Trong cốt truyện gốc, Tạ Ngọc Cung đã dùng loại ảo giác trúng độc này để lừa gạt nguyên chủ, nguyên chủ cho rằng hắn đang phát độc ở nhà, mới vui vẻ một mình về thăm cha mẹ, sau đó chết thảm trên đường.
Có điều Bạch Du vẫn cố hết sức làm đổ thuốc ra càng nhiều càng tốt.
Cuối cùng, cô vừa khóc vừa cười, lắc đến độ bát thuốc chỉ còn đáy, lúc này mới dừng lại.
Cô bưng bát thuốc, cũng không quay đầu lại mà mở miệng, lẩm bà lẩm bẩm: “Cửu điện hạ, ngài điên thật rồi ư...?”
“Sao ngài có thể điên được chứ?” Bạch Du nói: “Ta không tin...!Rõ ràng ngài nhẫn nhịn gánh trọng trách nhiều năm như vậy, thông minh như thế, sao có thể biến thành một kẻ điên được?”
“Bát thuốc này là độc dược.”
Khoảnh khắc lời của cô vừa dứt, Tạ Ngọc Cung trốn trong chăn khẽ run lên.
Bạch Du bưng bát thuốc bằng một tay, tay kia giấu trong tay áo, lặng lẽ nắm lấy một mảnh vải mà xoắn chặt lại.
Thế giới này gần như là một thế cục vô vọng, trước tiên Bạch Du phải dồn bản thân vào chỗ chết mới có thể sống sót được.
Cho nên cô dứt khoát tiết lộ sự thật giống như người xuyên không cuối cùng.
Song cô không để lộ thân phận của mình, mà là tiết lộ một số cốt truyện mà Tạ Ngọc Cung vốn dĩ cũng biết.
“Thuốc độc này là ta lấy được từ chỗ Thất hoàng tử, gã bảo ta đầu độc ngài từ từ, nói ngài sẽ không phát tác ngay khi uống thuốc độc này vào, mà là sẽ dần dần tích tụ trong người.”
“Gã nói ta chỉ cần hạ độc ngài từng chút một, chất độc này tích tụ qua năm này tháng nọ, đến cuối cùng khi phát tác giống như bỗng nhiên trúng kịch độc, không ai có thể điều tra đến trên người ta...”
“Thất hoàng tử còn nói chỉ cần ngài chết rồi, ta biến thành góa phụ, gã sẽ nuôi ta như vợ lẽ, cho ta hưởng vô số vinh hoa phú quý...!Ha ha ha...!Ha ha ha...!Ha ha ha ha ha...”
“Gã nói cho ta làm người phụ nữ của gã, còn nói gã sẽ để ta sống cuộc sống như phu nhân giàu sang vậy...!Ha ha ha...”
Bạch Du cười rất vang vọng, cũng cực kỳ mỉa mai.
Cuối cùng, cô gần như nghẹn ngào tiếp lời: “Gã thậm chí không tự soi mình trong gương, bản thân y hệt như con ếch thành tinh trong hồ kia, giống như con heo đực biết đứng, còn nói muốn ta làm người phụ nữ của gã ha ha ha...”
“Mỗi lần ta gặp mặt Thất hoàng tử còn phải giả vờ bày ra bộ dạng si mê gã.
Gần đây dạ dày ta không ổn, cũng là do ta phải nôn ra bữa ăn đêm qua sau mỗi lần gặp gã...”
Bạch Du tìm được hình ảnh của Thất hoàng tử kia trong trí nhớ cả nguyên chủ, tên đó đúng là béo ú ngu xuẩn hệt một con heo.
Với cả, Thất hoàng tử quả thực đã dùng thân phận vợ lẽ để dụ dỗ, bảo nguyên chủ hạ độc Tạ Ngọc Cung giúp gã.
Cũng không biết rốt cuộc nguyên chủ nhìn trúng Thất hoàng tử ở chỗ nào, chuyện như đẩy giá heo lên cao làm Bạch Du chỉ nhớ lại cốt truyện thôi cũng cảm thấy sa mạc lời.
Vì thế cô rất độc miệng, giở đủ mọi thủ đoạn bịp bợm để chê bai bài xích Thất hoàng tử một phen.
Tạ Ngọc Cung trốn trong chăn với gương mặt đã bị biến dạng hoàn toàn vẫn không nhúc nhích chút nào, chỉ có một đôi mắt hiện lên vẻ tối tăm trong bóng đêm.
Hắn sớm đã biết những chuyện này rồi.
Tạ Ngọc Cung vẫn chưa giết người phụ nữ này chính là muốn lợi dụng người này để xem xem người đứng sau lưng muốn hại mình sẽ dùng những thủ đoạn nào.
Còn về người phụ nữ vẫn luôn sai đầy tớ hành hạ hắn lại không dám lộ mặt này, tại sao hôm nay lại đột nhiên đến chỗ hắn, còn không chút do dự nói ra những việc này? Có lẽ đối phương rốt cuộc cũng tin việc hắn hoàn toàn điên rồi chăng?
Bạch Du cười một trận, sau đó dần dần ngừng cười, im lặng trở lại.
Sau đó cô mở miệng, trong giọng nói thậm chí còn hơi run rẩy.
“Nếu như lúc nãy ta không tới mà nói, bọn chúng nhất định sẽ rót thuốc này cho ngài...”
“Nhưng mà đây là độc dược mà, là độc dược mà ta sai người khác tăng liều lượng thêm gấp mấy lần, chỉ cần ngài uống vào sẽ phát tác ngay lập tức.”
“Ta không đợi được nữa! Ta thật sự không đợi nổi nữa!”