Cẩm Nguyệt Như Ca Dịch Full


"“Ta không ——” Hòa Vân Sinh giãy dụa.

Triệu công tử này rõ ràng là đang cố ý làm nhục Hòa Tuy đem Hòa Tuy ra đùa cợt như kẻ hạ nhân, nhưng dựa vào cái gì chứ? Hòa Tuy dù phẩm cấp thấp kém nhưng dù sao cũng là một chức quan, đâu phải nô bộc nhà họ Triệu, dựa vào cái gì mà phải chịu nhục nhã thế này?
Hòa Vân Sinh cứng đầu, thà chết cũng không nhận.
Triệu công tử nhìn một hồi, dường như rất hứng thú, “Vậy thế này đi, vốn ta định bảo cha ngươi cùng ta so tài một phen, nhưng giờ ta đổi ý rồi, ngươi cùng ta so tài một phen, bản thiếu gia sẽ thưởng ngươi một thỏi bạc.” Hắn đưa tay ra hiệu, gia đinh bèn dâng lên một thỏi bạc.
“Không được!” Hòa Tuy thoạt tiên kinh hãi, sau đó cúi người nịnh nọt cười nói: “Vân Sinh chưa từng sờ qua ngựa, hay là để ta cùng công tử luyện ngựa.”
Tuy rằng ngày thường Hòa Tuy nuông chiều Hòa Yến, nhưng không có nghĩa là không thương đứa con trai này.

Triệu công tử kia chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng những chuyện nhục nhã của đám con nhà giàu, ngày thường hắn cũng chịu nhiều rồi, chẳng để tâm nhất thời.


Hòa Vân Sinh nay đã đến tuổi, nên tìm một học đường mà học tập.

Còn Hòa Yến, phải lo liệu của hồi môn cho nàng, nào có thể ngày sau gả đi nhà chồng lại bị người ta xem thường.

Nhưng hắn lại chẳng có tài cán gì khác, ngoài bán sức lực, thì chỉ có thể mua vui cho đám công tử ca ấy mà kiếm bạc.
Không ngờ hôm nay lại bị một đôi nhi nữ nhìn thấy bộ dạng hèn mọn chật vật của mình, trong lòng Hòa Tuy vừa xấu hổ, vừa đau buồn.
Vân Sinh chính là thiếu niên huyết khí quật cường, không chịu nổi những sỉ nhục này, nhưng nào biết lòng người hiểm ác.

Với thân thể của hắn, hôm nay nếu thật sự đua ngựa với Triệu công tử, e là mất nửa cái mạng.

Phải biết con ngựa kia là ngựa hoang mới đưa tới hôm nay, chưa từng được thuần phục, đừng nói là đua ngựa, có thể cưỡi lên lưng nó đã là không dễ dàng.
Hắn không thể để con trai xảy ra chuyện được.
“Để ta làm cho.” Hòa Tuy cười nói.
“Không được.” Triệu công tử lắc đầu, “Ta muốn hắn.”
Nụ cười của Hòa Tuy cứng đờ.

Trong lúc giằng co, đột nhiên có người lên tiếng, thanh âm trong trẻo cắt ngang sự im lặng.
""Nếu không, ta đến so tài với ngươi một trận.""
Mọi người nghiêng đầu nhìn, người vẫn không nói gì kia đột nhiên mở miệng, mọi người mới phát hiện nơi này còn đứng một thiếu nữ.

Nàng khoác áo ngoài tay ngắn màu trắng nhạt điểm hoa văn tròn, bên trong là trường bào, váy màu đỏ thắm, dáng người thướt tha yêu kiều, mặt che lụa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp tuyệt trần, dáng vẻ cười híp mắt.
""Ngươi là ai?"" Triệu công tử hỏi.
""Ta sao,"" thiếu nữ khẽ gật đầu, ""Chỉ là một người chăn ngựa.""
“Ta sao, chỉ là kẻ chăn ngựa thôi.”
Thiếu nữ hai tay chắp sau lưng, còn nắm một cây côn đầu sắt, nghịch ngợm lắc lư, ngữ khí nhẹ nhàng.
“Hòa Yến?” Hòa Tuy ngẩn người, lập tức nhỏ giọng trách cứ: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
Hòa Yến lại chẳng buồn liếc mắt nhìn Hòa Tuy, chỉ chăm chăm nhìn Triệu công tử, hỏi: “Công tử có bằng lòng hay không?”

Triệu công tử là kẻ thương hương tiếc ngọc, thiếu nữ này tuy dùng sa che mặt, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra dung mạo không tệ, huống hồ đưa tay không đánh người mặt tươi cười, giọng nói nàng thanh thúy, nghĩ đến cũng là một mỹ nhân, mỹ nhân nhỏ nhắn đưa ra yêu cầu, hắn cũng thuận theo.
“Cô nương không biết, con ngựa này tính rất hung hãm, nếu vì vậy mà bị thương, tại hạ sẽ áy náy vạn phần.” Hắn còn tốt bụng nhắc nhở, tự thấy mình phong độ xuất trần.
Nhưng hắn vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ, ngay sau đó, mắt hắn hoa lên, chiếc váy màu đỏ kia phảng phất như hoa phù dung tung bay, mang theo một làn gió thơm.

Hắn ngẩng mắt nhìn, Hòa Yến đã đoan chính ngồi trên lưng ngựa, tay nắm dây cương.
Con ngựa vốn bị Hòa Tuy kéo, Hòa Tuy cũng không ngờ Hòa Yến lại đột nhiên xoay người lên ngựa, tay buông lỏng, sợi dây rơi xuống, ngựa bị chấn kinh, nhất thời hí dài một tiếng, nhấc chân nhảy lên.
“Yến Yến ——” Hòa Tuy kinh hô một tiếng, Hòa Vân Sinh cũng giật nảy mình.
Hòa Yến không chút hoang mang, dứt khoát buông dây cương, chỉ nắm lấy bờm ngựa trên cổ, nàng nắm chặt, mặc cho ngựa giãy dụa cũng không rơi xuống, thuận thế hạ thấp người, tai áp sát vào tai ngựa, miệng lẩm bẩm phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận