Cấm Ngục

Editor: Jung Tiểu Kú

“Hiện tại cậu đã biết nắm đấm của người nào cứng hơn chưa?” Mars dương dương tự đắc nói, hơi thở có chút hổn hển.

Thế nhưng dĩ nhiên người đàn ông này không cảm thấy mất thể diện, bởi vì hiện tại Nghiêm Phong đang bị hắn áp đảo thoạt nhìn càng chật vật hơn.

“Nếu như trước đó tôi không đánh nhau với những người khác, như vậy, cục diện hiện tại nhất định sẽ không như bây giờ.” Nghiêm Phong thở hào hển, quay đầu không phục liếc mắt nhìn Mars, bực bội nói.

“Rất tốt! Xem ra cậu còn chưa thật sự rõ ràng. Cậu đã bước vào nơi này thì hẳn là biết nên nghe lệnh người nào!”

Mars giận quá hóa cười. Hắn có ý định khiến Nghiêm Phong giật mình mà phục tùng. Đảo mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa tay ra vỗ mông cậu một cái.

“Anh làm cái gì thế? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Nghiêm Phong khẽ run lên, âm thanh quở trách lập tức cao lên.

“Benny, chúng mày vừa nãy muốn đụng vào cậu ta như thế này đúng không?” Mars đối với lời nói của Nghiêm Phong mắt điếc tai ngơ, hắn vừa rồi chầm chậm cách quần tù nhân vuốt mông Nghiêm Phong, vừa trầm giọng quát hỏi những người đứng bên cạnh.

“Dạ, nhưng mà, Mars…”

“Hửm? Xem ra chúng mày đã quên qui củ của nơi này. Chẳng nhẽ chúng mày không biết, chỉ có đồ mà Mars tao không cần nữa, chúng mày mới có thể đụng đến sao?”

Những lời này khi nói ra khỏi miệng, sắc mặt bốn người bọn Benny cũng thay đổi, bọn họ run rẩy lui về phía sau mấy bước, lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện.

“Mars, mày không phải luôn luôn đối đàn ông không có hứng thú sao? Cho nên bọn tao lần này cùng lắm cũng chỉ giống trước đây thôi. Vì vậy cũng không có báo trước cho mày…”

“Ha, lý do của bọn mày nghe hợp tình hợp lý quá nhỉ. Được rồi, tao tha thứ cho bọn mày lần này… Bất quá, hiện tại tao càng ngày càng có hứng thú với bọn mày, tại sao lại có khát khao mãnh liệt với cơ thể đàn ông đến như thế…?”

Mars nói, rốt cục ở thời điểm Nghiêm Phong không nhịn được nữa thì dừng lại, rút bàn tay đang manh động của mình lại, “Xem đi, chúng mày chính, chính là vật này?”

Một giây sau, Mars thật nhanh lột quần lót của Nghiêm Phong ra, để hạ thân trơn mềm của cậu lộ diện trước mặt các phạm nhân khác.

Ngay sau đó là tiếng hút khí vì kinh ngạc, sau đó các phạm nhân càng không tự chủ được mà ồ ồ thở dốc cùng tiếng nuốt nước bọt khàn khàn ở khắp nơi, ánh mắt của mọi người cũng trắng trợn bám chặt lấy cặp mông tuyết trắng của Nghiêm Phong.

Trừ Mars ra, những người còn lại mặc dù thân thể đều đau muốn chết nhưng ánh mắt của chúng cũng không hề nhàn rỗi, tất cả đều tham lam ngắm tới ngắm lui, đảo qua đảo lại trên hạ thể của Nghiêm Phong, dục vọng của bọn chúng sôi sục không chút khống chế.

“Nói đi, cái bọn mày muốn có phải là cái mông đáng yêu này không? Tao hiện tại cho bọn mày sự lựa chọn, là ở nơi này tiếp tục xem tiếp hoặc là xoay người đi ra ngoài?” Mars có thể cảm thấy toàn thân Nghiêm Phong đang giận đến run lên, thế nhưng hắn vì điều này mà lại càng thích thú hơn.

Như muốn tiếp tục trò đùa tai quái của mình, hắn đem bàn tay chắc khỏe, nở nang của mình vỗ vỗ mấy cái rồi xoa xoa mấy cái trên cặp mông của Nghiêm Phong, cuối cùng còn dùng sức nhéo thêm vài cái nữa, khiến bộ vị non mềm kia hơi hơi đỏ lên, vì thế cũng khiến những tiếng nuốt khan bốn phía càng ngày càng nhiều hơn.

Những phạm nhân kia giống như bị mị đi, vô cùng biết điều gật gật đầu với Mars, tất cả đều đỏ mắt lưu lại. ( người ta hay nói trông đỏ con mắt, mấy thằng cha này chính là nhìn đến đỏ con mắt, chờ mong những điều ở phía sau.)

Nghiêm Phong chỉ cảm thấy máu toàn thân vào lúc này xông hết lên não, hận không thể đứng dậy dùng cách thức tàn nhẫn nhất giết chết người đàn ông tóc đỏ này.

Nhưng bất kể cậu có liều mạng giãy dụa như thế nào đi chăng nữa, Nghiêm Phong vẫn như trước bị chế trụ, giờ phút này thực sự không thể nào phản kháng được. Cậu chỉ có thể hung dữ nhìn Mars, trong lòng dùng những lời lẽ độc ác nhất mắng tên tư tưởng biến thái lại vô cùng nhàm chán này.

“Được rồi, tao đã biết sự lựa chọn của bọn mày.” Mars hài lòng gật đầu, thu tay về, nhàn nhạt đối đám người Benny nói: “Hiện tại chúng mày đã thấy cái mông của thằng nhóc này rồi, cũng nên thỏa mãn? Tao nhìn không ra vật này đến tột cùng có cái gì tốt đẹp mà khiến bọn mày đánh nhau bể đầu chảy máu như thế!”

Đám người Benny gượng cười, ánh mắt vẫn không nỡ dời khỏi người Nghiêm Phong.

“Chúng mày bị người này đánh cho thảm như vậy, không phải chỉ vì muốn cởi quần của cậu ta thôi sao? Hiện tại chúng mày cũng đã thấy cái thứ bên trong quần của cậu ta rồi, hai bên không ai thiếu nợ ai, làm sao còn chưa cút?” Mars thế nhưng lúc này lại giận dữ rống lên một tiếng, khiến cho bốn người kia vô cùng hoảng sợ mà cuống quýt thu lại ánh mắt, run như cầy sấy lăng lăng nhìn hắn.

“Đi ra ngoài nói cho bọn ngoài kia đang chuẩn bị đánh người chú ý, nếu như động một ngón tay vào cậu ta, thì cứ dựa vào quy củ trước đây mà xử phạt. Nếu để tao phát hiện bọn mày không tuân theo quy tắc tao lập ra, lại định hiếp *** cậu ta….”

Mars cũng không nói hết câu, hắn nhẹ nhàng giơ nắm đấm đánh vào máng tiểu, “lẻng xẻng” một tiếng, miếng men sứ chắc cứng vỡ vụn thành vô số miếng nhỏ.

“Tao, bọn tao biết rồi! Mày yên tâm, bọn tao nhất định sẽ truyền lời cho bọn nó.” Đám người Benny vội vàng nói, cũng không dám nhìn Mars thêm một lần nào nữa.

“Bọn mày đang làm gì đó?”

Thanh âm của giám thị từ bên ngoài truyền đến, Nghiêm Phong nghĩ đến bộ dạng mình hiện nay, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Mars tỉnh bơ nhấc quần Nghiêm Phong lên —— nháy mắt sau đó giám thị đi vào.

“Mars? Lại là mày hửm? Ở đây bắt nạt phạm nhân mới sao?” Giám thị thấy bệ xí bị đập vỡ, không khỏi nhăn chặt lông mày.

“Hắc hắc, đừng hiểu lầm. Tôi chỉ có lòng tốt ở đây giúp đỡ đồng bạn thôi, có một máng tiểu bị hỏng, bảo cậu ta đi báo cáo.”

Mars tiện tay vỗ vỗ mông Nghiêm Phong, sau đó đứng dậy.

“Là vậy hả?”

Giám thị nhìn Nghiêm Phong đang ngã sấp trên đất một cái, thấy cậu không có phủ nhận thật ra vô cùng mừng rỡ, ít được một chuyện. Tiếp theo, giám thị thét lên, ra lệnh Nghiêm Phong cùng một phạm nhân khác ra ngoài rồi thay một máng tiểu mới, còn với Mars thì coi như không thấy, thật sự coi như người đàn ông này chưa từng xuất hiện ở đây.

Chờ sau khi chuyện này chấm dứt, giám thị trước hết để cho Nghiêm Phong đi ra ngoài. Trước khi đi, Nghiêm Phong trợn mắt liếc nhìn Mars đang cười nhìn bọn cậu bận rộn ở ngoài cửa một cái ——

Màu tóc đỏ rực của người đàn ông này khiến cho ánh mắt của người khác khi nhìn vào có chút nhức, nụ cười vẫn treo trên mặt luôn là hung hăn cùng càn quấy.

Nghiêm Phong quay mặt lại, cố gắng đè xuống tức giận trong lòng: nhất định sẽ có một ngày, cậu sẽ bắt Mars trả lại sự nhục nhã ngày hôm nay.

“Hiện tại cậu đã biết lời nói của tôi tuyệt đối không được cãi lại rồi chứ? Nếu như cậu còn muốn khiêu khích uy quyền của tôi, như thế tôi cam đoan với cậu, không đến nửa tháng, tôi sẽ đánh nát thân thể này.”

Khi Nghiêm Phong cùng Mars đi qua nhau, cậu nghe được người đàn ông tóc đỏ này cúi đầu dán vào lỗ tai mình thấp giọng nói nhanh những lời này.

Không có ngẩng đầu, Nghiêm Phong chỉ nhếch lên một nụ cười lạnh như băng ở khóe miệng, âm thầm siết chặt nắm tay.

Từ đó về sau, cuộc sống của Nghiêm Phong trôi qua cũng coi như bình yên. Có lẽ bởi lời nói của Mars, có lẽ bởi cậu từng đánh ngã đám người Benny, các phạm nhân trong thời gian này cũng không quấy rầy. Bất quá các phạm nhân trong nhà tù Sarton này, mỗi khi nhìn thấy Nghiêm Phong, những lời nói bẩn thỉu, khiêu khích vẫn không hề thay đổi.

Đối với những chuyện này, Nghiêm Phong lựa chọn im lặng. Chỉ cần những người đó không thực sự muốn xâm phạm thân thể của cậu, Nghiêm Phong liền không quá để ý.

Nén giận như vậy cũng không có nghĩa là cậu khuất nhục trước uy hiếp của Mars, Nghiêm Phong chẳng qua chỉ là coi đó là những thù hằn không cần thiết trong tù mà thôi.

Trải qua một thời gian ngắn trong kiếp sống ngục tù, Nghiêm Phong từ từ làm quen được với vài người bạn. Một người trong số đó gọi là Fields, phạm nhân cách chỗ của cậu tương đối gần.

Fields này cùng Nghiêm Phong đến Sarton cùng một ngày, cậu ta là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, giống như cậu, cũng vì vượt quá phòng vệ chính đáng, lỡ tay đẩy một gã lang thang móc trộm tiền của mình xuống bậc thang công viên, khiến đối phương bị thương nặng mà bị lãnh án tù.

Gặp gỡ như vậy khiến cho Nghiêm Phong dễ dàng chấp nhận bắt chuyện của cậu ta, hai người nói chuyện dần dần nhiều lên.

Fields nói cho Nghiêm Phong biết một chút ít tin tức mà cậu ta dò hỏi được trong nhà tù, trong đó nhiều nhất đương nhiên là những tin đồn liên quan đến Mars WickField.

Từ trong miệng của Fields, Nghiêm Phong biết được Mars đã ở trong nhà tù này tám năm, người đàn ông đó bởi vì ngộ sát mà bị phán xử mười năm tù.

Thực ra Mars vốn không phải tên như thế này, trước khi bị bắt vào tù, hắn là một tay quyền anh tiếng tăm lừng lẫy ở khu chợ đen. Sau khi vào tù, người này dùng kỹ thuật đấu quyền cao siêu của mình cùng sức lực phi thường lớn mà người thường không thể tưởng tượng được, từ từ thu phục các thế lực ngầm ở nhà tù Sarton này, trở thành nhân vật không thể bị trêu chọc nhất ở đây ——

Bời vì không có người nào có thể thắng được quyền cước của hắn, mà Mars cũng rất thích dùng vũ lực để giải quyết tất cả mọi chuyện, hơn nữa, mỗi lần đánh nhau, kết quả cuối cùng đều là hắn toàn thắng. Cho nên từ từ về sau, tất cả mọi người nơi này đều gọi người đàn ông tóc đỏ đó là Mars ——

Mars, cũng có nghĩa là chiến thần. Cũng từ đó, mọi người thậm chí đã quên tên thật của hắn là gì, chỉ nhớ đến tước hiệu này, nhiều lắm thì những giám thị cùng với những phạm nhân lâu năm trong này mới nhớ rõ họ tên của hắn.

Nghe đến đó, Nghiêm Phong không nhịn được cười lạnh một tiếng, nếu như Mars quả thật thần thông như thế, vậy sao hắn không sử dụng phép thuật, tạo ra đôi cánh mà bay ra khỏi nhà tù Sarton này đi cho rồi? Còn muốn bị giam ở chỗ này đến tận tám năm?

Bất quá, mấy ngày này giữa Mars cùng Nghiêm Phong cũng không có xuất hiện thêm xung đột nào nữa, điều này làm co ý định chờ đợi trả thù, muốn cho Mars chịu sự nhục nhã trước mặt chúng phạm nhân của Nghiêm Phong có chút buồn bực, bởi vì cậu quả thật không quen chủ động khiêu khích.

Ít nhất, Mars không giống những người khác dùng ánh mắt *** tà nhìn cậu, trong mắt người đàn ông này cũng không có chút nào kì thị chủng tộc, hơn nữa, sau lần đánh nhau ở nhà vệ sinh đó, cảm giác khinh miệt của Mars đối với cậu dường như cũng không còn nữa.

Cho nên gần đây cơn giận vẫn nghẹn trong lòng Nghiêm Phong, cậu có ý định cùng người đàn ông nhục mạ mình quyết đấu một phen, thế nhưng lại không thể nào tìm được cái cớ.

Đang thất thần suy nghĩ, Nghiêm Phong đột nhiên cảm giác được trước mặt mình bị che mờ, cậu nhẹ nhàng nâng đầu lên nhìn, đột nhiên thấy Mars đang đứng trước mặt, giống như đang định tránh đám người này đi tới hàng ghế gỗ ở bên kia nghỉ ngơi một chút.

Vừa lúc này Fields ném bỏng rổ vào tay Nghiêm Phong, cậu thuận tiện bắt lấy bóng, đứng thẳng người lên, cậu vẫn không nhúc nhích, không giống những người khác, vừa nhìn thấy Mars đi tới thì liền tự đồng nhường đường.

Ánh mắt Mars khẽ nheo lại, hắn lúc này mới phát hiện, Nghiêm Phong hình như cũng khá cao, chỉ thấp hơn hắn chừng nửa cái đầu.

Nghiêm Phong cao như vậy đứng ngay tại chỗ trong đám người này cũng tương đối hơn người. Người thanh niên phương Đông này mặc dù thân hình thon dài, nhưng thể trạng gầy yếu dù không phải bệnh tật gì. Lại bởi vì gương mặt của Nghiêm Phong vô cùng xinh đẹp, tất cả tạo nên sự hoàn hảo không thể xem nhẹ.

Hai người đàn ông cao lớn cứ như vậy mặt đối mặt, đứng nhìn chằm chằm đối phương, khiến cho những phạm nhân đang vô cùng nháo nhiệt đứng lố nhố xung quanh đó đột nhiên an tĩnh lại. Người nào cũng quay đầu lại nhìn bên này, tình huống có chút quỷ dị.

Bây giờ là thời gian giải lao, phạm nhân chen chúc ở trong này hết, trong tay họ mặc dù được giám thị phát cho mấy quả bóng rổ, nhưng thật ra cũng chỉ truyền truyền cho nhau, phát chơi thôi, chứ cũng không có quá thích thú, căn bản không phải là một cuộc thi đấu gay cấn.

Tình huống đột nhiên này quả thật giống như Nghiêm Phong cố ý khiêu khích Mars, giống như hướng đến người đàn ông không được phép chọc vào nhất trong nhà tù Sarton này mà trêu chọc.

Các phạm nhân ở bốn phía e ngại Mars không tự chủ được mà lui về sau mấy bước. Ánh mắt bọn họ vô cùng kinh ngạc mà ác ý không ngừng đảo qua đảo lại trên người Mars cùng Nghiêm Phong. Đồng thời vẫn luôn im miệng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Mars xử lý như thế nào. Trong nhất thời, cả khu vực không có bất kì tiếng ồn ào nào cả.

“Tránh ra!” Mars gằn giọng, trong mắt không còn nụ cười nhẹ nhàng nữa, đây là dấu hiệu hắn đang chuẩn bị nổi giận.

Nghiêm Phong ở trong tù nhiều ngày như vậy tự nhiên thấy thế cũng hiểu, bất quá cậu vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn cao ngạo ngẩng đầu lên, hướng phía Mars siết chặt nắm tay.

“Ha. Cậu muốn tôi nói lại lần hai sao?”

Đôi mắt to lấp lánh hữu thần nháy mắt lóe lên tia nhìn kinh người, sau khi chép miệng ba cái, nghiêm đầu lành lạnh nhìn Nghiêm Phong.

“Nơi này không có quy định, chúng tôi phải nhường đường cho anh!”

Nghiêm Phong không có đem vẻ mặt dọa người của Mars để vào mắt, tiếp theo lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu nữa: “Hiện tại là anh đang cản đường của tôi đó!”

Mars không nói thêm gì nữa, hắn đã quyết định chọn hành động, bởi vì hắn tuyệt đối không cho người trong nhà tù này khiêu khích uy nghiêm của mình. Huống chi hiện tại có nhiều người như vậy.

“Này, bên kia, đang làm cái gì đó?”

Lỗ mũi giám thị so với chó săn còn nhạy bén hơn, ngửi thấy trong không khí thoảng qua mùi vị khẩn trương, gã vuốt gậy kích điện bên hông, đi tới bên người Mars cùng Nghiêm Phong.

“Nghiêm Phong mau truyền bóng về cho tôi.” Fields vào lúc này lớn tiếng kêu lên, chạy tới lôi tay của Nghiêm Phong, kéo cậu chạy theo hướng bên kia.

Chú ý tới giám thị cách đó không xa, Nghiêm Phong rốt cục rũ mắt xuống, tạm thời buông tha ý định đường đường chính chính đánh nhau với Mars, nếu không, căn bản Fields không thể nào kéo cậu đi được.

“Cậu tại sao lại muốn chọc cho Mars tức giận chứ? Nhìn Thượng Đế trên cao kia đi, bạn của tôi ạ, đừng có đi chọc cái tên đáng sợ kia. Hắn có thể khiến cậu vĩnh viễn không thoát khỏi ngục này được đâu.” Fields sắc mặt tái nhợt không phát hiện Nghiêm Phong vẫn đang cố gắng đuổi kịp bước đi của mình.

Nghe Fields thấp giọng oán hận, trên môi Nghiêm Phong khẽ nở nụ cười xinh đẹp, ánh sáng bén nhọn trong mắt cũng dần dần giảm đi.

Mars như mong muốn đi tới chỗ nghỉ ngơi, những giám thị thấy không xuất hiện sự cố nữa, tự nhiên sẽ không tiếp tục đi tới.

“Này, Mars, mày tại sao lúc này không cho thằng nhóc da vàng kia một đấm, để nó đừng kiêu ngạo như thế nữa?” Một người đàn ông to béo, mập mạp đi tới, giang rộng bốn chi, nằm ở trên ghế bên cạnh ghế ngồi của Mars phơi nắng, nặn ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng nhẹ giọng nói.

“Bốp!”

Mars đầu cũng không thèm quay lại, thuận tay vung nắm đấm qua, khiến cho gã vừa nói chuyện nằm quay xuống đất, răng cũng đi tong mấy cái, máu tươi lập tức từ trong miệng đầy mỡ kia chảy ra.

“Mars, mày đừng tức giận. Bọn tao chẳng qua là không ưa tên kia cuồng vọng, liều lĩnh như vậy thôi, tuyệt đối không có nghi ngờ quyền uy của mày.”

Những người bên cạnh gã đàn ông báo mập kia sắc mặt đại biến, bọn chúng không dám tiến lên đỡ đồng bạn, tất cả đều vội vàng hướng sắc mặt âm tình bất định của Mars liều mạng giải thích.

Mars cũng lười không cùng bọn chúng so đo mà lắc đầu, ánh mắt không hề nhìn cái gã béo mập kia một cái.

“Mars, chúng tao cảm thấy, hiện tại nên dạy bảo tên nhóc da vàng kia một chút. Nó cả ngày mặt mũi âm trầm, không nghe lời bọn tao, cũng quá xem thường mày.”

“Hửm? Vậy bọn mày định làm sao dạy bảo cậu ta?”

Mars đùa đùa cười cợt, những người kia sau khi nghe hắn nói những lời này vẻ mặt có chút hưng phấn, nghiêng đầu chờ bọn chúng ngả bài.

“Chiếu theo quy củ nơi này, chỉ cần là đồ mày không cần nữa, bọn tao có thể tùy ý xử trí… Mày xem, Mars, chuyện này…”

“Tao không quen cậu ta, cũng không có nghĩa vụ phải trông nom cậu ta. Nhưng là….” Mars nói tới đây, hơi dùng lại một chút, nhìn nhìn những gã đàn ông xung quanh hắn đang giương ra nụ cười hèn mọn lấy lòng, cổ bọn chúng đều dài ra, nóng ruột chờ hắn nói tiếp.

Thấy bọn chúng nôn nóng như thế, Mars lại cố tý duỗi lưng một cái, lại chậm chạp ngáp mấy cái thật to, cuối cùng mới hời hợt đem lời nói tiếp.

“Nhưng là, bọn mày biết tao ghét nhất loại chuyện gì rồi đó. Tao không muốn nhìn thấy cái gì quá ghê tởm, khiến tao một ngày cũng ăn không ngon.”

“Bọn tao làm sao dám ở trước mặt mày dạy dỗ tên kia chứ?” Mấy tên xung quanh đồng loạt thở hắt ra một hơi, tất cả đều mặt mày hớn hở đối với cái gật đầu nhàn nhạt của Mars.

“Để bọn mày thượng tên tiểu tử Phương Đông kia, tao có lợi gì?” Mars lại chậm chạp làm thêm một câu nữa.

Nghe đến đó, hai người đứng gần Mars nhất một trái một phải đứng lên, dùng thân thể của họ ngăn lại ánh mắt của giám thị, đem một bao phình to được chuẩn bị trước nhét vào ngực Mars.

“Hnmm! Xem ra bọn mày thật sự thật sự muốn động vào cái tên kia, lại vì cậu ta bỏ ra nhiều như thế! Tao thật sự không hiểu trong đầu chúng mày nghĩ cái gì, đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?” Mars thấp giọng cười châm biếm, hắn không có động, thản nhiên tiếp nhận hối lộ cùng ra sức lấy lòng của các phạm nhân kia.

Mars có thể từ những thứ trong bao kia mà tưởng tượng giá trị của Nghiêm Phong trong lòng mấy tên kia, xem ra thằng nhóc Đông Phương kiêu ngạo này thực sự khiến người khác ngứa ngáy, đối với những tên này thật sự có lực hấp dẫn vô cùng.

Nhận được sự “ngầm đồng ý” của Mars, các phạm nhân cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, người người đều không khỏi có chút hưng phấn.

Nhìn thấy vẻ mặt những thằng bẩn bựa này tràn đầy khao khát, trong mắt Mars hiện ra vẻ nhàn nhạt chán ghét, thêm vào đó là mỉa mai, khinh thường ——

Cùng Nghiêm Phong giao đấu qua, hắn liền biết: trong nhà tù này, người có thể đơn độc một đấu một mà thắng được thằng nhóc kia, có lẽ chỉ có mình hắn thôi?!

Bất quá, hắn cũng sẽ không vì Nghiêm Phong mà bỏ qua những đồ hối lộ của bọn phạm nhân này. Vật liệu trong tù quả thật quá thiếu thốn, hắn không có ngu như thế, bỏ qua cơ hội có được những thứ tốt như thế này.

Trở lại phòng giam, Mars nhìn thấy Nghiêm Phong vẫn như cũ quay lưng vào trong vách tường. Bày ra bộ dáng không muốn cùng hắn nói chuyện.

Mars như cũ hung hăng mắng một câu, sau đó nhảy phắt cái lên giường của mình. Nhưng sau một lúc lâu trầm mặc, hắn vẫn không nhịn được mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc mấy ngày hôm nay cùng Nghiêm Phong duy trì không nói một câu.

“Này! Cậu! Tôi khuyên cậu gần đây để ý thân thể một chút, đem cái mông nhỏ khiêu gợi kẹp chặt lại chút, nếu không nó có bị người khác chơi đùa thì cũng đừng hướng tôi khóc nhè nhá.”

Thân thể nhỏ gầy của Nghiêm Phong bởi những lời nói tục tĩu của Mars mà hơi cứng đờ, nhưng cậu vẫn không có quay đầu lại.

“Đừng giả bộ không nghe thấy! Tôi hiện tại nói cho cậu biết, có mấy người phải cẩn thận một chút. Đầu tiên là Victor…” Mars nói tới đây, chú ý cái người giống như tượng gỗ kia lại từ trên giường đứng dậy, tâm tình của hắn không hiểu sao lại tốt lên một chút, tiếp theo nói tiếp.

“uhm… Victor kia chính là một kẻ chừng ba mươi tuổi, là người đàn ông có mái tóc màu màu lá cọ thường đi sau tôi, gã có một cái mũi ưng rất to, rất dễ thấy. Còn có mấy người nữa, theo thứu tự là Ariel, Natal, còn có Aibi, …”

“Tại sao?” Nghiêm Phong đột nhiên hỏi.

Bởi vì đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này Nghiêm Phong mở miệng nói chuyện cùng Mars, cho nên người đàn ông tóc đỏ đang thao thao bất tuyệt trong lúc nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn có chút chưa hiểu được Nghiêm Phong đang nói cái gì.

“Tại sao anh biết những người đó có ý đồ bất chính đối với tôi?” Nghiêm Phong hai mắt lạnh như băng, cùng với vẻ mặt “nhiệt tình” của Mars mà nói, hoàn toàn là một trời một vực.

“À, cái này …”

Trên mặt Mars nổi lên một nụ cười bí hiểm “Đó là đặc quyền của tôi ở nơi này. Bởi vì ở Sarton này, tôi chính là kẻ thống trị! Ai muốn làm gì trước hết phải có sự đồng ý của tôi!”

“Nói như vậy, anh chắc chắn từ những người nhàm chán kia nhận được lợi ích gì đó rồi?” Nghiêm Phong băng lãnh nói tới đây, đồng thời nhảy xuống giường, trực tiếp đi tới chỗ ngủ của Mars, vươn tay trước mặt người đàn ông đang dương dương tự đắc, “Bọn họ cho anh cái gì?”

“À, chẳng qua là ba mươi điếu thuốc thơm, bốn hộp thịt bò khô, một bộ bài tú lơ khơ, còn có hai bình Brandy.” Mars vô ý thức khai thật mọi chuyện với Nghiêm Phong.

Lời vừa nói ra, Mars liền cảm thấy có gì đó không đúng, hắn tại sao lại thành thật trả lời câu hỏi của Nghiêm Phong như thế chứ? Hơn nữa, giọng nói cùng thái độ của đối phương còn không tốt như vậy?

“Nghe có vẻ như những thế này thật sự không tệ nha.”

Nghiêm Phong nhàn nhạt nói, đột nhiên khom lưng đem cái gối của Mars ném ra thật xa, sau đó không chút nể nang đem một nửa những thứ người kia vừa mới nói đi.

“Này này này! Cậu làm cái gì thế? Cậu có biết là, ở trong tù, những thứ này khó kiếm đếm cỡ nào không hả?” nụ cười khoa trương đông cứng trên mặt, Mars nhìn Nghiêm Phong nghênh ngang mang một nửa số đồ thảy đến giường đối diện, còn thuận tay sờ sờ dưới gối của mình, lấy đi một cái bật lửa giấu dưới đó nữa.

“Làm gì? Anh dùng tôi để kiếm những thứ này, tại sao tôi không thể hưởng chứ?”

Nghiêm Phong ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn, ung dung tự tại lấy ra một điếu thuốc, sau đó ném cái bật lửa trả cho Mars. cậu vui vẻ hít một hơi dài, sau đó phun ra vòng khói một cách điệu nghệ.

“Ha ha ha, thật không thể tưởng tượng được, một thằng nhóc Phương Đông suốt ngày nghiêm mặt như cậu lại thú vị như thế!”

Mars thấy Nghiêm Phong nuốt mây nhổ sương ( miêu tả dáng hút thuốc thôi mà =.=), một động tác đanh đá chua ngua thoải mái tự nhiên như thường, lại ngó ngó gương mặt xinh đẹp đoan chính của đối phương, nghĩ đến tư thế đưa tay đoạt lấy đồ vật lúc nãy của y, hắn cảm thấy người trước mắt này, vẻ bên ngoài cùng động tác chả tương xứng chút nào, cho nên cũng không giận dữ mà đột nhiên thấy vui vẻ khác thường, nhịn không được ôm bụng cười to.

Bất quá, Mars bây giờ cảm thấy Nghiêm Phong như vậy, thoạt nhìn thuận mắt cùng hấp dẫn hơn rất nhiều, đáy lòng không giải thích được có thêm vài phần thân thiết.

“Tôi cũng không nghĩ tới, anh, một tên người York to con, ngu xuẩn thế nhưng cũng thật con mẹ nó vô cùng tức cười.” Nghiêm Phong cũng không ngẩng đầu lên, hung tợn đáp lễ một cách mỉa mai. Ở trong lòng cậu, vẫn không thể buông tha ý niệm trả thù người đàn ông trước mắt này vì đã sỉ nhục mình như thế trước đây.

Quả nhiên, sau khi nghe được câu nói này, tâm tình tốt đẹp của Mars lập tức không còn nữa, mặt cũng xụ xuống, Nghiêm Phong chú ý tới nhiệt độ trong mắt người đàn ông tóc đỏ này nháy mắt không còn chút độ ấm nào, sau đó, cậu như dự đoán, Mars đánh tới.

Trong lòng Nghiêm Phong cười lạnh. Cậu sớm biết Mars là kẻ không thể chịu được khi có người khiêu khích uy quyền của hắn, những không nghĩ tới lời nói khích thuận miệng này lại có hiệu quả tốt như vậy.

Dùng sức ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống đất, Nghiêm Phong giơ tay lên chặn một đấm này của Mars, cánh tay cũng trở nên tê dại luôn. Thân thể Nghiêm Phong hơi nghiêng về phía sau, ngay sau đó lại nhanh chóng đập thẳng về phía trước, sau khi né được một đòn nguy hiểm của đối thủ, kéo dài khoảng cách giữa hai người thì vung tay đánh tới trước mặt Mars.

Một đấm này vô cùng nhanh, trúng ngay giữa cằm Mars, hơn nữa lực đạo cũng không hề nhỏ chút nào.

Không ngờ rằng Nghiêm Phong lại ra tay nhanh đến như vậy. Mars hiển nhiên cũng bị một đấm kia làm cho tỉnh táo lại, hắn lui về phía sau hai bước, trong mắt xẹt qua một tia vô cùng tức giận.

Ngay sau đó, trong miệng Mars phát ra một tiếng gầm trầm thấp, hắn giống như một con sư tử đực nổi điên, nhào tới phía Nghiêm Phong. Giơ tay lên chính là tung ra liên hoàn hai chưởng vô cùng tàn nhẫn. Nghiêm Phong sớm có phòng bị, giơ cánh tay lên chống lại động tác tấn công của Mars, nhưng bởi vì đòn tấn công này của hắn vô cùng mạnh mẽ nên có chút chậm chạp.

Phải lui về phía sau mấy bước, Nghiêm Phong cảm thấy gót chân đã đến giới hạn, trong lòng biết mình đã thối lui đến góc tường rồi, chân phía sau dựa vào hình như là bồn cầu trong phòng giam thì phải.

Mắt thấy Mars ngay sau đó định xông lên phía trước, Nghiêm Phong không kịp suy nghĩ, giơ lên chân phải đá thẳng vào đối thủ, nhưng không ngờ lại bị Mars nhanh tay lẹ mắt bắt tại trận.

“Haiz, xem cậu sau này còn dám nói chuyện như thế hay không….”

Một lời còn chưa dứt, Nghiêm Phong đúng lúc Mars đang mở miệng nói chuyện, linh hoạt xoay ngược người lại, chân phải đang trong tay của người đàn ông cũng nhẹ nhàng di chuyển, chân trái cũng theo đó nhanh như chớp nâng cao đá mạnh ra, “bụp” một tiếng vào thẳng mặt Mars, khiến hắn buông tay ra, mà cậu thì dễ dàng rời ra, tay chống xuống đất, đững vững thân mình.

Mars ăn một đá này, môi cũng bị đập cho sưng vù lên nhưng hắn không thèm để ý chút nào, cố nén đau, uốn cong thân mình, nhảy lên, đột nhiên nắm chặt, xốc Nghiêm Phong lên, vung tay đánh mấy phát dưới sườn của thanh niên tóc đen.

Nghiêm Phong bị đau, không chịu được cúi người xuống. Nhưng là cũng không bao lâu lắm, lại nhanh chóng đứng lên, quay người lại, cánh tay ôm chặt lấy eo rắn chắc của Mars, đột nhiên cắn răng đẩy mạnh hắn vào tường của phòng giam.

“Chết tiệt!”

Mars hung hăng mắng, hai đấm như thép tung đến lưng của Nghiêm Phong, tiếp theo lại đánh ra mấy cái nữa.

Nghiêm Phong chịu không được hai đòn nghiêm trọng như vậy, không khỏi buông lỏng hai tay ra.

Song lúc này, Mars không hề cho Nghiêm Phong thời gian thở dốc nữa, người đàn ông nhanh chóng xông lên phía trước, một đầu đỏ rực như lửa theo từng động tác cùng tức giận của hắn mà tung bay, hai mắt Nghiêm Phong bị sắc thái tươi đẹp đến lóa mặt này đâm cho bị thương.

Tiếp theo đó, Nghiêm Phong cảm thấy cánh tay đang kẹp lấy cổ mình của Mars thực sự mạnh vô cùng, thật giống như sắp thở không nổi. Đang lúc nghi ngờ, Nghiêm Phong thấy mình rất nhanh sẽ được “tiếp xúc thân mật” với cửa sắt —— nguyên lai Mars đang kiềm chế cậu, đẩy mạnh cậu về phía bên kia!

“Phang!”

Đầu Nghiêm Phong đập mạnh trên cửa sắt, chỉ cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, hai mắt mở ra lại chẳng thấy gì ở xung quanh, chỉ thấy bốn phía tối thui, nhìn không rõ mọi thứ bên cạnh, đồng thời cũng cảm thấy bụng rất đau, còn có chút muốn nôn.

“Hiện tại, cậu hẳn là học biết nghe lời một chút rồi chứ?”

Mars buông tay ra, thấy Nghiêm Phong trượt dần từ cánh cửa sắt xuống, hắn không nhịn được vuốt vuốt khuôn mặt cùng ngực bụng của mình. Mới vừa rồi những chỗ bị Nghiêm Phong đánh phải giờ còn đau cùng nóng rát vô cùng, làm hắn cũng có chút chịu không nổi.

Trận đấu này với sự toàn thắng thuộc về Mars thì dừng lại, bất quá trong cả quá trình, Nghiêm Phong vẫn luôn cắn chặt hàm răng không hé ra tiếng nào, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phun ra, lại không cần nói đến tiếng xin thương xót hoặc nhận thua nào.

Thằng nhóc này thật bướng bỉnh! Mars thấy cảnh này, trong lòng nhịn không được cũng thầm khen một tiếng. Hắn sờ sờ những chỗ bị Nghiêm Phong đánh trúng, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống tựa vào bên cạnh Nghiêm Phong, đưa tay vò vò mái tóc của người tóc đen đang bị ngã trên mặt đất.

“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu… Thế nhưng cậu thật con mẹ nó, đối xử với tôi như thế đó hả? Nhà tù Sarton này vẫn chưa có người nào dám đối xử như thế với tôi đâu.” Mars trầm giọng cười nói.

Giờ này khắc này, tâm trạng người đàn ông tóc đỏ vô cùng tốt, mặc dù hắn bỏ ra cái giá thật lớn, nhưng lần này có thể đường đường hoàng hoàng đánh cho Nghiêm Phong nằm thẳng cẳng trên đất, hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nghiêm Phong híp đôi mắt đen láy vào, dùng góc độ nhỏ bé có thể nhìn thấy để đánh giá Mars đang dương dương tự đắc. Cậu cũng không có nói gì.

Nhưng chỉ sau vài giây đồng hồ, thoạt nhìn Nghiêm Phong giống như đang nghỉ xả hơi đột nhiên không báo trước giơ cả 2 tay lên, một khuỷu tay hướng ngay giữa ngực của Mars, khiến cho người đàn ông tóc đỏ hoàn toàn không phòng bị cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, suýt chút nữa ngừng thở rồi.

“Chuyện của tôi, tốt nhất anh đừng có động vào!”

Ngay sau đó truyền vào tai của Mars chính là câu nói lạnh như băng cùng cao ngạo như cũ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui