Lần nào Đường Ninh cũng đều đi tìm kiếm đáp án để ném phao cho hắn, nhưng Đường Ninh xác nhận tiểu bạo quân chắc chắn có thể nhìn thấy đáp án, lại không thèm nói ra.Cũng chỉ mím chặt môi, ánh mắt kỳ quái nhìn cô.Mấy đứa nhỏ đang tuổi ngỗ nghịch thật khó xử lý.Có lẽ gia đình cũng không tốt lắm, lại trải qua sự tàn phá của Thánh Từ Hoàng Thái hậu này, Tạ Hành Dã có thể trưởng thành thành một người bình thường đã là tốt rồi, đừng mơ đến việc làm minh quân.Game này không dễ chơi.Đường Ninh thở dài đi theo tiểu bạo quân trở lại tẩm điện của hắn, nhìn chính hắn mệt mỏi rót trà uống, mà cung nữ bên cạnh ngay cả ý định nhấc tay cũng không có."Xui xẻo." Tiểu cung nữ chừng mười bảy mười tám tuổi này trợn trắng mắt, thấp giọng oán giận với một thái giám khác: "Thái hậu nương nương nhất định kêu ta tới đây, đứng bên ngoài Văn Uyên các một buổi chiều, xấu hổ chết mất thôi.
”Tiểu thái giám ngược lại có chút ngượng ngùng "Thái Liên tỷ tỷ nhỏ giọng một chút.
”"Ta hầu hạ Thái hậu nương nương mấy năm, ta sợ cái gì?" Thải Liên hừ nặng nề một tiếng, ngược lại còn cất cao giọng, ghét bỏ nhìn Tạ Hành Dã một cái, "Có nói tốt hay nói xấu gì thì dù sao cũng nghe không ra, ngoại trừ biết ăn biết uống biết chơi, giống như một kẻ ngốc nghếch.
”Ả vốn đang làm việc ở Từ Ninh cung rất tốt, hiện tại đi tới chỗ hoàng đế trên danh nghĩa này, thấp hơn người khác một cái đầu, trong bụng đầy lửa giận.Trên bàn còn có điểm tâm, Tạ Hành Dã cả ngày không ăn cơm, trầm mặc đưa tay lấy."Bốp——" Thái Liên hung hăng đập tay hắn văng ra, lại tự mình bưng điểm tâm đi, cười giả lả nói: "Bệ hạ, đây là điểm tâm ngày hôm qua, không ăn được nữa.
”Dứt lời liền bước chân nặng nề vứt bánh ngọt ra cửa.Tạ Hành Dã đi theo hờ hững nhìn qua, bỗng nhiên bước chân giật giật, giống như là có chút không cam lòng muốn đuổi theo.Lúc vượt qua cánh cửa, lại bỗng nhiên "Ai ôi——" một tiếng, Thải Liên gần như là ngã ra ngoài, ót đập mạnh xuống nền đất, điểm tâm thuận thế lăn ra, thế mà lại dính vào mặt, tóc, vụn bánh tuyết trắng rơi xuống đầy đầu, lếch thếch gần chết.Ả vừa sợ vừa giận vừa xấu hổ, chỉ cảm thấy lúc ấy có thứ gì đó ngáng chân mình một cái, quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một tảng đá chết tiệt bị kẹt ở phía sau cánh cửa."A ha ha ha." Đường Ninh vừa làm xong chuyện xấu không nhịn được cười ra tiếng ở phía sau màn hình, vội vàng nhìn phản ứng của Tạ Hành Dã.Đối phương quả nhiên cũng lộ ra nụ cười nhạt, rồi lại nhanh chóng nén xuống.
Hắn ghét bỏ nhìn cung nữ đang chật vật trên mặt đất một cái, rồi quay đầu đi vào phòng tắm.Đường Ninh theo bản năng đi theo, nhưng Tạ Hành Dã đóng cửa rất dứt khoát, lộ ra ý cự tuyệt rất quyết đoán rõ ràng.......!Hử.Đây là một đứa trẻ mới mười tuổi, cô thèm vào?Thừa dịp Tạ Hành Dã tắm rửa, Đường Ninh lại buồn chán đi qua mấy cung điện chơi đùa.Nhìn thấy món ăn tươi ngon tinh xảo trong ngự thiện phòng, cô không nhịn được thử cầm lấy đĩa.Cầm được này! Chỉ cần không liên quan đến tương tác với NPC, Đường Ninh có thể tùy tiện xử trí những vật phẩm này.Chỉ là còn chưa vui vẻ được bao lâu, phía sau liền truyền đến một tiếng kinh hô cùng với thanh âm đĩa sứ vỡ vụn, cô vội vàng đặt dĩa lại chỗ cũ, quay đầu lại nhìn thấy nha đầu đốt lửa kia đang dùng sức dụi mắt, lo sợ nỉ non tự nói, "Ta không nhìn lầm chứ, cái đĩa này mới vừa rồi thật sự bay lên.
”Nha đầu đến gần kiểm tra, càng thêm sợ hãi, "...!Vị trí cũng thay đổi một chút.
”Đường Ninh hậm hực chạy đi, nhưng còn nhớ tiểu hoàng đế chưa ăn cơm, cô khổ sở ngồi xổm ở trong ngự thiện phòng, phải vất vả lắm mới tranh thủ được thời cơ không có người để trộm lấy một đĩa thức ăn.Sau đó mở bản đồ truyền tống đến tẩm cung của tiểu hoàng đế đang tạm trú – Thái Bình cung.Nhưng sau khi tải xong bản đồ, Đường Ninh lại có chút choáng váng: trong tay cô trống rỗng, đồ ăn trộm được cũng không theo cô xuyên qua bản đồ.Chẳng lẽ muốn cô ngoan ngoãn đi bộ đưa thức ăn sao?NPC chắc là sẽ không chết đói.Đường Ninh suy nghĩ, chậm rãi đi về phía phòng ngủ của Tạ Hành Dã.Cô dễ dàng xuyên qua vách tường, tiểu hoàng đế còn chưa ngủ, trong phòng trống rỗng chỉ có một mình hắn ngồi trên giường, thần sắc mệt mỏi, trong tay còn cầm một quyển sách.Không sai, chăm chỉ và siêng năng, điểm minh quân nên tăng lên một chút đi!Nhưng Đường Ninh đến gần nhìn, điểm minh quân của đối phương vẫn là âm, thậm chí mơ hồ có xu hướng giảm xuống.Bởi vì cô tới gần, Tạ Hành Dã nhíu mày lui về phía sau, sau đó ước chừng cảm thấy không nên so đo với nữ quỷ, hắn nhanh chóng xoay người lên giường, nhắm mắt lại..