Cam Lai


Chúng tôi trải lòng với nhau khá đột ngột nhưng lại đem về sự nhẹ nhõm ngoài ý muốn, cá nhân tôi cũng cảm thấy đỡ mông lung khá nhiều.

Chí ít, tôi có thể khiến Tử Duy tin tưởng mình nhiều hơn, mặc dù thực tế em ấy vẫn luôn như vậy, chỉ là tôi có hơi “phức tạp” so với lúc thể hiện bên ngoài.
Em ấy tâm sự với tôi không ít chuyện, đại đa phần đều liên quan đến việc em ấy là người đồng tính.

Nói thật, trước giờ tôi còn nghĩ em ấy là trai thẳng nữa cơ, vì cái cách em ấy thể hiện ra với người ngoài thật sự rất khó đoán, đám con gái thích em ấy cũng vì cách xử sự ga lăng tuyệt vời này.
Xem ra, chỉ có tôi mới là “trai thẳng” trong mắt em ấy, chẳng trách em ấy vẫn luôn có tâm sự trong lòng nhưng không cách nào thổ lộ được.

Nằm trên giường, em ấy gần như đã thổ lộ hết mọi nỗi lòng được giấu kín bấy lâu nay, tôi nghe rất chăm chú, cẩn thận không bỏ sót một chữ nào.

Đến lúc em ấy nói xong chuyện của mình, đồng hồ đã chỉ hơn mười một giờ rồi.

Ghế sô pha quá nhỏ, chúng tôi có thể nằm tạm thời nhưng để nằm tâm sự thì đúng là cực hình, cuối cùng đành phải chuyển sang nằm trên giường mới cảm thấy thoải mái hơn.
“Nói như vậy, từ cuối năm ngoái, em đã yêu anh rồi sao?”, tôi vuốt má Tử Duy rồi nói.
“Bây giờ nên nói là năm kia mới phải, lúc đó em cũng không chắc đâu, chỉ là tình cảm càng ngày càng khó che giấu hơn thôi”, em ấy chạm vào tay tôi, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cùng kích cỡ đó, tôi như thể được truyền thêm một luồng sinh khí bất tận.
Thật thoải mái.
“Nếu như lúc đó em không hiểu lầm anh, có khi bây giờ chúng ta đã đi Đà Lạt với tư cách người yêu sớm hơn rồi”, tôi cười nói.
“Cũng chưa chắc, em nghe nói mấy cặp đôi đi kiểu gì cũng sẽ chia tay”, em ấy cười đáp.
Nghe vậy, tôi có chút “xù lông”, mặc dù chỉ mới thành người yêu không bao lâu nhưng tôi cực kỳ, cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “chia tay”, tôi không muốn xa em ấy một chút nào.
“Đừng nói gở như vậy chứ”, tôi nghiêm mặt lại, đương nhiên, chỉ giả vờ nghiêm thôi, tôi khó mà nghiêm với em ấy, nhưng ý trong lời của tôi đúng là vậy đấy.
“Ừ, không nói gở”, em ấy cười đáp lại, giọng rất nhẹ và cực kỳ chân thành, tôi nghe thôi mà muốn mủi lòng ngay tại chỗ.
Sau đó, tôi ngồi dậy giúp em ấy mát xa vùng hông, nói chuyện nãy giờ có lẽ cũng đủ thời gian để tiêu hóa bữa sáng rồi.


Em ấy rất phối hợp, hơn nữa còn giống như đọc được suy nghĩ của tôi nên từ lúc tôi vừa ngồi dậy mà em ấy đã tự động nằm sấp lại.

Tôi vui nhưng cũng đau lòng lắm, từ sáng đến giờ, trừ bỏ lúc ăn, hầu như toàn bộ thời gian còn lại của em ấy là dùng để nằm sấp hoặc nằm nghiêng.
Tôi quỳ hai bên người em ấy rồi hơi chồm người về phía trước giúp em ấy mát xa phần vai phải “đáng thương” phải chịu sức nặng cả cơ thể em ấy từ nãy đến giờ.

Không phải khoe nhưng kỹ năng mát xa của tôi thực sự rất đỉnh, tôi luyện tập nó nhuần nhuyễn đến mức có thể so tay nghề với những thợ lành nghề lâu năm.
Em ấy rất thoải mái, mỗi lần tôi xoa nắn đúng chỗ là tự động rên không chút tiết chế.

Tôi vừa mát xa mà hai mang tai đỏ hết cả lên, chỗ đó lại ngóc đầu dậy mà không hỏi ý của lý trí tôi.
Nói đến mát xa, trước đây tôi từng làm cho em ấy một lần tại nhà rồi, khi đó tôi còn khá mông lung về tình cảm của mình nhưng đại khái vẫn biết mình có ý đồ bất chính với em ấy.

Lúc ấy, tôi còn cố tình để chỗ đó của mình chạm vào mông em ấy, xem như kiểm tra phản ứng của mình, nào ngờ … nó dựng lên thật.
Từ sau lần đấy, tôi mới hoàn toàn tiến vào trạng thái tự vấn tình cảm của mình và nhận ra mình yêu em ấy nhiều đến thế nào.

Bây giờ nghĩ lại cũng thật hoài niệm, khóe miệng nhịn không được mà nở một nụ cười tươi rói.

Vô tình thay, trọng tâm lại hạ thấp một chút, chỗ đó chạm thẳng vào kẽ mông em ấy.

Mặc dù cách tận hai lớp vải nhưng tôi có thể cảm nhận được da thịt của em ấy, mặt tôi không khỏi đỏ lên thêm một tầng.
Hôm qua không nói, sao đến bây giờ vẫn không chịu mang quần lót?
“Anh còn sung sức thật đấy”, em ấy đột nhiên nghiêng đầu nhìn ra sau rồi cười.
Khụ khụ, xấu hổ thật đấy, bị bắt quả tang rồi.
“Sao em không mặc quần lót vào vậy?”, tôi hỏi.
“Bình thường nếu không phải ra đường thì em không có nhu cầu mang vào đâu, chưa kể bây giờ em còn đang bôi thuốc, mang vào thì bí lắm”, em ấy gục đầu xuống giường rồi lười biếng đáp.


Nghe đến thuốc, tôi vô thức nhìn về cái tuýp mới thấy sáng nay ở tủ đầu giường, đúng là em ấy có mở ra bôi vào thật.

Tôi sờ vào mông em ấy một chút rồi hỏi:
“Chuyện này đúng là không liên quan gì đến kinh nghiệm nhỉ?”.
Câu này phát ra thật sự rất bất chợt, đến tôi cũng không nghĩ chính mình sẽ thốt ra một câu ngu xuẩn như vậy.

Tôi vội vàng đưa tay lên tự tát vào bên mặt mình, cùng lúc đó, Tử Duy hình như định nói gì đó nhưng đã bị hành động tự tát này của tôi làm cho cứng họng ngay tại chỗ luôn rồi.
“Anh xin lỗi … vì đã lỡ lời”, tôi nói nhỏ trong miệng.
Phụt!
“Ha ha ha …”
Em ấy đột nhiên quay đầu về phía trước rồi cười lên một tràng, tay còn đập rầm rầm vào nệm liên tục.

Mặt tôi có chút nóng lên, không biết là do xấu hổ hay do cú tát vừa nãy mạnh quá không nữa.

Em ấy không cười quá lâu, chỉ tầm một đoạn thời gian ngắn thôi là đã quay người lại rồi vươn tay ôm tôi kéo xuống giường.
“Kinh nghiệm ảnh hưởng gì ở đây, lần đầu ai chả đau”, em ấy cười nói.
Nghe vậy, tôi có hơi cứng người lại, cứ ngỡ mình vừa nghe nhầm.
Lần đầu?
“Không phải em từng hẹn hò rồi sao?”, tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn em ấy rồi hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Bụp!
Em ấy đột nhiên đấm một cú thật mạnh vào ngang sườn tôi, tôi đau quá ngã ra giường nhưng không phản kháng lại, dù sao có phản cũng không làm gì được con nhà nòi như em ấy.


Huống hồ, người sai là tôi, phát ngôn lung tung, đáng bị đánh.
“Anh muốn ăn đòn sao?”, em ấy trừng mắt lên nhìn tôi.
Anh đã ăn đòn rồi.
Tôi hơi co người lại mà len lén nhìn lấy em ấy, miệng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, nếu không, hôm nay tôi đừng hòng bình an rời khỏi phòng, à không, rời khỏi giường mới đúng.

Phải công nhận, em ấy đấm mạnh thật, ở tư thế không thể lấy lực được mà còn đấm mạnh như thế thì trong tình huống chuẩn bị đầy đủ, không biết bao nhiêu cái răng của tôi sẽ phải hi sinh đây.
Tôi vội vàng ngồi dậy rồi quỳ trên giường, đầu hơi cúi thấp, bộ dạng thành thục vô cùng, đã có lỗi thì phải thành thật nhận, về sau mới có thể an ổn yêu đương với em ấy được.
“Xin lỗi em, anh vô ý quá”, tôi thành tâm nói.
Em ấy thở mạnh không đáp, thay vào đó lại quay về nằm sấp ở trên giường.

Tôi chớp chớp hai mắt đang có chút không hiểu tình huống như thế nào thì em ấy đã quay sang lườm tôi rồi nói:
“Em đang mỏi người chết rồi đây”.
Như được đại xá, tôi nở một nụ cười tươi rồi vội vàng quay trở lại giúp em ấy mát xa, gương mặt vẫn luôn giữ nét cười từ đầu đến cuối, so ra thì có khi đến dịch vụ chuyên nghiệp cũng không làm được như tôi ấy chứ.

Nhân cơ hội này, tôi còn tranh thủ dùng mấy ngón nghề “tối cao” nhất để khiến cho em ấy thoải mái.
Bình thường, người được hưởng mấy ngón nghề này chỉ có mỗi bố và mẹ của tôi thôi, đến chị gái tôi cũng không có phúc phần được tôi mát xa tới cùng như thế này.

Cho nên, em ấy chính là người thứ ba, và cũng là người tôi công nhận.
Mát xa được một hồi, Tử Duy nghiêng đầu lại nhìn tôi, ánh nhìn của em ấy mang đậm chất tình ở trong, hầu như không có chút dấu vết nào còn giận dỗi.

Tôi mỉm cười tiếp nhận ánh mắt của em ấy, đồng thời cũng luồn tay vào trong áo rồi xoa nắn phần thắt lưng.

Hai mắt em ấy khẽ động đậy, miệng rên nhẹ thoải mái rồi thở ra một hơi đầy thư thái.
“Minh à, anh nói không sai, em từng hẹn hò, nhưng khi đó, em ở vị trí giống anh”, em ấy đột nhiên trả lời nghi vấn hồi nãy của tôi.
Mặc dù tôi đã tạm nhịn lại, giữ nghi vấn đó của mình trong người nhưng mọi người biết đấy, bản tính tò mò của con người rất đáng sợ, cái gì càng bí ẩn lại càng kích thích người chủ động đi tìm hiểu.

Tôi tò mò về mối quan hệ trước của em ấy nhưng lại khó mở miệng để hỏi, vừa rồi xem như có một cơ hội nhưng kết quả rõ ràng rồi, tôi bị đánh.


Nếu đi hỏi trực diện, chắc tôi phải chuẩn bị sẵn một cái quan tài từ trước mất.

Cho nên, tôi rất ngạc nhiên với câu trả lời bất chợt này, đồng thời, nội tâm tôi cũng tưng bừng vui vẻ như thể mùa xuân đang về.

Tôi không phải đứa ngốc, mặc dù thiếu tinh tế một chút nhưng vẫn có đủ IQ để hiểu em ấy đang nói gì.
Trong mối quan hệ trước với người yêu cũ, em ấy ở vị trí giống tôi, là người nằm trên, chứ không phải nằm dưới.

Như vậy cũng đồng nghĩa, cuộc làm tình ngày hôm qua chính là lần nằm dưới đầu tiên của em ấy.
Con trai là một sinh vật hết sức kỳ lạ, bên ngoài không tỏ vẻ nhưng trong lòng lại luôn nghĩ đến chuyện mình hay đối phương không phải lần đầu của nhau.

Có người không cảm thấy có vấn đề gì, có người lại cho rằng như thế là bất công, tệ hơn là “phản bội” ở mặt tinh thần.

Ở khía cạnh này, tôi công nhận văn hóa phương đông đã thực sự thành công ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của đám con trai rồi đấy.
Tôi cũng không ngoại lệ đâu, mặc dù không hoàn toàn thuộc nhóm người thứ hai nhưng thành thật thì tôi khá tiếc nuối, trong lòng vẫn luôn hận mình không thể gặp em ấy sớm hơn, nhất là từ lúc tôi biết em ấy từng học chung trường cấp ba với mình.

Định mệnh đã sớm sắp đặt chúng tôi từ sớm rồi, chỉ là không ai nhận ra thôi.
Tôi nhìn em ấy, nụ cười vẫn giữ trên môi, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tôi không nên so đo chuyện này mới phải, vì bây giờ, em ấy đang ở cạnh tôi, đang là người cùng tôi đi trên con đường đầy chông gai này.

Tôi ôn tồn nói:
“Duy à, anh không tò mò nữa đâu, chỉ cần em bên cạnh, anh đã thỏa mãn rồi”.
“Thật vậy hả?”, em ấy nghiêng đầu cười hỏi lại.
“Ừ, thật đấy, như hiện tại là tốt rồi”.
“Cũng phải, như hiện tại đúng thật rất tốt”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận