Cẩm Niên

Editor: Peachy

Năm giờ bốn mươi sáng, Khương Cẩm Niên bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức.

Cô dùng nước lạnh rửa mặt nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ.

Ngủ không đủ giấc, cổ họng có cảm giác nghẹn lại.

Cũng may cô mang theo một bình cà phê, hương vị đắng chát, có tác dụng tỉnh táo số một. Khi đã chuẩn bị sẵn sàng đứng ở đại sảnh khách sạn chờ La Hạm, trông cô vẫn xinh đẹp gọn gàng.

La Hạm hỏi cô: "Tối qua nghỉ ngơi được không?"

Khương Cẩm Niên cười đầy miễn cưỡng: "Cũng không tệ lắm. Chị thì sao?"

La Hạm cầm cặp tài liệu: "Chị ngủ ngon lắm, mười rưỡi đã lên giường đắp chăn rồi."

Cô ấy hơi cúi đầu, nhìn thấy đôi giày của Khương Cẩm Niên liền khen vài câu: "Mới mua à? Nhìn đẹp lắm."

Khương Cẩm Niên chụm hai chân lại: "Mới đó ạ, hôm nay em mới đi lần đầu tiên."

La Hạm nhìn cô từ trên xuống dưới, cảm thấy cô rất hợp với nó.

Đoàn đội của La Hạm đã tới tháp Thượng Hải đúng giờ theo như kế hoạch đã định.

Công ty tiếp nhận khảo sát có tên là "Công nghệ mạng Long Thất", là một nền tảng chia sẻ video thuộc Thị trường doanh nghiệp tăng trưởng [1], đồng thời là một trong số ít những công ty video trực tuyến nội địa trên thị trường chứng khoán A được nhiều quỹ đầu tư xem trọng.

[1] Thị trường doanh nghiệp tăng trưởng - GEM - Growth Enterprise Market: thị trường dành cho các công ty có quy mô nhỏ hoặc tầm trung của Sở giao dịch chứng khoán Hong Kong.

Thế nên, thư ký của công ty công nghệ Long Thất từ lâu đã quen có nhóm nghiên cứu thị trường tới khảo sát.

Sự xuất hiện của La Hạm không gây ra bất kì sóng gió nào.

Khương Cẩm Niên ngồi bên cạnh La Hạm, nghe thư ký giới thiệu: "Chúng tôi là công ty công nghệ mạng Long Thất, đang ngừng giao dịch tổng cộng 3 ngày để phát triển mảng thương mai điện tử. Lần này công ty LQ đầu tư cho chúng tôi mười triệu dollar Mỹ, dùng để thiết lập thị trường mới, kế hoạch đầu tư cụ thể đã được công bố trong báo cáo thường niên của LQ tháng trước."

Hội nghị dài đằng đẵng, Khương Cẩm Niên không ngừng ghi chép.

Viết được một nửa, cô nhớ lại năm đó ở trường đại học, cô cũng từng dùng PHP [2] xây dựng một trang web đơn giản.

[2] PHP - Personal Home Page: là ngôn ngữ lập trình kịch bản hay một loại mã lệnh chủ yếu được dùng để phát triển các ứng dụng viết cho máy chủ, mã nguồn mở, dùng cho mục đích tổng quát. Nó rất thích hợp với web và có thể dễ dàng nhúng vào trang HTML.

Cô đặt câu hỏi cho thư kí, khen trước chê sau: " Quý công ty là một trong những công ty hàng đầu trong ngành video công nghệ sử dụng Apache [3] để hỗ trợ tạo môi trường cùng hệ quản trị cơ sở dữ liệu MySql [4], vậy trong hai năm tới sẽ tập trung cải tiến kỹ thuật ở khía cạnh nào? Vì Long Thất Võng phát hành chứng khoán trên Thị trường doanh nghiệp tăng trưởng, trên nguyên tắc, nguồn vốn đã huy động..."

(Long Thất Võng là tên gọi tắt cho công ty công nghệ mạng Long Thất.)

[3] Apache: Apache hay là chương trình máy chủ HTTP là một chương trình dành cho máy chủ đối thoại qua giao thức HTTP. Apache đóng một vai trò quan trọng trong quá trình phát triển của mạng web thế giới.

[4] MySql: MySQL là một hệ thống quản trị cơ sở dữ liệu mã nguồn mở hoạt động theo mô hình client-server để lưu trữ thông tin.

Khương Cẩm Niên còn chưa nói xong, nhân viên kỹ thuật của đối phương đã ngắt lời cô: "Cô cảm thấy khía cạnh tiêu biểu nào cần được nâng cấp?"

Khương Cẩm Niên thuận miệng trả lời: "Ví dụ như, có thể sử dụng điện toán cụm Backrub [5] tự nghiên cứu và tính toán độc lập?"

[5] Backrub: là một chương trình tự động tìm kiếm trên web (web crawler) được thiết kế để xem xét toàn bộ web, là tiền thân của Google.

(đoạn nói về Backrub này tớ không hiểu rõ lắm, nhưng nó không ảnh hưởng tới mạch truyện nên tạm thời cứ để vậy đã)

Người kia dùng vẻ mặt chế nhạo người ngoài ngành nhìn cô.

Khương Cẩm Niên mỉm cười: "Cá nhân tôi vô cùng tin tưởng vào sự phát triển mạnh mẽ của Long Thất Võng."

La Hạm tiếp lời: "Hà tổng, anh thấy đấy, tình hình chúng tôi là như vậy, bên quản lý quỹ đầu tư đang chuẩn bị scaling in [6]."

[6] Scaling in: là kỹ thuật bổ sung vị thế trong điều kiện tín hiệu vào lệnh mới xuất hiện, trong khi lệnh giao dịch cũ chưa đóng.

Cô ấy mở chai nước suối trên bàn nhấp một ngụm rồi mới tiếp tục: "Sau khi giao dịch trở lại, mức tăng trưởng dự kiến là 60%. Hai đồng nghiệp tôi quen biết đều coi "Long Thất Võng" là một thương vụ quan trọng. Bản báo cáo tóm tắt của nhà phân tích bên mua đã cũng đã xem xét đến mọi khía cạnh, triển vọng phát triển của chúng tôi là chắc chắn là không thể nghi ngờ."

Chai nước suối đặt thẳng trên mặt bàn, người của cả hai bên đều không lên tiếng.

La Hạm đặt bút xuống, quay đầu nhìn về phía thư ký

Thư ký ho khan một tiếng, cười nói: "Danh sách mười nhà đầu tư lớn theo thứ tự luôn được công khai. Chúng tôi luôn hi vọng vào sự tăng cường hợp tác và tiếp xúc, điều này có lợi cho tất cả các bên."

Vị thư ký này đã gần năm mươi tuổi, dáng người hơi mập, đỉnh đầu có dấu hiệu bị hói nhưng là một người điềm đạm, giọng điệu ấm áp như thể đang cùng bạn bè trò chuyện, vô hình làm tăng thêm vẻ hòa hoãn cùng mức độ tin cậy của ông.

La Hạm cảm thấy thời cơ đã tới, quay lại chủ đề vừa nhắc đến: "Đây là Tiểu Khương của chúng tôi, ý tứ trong lời cô ấy vừa nói là thế này,... Tương lai của video trực tuyến rất sáng lạn, xu hướng phát triển ngày càng mạnh mẽ, công ty công nghệ mạng Long Thất của chúng ta ngoài chuyên môn chính còn mở rộng sang thương mại điện tử, hoạt động kinh doanh chủ yếu và thứ yếu đều được tập trung khai thác, tầm nhìn chiến lược vô cùng độc đáo."

Cô ấy mím môi, tiếp tục: "Vậy trọng tâm hoạt động của chúng ta trong hai năm tới là gì? Xu hướng thị trường smartphone đang rất sôi động, A Trạm và B Trạm [7] là những phát súng tiên phong, theo sau đó là rất nhiều công ty mạng mới ra đời khác, miếng bánh thị phần hấp dẫn này bên nào cũng muốn cả."

[7] A Trạm - AcFun, gọi tắt là AC. Đây là một trang web chia sẻ video của Trung Quốc ra mắt ngày 06.06.2007

B Trạm - Bilibili: là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video được tạo bởi người dùng cũ của AcFun do trang AC không ổn định trong quá trình hoạt động.

Thư ký nghe vậy liền lấy ra một tập tài liệu dày cộp.

Cuộc họp vẫn tiếp tục đến tận trưa.

Sau khi tan họp, La Hạm chẳng quan tâm tới vấn đề cơm nước, kéo Khương Cẩm Niên đi khảo sát thực tế.

Toàn bộ thời gian của buổi chiều đều dành ở tháp Thượng Hải.

Chạng vạng tối lúc sáu giờ năm mươi vẫn còn không ít lập trình viên ở lại tăng ca, Từ bên ngoài văn phòng nhìn vào, từng ô cửa sổ thủy tinh một sáng đèn càng làm nổi bật sự phồn hoa của tòa nhà chọc trời.

Lúc Khương Cẩm Niên từ bên ngoài đi vào nghe thấy một nhân viên kỹ thuật đang nói chuyện: "Đám người làm tài chính lại tới kìa. Tài chính đâu có làm ra giá trị đầu ra, chẳng khác gì dân cờ bạc. Kiếm được nhiều tiền như vậy chẳng biết có làm được gì có ích cho xã hội không?"

Một nhân viên nam khác trả lời: "Tất nhiên là có ích rồi, mỹ nữ đều bước ra ở cả ngân hàng đầu tư lẫn công ty chứng khoán... Vòng luẩn quẩn bên trong ngành tài chính chỉ có thể hình dung bằng một chữ loạn. Tôi nghe nói, bọn họ bất kể là nam hay nữ, trong vali luôn có sẵn ba con sâu. Còn có một câu tôi được người ta khai sáng, cực kì nổi tiếng - "Ngân hàng đầu tư thích súng thần công, nhân viên môi giới thích gái bán hoa, quỹ đầu tư ngủ cùng nhân viên tiêu thụ."..."

Âm cuối còn được kéo dài, hai người họ cùng cười lớn.

Khương Cẩm Niên xen vào một câu: "Tài chính giúp công ty của các anh đáp cầu dắt mối, có lợi cho sự phát triển trong tương lai. Điều này là sự thật, không ai lừa các anh cả."

Cô đến gần bọn họ, trong giây lát tiếp tục mở miệng: "Tiền mặt trong tay các anh chỉ có hai cách sử dụng, hoặc là chi tiêu, hoặc là đầu tư... Chi tiêu thì không thể nhận được lại được lợi nhuận, nhưng đầu tư thì có thể - câu này không phải của tôi mà là của bậc thầy kinh tế học William Sharpe. Ông ấy là người đã đoạt trao giải Nobel, và cũng ưu tú giống như các anh, ông ấy thích lập trình."

Cô vừa dứt lời, hai người đàn ông đều quay đầu lại nhìn, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn vui vẻ vì được gặp mỹ nữ, bây giờ lại là dáng vẻ lúng túng trái ngược.

Một trong hai người ngại ngùng hỏi: "Người đẹp, có thể kết bạn Wechat được không?"

Khương Cẩm Niên thở dài: "Không thể."

Cô cầm túi chạy về phía trước, đuổi kịp La Hạm đang đứng ở cổng.

*

Khi bầu trời đã chuyển màu đen nhánh, Khương Cẩm Niên với La Hạm mới trở về khách sạn.

Khương Cẩm Niên vội vàng tới sảnh buffet dùng bữa tối sau đó trở về phòng dùng laptop mà công ty phát cho bắt đầu viết báo cáo.

Cô viết đến mười rưỡi tối, cả cổ đau nhức, hai mắt cũng mỏi.

Nhưng cô vẫn cố nhanh chóng sửa bản thảo rồi gửi tới hòm thư của La Hạm.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô lập tức cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cầm lấy điện thoại lướt vòng bạn bè xem có gì mới.

Vòng bạn bè là một nơi kì diệu, gần như bao trùm trăm nghìn cuộc sống khác nhau. Có ngời thức đêm ăn mì tôm tăng ca, có người đang nhàn nhã nghỉ phép, Khương Cẩm Niên tiện tay like dạo cho mọi người, tình cờ thì thấy Phó Thừa Lâm.

Cho tới sáng sớm hôm nay, cô mới trở thành bạn tốt trên Wechat của anh.

Cô không nhin được ấn vào ảnh đại diện của anh lướt xem tường nhà.

Anh chia sẻ một bài post Wechat có tiêu đề là: "Kỉ niệm 110 năm ngày thành lập trường cũ. Chúng tôi vẫn ở khuôn viên trường đợi bạn trở về!"

Khương Cẩm Niên đắn đo để lại bình luận: "Cậu bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian tới à?"

Vài giây sau, Phó Thừa Lâm phản hồi lại: "Tôi còn đang viết bài phát biểu?"

Khương Cẩm Niên nhắn tin riêng cho anh: "Bài phát biểu gì vậy?"

Phó Thừa Lâm đáp: "Ngày mai đại diện cho sinh viên đọc bài phát biểu."

Khương Cẩm Niên cười nhạo: "Cậu tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi."

Phó Thừa Lâm giữ vững quan điểm: "Tôi vẫn là anh thanh niên có nhiệt huyết với chuyện học hành, nói không với thói hư tật xấu."

Khương Cẩm Niên khẽ cong môi: "Cậu có thể tự giới thiệu thế này - Tôi là Phó Thừa Lâm, thanh niên ưu tú hai sáu tuổi, thích học hỏi, tam quan đầy đủ, không biết thói hư tật xấu là gì..."

Phó Thừa Lâm trả lời một câu: "Tôi đâu có đi tìm bạn trăm năm."

Khương Cẩm Niên sững sờ, im lặng một lát, lại thấy anh nhắn tới: "Bây giờ cậu có rảnh không? Tới giúp tôi xem bản thảo một chuyến được không?"

Ơ, nghĩ hay thật đấy, cậu bảo tôi tới thì tôi bắt buộc phải tới à? Khương Cẩm Niên oán thầm trong lòng. Huống hồ đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng không phù hợp với nguyên tắc trước giờ của cô cho lắm.

Cô vì bản thân mà viện trăm nghìn lí do mà vẫn không bằng một câu nói của Phó Thừa Lâm: "Tôi viết về thư viện và tòa nhà giảng dạy nhưng lại nhớ không rõ, có thể một vài chi tiết sẽ sai nên phải nhờ vào cậu rồi."

Mười phút sau, Khương Cẩm Niên bấm thang máy đến tầng mà Phó Thừa Lâm đang ở.

Anh sử dụng phòng tổng thống. Gian phòng này có diện tích rộng rãi, bố cục đơn giản, trong phòng khách được đặt hai chiếc salon da tựa sát tường, Phó Thừa Lâm đang ngồi ở đó.

Anh pha một ấm trà.

Cả căn phòng tràn ngập hương trà, hơi nước bay lên như sương mù.

Khương Cẩm Niên chậm chạp ngồi xuống hỏi anh: "Cậu muốn viết bài phát biểu dài không?"

Phó Thừa Lâm đáp: "Không cần dài, thời gian phát biểu chỉ có 10 phút thôi."

Khương Cẩm Niên lại hỏi: "Trước toàn bộ giảng viên và sinh viên?"

Phó Thừa Lâm gật đầu: "Có cả camera nữa. Ban đầu người phát biểu là một đàn anh, nhưng người đó lại có việc bận nên đẩy sang cho tôi."

Khương Cẩm Niên nhìn anh cười một tiếng: "Quả nhiên là thanh niên ưu tú. Bắt đầu đi, bạn học Phó, tôi giúp cậu kiểm tra lại bài phát biểu, coi như là đền đáp công ơn... cậu ngày trước luôn giúp đỡ tôi."

Cô xòe tay về phía anh, anh lập tức đưa laptop cho cô.

Tựa như thời gian quay ngược, hai người bọn họ lại cùng nhau làm bài tập.

Bài viết của Phó Thừa Lâm rất trôi chảy, Khương Cẩm Niên đọc rất nhanh sau đó phát hiện ra một lỗi sai liền sửa trực tiếp lên văn bản, vừa sửa vừa cất lời: "Phòng tự học mở xuyên đêm ở tầng một của tòa nhà giảng dạy thứ ba."

Phó Thừa Lâm ngồi yên lặng ở một bên, cầm chén uống một ngụm trà.

Anh tự biết bản thân vừa dùng một cái lí do sứt sẹo để lừa cô vào đây. Nhưng tiếp theo phải làm gì? Anh còn chưa kịp nghĩ. Dù sao mấy cái bài phát biểu này càng viết càng thấy dở, không những phải nói về sự phát triển trong tương lai còn phải bày tỏ kí ức đối với trường, cả bài viết không được vượt quá 2000 từ. Là một tuyển thủ ra sân từ băng ghế dự bị, anh không có kiên nhẫn viết bài lắm.

Khương Cẩm Niên giúp anh viết nốt phần còn lại.

Cô kéo tay anh một cái: "Cậu xem thế này đã ổn chưa?"

Phó Thừa Lâm đánh giá: "Khá là quy củ."

Khương Cẩm Niên hỏi anh: "Cậu muốn kích thích hơn à?"

Trong lời nói của cô tràn ngập vẻ khiêu khích.

Cô đóng laptop lại, đặt bên cạnh khay trà. Bàn trà dài tầm một mét, đặt ở trong góc vì vậy Khương Cẩm Niên hơi khom lưng nghiêng người, hai chân di chuyển một chút, kề ngay gần Phó Thừa Lâm. Anh chỉ mặc một chiếc quần mỏng bình thường, đầu gối chạm phải chân cô cũng không nhúc nhích.

Khương Cẩm Niên ngả người dựa vào ghế, quay đầu nhìn anh.

Cái nhìn này vừa hữu tình lại vô tình, tựa "thu ba cố phán". [8]

[8] đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu.

Thế nhưng cô không tự nhận thức được điều đó, chỉ cho rằng bản thân đơn giản là đang đưa mắt nhìn anh. Cô còn cảm thấy dáng vẻ anh cúi đầu nhìn cô vừa chăm chú lại có chút buồn cười vì thế liền cố ý lấy đầu gối nghịch ngợm cụng chân với anh vài lần.

Cuối cùng anh không chịu được hành vi khiêu khích của cô nữa, bắt lấy chân cô giữ chặt trên ghế. Ngay lập tức cô luống cuống, thoát không được liền sợ hãi nói: "Này, cậu bỏ chân tôi ra."

Anh cười: "Cậu sợ cái gì? Tôi đâu phải người xấu."

Khương Cẩm Niên chất vấn: "Làm gì có người đàn ông chính trực nào lại để tay lên đùi con gái nhà lành?"

Anh phản ứng cực nhanh: "Làm gì có con gái nhà lành nào lại chạm gối với đàn ông?"

Khương Cẩm Niên tỏ vẻ hời hợt: "Tôi chỉ không cẩn thận chạm vào cậu. Tôi có thể xin lỗi cậu mà."

Anh liền học theo, tay trái không còn ở trên chân cô nữa: "Vậy à, tôi cũng chỉ vô tình chạm vào cậu thôi. Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

Khương Cẩm Niên bị anh làm cho tức giận muốn chết, cảm thấy anh cực kì xấu xa. Vỏ đã mẻ chẳng sợ sứt, cô bất chấp nằm nghiêng trên salon, tranh chỗ với người bên cạnh.

Giọng nói của Phó Thừa truyền tới bên tai: "Dáng vẻ và hành động của cậu bây giờ thật sự rất giống một con tằm. Cậu dịch chuyển lên một chút nữa, nằm sát vào ghế không khác gì tự khoác lên mình một cái kén."

Khương Cẩm Niên như muốn nổ tung: "Cậu mới giống tằm ấy, có phải cậu cảm thấy tôi động đậy một chút cũng giống côn trùng không?"

Phó Thừa Lâm đứng dậy, không tiếp tục cùng cô động chạm nữa.

Anh mỉm cười, trêu chọc: "Tôi chưa nhìn ra đấy, hay là cậu động đậy thêm chút nữa."

Khương Cẩm Niên câm nín.

Một lúc sau, cô lên tiếng: "Hồi còn béo trắng, tôi thừa nhận bản thân rất giống một con côn trùng. Nhưng bây giờ, tôi lại trở thành người rồi."

Phó Thừa Lâm đáp: "Bề ngoài quả thực rất quan trọng, nhưng không quan trọng đến mức đó. Giữa người với người vẫn hơn nhau ở tâm hồn."

Khương Cẩm Niên ngồi ngay ngắn, chỉnh lại tóc, hơi mím môi, phong tình vạn chủng nói: "Đàn ông các cậu, đúng là đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo."

Phó Thừa Lâm hỏi lại: "Nếu tôi cực kì xấu xí thì vừa nãy cậu có tình nguyện nghịch ngợm với tôi không?"

Khương Cẩm Niên trả lời: "Có chứ."

Đáp án này khác xa với dự đoán của Phó Thừa Lama. Anh không tự nhiên lắm, có chút sững

sờ nghiêng người tựa vào tường, ánh sáng đậm nhạt chiếu lên gương mặt anh làm tăng vẻ đẹp trai lại vô cùng thu hút ánh nhìn, càng khiến cho ý cười trong ánh mắt anh thêm phần mê hoặc.

Khương Cẩm Niên giải thích: "Hồi còn nhỏ, lúc tôi xem "Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà" rất thích người rung chuông ở nhà thờ, mặc dù anh ta là một người dị hình. Sau này xem "Thằng cười" [9] thì thích nhân vật nam chính tàn tật nhất... Cậu có hiểu không, về sự tương phản ấy? Vẻ ngoài của bọn họ đều cực kì hung hãn, nhưng nội tâm lại ấm áp, hiền lành. Suy cho cùng, ai mà chẳng thích người lương thiện."

[9] "Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà" và "Thằng cười" là các tác phẩm của văn hào Pháp Victor Hugo, đều đã được chuyển thể thành phim và nhiều loại hình khác nhau.

Cô một hơi nói những câu trên rồi tiếp tục: "Đương nhiên, nếu điều kiện ngang nhau thì đẹp trai một chút vẫn tốt hơn. Nhưng mà, không thể đẹp trai quá đáng như cậu được, quá chói mắt, thiếu cảm giác an toàn, trêu hoa ghẹo nguyệt."

Phó Thừa Lâm đáp: "Bạn học Khương này, đề nghị cậu thu lại sự kì thị cùng thành kiến của cậu với tôi nhé."

Anh giải thích chi tiết: "Hiện tại tôi thế nào đều là do gen quy định, tôi đâu có được lựa chọn."

Anh vẫn đang tựa người vào tường, Khương Cẩm Niên đứng lên tiến lại gần. Chẳng biết cô lấy đâu ra dũng khí muốn thử làm một chuyện đã mong muốn từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội thực hiện.

Hết chương 10

Spoil: Bạn học Khương tự mình trải nghiệm cảm giác, làm thế nào chỉ cần một câu nói cũng khiến bạn học Phó phát bực.

Dông dài từ editor:

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, chỉ trong một ngày mà lượt đọc đã tăng lên đáng kể. Cảm ơn sâu sắc tới những bạn đã bên mình từ những ngày đầu tiên, những bạn đã bỏ thời gian soát lỗi chính tả cho mình,... hay đơn giản chỉ là những bạn đọc thầm lặng. Tuy nhiên, vẫn phải xin lỗi mọi người vì mình bị ngáo ngày tháng, tuần trước có nói hai chương nhưng vẫn thất hứa. Mong mọi người thông cảm.

Bây giờ là một thông báo nho nhỏ, mình xin phép được nghỉ 2-3 tuần để ôn tập và thi giữa kì. Trong thời gian này, mình sẽ cố gắng soát typo bao gồm cả các lỗi chính tả và lỗi dùng từ,... mà các bạn đã chỉ cho mình, update lịch đăng cho cả hai bộ on-going trong nhà, đồng thời xây dựng và chỉnh sửa lại trang wordpress đang cực kì bừa bộn kể từ một lần lỡ tay khiến nó bay màu cách đây gần một tháng.

Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều.

*****

Peach A Chu

Wattpad: @motquadao

Wordpress: motquadao.wordpress.com

Facebook: Blog @motquadaobay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui