Nhóm người Triệu Lê Nhã đi không được bao xa liền thấy một căn nhà bỏ trống.
Hơn phân nửa hàng rào đều đổ nằm một bên, trong sân cỏ đuôi chó mọc cao hơn nửa người.
Trước mặt họ là căn phòng được dựng nên từ bùn đất, vách tường nứt chằng chịt nhìn giống như mạng nhện,đến gần hơn chút nữa nhìn qua vết nứt có thể thấy rõ tình hình trong phòng.
Nội thất cũng không có, chắc là bị ai đó trong thôn mang đi cầm, căn nhà trống trơn cửa chính mở rộng.
Cũng may cửa sổ được làm bằng gỗ khảm rắn chắc vào tường, nếu không nhất định cũng không còn.
Nóc nhà được che kín bằng vỏ cây, Triệu Lê Nhã biết loại này, đây là vỏ cây Sam.
Lĩnh Nam không thiếu nhất chính là cây Sam, đây là một loại cây có giá trị kinh tế cực cao, cả cây đều có thể sử dụng, làm đơn giản chút là có thể mang một lượng lớn vỏ cây hoàn toàn gỡ xuống, Lại còn dày và rắn chắc, Người dân Lĩnh Nam thường dùng để đựng phòng ốc, nhà kho, chuồng bò, chuồng heo, đều cực kỳ chắc chắn.
Nhưng căn nhà này đã cực kỳ rách nát, xung quanh lại mọc toàn cỏ dại.
Hồ Lĩnh vuốt mồ hôi trên trán, Đẩy Triệu Tương:“Nghĩa phụ, mọi người mau vào kia nghỉ mát một chút, ta đi quanh thôn xem có nơi nào tốt hơn không.
”Triệu Lê Nhã lập tức nói: “ Cha mẹ hai người mang theo A Tương, A Lâm vào trong kia nghỉ một chút đi,ta cùng ca ra ngoài đi tìm.
”Chặng đường cùng Triệu Tương đến đây, Đặng Thị đã tạo thành thói quen mọi thứ đều để Triệu Lê Nhã làm chủ, Hồ Lĩnh cũng xem nàng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, lập tức đồng ý.
Ai ngờ Triệu Lê Nhã cùng Hồ lĩnh đi dạo một vòng trở về, so sánh thì thấy, ngược lại chỗ này là tốt nhất, những căn nhà khác còn nát hơn, không phải nhà bị thủng nóc thì cũng là vách tường sập hơn nửa bên.
Những căn nhà bỏ không như thế này đúng là không thể đòi hỏi cao được? Cũng sẽ không có đĩa bánh nào từ trên trời rơi xuống, đạo lý này bọn họ đã sớm sâu sắc tcảm nhận qua.
Người một nhà sau khi thương lượng, liền quyết định trước tiên ở lại chỗ này, chờ mấy hôm sau nghĩ cách lợp một căn nhà khác.
Lợp nhà, thế nhưng không phải là một chuyện dễ!Căn nhà bỏ trống này tổng cộng được chia làm ba gian, ở giữa là gian nhà chính, bên trái là phòng bếp, bên phải là hai gian phòng nhỏ, hai gian phòng này được ngăn cách bằng một tấm ván gỗ.
Trong phòng ngoài trừ phòng bếp có hai cái lò ra thì đúng là không còn gì cả, đây chính xác là là một căn nhà hoang chỉ có bốn bức tường.
Nếu như để nói là có, thì chính là hai bụi nấm lớn bên góc tường ẩm ướt kia…Bất kể như thế nào, mọi chuyện đều đã kết thúc, hiện tại họ đã có chỗ dừng chân, so với việc lênh đênh trên đường lấy màn trời làm chiếu đắp, không biết khi nào mới dừng lại, thì coi như hiện tại chính là thiên đường rồi.
Người lạc quan, phải học được cách thỏa mãn, nhất là thời điểm gian nan như hiện tại.
“ Mọi người,tới đây, chúng ta quét dọn trong phòng ngoài phòng một chút!”“Được, tốt!”Cả nhà đang chuẩn bị tổng vệ sinh, ai ngờ bên ngoài chạy đến ba kẻ lưu manh.
Nhìn cách đi đứng, ánh mắt, cử chỉ, là biết không phải là hạng tốt đẹp gì.
Hồ Lĩnh tiến lên phía trước, đem Triệu Lê Nhã kéo ra phía sau, cảnh giác nói:“Các ngươi là ai? Xông vào nhà chúng ta là muốn làm gì?”“ Nha các ngươi?” Một tên lưu manh xì một tiếng đầy khinh miệt, nhấc chân lên muốn đạp thứ gì đó để thị uy, nhưng khổ nỗi căn phòng này cái gì cũng không có, hắn chỉ đành hâm hực bỏ chân xuống, chỉ vào chính mình cười lạnh nói: “ Đây là địa bàn của Lão Tử, các người chạy đến địa bàn của ta làm gì? Mau cút đi, cút ra ngoài cho lão tử!”Một tên khác ở bên cạnh cười hì hì nói: “Nếu không muốn đi cũng được, nhưng địa bàn của ta không thể để cho các người ở không được, đúng không? như vậy đi, ta cho các người thuê một tháng ba lượng bạc, các ngươi muốn ở bao lâu thì ở.
”.