Gần đây trên triều ngày càng có nhiều sự chuyển biến khó lường, một bản tấu từ Kế Đô được dâng lên, bản tấu nêu rõ công trạng của tứ hoàng tử Hồng Viên vì đã hỗ trợ lương thảo cho dân vùng nạn.
Đây là một điểm trong nhiều điểm tới của Thái tử Hồng Lịch, tuy nhiên bản tấu lại không hề nhắc đến Thái tử cũng như tình hình thổ phỉ hoành hành tại đó.
Mười ngày trước Thái tử cũng dâng tấu về triều về việc xin cấp lương thảo và tiền viện trợ, tuy nhiên đến nay vẫn chưa có tin tức gì thêm, Hồng đề ngồi trên ngai vàng, yên lặng đọc tấu chương, mỉm cười khen ngợi Hồng Viên.
Nhưng kẻ theo phe Hồng Viên lại được dịp xu nịnh, mập mờ nói đến chuyện Thái tử vị.
Cẩm Lý không cần vào triều, chỉ được nghe tin truyền đạt lại, nhét hạt nho khô vào miệng ngâm nga, lại bị tin đó dọa cho sặc sụa.
Vừa lúc y còn ở trong cung, một thái giám tiến tới bẩm:
" Thượng tướng đại nhân, Hoàng hậu có lời mời."
Cẩm Lý nhếch miệng cười nhạt.
Thoải mái nói:
" Dẫn đường đi."
Trường Sanh cung của Hoàng hậu uy nghi bậc nhất Tam cung lục viện, Cẩm Lý ngước lên là có thể trông thấy nó.
Y liếc nhìn rất nhanh rồi thôi, y biết tên thái giám trước mặt cũng đang dò xét mình.
Hắn đưa y đi qua một hành lang hai bên trồng đầy dây thường xuân, dẫn đến một tiểu viện nhỏ, tên là Thính Xuân Viện.
Tên thái giám đưa y tới trước viện, người bên trong ngồi trên ỷ chạm vàng ngọc, lót lông hồ ly mềm mại.
Trước mặt có rèm che.
Cẩm Lý theo phép tắc quỳ bái:
" Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Người sau rèm một lát sau mới lên tiếng.
" Thì ra là Thượng tướng quân? Miễn lễ."
Cẩm Lý đứng dậy, y cảm nhận được ánh mắt của Hoàng hậu đang săm soi mình từ trên xuống dưới, y chờ bà ta lên tiếng trước.
Quả nhiên bà ta là người mất kiên nhẫn trước, sau khi hỏi han khá vòng vo, cuối cùng cũng đã bắt đầu đi vào trọng điểm.
" Nghe nói ngươi và Lý Phượng Ca không được hòa thuận lắm?"
Cẩm Lý cười nói:
" Hoàng hậu, chúng thần đều phục vụ cho bệ hạ, đương nhiên không có chuyện đó."
Hoàng hậu mỉm cười:
" Ngươi không phải lo, dù sao ngươi và Lý Phượng Ca cũng cùng cấp bậc, không có gì phải lo lắng.
Ta còn nghe nói ngươi mới trở về cung không lâu, căn cơ chưa vững, so với Lý Phượng Ca có uy quyền hơn hẳn, nhưng ngươi cũng không cần lo lắng."
" Ồ? Thần nguyện lắng nghe."
Hoàng hậu phẩy tay, thị tì hai bên rút lui cả, bà ta vẫy tay:
" Tiến lại gần đây."
Cẩm Lý bước lên bậc thềm, quỳ sau tấm rèm thưa.
Hoàng hậu vươn bàn tay bọc hộ giáp xuyên qua tấm màn, đặt lên vai y:
" Muốn đấu với hắn, chỉ cần chọn một chỗ dựa đúng đắn mà thôi."
Cẩm Lý ngửi thấy mùi hoa lan thơm thoang thoảng, bất giác muốn né tránh.
Y nói:
" Tiếu nhân ngu dốt, mong nương chỉ điểm."
Hoàng hậu từ trong mành che khẽ cười nói:
" Gần đây có con chuột nhắt dám chạy vào Đô Sát Viện tìm lại án cũ, nghe nói án này có liên quan đến Phùng gia ở Thanh Hà năm xưa."
Cẩm Lý vẫn quỳ phục, nghe vậy khẽ ồ lên.
Hoàng hậu nói tiếp, động vào án cấm là tội chết, chuyện này một khi lộ ra, kinh động đến bệ hạ, vậy khó tránh khỏi cái ghế này sớm ngày đổi chủ.
Cẩm Lý ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi:
" Ồ? Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta?"
Hoàng hậu nói:
" Ngươi sớm nắm thóp được Chu Lục, vậy người khác cũng có thể, nếu vào ngục Cẩm Y Vệ xét xử, cái tên hắn khai ra là ai cũng chưa biết chừng."
Cẩm lý nói:
" Hoàng hậu nương nương tin tức nhanh nhạy, hậu cung kỵ nhất can gián triều chính, chuyện này nương nương từ đâu biết được?"
Hoàng hậu cười khúc khích:
" Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần biết thứ ngươi muốn ta có thể giúp ngươi lấy, đương nhiên cũng đổi lại một cái giá tương ứng."
Cẩm Lý cũng cười nói:
" Hoàng hậu không sợ một khi chuyện lộ ra, chính mình cũng bị liên lụy hay sao, hơn nữa chỉ một cái án cấm, cùng lắm bị cắt bổng lộc và cấm túc, Hoàng thượng coi trọng Nam Trấn phủ, không phải chuyện gì bí mật, muốn kìm hãm Bắc Trấn Phủ, lúc này sẽ không ra tay với ta."
Hoàng hậu hừ lạnh:
" Một cái án cấm đúng là không đủ, nhưng đừng quên, thân phận của ngươi.
Dịch Viên chết ở Thanh Hà, lúc đó đang điều tra thứ gì, trong cung chỉ có bệ hạ và Lý Dung biết, cho nên ngươi mới có thể ngồi ở đây, nhưng nếu chuyện đó lộ ra, ngươi cho rằng sáu gia tộc lớn để yên cho ngươi sao?"
Nghe đến đây, Cẩm Lý im lặng, Hoàng hậu lạnh lùng nói tiếp:
" Hoàng thượng phá lệ thăng ngươi làm Thượng Tướng Xuân Vũ Vệ, là chứng minh điều gì? Dù ngươi có cố điều tra gì đi chăng nữa cũng không thể bước lên hàng ngũ các hoàng tử, không có mẫu phi, không có thế lực nâng đỡ, ngươi sẽ sớm bị đạp xuống mà thôi.
Mấy trò ngươi lén lút làm, ngươi cho rằng không ai biết? Cấm quân là nơi nào? Ngày ngày đều có hàng trăm con mắt dõi theo ngươi đấy."
Cẩm Lý im lặng, mãi sau mới lên tiếng:
" Nương nương nói phải, cũng nhờ nương nương chỉ điểm."
Hoàng hậu khinh thường hừ lạnh nói:
" Ngươi biết điều từ sớm có phải tốt hơn không, bổn cung không thích những kẻ ngu xuẩn."
Hoàng hậu cũng là người biết thời thế, dù nắm được chuôi đao cũng không vội ra tay, chuôi đao tay mình cầm, nhưng lưỡi đao hướng về ai thì còn chưa biết được.
Hôm nay Hoàng hậu triệu kiến y, chỉ sợ là trong lòng đang sốt ruột.
" Hoàng hậu muốn ta về phe Ngũ Hoàng tử?"
Hoàng hậu im lặng chốc lát, nói:
" Lăng Gia Dịch ủng hộ Hồng Viên, Nội Các ủng hộ Hồng Lịch.
Thêm chút sức mọn của ngươi cũng không ích gì."
Cẩm Lý hiểu ra, nói:
" Ý của nương nương, ta hiểu."
Hoàng hậu dựa lên tháp, mệt mỏi phất tay:
"Lui ra đi."
Cẩm Lý vái chào rồi lặng lẽ từ đường tắt đi ra ngoài, cách đó không xa, Chu Lục làm bộ như vừa đi tới.
" Ta đã làm theo đúng ý ngươi."
Cẩm Lý cười vỗ vai hắn:
" Chu Thiếu Khanh vất vả rồi, tạm thời đừng động đến chỗ án kia nữa, thời gian này tém lại một chút."
Chu Lục nói:
" Thật ra lần trước ngươi nói muốn tiếp cận số án kia, là muốn đánh tiếng cho Hoàng hậu thôi đúng không?"
Cẩm Lý nhìn Chu Lục, quả nhiên người làm việc ở Đô Sát Viện lâu, nhạy bén không ngờ, y nghe hắn nói tiếp:
" Hậu cung can chính là chuyện cấm kỵ, ngươi dù muốn leo cao nhưng bám vào dây Thường Xuân này cũng không phải ý tốt."
Cẩm Lý nói:
" Ngươi bám vào Lăng Gia Dịch dựa hơi Tứ Hoàng Tử, ăn tham ô, đây là ý tốt? Chu Thiếu Khanh đừng quên, giữa ta và ngươi đơn thuần là có qua có lại, đừng nghĩ đến chuyện muốn nhúng tay vào hay suy đoán vớ vẩn, đó mới là việc nên làm."
Chu Lục đỏ mắt: " Ngươi..!"
Cẩm Lý không thèm để ý đến hắn, đi thẳng về phủ.
Theo lịch đã là ngày hai nhăm, vừa qua ngày cúng ông công ông táo, không khí hoàng thành cũng tấp nập hơn hẳn.
Lục Sinh gần đây tăng cường cảnh giới hơn nhiều, thường xuyên đưa quân đi tuần tám đường.
Không ai để ý đến có người đã lặng lẽ rời cung từ lúc nào.
- --------
" Thái tử! Phía trước là trạm dịch, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, theo lịch trình thì chúng ta có thể về tới kinh thành trước giao thừa rồi."
Người cưỡi ngựa trắng mặc áo bào trắng đi phía sau từ từ tiến lên, đúng là Thái tử đương triều Hồng Lịch.
Người vừa nói là cận thần Xương Dịch.
Hồng Lịch trông sắc trời đã không còn sớm, những người đi theo sau cũng vừa mệt vừa đói, liền đồng ý.
Trạm dịch này nằm trên đường lớn, thông qua ngã ba đường từ Kế Đố tới Lăng An, băng qua Lăng An sẽ tiến gần tới kinh thành.
Ăn uống xong, phân phó cho người và ngựa cùng được nghỉ ngơi, Hồng Lịch cũng tự dọn cho mình một chỗ.
Nửa đêm, gió ở nơi này đột nhiên trở mạnh, ngựa hí vang trong chuồng, khung cửa sổ cũ kỹ cũng rung lên bần bật.
" Thái tử."
Xương Dịch cầm kiếm, cảnh giác đứng bên cửa sổ.
XOẸT!
Một âm thanh ngọt lịm vang lên, khung cửa sổ dán giấy cũ mục nát bị một đường máu rưới lên!
Hồng Lịch đứng trong phòng, tay cũng đặt lên chuôi kiếm, cả người ngưng trọng, cảnh giác nghe ngóng.
Tiếng sột soạt vang lên xung quanh căn phòng, nhưng tuyệt nhiên không có một thứ gì có chui vào trong được.
Khoảng ít phút sau, âm thanh im bặt.
Xương Dịch dùng mũi kiếm đẩy cửa sổ lên, máu chảy xuống tong tỏng.
Hắn ngó xuống dưới, vài ba xác chết nằm la liệt.
Vì căn phòng Hồng Lịch nằm ở trên tầng hai, hắn muốn kiểm tra trước sau cũng phải nhảy ra cửa sổ hoặc bị bộ xuống dưới, xung quanh yên tĩnh không có dị động, Hồng Lịch quyết định nhảy ra cửa sổ.
" Thái tử điện hạ, hộ giá có gì sơ suất mong được lượng thứ."
Hắn chưa kịp nhảy ra thì đã nghe thấy có âm thanh phát ra từ trên nóc nhà.
Hồng Lịch hỏi:
" Ngươi là ai?"
Người bí ẩn đáp:
" Thần là người của bệ hạ, tới hộ tống ngài về kinh."
Hồng Lịch chau mày suy nghĩ, tác phong thổ phỉ này không giống với người trong hoàng cung lắm, chất giọng cũng kỳ lạ.
Hắn không xác định được người tới có đúng là của phụ hoàng phái đến hay không.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giải quyết được hết đám sát thủ, lại phi tang dấu vết cực kỳ nhanh.
" Ngươi là người của ám vệ?"
Hồng Lịch hỏi, người bí ẩn nọ im lặng hồi lâu mới đáp:
" Đúng vậy."
" Thủ lĩnh ám vệ có tới không?"
Hồng Lịch lại hỏi.
Người kia đáp:
" Thủ lĩnh không tới."
Hồng Lịch chỉ khẽ đáp, không nói tiếp nữa.
Hồng Lịch biết sẽ không hỏi thêm được gì nữa, cho nên ra hiệu cho Xương Dịch thả lỏng, hắn ngồi lại giường, nghĩ về kẻ đã gửi đám sát thủ kia tới đây.
Kẻ đó đương nhiên sẽ không gửi chỉ một nhóm sát thủ tới, trên đường về kinh nghỉ dịch trạm hay cưỡi ngựa cũng bị tấn công không ít lần.
Người theo hắn về kinh cũng vì vậy mà hy sinh nhiều, còn sót lại chẳng đến mười lăm người.
" Thái tử, qua Lăng An là có thể nhìn thấy Kinh thành rồi."
Xương Dịch hứng cho Hồng Lịch một mũi tên, ôm kiếm chắn trước người.
Nhóm hắc y quyết tâm truy cùng đuổi tận, nhưng bọn chúng không có cơ hội chạm tới hắn, Lý Phượng Ca và người của Cẩm Y Vệ đã đuổi tới.
Lý Phượng Ca chém bay một tên đang lăm le lại gần, quỳ nói:
" Lý Phượng Ca hộ giá chậm trễ."
Xương Dịch vui mừng:
" Lý đại nhân!"
Hồng Lịch trên người dính không ít máu, cả người đang cứng đờ cũng dần thả lỏng hơn, đỡ Lý Phượng Ca dậy:
" Lý đại nhân vất vả rồi."
Vừa thấy bóng dáng Lý Phượng Ca, nhóm hắc y theo hỗ trợ cũng rút lui luôn, trước đó cũng đã xử lý được không ít những tên sát thủ bám đuôi.
Lý Phượng Ca nói:
" Thái tử lần này về kinh gấp gáp vậy?"
Hồng Lịch cầm khăn tay lau vết máu trên mặt:
" Tình hình Kế Đô khá nghiêm trọng, có những việc không thể trì hoãn được nữa, kinh thành không có chuyện gì chứ?"
Lý Phượng Ca đút kiếm vào bao, lắc đầu nói:
" Khi ta tới có thấy một nhóm người, là nhóm nào vậy?"
Hồng Lịch nhìn xung quanh, lắc đầu:
" Không rõ, có khả năng là ám vệ, cũng không xác định."
Lý Phượng Ca hồ nghi:
" Không xác định?"
" Hắn nói là ám vệ phụ hoàng phái tới, nhưng ta cảm giác là không phải."
Lý Phượng Ca cũng cảm thấy thật kỳ lạ, nếu đã phái ám vệ đi, bệ hạ đâu cần thiết phải phái Cẩm Y Vệ đi hộ giá.
Ở ngoài nói chuyện cũng không tiện, Lý Phượng Ca cho người sắp xếp mọi thứ, để Hồng Lịch ngồi ngựa của mình, yên vị xong xuôi mới bắt đầu khởi hành, nếu đi nhanh thì tối nay là có thể tới kinh thành.
Dọc đường đó có Lý Phượng Ca và không ít thân quân, không gì có thể cản bước Hồng Lịch về kinh được nữa.
Trên bàn son trong Trường Sanh cung, một tờ giấy mỏng được dâng lên Hoàng hậu:
"Thái tử đã về kinh"
Hoàng hậu vo nghiến tờ giấy, ném nó vào giá nến.
" Phế vật!"
Đêm hôm đó, Cẩm Lý ngồi trên tường thành, ngay Đại Cung Môn, từ xa đã nhìn thấy luồng khói bụi mù mịt.
Cẩm Lý ra lệnh mở cổng thành trước cả khi người tới kịp hô lớn, Lý Phượng Ca kéo cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lên.
Cẩm Lý cũng vừa lúc trông xuống, hai người chỉ kịp nhìn nhau một cái, Hồng Lịch trở về Đông cung ngay trong đêm, Lý Phượng Ca cũng trở về phủ Bắc Trấn, hắn như vô ý mà đi qua khu vực Cẩm Lý đang canh gác.
Sớm ngày hôm sau, trong triều đã rục rịch đủ thứ chuyện.
Thái tử đem theo tấu chương, sổ sách của Kế Đô về kinh, chất vấn bộ hộ về vấn đề lương thảo.
Bộ Hộ bị Thái tử chất vấn một hồi không kịp trở tay, có người nhanh tay gắp cục lửa này qua Tứ hoàng tử Hồng Viên.
Hồng Viên cũng may đã được mớm trước, nói rằng việc mình viện trợ đã được giao hết cho bộ hộ, đương nhiên không kiểm soát được.
" Kế Đô gặp thổ phỉ, đã nhiều lần dâng tấu về kinh nhưng không được hồi đáp, lương thảo bẩm tấu từ hơn hai tháng trước cũng không có tin tức gì, xin bệ hạ minh xét."
Hồng đế ngồi trên long ỷ, vừa chống tay vừa đọc tấu sớ.
Có người nói:
" Ta nghe nói Thái tử phải hơn tháng nữa mới về kinh, lần này đem cả chuyện Kế Đô về, có phải muốn tranh thủ xóa đi vụ của Tư Dĩnh không?"
Tư Dĩnh là quan thái phó, từng có thời gian dài dạy dỗ Thái tử, được coi là thầy vỡ lòng.
Tư Dĩnh bị kết tội làm giả bài thi, nhận hối lộ.
Hồng Lịch cau mày, Hồng đế nói:
" Thái tử, chuyện thổ phỉ giải quyết thế nào?"
" Bẩm bệ hạ, thổ phỉ đã bị diệt trừ, ngoài một trăm binh sĩ được phái đi từ kinh thành, còn nhờ vào công rất lớn của huyện nha Kế Đô, một số là từ những trai tráng của thôn làng, hôm nay thần có đưa bọn họ tới, hy vọng bệ hạ được tai nghe mắt thấy chuyện ở Kế Đô."
Hồng đế gật đầu, Lã Vận Bác hiểu ý, đứng ra, phất phất trần:
" Truyền người dân Kế Đô."
Trước điện Cần Chánh, hai thanh niên sức vóc khỏe mạnh, làn da ngăm đen, tóc búi cao đơn giản, trông rất đơn thuần chân chất.
Hai người quỳ bái, Hồng đế cho phép đứng lên.
" Ngươi là người dân Kế Đô?"
Một người đáp:
" Tâu bệ hạ, gia đình thảo dân nhiều đời sinh sống ở Kế Đô, hơn hai năm nay Lũng An, Quảng Đạo đều mất mùa, từ đó sinh ra một nhóm thổ phỉ rất hung hãn, giết người, cướp bóc, phụ nữ và người già cũng không tha.
Nửa năm nay may mắn có Thái tử không ngại gian nguy đến diệt trừ thổ phỉ, nhưng người dân Kế Đô vẫn canh cánh trong lòng một chuyện, mong được bệ hạ ban ân."
Người đó móc trong ngực ra một tấu sớ, hai tay dâng lên:
" Đây là tấu sớ của Lão đại nhân ở Kế Đô, ngài đã già yếu, tận sức, chỉ có thể nhờ thảo dân dâng lên bệ hạ."
Lã Vận Bác cầm lấy dâng lên cho Hồng đế.
Hồng Lịch có chút hơi ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt hắn rất nhanh trở lại bình tĩnh và kiên định như cũ.
Hồng đế đọc xong bản tấu nọ, giận dữ đập bàn:
" Hơn hai năm bị cướp bóc, gửi hơn trăm bản tấu nhưng không một bản nào đến tay trẫm! Lục Anh!"
Lục Anh, thị lang Bộ Hộ lóc cóc bước ra, quỳ nói:
" Bệ hạ minh giám, thần chưa từng nhận được tấu sớ."
Hồng Lịch nói:
" Ta có gửi năm bản tấu, lẽ nào ngài cũng không thấy? Nếu nói không thấy, vậy Tứ hoàng đệ quyên tài vận đi đâu mất rồi? năm trăm lượng bạc cứu tế bệ hạ phân phó đã đi đâu?"
Lục Anh gian nan bị chất vấn, lúc này Lăng Gia Dịch đứng ra nói:
" Bệ hạ, chuyện tứ hoàng tử quyên tài vận, đích xác là từ một năm trước, trước khi Thái tử từ Lang Hạ trở về triều, Thái tử những năm gần đây bộn bề nhiều chuyện bên ngoài, e rằng khó nắm bắt hết thông tin trong triều."
Hồng Lịch nói:
" Thượng Thư đại nhân, tuy rằng ta ở bên ngoài nhiều, nhưng cũng nhìn thấy nhiều thứ, ví dụ như việc xây cất Liêu Yêu Đài của ngài, nơi đó e là cũng tốn không ít?"
Viên Gia Dịch hướng hoàng đế bẩm:
" Theo chỉ dụ của bệ hạ, Liêu Yêu Đài được xây dựng để chúc thọ cho Thái hậu, lão thần và các vị đại nhân cũng có công góp không ít.
Nào dám trễ nải?"
Cục lửa ném qua ném lại, vài người lên tiếng đồng tình.
" Đúng vậy, góp cũng không ít."
Hồng Lịch quỳ tâu:
" Bệ hạ thương dân như con, e là cũng không muốn tiếp tục để Kế Đô chịu nhiều tai ương nữa, khẩn cầu bệ hạ, ban phát ân đức."
Viên Gia Dịch nói:
" Bệ hạ đương nhiên yêu dân như con, nhưng đạo hiếu cũng phải làm đầu, Kế Đô đâu phải chuyện ngày một ngày hai, đã cứu tế rất nhiều mà chưa giải quyết được vấn đề, e là bên trong có nội tình."
Hồng Lịch lạnh giọng:
" Thượng Thư đại nhân có ý gì?"
Viên Gia Dịch quay người:
" Tiền cứu tế đến Kế Đô, không phải chỉ có một mình Bộ Hộ phụ trách, lần đó, không nhầm có cả người của Thái tử hộ tống? Thái tử có thể nói rõ số tiền đã được quyên góp đó được dùng như thế nào không?"
Hồng Lịch cười lạnh:
" Ngươi nghi ngờ ta ăn bớt?"
Viên Gia Dịch cúi đầu:
" Thần không dám.
Thần chỉ nói theo bằng chứng thực tế."
Lúc này tiếng nghị luận vang lên không dứt, Viên Gia Dịch nở nụ cười ma mãnh.
Khoản tiền đó đã được tẩu tán trước khi Thái tử kiểm kê đến, hắn có ba đầu sáu tay cũng không có cách nào đem được bảng thống kê chi tiết đó ra.
Đôi bên lâm vào yên tĩnh lạ thường, dò xét lẫn nhau.
Đúng lúc này Tổng quản Thư sách phòng đứng ra:
" Bẩm bệ hạ, chuyện đó Thái tử đương nhiên không biết, nhưng Thư sách phòng có ghi lại rất rõ ràng."
Ai cũng không ngờ được lần này Giám Môn Vệ lại ra mặt đúng lúc như vậy.
" Trong hồ sơ ghi rõ, Bộ Hộ ngày mười ba tháng mười hai năm ngoái, Lục Anh - Thị lang bộ hộ - phê chuẩn công văn cứu tế Kế Đô, lần một Hai trăm lượng bạc.
Lần hai, ba trăm lượng.
Hai trăm lượng đầu tiên dùng để mua lương thực, ba trăm lượng sau đó dùng để bổ sung vũ khí chống thổ phỉ."
Hai thanh niên trên triều nói:
" bệ hạ minh xét, Kế Đô chưa từng nhận được những thứ đó."
Lục Anh chỉ mặt họ, run rẩy:
" Điêu dân to gan, dám ăn không nói có??"
Hai thanh niên xuất thân quê mùa nhưng được cái to con vạm vỡ, vừa liếc sang Lục Anh đã rén cả người:
" Kế Đô những năm gần đây hạn hán, nguồn nước xa xôi không đủ cứu tế, Lão quan gia cho đào hang sâu dẫn nước cũng không đủ, chưa từng nghe qua có bất kỳ khoản cứu tế nào!"
" Sao ngươi dám chắc quan viên Kế Đô không nhận được??"
" Tâu bệ hạ, Lão quan gia Kế Đô năm nay đã hơn sáu mươi, chỉ ở nhà tranh vách đất, ăn uống đạm bạc, người như vậy sao có thể nhận được tiền cứu tế mà giấu dân chứ?"
Trên triều cãi nhau càng lúc càng ỏm tỏi, đổ lỗi qua lại.
Có người bẩm tấu, chuyện này nên để sau tết hãy xử lý, tránh mất vui.
Hồng Lịch chắc nịch nói, chuyện này gấp gáp, không thể rời lại, mấy nghìn miệng ăn Kế Đô còn đang chờ bệ hạ cứu giúp.
Hồng đế im lặng suốt buổi chầu, bị tiếng ồn làm cho đau đầu.
Chuyện quan trọng là năm trăm lượng đó đã đi đâu?
Bên ngoài có thái giám tấu:
" Bẩm bệ hạ, Đô sự Đô Sát Viện Triều Quân có việc bẩm tấu.
Hồng đế phiền:
" Để sau đi."
Thái giám nói:
" Đại nhân nói có liên quan đến án biển thủ tiền cứu tế."
Tự nhiên nhảy đâu ra một tên Triều Quân giữa lúc này, Hồng đế chỉ đành phất tay: " Truyền!"
Lúc này Triệu Quân Đô sự Đô Sát Viện đi từ ngoài vào bẩm tấu:
" Thần Triệu Quân có lời bẩm tấu."
Hắn là Đô sự Đô Sát Viện, chánh lục phẩm, bình thường không có cơ hội vào triều bây giờ đột nhiên lên tiếng, ai cũng chẳng nhận ra, cho nên ai cũng ngạc nhiên, trên triều nhất thời im bặt.
Hồng đế phất tay chuẩn, Triều Quân đứng ra nói:
" Tổng quản Thư Sách Phòng đã ghi chi tiết về ngày bạc xuất cứu tế, hạ quan còn điều tra được, cùng ngày hôm đó bốn trong ba mươi người thuộc đoàn vận chuyển đã bị thay đổi không lý do."
