng năm mới!”.
“Chúc mừng năm mới!”, cậu ấy cười đáp lại, vẫn là một gương mặt toả sáng đầy thân quen ấy.

Nhịp tim của tôi lại bắt đầu rộn ràng như mùa xuân về.
Thình thịch, thình thịch!
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau, giữa thời khắc giao thừa.
“Minh à, ngày đầu năm đừng làm tớ buồn đấy”, tôi nói.
“Ý cậu là sao?”.
Tôi nhìn cậu ấy một lượt, ghi nhớ từng ánh mắt, từng biểu hiện của giờ phút này mà không nhận ra rằng, đây là dáng vẻ tôi sẽ lưu tâm đến tận nửa đời sau của mình.
“Tớ yêu cậu, làm người yêu của tớ nhé?”, tôi bình tĩnh nói.
Giờ phút này, tôi có hồi hộp, cũng có bồn chồn, cũng có háo hức, cũng có mong chờ nhưng hơn hết, tôi rất bình tĩnh và cực kỳ nghiêm túc.

Tôi đã suy nghĩ rất kỹ đến việc yêu đương với cậu ấy rồi, dù cậu ấy đáp lại thế nào, tôi cũng tiếp nhận.
Cậu ấy chớp mắt nhìn tôi, sau đó lại thở nhẹ một hơi dài rồi mỉm cười, hai mắt cậu ấy để lộ ra một nét tình đầy ngọt ngào, xung quanh cậu ấy cứ như có một luồng hào quang thu hút mọi ánh nhìn, không ngoại trừ tôi.

Và trùng hợp, chỉ có tôi mới chứng kiến được luồng hào quang tươi sáng hiếm hoi này.
“Lại để cậu vượt lên trước rồi”.
“Câu trả lời của cậu thế nào?”.
Cậu ấy mỉm cười, một tay vòng qua thắt lưng rồi kéo tôi lại gần.
“Đương nhiên là đồng ý, nhất định phải đồng ý rồi”.
Khóe miệng tôi run run, mọi cảm xúc trong người lập tức bùng nổ.

Tôi nhịn không được nữa rồi, hai tay vòng ra sau cổ cậu ấy rồi chồm người đến đặt một nụ hôn đúng nghĩa.
Đột ngột, nhanh chóng và ngọt ngào.
Cậu ấy … là của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận