Gạch men sứ trắng tinh lóe lên ánh sáng xanh đậm, tiền giấy màu vàng hình đồng tiền bay bay lững lờ dừng lại trước mặt, bị gió lạnh thổi đi bay lên giữa không trung.
Bùi Hồi lập tức xoay người lại, cánh cửa toilette phía sau bỗng dưng lại biến thành một con đường rộng trải đầy đá xanh, xung quanh chỉ có làn sương mù dày đặc.
Lần nữa quay đầu, đến cả toilette cũng bị biến thành một con đường rộng rãi trải đầy đá xanh, cuối đường lại là một dãy cổ trạch.
Cổ trạch toàn thân đen nhánh, từ đại môn đến mái ngói tất cả đều là một màu đen ám trầm.
Tiền giấy heo hút theo gió thổi nhẹ nhàng bay ra từ cổ trạch, không hề phát ra bất kỳ một tiếng động nào trong không gian tĩnh mịch lặng thinh như tờ này, làm người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Đại môn lặng yên không một tiếng động từ từ mở dần ra, sau cánh cửa lộ ra một nửa khuôn mặt người trắng bệch, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bùi Hồi chằm chằm.
Bùi Hồi không muốn đi vào, nhưng cũng không còn đường rút lui.
Hơn nữa màn sương mù trắng ởn phía sau càng ngày càng dày đặc, thậm chí còn có xu hướng di chuyển về phía hắn.
Thời tiết càng ngày càng âm lãnh, sắc trời ám màu âm u ảm đạm, gió thổi từng cơn buốt giá như cắt da cắt thịt, màn sương mù trắng xóa ngưng kết thành từng bọt nước nặng trĩu mang đến hơi sương rét lạnh, Bùi Hồi vừa tiếp xúc với đám sương mù lạnh lẽo này thì ngay lập tức minh bạch, đây là âm khí.
Hồi trước gặp phải hung linh(1) thang máy, Tạ Tích đúng lúc xuất hiện cứu hắn, sau đó dùng âm khí cắn nuốt con hung linh thang máy đó.
Đáng tiếc giờ phút này, Tạ Tích lại không có ở đây.
(1) hung linh: linh hồn độc ác.
Bùi Hồi run lên bần bật rụt cổ bước đến đại môn, nếu còn không vào cổ trạch nữa, chỉ sợ hắn sẽ bị làn âm khí dày đặc này đông chết mất. Lết từng bước nặng nề đến gần đại môn của cổ trạch mới phát hiện nước sơn màu đen đặc sền sệt trên cánh cửa vẫn còn chưa khô lại, đến gần hơn một chút mới thấy rõ, thì ra không phải là nước sơn màu đen mà là máu tươi màu đen đặc.
Máu tươi lưu động như có sinh mệnh, mà nửa khuôn mặt lộ ra phía sau cánh cửa lại là của người giấy.
“Ực!” Bùi Hồi nuốt nuốt nước miếng, khắc chế xúc động muốn xoay người bỏ chạy.
Dư quang nơi khóe mắt thoáng liếc nhìn về đám sương mù đằng sau, chợt trông thấy có vô số bóng đen như ẩn như hiện đang giương nanh múa vuốt, mặt mũi hung tợn.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại dũng khí bước tiếp vào cổ trạch, đại môn sau lưng lại lặng im không một tiếng động từ từ đóng lại.
Theo bản năng Bùi Hồi lấy di động ra xem, vẫn không có tín hiệu.
Tay trái của hắn đút vào trong túi tiền siết chặt lấy tấm linh phù mà Cao Hoa tặng cho hắn, nghỉ chân tại chỗ một lúc lâu mới nện bước tiếp.
Cấu trúc cổ trạch là một tòa tứ hợp viện nhị tiến(2), ngoại viện yên ắng, khung cảnh tĩnh mịch đượm buồn.
Xung quanh được bố trí đầy vải lụa trắng phiêu đãng theo gió thổi tung bay phất phới, tiền giấy màu vàng vương vãi đầy trên đất còn rải rác bay đầy trời, hai bên lối vào dẫn thẳng đến đại sảnh chính phòng của nội viện đặt đầy những người giấy Kim Đồng Ngọc Nữ(3).