Lăng Gia Dịch đứng ra trước chỉ tay nói:
" Triều Quân ngươi đừng ăn nói hàm hồ, ngày hôm đó ngoài thân quân, còn có binh lính của Đông cung, ngươi muốn nói gì?"
Triều Quân từ từ trình bày:
" Tâu bệ hạ, bốn người hôm đó lần lượt là Vệ Uy của Thành Đông, Tu Hạo Chính, Mã Tài, Lương Sinh của Thành Tây, đều là quân biên chế thuộc thân binh ngoài thành đây cũng là bốn người sau đó đã mất tích.
Trong đó thân quân của Đông cung gồm mười người, mười sáu người còn lại được tuyển chọn từ Xuân Vũ Vệ, khi đó bốn người này được thay vào cho nên khó trách năm đó các binh sĩ đều không có dị nghị gì.
Thực tế cũng bốn người này thuộc đội hộ tống xuất phát đầu tiên, trong quá trình đó, nếu vàng bị người lấy mất cũng không khó đoán."
Bộ hộ Thị lang Lục Anh tức giận gắt lên:
" Triều Quân, ngươi xàm ngôn gì đó? Làm sao có chuyện tráo người như vậy được, ngươi có chứng cứ gì?"
Triều Quân nói: " Chỉ hơn một tháng áp tải, bốn người đó tử vong do thổ phỉ tấn công, Thái tử, xin hỏi có đúng vậy không?"
Hồng Lịch đáp: " Đúng vậy."
Triều Quân nói: " Khi đó trên người thổ phỉ và bốn kẻ đó có cùng hình xăm, chứng tỏ bọn chúng đã nội ứng ngoại hợp, chuyện này có người trong đội vận chuyển lần đó làm chứng." Hắn ngừng lại, nhìn sang Cẩm Lý đứng cách đó không xa nói: " Chuyện này có thể phiền Thượng Tướng Quân Cẩm Lý cho gọi những người làm chứng."
Cẩm Lý đột ngột bị điểm danh, khẽ đưa mắt hỏi ý hoàng thượng, nhận được lời đồng ý, liền gật đầu cho Lục Sinh ra ngoài.
Tên lính đó khai nhận không khác gì lời nói của Triều Quân.
Hồng đế rõ ràng là đang cực kỳ không vui, lập tức tra hỏi xem ai là người sắp xếp lính hôm đó, thì được biết người là do Tứ Hoàng Tử sắp xếp!
Hồng Viên vội vàng quỳ lạy khóc lóc, nói mình bị oan! Nhờ Lăng Gia Dịch lên tiếng, bệ hạ chỉ còn cách chờ ra tết xử tiếp.
Hồng đế lệnh cho Bộ Hình điều tra, tạm thời cho năm mươi binh lính hộ tống ba trăm lượng vàng, gấp rút trở về Kế Đô.
Đối với chuyện này, Hồng đế cũng thu lại không ít nhân tâm.
Ngày hai mươi chín, chỉ đúng trước giao thừa một ngày, Hồng Lịch một lần nữa dâng tấu lên triều, Thái tử về kinh, Thái hậu đương nhiên không để yên, bóng gió xa gần một hồi, lại có Thư Sách Phòng sổ sách rõ ràng, chuyện ăn chặn ăn bớt tuy không thể ngay lập tức điều tra ra, nhưng để an ổn lòng dân và quân thần, Lục Anh bị mang ra làm vật hy sinh, bị tống giam điều tra tội ăn bớt tiền cứu trợ.
Thái tử về triều quả nhiên không khí khác hẳn, dù đã sát tết nhưng vẫn cần mẫn làm việc không ngơi nghỉ, Hồng Viên sau chuyện này cũng thu tay, mới chịu nhiều sức ép trên triều, không dám ngang nhiên như trước nữa..