Cẩm Nguyệt Như Ca Dịch Full


"Kỳ quái thay, dần dần, con ngựa bớt giãy dụa, vó trước đã tung lên cao cũng thu về, chậm rãi yên tĩnh lại.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Yến nhi, mau xuống đi—” Hòa Tuy cuối cùng cũng yên lòng, vội vàng đưa tay về phía Hòa Yến: “Đừng  để bị ngã.”
Hòa Vân Sinh cuối cùng cũng hoàn hồn, thiếu niên cắn chặt môi, sắc mặt có chút trắng bệch, thanh âm cũng có chút run rẩy: ""Ngươi...!Mau xuống! Chẳng lẽ muốn chết hay sao?""
""Ha ha ha ha."" Triệu công tử vốn vẫn ngẩn ngơ bỗng nhiên cười lớn: ""Không ngờ cô nương quả là cao thủ.

Đã vậy,"" hắn cũng xoay người lên ngựa, ""Cùng cô nương tỷ thí một trận thì đã sao?""
Quả nhiên là rất có phong thái.
Hòa Yến khẽ cười: ""Vậy công tử phải cẩn thận, ta đã nói rồi, ta là người thuần phục ngựa."" Dứt lời, nàng đưa tay, vỗ mông ngựa một cái, con ngựa phi như bay!

""Vậy mà không cần dùng roi ngựa sao?"" Triệu công tử lẩm bẩm, bèn vung roi: ""Đi!""
Hai con tuấn mã phi nước đại trên trường đua, khói bụi cuồn cuộn bốc lên, bỏ lại sau lưng đám đông há hốc mồm kinh ngạc.
Hòa Tuy chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hòa Vân Sinh, Hòa Vân Sinh vội vàng giải thích, “Đừng hỏi con, con cũng không biết tỷ tỷ học cưỡi ngựa khi nào đâu!”
Hòa Tuy như ở trong mộng.
Con gái của hắn, hắn hiểu rõ nhất.

Cầm Kỳ Thư Họa miễn cưỡng biết chút ít, mặc quần áo trang phục cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng nói đến cưỡi ngựa múa kiếm các loại, đừng nói thuần thục, chỉ cần nghe tên, không trợn trắng mắt đã là tốt lắm rồi.

Hòa Yến thích những công tử phong lưu thanh nhã, thích thưởng trà luận thơ, ngắm hoa dưới trăng, những thứ thô kệch này, nàng tránh còn không kịp, sợ làm rách làn da mỏng manh của nàng.
Nhưng tư thế nàng xoay người lên ngựa lại thuần thục như thế, giống như đã làm trăm ngàn lần, quen tay hay việc, thậm chí so với phụ thân nàng chỉ có hơn chứ không kém.

Con liệt mã kia cũng thế, dưới tay nàng ngoan ngoãn như mèo con, nàng lại không dùng roi ngựa? Nàng làm sao làm được?
Nhìn thân ảnh Hòa Yến trên đường đua.
Liệt mã bất kham dưới thân Hòa Yến nhanh như gió, nàng phong thái ưu mỹ, bởi vì mặc váy dài không tiện lắm, bèn vén váy dài lên, để lộ quần bên trong, nhưng không hề thô lỗ, ngược lại có chút phóng khoáng khó tả.
Triệu công tử không đuổi kịp nàng.
Hắn có chút bực bội.
Hắn đến giáo trường là để dương oai, nào phải để mất mặt.


Mới vừa rồi hắn trêu chọc Hòa Tuy rất vui vẻ, nhưng nha đầu này là chuyện gì? Hắn sao có thể thua một nữ nhân, hơn nữa con ngựa nữ nhân này cưỡi còn là một con ngựa chưa được thuần phục, chẳng lẽ hắn phải chịu để người ta chê cười hay sao?
Tuyệt đối không thể!
Đột nhiên, trong lòng Triệu công tử dấy lên một cỗ háo thắng, hắn càng thêm ra sức quất roi ngựa dưới thân, tuấn mã đau đớn, phi nhanh về phía trước, mắt thấy sắp vượt qua Hòa Yến.
Phải, chính là như vậy, nhìn bóng dáng Hòa Yến càng lúc càng gần, Triệu công tử không khỏi đắc ý, hắn bảy tuổi đã học cưỡi ngựa, ngần ấy năm, làm sao có thể kém hơn một nữ nhân?
Ngựa của hắn rốt cuộc đã vượt qua Hòa Yến.
Triệu công tử cười lớn: ""Cô nương, ngươi phải cố gắng hơn nữa!""
""Công tử thật dũng mãnh phi thường."" Giọng nói của Hòa Yến mang theo một chút kinh ngạc: ""Ta cũng là lần đầu tiên bị người ta đuổi kịp.""
Trong lúc nói, ngón tay nàng vuốt ve cây côn sắt lắc lư bên hông, ngựa của Triệu công tử đi trước, ngựa của nàng ở phía sau, cứ như vậy không nghiêng không lệch, đầu gậy của cây côn sắt đâm vào mông ngựa.
Không một ai nhận ra những điểm bất ổn nhỏ bé ấy, ngoại trừ con ngựa dưới thân Triệu công tử.
Con ngựa hoảng sợ, đột nhiên chao đảo, Triệu công tử bất ngờ không kịp phòng bị, tay nới lỏng, roi ngựa bèn rơi xuống.


Ngay sau đó, con ngựa không nghe theo sự điều khiển, điên cuồng chạy về phía trước, Triệu công tử không biết làm sao, ghìm chặt dây cương, hoàn toàn vô dụng.
""Dừng lại, dừng lại!"" Hắn kêu thảm thiết, trên lưng ngựa bị xóc đến choáng váng mắt hoa.
Phía sau truyền đến giọng nói hốt hoảng của nữ tử: ""Triệu công tử? Triệu công tử ngài có khỏe không?""
""Cứu...!Cứu ta!"" Triệu công tử sợ tới mức thanh âm đều biến thành khóc nức nở: ""Bảo nó dừng lại!""
Xa xa, Hòa Vân Sinh nhíu mày nói: ""Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại nghe thấy tiếng họ Triệu kia kêu cứu mạng?""
Hòa Tuy cả kinh, chỉ thấy cuối đường chạy, trong hai con ngựa quay đầu chạy tới chỗ bọn họ, ngựa của Triệu công tử ở phía trước, nhưng trong tay hắn không có roi ngựa, ngược lại ôm chặt dây cương khóc lóc thảm thiết.

Hòa Yến phía sau lo lắng kêu gọi, nhưng ở trên lưng ngựa lại vững như Thái Sơn?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận