"Thôi đi, được hay không liên quan gì đến ngươi? Ngươi là ai mà lắm chuyện? Đừng có làm như ta với ngươi có tư tình gì, hủy hoại thanh danh của ta.
Không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta, ta bận lắm, ngươi muốn quan tâm ai thì đi mà quan tâm, đừng đến đây làm ta buồn nôn.
"
Giang Du Du nói rồi định bước đi.
Kẻ nhu nhược vô năng, không dám gánh vác trách nhiệm, đã không dám lấy người ta, vậy thì còn nhiều lời làm gì? Uổng phí thời gian.
"Sao chúng ta lại không có quan hệ! Ta thích nàng, nàng cũng thích ta! Du Du, nàng đã từng nói, nàng muốn gả cho ta!"
Từ Lâm kích động tiến lại gần, dường như muốn nắm lấy tay Giang Du Du.
"Đừng có lại gần! Lại gần nữa ta kêu người ta bắt ngươi bây giờ! Ai thích ngươi chứ, ngươi cũng không soi gương xem lại cái dáng vẻ hèn nhát của mình, ta mà thích ngươi thì đúng là mù mắt.
Từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, ngươi bớt đến nói với ta mấy lời kỳ quái, chuyện cũ thì cho qua đi, sau này ta với ngươi không còn chút quan hệ nào nữa!"
Giang Du Du nghiêm nghị nói.
Gã mà lại gần nữa chắc nàng không nhịn được đấm cho gã một trận mất.
Cũng may thời này còn giữ lễ nghĩa, Giang Du Du cùng Từ Lâm liếc mắt đưa tình nửa năm trời, cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay, nếu không nàng thề sẽ ói ra mất.
"Ta biết nàng đang nói lời giận dỗi, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta sẽ lấy nàng, ta sẽ về nói với người nhà, Du Du, nàng đợi ta, đợi ta thêm một thời gian nữa được không?"
Từ Lâm tự biên tự diễn, còn bày ra vẻ si tình tha thiết.
Gã trông cũng không đến nỗi nào, tuy ở biển khơi dãi nắng dầm mưa, nhưng ngũ quan đoan chính, cũng coi như là một thiếu niên khỏe mạnh cường tráng.
Nhưng mà lời nói cứ phải học theo kiểu ủy mị, Giang Du Du nổi hết da gà.
"Người chịu đợi ngươi đã chết từ lâu rồi, bây giờ ngươi nói gì cũng vô ích, lúc cho ngươi cơ hội thì ngươi không cần, bây giờ ngươi muốn cơ hội thì không còn nữa.
Trở về đi, đừng làm phiền ta.
"
Giang Du Du một khắc cũng không chần chừ, thẳng thừng từ chối.
Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ chán ghét quá rõ ràng, Từ Lâm tức giận, vẻ si tình vừa rồi tan biến sạch, gã hung hăng mắng: "Giang Du Du, ngươi đừng có được voi đòi tiên!
So với lão quả phu năm mươi tuổi kia, ta mạnh hơn trăm lần cũng chẳng ngoa! Ngươi còn giả bộ gì nữa, chẳng phải ngươi van xin ta lấy ngươi, xin ta đừng để ngươi phải gả cho lão già kia sao!
Giờ lại nói gì chuyện cơ hội với cả không cơ hội, chính ngươi mới nên soi gương xem lại cái tướng mạt vận của mình! Nếu không phải ngươi quá xui xẻo, như sao chổi chiếu mệnh, thì ta đâu đến nỗi không dám nói chuyện của chúng ta với người nhà?
Gặp người khác ta đã lấy từ lâu rồi!"
Từ Lâm kích động đến nỗi nước miếng phun ra tung tóe.
Vốn dĩ còn chút áy náy nên mới đến thăm nàng, nào ngờ nàng không biết điều, rõ ràng là nàng mệnh cứng, khắc thân, gã do dự cũng là lẽ thường tình.
Từ Lâm này vênh vang tự đắc, không biết xấu hổ.
Lòng áy náy của gã chỉ đủ để mình mắng vài câu, thế mà nguyên chủ lại tuyệt vọng quyên sinh vì gã, thật phí mạng!
"Ngươi mồ côi cha, mẹ lại như vậy, tỷ tỷ thì xấu ma chê quỷ hờn, đệ đệ đần độn, ai dám rước? Ngươi tưởng còn tìm được ai hơn ta sao?"
Từ Lâm vẫn cao giọng mắng nhiếc.
Thực ra gã vốn khinh thường nguyên chủ, chỉ là nguyên chủ quá si mê, quá yêu gã, gã đắc ý với cảm giác ấy nên mới duy trì mối quan hệ này.
Giờ nguyên chủ thay đổi thái độ, Từ Lâm liền lộ rõ bản chất, khác xa với hình ảnh người đáng tin mà nguyên chủ từng ảo tưởng.