Sau chuyện tối đó ở Phi Loan Điện, Cẩm Lý cũng thu bớt hành động, bên ngoài vẫn tùy tiện làm việc, bên trong âm thầm quan sát nhất cử nhất động xung quanh.
Cũng trong thời gian đó, một biến cố xảy ra.
Có thích khách đột nhập.
Thông thường, nếu không có mưu đồ gì với điện Thái Hòa thì những cấm quân hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu, giết sạch không tha, những cao thủ ẩn sâu trong kia cũng không cần ra tay.
Hôm đó là một ngày cuối tháng giêng, bầu trời mây giăng kín, thỉnh thoảng mới lấp ló vài ngôi sao.
Cẩm Lý ngồi trên thành Tây, nơi này có một đài quan sát rất lớn, gọi là đài nhưng nó được xây rất rộng, đủ để đặt bàn, luyện binh tại đó luôn cũng được.
Phố xá lên đèn sáng rực, gió thổi lồng lộng, đôi khi còn thổi tới những mùi thơm từ khu phố xa.
Cẩm Lý nằm dài trên ghế tựa trên đài, lim dim như con mèo lười.
Bỗng ở một góc phía thành Đông có luồng pháo hiệu đỏ được bắn lên.
Cẩm Lý mở mắt, nhìn về hướng đó, bụp một tiếng nữa, pháo hiệu xuất hiện ở thành Nam, vài giây sau, lại một pháo hiệu nữa ở thành Bắc.
Pháo hiệu màu đỏ là chỉ "Có kẻ xâm nhập".
Cẩm Lý vốn định động, nhưng lại chờ vài giây, y lặng yên quan sát xung quanh, quả nhiên một lát sau, y nhìn thấy một kẻ cầm một quả pháo, chuẩn bị ném lên trời, Cẩm Lý rút trong ngực ra một thanh đao nhỏ, chuẩn xác ném trúng pháo hiệu, cây pháo rơi xuống đất, xịt xịt vài cái rồi tắt ngúm.
Kẻ kia cũng trông thấy y, xoay đầu bỏ chạy.
Cẩm Lý cầm lấy cái ná cao su, bắn liền bốn phát, hắc y rên rỉ ngã lăn xuống tường thành.
Một tốp quân Xuân Vũ Vệ đang tuần tra ở đó nhanh như chớp vây bắt hắc y.
Cẩm Lý mặt lạnh tanh nhìn xuống, bắn lên một pháo hiệu màu xanh.
"Đã an toàn".
Thành Đông, thành Nam, thành Bắc lúc này nghe có tiếng xôn xao, quân Xích Tước Vệ gần cấm cung bắn lên một ngọn pháo đỏ.
" Cấm cung là địa bàn của Lý Phượng Ca, không cần bận tâm, lập tức đi tra ba thành còn lại."
Cẩm Lý phân phó cho thuộc hạ, tự mình dẫn theo vài người đi tra soát thành Tây.
Hiển nhiên là lực lượng Xuân Vũ Vệ và Xích Tước Vệ tập hợp cực kỳ nhanh, chỉ chớp mắt đã vây kín xung quanh.
" Đại nhân."
Lan Sương xuất hiện bên cạnh Cẩm Lý, nhỏ giọng nói:
" Đại nhân, đám hắc y này xuất hiện từ cả bốn thành, không rõ cụ thể muốn nhắm vào đâu, với mục đích gì.
Nhưng theo lời Tôn chủ, lần đó ta ra ngoài điều tra, đây là những kẻ cấu kết với Yêu Nhân Đường."
Cẩm Lý cúi đầu có điều suy nghĩ, phía dưới tường thành quân Xuân Vũ Vệ đang truy bắt một kẻ khác, chạy càng lúc càng xa khỏi cung điện.
Yêu Nhân Đường thoát ly, cùng lắm là muốn bám víu vào Lang Đô, chạy đến Hồng Quốc có tác dụng gì? Bọn chúng muốn trộm gì ở đó?
Cẩm Lý nhíu mày nói:
" Phân phó xuống dưới, ngoài phạm vi bốn thành không cần truy đuổi."
Lan Sương lập tức lĩnh mệnh.
Y cầm một bộ cung tên, đứng trên thành quan sát, lúc này đài theo dõi ở bốn thành được thắp sáng rực, kẻng báo hiệu không được sử dụng để tránh kinh động đến điện Thái Hòa, thay vào đó là đuốc báo hiệu vào pháo.
Cẩm Lý nhận ra điểm kỳ lạ của đám xâm nhập.
Bọn chúng dẫn dụ quân Xuân Vũ Vệ và Xích Tước Vệ chạy xa khỏi phạm vi bảo vệ, cũng không cố xâm nhập vào bên trong, dường như chúng chỉ muốn nhiễu loạn hai đội cấm quân.
Bọn chúng muốn tìm thứ gì?
Tiền điện chỉ có Văn Hoa Điện, Quân Cơ Xứ, một vài khu vực không trọng yếu, không lẽ đó là mục đích của chúng?
Cẩm Lý giương tên, chớp mắt bắn hạ một kẻ.
Y phi thân theo, chân đạp xuống bên vai trúng tên của tên hắc y:
" Các ngươi là ai? Lại dám xâm nhập vào cấm cung?"
Tên hắc y dưới đất không nói gì, chỉ giãy giụa muốn thoát ra.
Cẩm Lý dùng kiếm hất khăn bịt mặt của hắn ra, trong lúc hắn bị ăn đau, cả mặt há hốc, Cẩm Lý mới phát hiện đây là một kẻ câm.
Hắn không có lưỡi!
Cẩm Lý cho người trói lại, đi dò xét những nơi khác.
" Đại nhân, những tên bắt được cả người không có gì đặc biệt, nhưng tất cả đều không có lưỡi."
Cẩm Lý nhìn mấy tên bị tóm trước mặt, kiểm tra thì đúng như vậy.
Bọn chúng dùng một đám câm thu hút sự chú ý của Xuân Vũ Vệ và Xích Tước Vệ, Cẩm Lý nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chốt, liền hạ lệnh bắt được thì bắt, không được thì giết, dù sao giữ lại những kẻ này cũng chưa chắc đã tìm ra được điều gì, chúng chỉ là những con tốt thí.
Nửa canh giờ trôi qua, hơn ba mươi tên xâm nhập đã bị bắt sống, mười hai kẻ phản kháng bị diệt trừ tại chỗ.
Cẩm Lý nhảy lên thành ngay phía trên cổng Huyền Vũ, chợt một bóng người lóe lên khiến y chú ý.
Kẻ đó di chuyển rất nhanh, hắc y hòa vào bóng tối, nếu không phải y có thể nhìn tốt trong bóng tối thì e rằng đã bỏ sót.
Cẩm Lý giương cung, bắn liền ba mũi.
Mũi tên bay qua sườn hắc y, hắn đã phát hiện ra Cẩm Lý.
Cẩm Lý nheo mắt, lập tức đuổi theo.
Hắc y có vẻ rất am hiểu nội cung, luôn tìm được những góc khuất để trốn, chỉ tiếc cho hắn, Cẩm Lý càng là người am hiểu hơn.
Cẩm Lý rút trong ngực ra một tiểu đao, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng năm bước, Cẩm Lý phóng tiểu đao dứt khoát trúng ngay vai hắn.
Hắc y trúng đao, loạng choạng vài bước, dừng lại trên nóc đại diện, Cẩm Lý cũng dừng chân, hai bên lập tức vào thế gườm nhau.
Trên tay kẻ đó còn cầm một thứ, liếc mắt một cái Cẩm Lý đã có thể nhận ra vật đó là gì.
" Mật đồ?"
Kẻ kia hiển nhiên cũng nghe thấy, tay cuộn lại cuốn mật đồ.
Một nửa quyển mật đồ lần đó Lục Sinh cầm về y vẫn để trong Nam Trấn Phủ, ngoài y và Lục Sinh cũng không có kẻ nào khác biết được chuyện này, cho nên quyển mật đồ này từ đâu ra, Cẩm Lý liếc mắt cũng đoán ra được.
Dùng một đám tốt thí câm náo động cả hoàng cung, phân tán sự chú ý của quân cấm vệ, một toán quân khác âm thầm lặng lẽ trộm đi mật đồ.
Cẩm Lý cười nhạt, một mưu đồ tẻ nhạt.
Nhưng y cũng rất hiếu kỳ, mật đồ trọng yếu như vậy lại nói mất là mất, trừ phi bọn chúng đã biết được mật đồ giấu ở đâu từ sớm.
Nhưng lúc này lại ra tay lộ liễu như vậy đột nhiên lại mang đến cảm giác không đúng lắm.
Cẩm Lý rút đao, không nhiều lời lao vào đả đấu với tên trộm, hắn hiển nhiên là có chuẩn bị trước, hơn nữa cũng thuộc dạng cao thủ, từ ống giày rút ra một thanh loan đao dài tấc rưỡi.
Cẩm Lý nhíu mày, đấu pháp của kẻ nọ xác thực có ba phần giống y.
Hai bên đuổi nhau trên hành cung một hồi, khi đến góc khuất, từ sau mái cung cong cong ngói lưu ly đỏ thắm bốn tên hắc y như đang đợi sẵn nhảy bổ ra.
Cẩm Lý dừng lại, nhìn xung quanh, nơi này nằm ở góc khuất cửa Chu Tước, y lãnh tĩnh nhìn tên trộm ban nãy, hắn nhét mật đồ vào ngực áo, ra hiệu cho bốn tên xông lên.
Cẩm Lý nào có thể để hắn chạy, bốn tên hắc y cũng không phải đối thủ của y, y rút ra bốn thanh tiểu đao, không để hắn chạy.
Hắc y bị ép đến chân tường, liều chết dừng lại, cất tiếng nói, Cẩm Lý nhận ra hắn đang nói ngôn ngữ không thuộc về Hồng Quốc, nhưng lại là ngôn ngữ mà y đã nghe nói trong gần như suốt thời niên thiếu.
" Cùng là người mình, việc gì phải đuổi cùng giết tận?"
Cẩm Lý dừng tay, thu lại tiểu đao trong tay, khẽ mở miệng:
"Ngươi theo lệnh của ai?"
Hắc y nghe y trả lời, trong lòng nắm chắc, nhưng tay vẫn nắm chắc thanh đao, mười phần địch ý vẫn không lui.
Hắn không trả lời, nhưng khẽ kéo ống tay áo, Cẩm Lý nheo mắt, nhận ra hình xăm trên da hắn.
Trong khoảnh khắc y thoáng nhìn đó, hắc y xoay người nhảy vọt qua tường thành, Cẩm Lý lúc này chợt tỉnh táo lại, tiểu đao trong tay ném ra, nhưng hắc y đã nhanh chân chạy thoát.
Sau lưng lại truyền đến sát khí, y vội quay đầu lại, lại có thêm hai ba tên nữa nhảy tới, trong tay chúng cầm những dây xích sắt bản to, ở đầu là một quả cầu có gắn mũi dao sắc lẻm.
Bọn chúng đứng trên mái hành cung, Cẩm Lý đứng phía dưới, hướng ngược sáng nhưng y vẫn có thể nhận ra bọn chúng là ai.
"Hắn hình như nhận ra chúng ta.
Làm sao đây?"
Cẩm Lý nghe một tên hỏi.
"Chưa xác định được thân phận hắn, nhưng trừ khử sai còn hơn bỏ sót."
Cẩm Lý cười lạnh:
" Tới đi."
Bọn chúng sửng sốt một chút, nhìn nhau một cái, ba bóng đen phóng xuống!
Thanh kiếm đen tuyền y luôn giắt bên hông lúc này lạnh toát rời vỏ, ba dây xích đem theo quả cầu gắn lưỡi dao sắc bén đồng loạt đánh về phía y, Cẩm Lý xoay cổ tay, đem ba quả cầu xoay vòng vòng trên đầu mũi kiếm, xoắn chúng lại với nhau, ba tên hắc y bị y kéo từ trên nóc nhà xuống.
Một tên chửi thề, Cẩm Lý cắm mũi kiếm xuống đất, ghim lại ba sợi dây xích, ba tên hắc y đồng loạt dùng sức, y khẽ ngẩng đầu, vừa đúng lúc bọn chúng kéo căng sợi dây xích, Cẩm Lý cũng đồng thời buông kiếm, vận thêm chút sức khiến ba quả cầu bắn ngược lại! Một tên bị kiếm cắt ngang qua trước ngực, chớp mắt máu chảy ra tí tách.
" Đại nhân!"
Lục Sinh và Lan Sương đồng thời từ hai nơi phi thân đến, bọn chúng thấy sự tình sắp bại, cũng không cố chống cự, lập tức bỏ chạy.
Cẩm Lý lạnh lùng ra hiệu, hai người trong lòng hiểu rõ, lập tức hạ thủ, một tên vẫn liều chết lao tới trước mặt y.
" Đại nhân!"
Kim Thành từ đầu chạy đến chắn trước mặt y, mạnh mẽ vung kiếm, chém một đường đoạn khí.
Máu bắn ra, bắn lên cả người Cẩm Lý.
Đứa trẻ mới mười lăm dường như là lần đầu cầm kiếm giết người, hai tay hơi run, nhưng nó che giấu rất nhanh, quay người hỏi y:
" Đại nhân không sao chứ?"
Cẩm Lý lúc này gương mặt bình thản, nhìn không ra thái độ, hỏi:
" Sao ngươi lại ở đây?"
Kim Thành nhớ tới lời y dặn, tân quân không được phép đi quá xa khỏi khu vực được chỉ định, càng không nói đến chuyện truy đuổi thích khách, y len lén nhìn Lan Sương, người Cẩm Lý không hề có ý định trách phạt đang đứng phía sau, lời đến miệng liền nuốt xuống, lắp bắp:
" Thuộc hạ..."
Cẩm Lý cũng không phải người thích nghe giải thích dông dài, liếc mắt nhìn mấy tên hắc y được xử lý gọn ghẽ, xoay người nói:
" Trở về quân đi, tẩy trần."
Lời này là đã mang hàm ý bao che, Kim Thành nhìn bóng lưng cao hơn mình trước mặt, lén cười, hô vâng rồi lập tức chạy đi.
Cẩm Lý cùng Lục Sinh và Lan Sương kiểm tra ba tên hắc y, trên người chúng đều có vết xăm giống tên kia.
" Thông báo Xá Y, một tên đã cầm mật đồ chạy ra ngoài, báo với nhân mạch bên đó, để ý một chút.
Đừng để nó rơi ra ngoài, sắp tới còn có chuyện cần."
Lan Sương nhận lệnh.
Lúc này quân Cẩm Y Vệ đuổi tới, thế nhưng người dẫn đầu lại là Thống lĩnh Cấm quân Lý Dung chứ không phải Lý Phượng Ca.
Cẩm Lý đơn giản thuật lại cho hắn chút sự tình, Lý Dung im lặng lắng nghe, sau cùng mới lên tiếng:
" Ngươi vì sao để hắn chạy thoát?"
Cẩm Lý cau mày:
" Lý đại nhân nói gì?"
Lý Dung sắc mặt bình thản, gương mặt hiện rõ sự từng trải, mang theo ánh mắt hoài nghi không thể né tránh:
" Ta nói vừa nãy ngươi vì sao để hắc y kia chạy thoát?"
Cẩm Lý hỏi ngược lại:
" Tại sao ngài lại nghĩ ta để hắn chạy thoát?"
Lý Dung nhàn nhạt nói:
" Ta trông thấy hắn cho ngươi xem hình xăm trên tay, sau đó ngươi cứ thế thả hắn đi mất.
Dấu vết này là gì? Chứng tỏ các ngươi có quen nhau?"
Hắn vừa nói vừa lật cổ tay một tên hắc y xác đã lạnh, hiện rõ hình xăm hoa Lồng Đèn.
Cẩm Lý nói:
" Đại nhân, lời không thể nói bừa, nhất là chuyện này, nói phải có bằng chứng."
Ánh mắt hồ nghi lúc này cứ thế mà chiếu thẳng lên người Cẩm Lý, y lại vô phương biện giải, suy cho cùng, Lý Dung quả thực đã chứng kiến từ lúc nào.
Thấy y hồi lâu không trả lời, Lý Dung khoát tay:
" Không muốn nói? Không sao, mời Thượng Tướng đại nhân đây nếm thử cực hình bên trong Bắc Trấn Phủ một chút cũng được."
Lý Dung thân là Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, trực thuộc điều động của hoàng đế, xét cấp bậc trong quân cũng là một nhân vật lớn, quan viên trong triều ít nhiều gì cũng phải kính nể hắn.
Chưa nói đến việc hắn có toàn quyền điều động thân binh, thì những việc như xử lý loạn thần, những kẻ có mưu đồ bất chính, hay như lúc này, một Thượng Tướng Quân bị nghi ngờ cấu kết với thích khách cũng là việc hắn hoàn toàn có quyền tra xét.
Chỉ cần nằm trong vòng nghi vấn là sẽ lập tức xuất hiện trong ngục giam cấm quân.
Cẩm Lý bị giam trong ngục giam của Bắc Trấn Phủ, trên người chịu không ít vết thương.
Những tên quản ngục biết thân phận của y, cũng không dám ra tay quá nặng, cho nên vết thương nhiều cũng chỉ xây xát chút ít.
" Nghĩ ra muốn nói gì chưa?"
Lý Dung chầm chậm bước từ ngoài vào, quản ngục vội vàng mở cửa, Cẩm Lý ngồi trên ghế, từ từ mở mắt.
Sau khi Lý Dung vào thì những kẻ xung quanh lần lượt rời đi.
Cẩm Lý thoải mái nhìn hắn:
" Lý đại nhân muốn nghe điều gì?"
Lý Dung quan sát y chằm chằm, Cẩm Lý cười khẽ, đứng dậy khỏi ghế, còng tay sắt lạch cạch rơi xuống.
" Điều gì mà lại chỉ có ta và ngài?"
Lý Dung bị nói thẳng như vậy cũng không chớp mắt một cái, hỏi:
" Ngươi là ai?"
Cẩm Lý ánh mắt hơi giương lên, cười mỉm:
" Ta là ai, ngài, Dịch Viên, bệ hạ, chẳng phải biết rõ nhất ư?"
Y nhìn Lý Dung, thần sắc trở nên nghiêm túc:
" Ngài nghĩ ta là ai?"
Nếu đã chỉ có hai người, đương nhiên câu trả lời hắn muốn là một đáp án không thể để nhiều người nghe được.
Nhưng Cẩm Lý cũng rất rõ ràng.
Lý Dung không phải cần một đáp án không biết thật giả của mình, hắn muốn củng cố suy nghĩ của mình.
Điều này e là phải khiến hắn thất vọng rồi.
Y chợt nhớ ra lần ở Tôn Bảo Các, nhưng y có thể khẳng định, cao thủ lần đó không thể nào là Lý Dung, kiếm pháp của Lý Phượng Ca là được hắn truyền thụ không ít, y cũng đã có lần chứng kiến kiếm pháp của Lý Phượng Ca, hắn và kẻ ở Tôn Bảo Các kiếm pháp bất đồng.
" Hôm đó ngươi thả tên hắc y đó đi là thật."
Lý Dung chậm rãi nói, chuyện này Cẩm Lý không thể giải thích, chỉ yên lặng nghe hắn nói.
" Ngươi có biết thứ hắn trộm là gì không?"
Cẩm Lý gật đầu trả lời:
" Mật đồ."
Lý Dung nói:
" Đúng, hơn nữa còn là mật đồ An Xá, dẫn thẳng vào hành cung."
Cẩm Lý ngẫm nghĩ.
Mật đồ này một nửa y lấy được từ An Xá, mà sau khi bệ hạ cho người thu hồi lại số vàng kia đã không còn quan tâm đến nữa.
Như vậy, chỉ có Tam Pháp Ty, Ngự Sử Đài là từng biết đến chuyện này, mật đồ bị mất liệu có phải do người nào đó nhúng tay vào?
Nhưng có thể là ai? Ai dám gây ra vụ náo động như thế?
Bọn chúng tại sao chắc chắn được rằng sẽ trộm được mật đồ?
Cẩm Lý hỏi:
" Mật đồ bị mất ở đâu?"
Lý Dung đáp:
" Tôn Bảo Các."
Cẩm Lý nhíu mày càng sâu.
Tôn Bảo Các có cao thủ canh giữ, mà tên hắc y kia dĩ nhiên không phải đối thủ của hắn, làm sao trộm được? Cẩm Lý cũng rất thận trọng nói:
" Tôn Bảo Các có cao thủ canh gác, vì sao chúng có thể trộm được?"
Chuyện này trong cung đều biết, cho nên Cẩm Lý hỏi ra coi bộ cũng không có gì là lạ.
Lý Dung nói:
" Hôm đó ở Tôn Bảo Các không có người."
Cẩm Lý nhíu mày, Tôn Bảo Các chứa nhiều bảo tàng, những văn thư cơ mật của cấm quân và hoàng cung, tại sao lại đúng hôm có thích khách lại không có người canh giữ, chuyện này đúng là hết sức kỳ lạ.
Cẩm Lý nói: " Tôn Bảo Các có người canh giữ, nếu xảy ra sơ suất cũng không thuộc trách nhiệm của Xuân Vũ Vệ thì phải"
Y ngừng một lát, nói tiếp:
" Đại nhân làm ta nhớ ra một chuyện"
Lý Dung nhìn y, khẽ nhíu mày:
"Chuyện gì?"
Cẩm Lý nâng mắt:
" Chuyện ngài lén đem hoả pháo của Thần Cơ Doanh ra ngoài.
Và chuyện đám sát thủ đêm đó đuổi giết ta và Lý Phượng Ca."
Lý Dung điềm nhiên như không:
" Chuyện đó và chuyện này không có can hệ."
Cẩm Lý lại nói:
" Đương nhiên có.
Thử nghĩ mà xem, mật đồ được lấy từ An Xá về, sau đó lại bị trộm mất trong cung, điều này chứng tỏ kẻ tiết lộ về tấm mật đồ trước đây cũng không hề biết mật đồ nằm ở An Xá, kế hoạch cướp mật đồ chỉ là ngụy tạo thôi, vì nó quá lộ liễu, ai tinh ý sẽ nhận ra ngay, ta đoán Lý đại nhân cũng vậy.
Cho nên ta ngạc nhiên, ai có thể khiến Thống lĩnh đại nhân bắt tay làm chuyện này?"
Lý Dung nheo mắt, hắn không nghĩ đến Cẩm Lý có thể một hơi chỉ rõ các điểm này ra như vậy.
Ngay từ đầu, chuyện ở An Xá đã là một bước cờ mà nhiều bên cùng sắp đặt, chỉ cần không có sơ sót số vàng kia có thể ngang nhiên chảy ra ngoài, Nhưng ai ngờ nửa đường nhảy ra hai tên kỳ đà cản mũi.
Đám sát thủ kia dù nhận lệnh nhưng nào dám ra tay với Lý Phượng Ca, bọn chúng phải nể mặt vài phần.
" Lý đại nhân tự tin cho rằng không ai phát hiện ra số hỏa pháo kia ư? Hay ngài cho rằng bản thân Lý Phượng Ca cũng không quan trọng?"
Lý Dung tay đặt lên chuôi đao nói:
" Ngươi làm sao chứng minh được số hỏa pháo đó là ta chuyển ra ngoài?"
Cẩm Lý nói:
" Chuyện này đã xong xuôi từ lâu, Lý đại nhân ra tay sạch sẽ lưu loát, ta nào có bằng chứng gì."
Lý Dung thấy y lưu loát nói vậy thì cười.
Hiển nhiên là hắn làm chuyện xấu công khai, nhưng lại chẳng lo để lại đuôi cho người ta nắm, Cẩm Lý thì khác, y bị nhiều bên nghi ngờ, mà lúc này nếu có người tranh thủ bỏ đá xuống giếng, y chắc chắn không ngoi lên được, dây Thường Xuân kia cũng đã tỏ thái độ, không thể xen vào.
Cẩm Lý cũng chẳng sợ, y đoán chắc Xá Y sẽ sớm đem nửa tấm bản đồ kia về, dù bọn chúng muốn lợi dụng những tên Yêu Nhân Đường kia tránh tra được gốc tích, nhưng trong đây lại bẫy chồng bẫy, Yêu Nhân Đường thừa cơ lợi dụng trộm đi mật đồ, bọn chúng lại nhân cơ hội muốn đổ vấy cho y, chỉ có hai cách lý giải: Bọn chúng muốn dò xét thân phận y hoặc là...!
Lý Dung cắt ngang suy nghĩ của y, Cẩm Lý cười nhạt nói:
" Xem ra là Lý đại nhân cũng không biết chuyện đó nhỉ.".