Cứ cách bốn mễ (4) lại đặt hai người giấy Kim Đồng Ngọc Nữ đối diện nhau, đỏ hồng xanh nhạt, trong không khí quỷ dị thế này có vẻ đặc biệt khủng bố.
(2) tứ hợp viện nhị tiến (tứ hợp viện hai sân): là tứ hợp viện hình chữ “Khẩu” (口), được chia làm nội trạch và ngoại trạch, được ngăn cách bởi cổng trong — Thùy hoa môn (cửa thuỳ hoa). (cái này là tôi tự tìm hiểu, có khả năng sẽ không đúng lắm)
(3) Người giấy Kim Đồng Ngọc Nữ (金童玉女): Tên gọi của một loại người giấy nam nữ người ta thường dùng đặt trước hai bên phải trái bàn linh để hầu hạ người chết.
(4) 1 mễ = 1 mét
Bùi Hồi chợt nhớ lại nửa khuôn mặt người giấy xuất hiện sau cánh cửa ban nãy đột nhiên biến mất, liền cảm thấy sợ hãi với mấy con người giấy trước mắt này.
Chà xát cánh tay, Bùi Hồi tính toán muốn đứng ở chỗ này đến tận thiên hoang địa lão(5), chỉ cần tên ác quỷ Tạ Tích đó chưa có ý niệm muốn đổi tân nương tử thì nhất định sẽ đến cứu hắn.
Trước khi Tạ Tích chạy đến, hắn cứ đây làm chó gác cổng vậy.
(5) thiên hoang địa lão 天荒地老: trời đất già đi, hoang tàn.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, vô số người giấy Kim Đồng Ngọc Nữ đằng trước bắt đầu nhúc nhích, lả tả quay đầu lại nhìn Bùi Hồi chằm chằm.
Bùi Hồi quăng một ánh mắt, tay cắm vào túi, hai chân run run không khống chế được, cho dù dưới tình huống như vậy vẫn muốn làm chó giữ cổng, giữ đến khi ông chồng ác quỷ của hắn chạy đến mới thôi.
“Sao vẫn chưa tới vậy hả?” Bùi Hồi chân run lẩy bẩy nói thầm.
Lơ đãng liếc mắt nhìn đám người giấy, kinh hoàng phát hiện mấy con người giấy này đang từng bước tới gần mình.
Tuy rằng không rõ ràng nhưng Bùi Hồi trùng hợp lại rất mẫn cảm với khoảng cách không gian, xác định người giấy đang tới gần mình.
Hắn hoảng sợ lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa đụng vào người giấy phía sau.
Ngọc Nữ búi tóc nha hoàn mặt lạnh tanh đưa mắt nhìn Bùi Hồi, Bùi Hồi sợ tới mức nhảy dựng cả lên, vùi đầu lết đến sảnh nội viện.
Rõ ràng mấy con người giấy này muốn đuổi hắn vào nội viện, bên trong nội viện tuy không có người giấy, nhưng cờ trắng bằng vải bố và tiền giấy còn nhiều hơn ngoại viện mấy lần.
Trên mặt đất chồng chất lớp lớp tiền giấy dày cộm, vừa dẫm lên thì ngay cả mắt cá chân cũng bị vùi xuống.
Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn về phía đại sảnh đen ngòm như mực, trong phòng treo một cái đèn lồng đỏ rực, chậm rãi bật lửa lên trước mặt hắn. Những ngọn nến được bài trí khắp nơi trong phòng cứ từng cây từng cây được đốt sáng lên, chiếu rọi khắp cả căn phòng chỉ vài giây trước còn tối om.
Chỉ thấy giữa phòng bày biện một cái quan tài bằng gỗ màu đỏ, đằng sau quan tài là linh đường, hoa lụa màu trắng và ánh nến lập lòe tương phản chiếu rọi lẫn nhau khiến tâm lý người khác như nhẹ nhàng thắp lên một loại hoang mang im lặng đến khó chịu.
Cũng không biết là từ khi nào, tiếng nhạc Phật linh hoạt kỳ ảo vang lên, dấy lên trong lòng người một nỗi thương cảm khó hiểu, Bùi Hồi từ từ đi tới cỗ quan tài bằng gỗ đỏ như bị mê hoặc.
Phía sau quan tài bằng gỗ đỏ là một linh đường, trên linh đường bày một tấm ảnh chụp và bài vị của người chết.
Trong tấm ảnh là một cô gái thanh tú, lúc này trên khóe môi cô ta treo lên một nụ cười hưng phấn quỷ quyệt, tròng mắt đột nhiên xoay chuyển rồi dừng lại trên người Bùi Hồi.
Ánh mắt Bùi Hồi tràn ngập mê man, lấy tay đẩy mở nắp quan tài gỗ đỏ ra, nửa người trên của hắn chúi vào bên trong như muốn thử bò vào.
Trong quan tài là một nữ thi tay dài chân dài mặc váy màu đỏ, nữ thi nhẹ nhàng mở mắt ra, dùng đôi tay rất dài có hơi dị dạng vây lấy người Bùi Hồi.
Móng tay màu đỏ sắc lẹm như một lưỡi dao đột nhiên dài ra đến tận 10cm, nhàn nhã đặt lên vị trí trái tim sau lưng Bùi Hồi, bỗng nhiên ra sức buộc chặt, nhanh chóng đâm vào, định cắm sâu vào lưng Bùi Hồi để móc trái tim hắn ra.
Nhưng mà giây tiếp theo, hồng y nữ thi phát ra tiếng rống giận thê lương kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Bùi Hồi sớm đã nắm chặt linh phù trấn quỷ mà Cao Hoa tặng cho hắn trong lòng bàn tay, khi bị dụ hoặc thì lòng bàn tay bỗng nhiên nóng lên cho nên hắn vẫn luôn bảo trì được sự bình tĩnh.
Khi tới gần xác nữ váy đỏ hắn mới phát hiện trên ngực cô ta lộ ra một cái lỗ thật to, xung quanh miệng lỗ còn có vô số giòi bọ bò lổm ngổm, Bùi Hồi không kịp suy nghĩ thêm gì, trực tiếp ném linh phù vào ngực của xác nữ váy đỏ rồi nhanh tay lẹ mắt nhảy ra khỏi quan tài chạy đi.
Khi vừa chạm đến cửa, không biết từ chỗ nào bỗng nhiên thổi tới một cơn âm phong dữ dội khiến tất cả cửa sổ đồng loạt đóng chặt lại, dùng sức thế nào cũng không thể mở ra được.
Sau lưng hắn lúc này là hồng y nữ thi đang quằn quại bò ra khỏi quan tài, tay chân dài thòng lòng, lúc đứng dậy cao đến tận hai mét.
Mặt mũi cô ta hung tợn, nhìn Bùi Hồi bằng ánh mắt đầy căm tức, chỗ ngực trái rỗng tuếch giòi bọ lúc nhúc.
Cô ta từ từ bước đến gần Bùi Hồi.
Cơn gió âm vừa rồi đã thổi tắt toàn bộ ánh nến trong phòng, trong phòng chỉ sót lại vài quang mang mỏng manh màu xanh đậm.
Bùi Hồi che mũi miệng lại cố gắng di động rời xa hồng y nữ thi, không cẩn thận lại va phải vật thể không rõ nào đó nên ngã ngồi xuống mặt đất.
Hắn cúi đầu, hoảng sợ nhìn thấy đầy thi thể bị moi tim nằm chết trên mặt đất.
Có vài thi thể đã bị bạch cốt hóa, có vài cái lại đang phân hủy lúc nhúc giòi bọ, có vài cái đã rã ra chỉ còn mùi hôi thối, trong lòng hắn không khỏi thán phục bản thân còn có tâm tình nhìn đến toàn cảnh kinh khủng như thế.
Đám người chết này không ai ngoại lệ đều bị nữ quỷ mặc váy đỏ này moi tim mà chết, nếu trong tay hắn không có tấm linh phù, chỉ sợ giờ phút này trái tim hắn cũng đã bị móc ra rồi.
Hồng y nữ thi khịt khịt cái mũi, tựa hồ ngửi thấy khí vị của người sống, bỗng nhiên xốc lên cờ trắng to tổ bố, thăm dò vị trí ẩn nấp của Bùi Hồi trong bóng tối.
Chỉ thấy thi thể khô rạc nằm rải rác đầy đất mà không nhìn thấy bóng dáng Bùi Hồi đâu cả.
Cô ta nghi hoặc một lúc lâu, tiếp tục đi theo một phương hướng mà kiếm tìm.
Chui xuống trốn phía dưới quan tài, Bùi Hồi mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi rất nhỏ, không thấy nữ quỷ đâu, mới cố gắng dùng đến cả tay chân ra sức muốn bò ra, ráng bò trườn về phía cánh cửa.
Thời điểm sắp tới gần cửa, hắn không yên tâm quay đầu lại phía sau nhìn thử, không thấy thân ảnh của hồng y nữ thi đâu cả.
Vì thế mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại, vừa quay sang đã đụng phải một mảng màu đỏ.
Bùi Hồi lúc này cứng đờ cả người, ngẩng đầu lên nhìn, đụng phải ánh mắt của hồng y nữ thi cũng đang nhìn xuống, trên mặt còn lộ ra một nụ cười dữ tợn ghê hồn.
Bùi Hồi phát ra tiếng thét chói tai, ném linh phù trong tay ra rồi lướt qua hồng y nữ thi chạy ra bên ngoài.
Xác nữ váy đỏ tránh được linh phù, bàn tay dài vươn ra bóp chặt lấy cổ Bùi Hồi, kéo hắn trở ngược lại vào trong quan tài.
Ngay lúc Bùi Hồi tuyệt vọng hết sức, một bàn tay nhẹ nhàng như tản ra bạch quang oánh nhuận đẩy cả quan tài lên trên vài cái, tùy ý xốc lên, nắp quan tài nhanh chóng bay vèo ra ngoài.
Một đôi tay hữu lực vói vào ôm lấy thân thể Bùi Hồi, cướp lấy hắn từ trong tay nữ thi mặc váy đỏ ôm ra khỏi quan tài.
Hồng y nữ thi phẫn nộ rít gào, ngay sau đó đã bị một làn sương trắng vọt tới cắn nuốt, hóa thành âm khí trong sự hoảng sợ.
Tạ Tích dịu dàng vỗ vỗ bả vai Bùi Hồi, “Ta tới rồi, không cần phải sợ.
Không có việc gì đâu, đừng sợ.” Tay trái luồn xuống dưới đầu gối Bùi Hồi bế thốc hắn lên như đang ôm một đứa nhỏ, tay trái khẽ vuốt vuốt tấm lưng Bùi Hồi, Tạ Tích biểu cảm dịu dàng, tròng mắt lại là đôi mắt ác quỷ đen nhánh không có một tia sáng.
Bùi Hồi nắm chặt lấy vạt áo Tạ Tích, mặt vùi vào trong cổ Tạ Tích, nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được khóc thành tiếng, tiếng khóc nức nở đặc biệt ấm ức mang theo nỗi niềm oán trách không ngừng: “Tại sao bây giờ ngài mới đến? Tôi sắp bị hù chết rồi ——”
Tạ Tích ôm lấy Bùi Hồi xoay người đi về phía đại môn, người giấy Kim Đồng Ngọc Nữ được bày hai bên đường hoảng sợ thét đến chói tai chạy trối chết, đống tiền giấy dưới chân không lửa tự bốc cháy.
Sương mù màu trắng phía sau lưng y bao phủ cả cổ trạch đồng thời cắn nuốt tất cả, âm khí bên ngoài cổ trạch cũng bị âm khí Tạ Tích mang đến cắn nuốt sạch sẽ.
Đối với chuyện này, Bùi Hồi cũng không thấy cảm kích chút nào, hắn đã bị dọa sợ đến mức rớt nước mắt, chỉ mải lo oán trách Tạ Tích tới trễ.
Tạ Tích dịu dàng nhẹ nhàng dỗ dành, nửa câu cũng không đề cập tới việc mình đến muộn.
“Cục Đường nhỏ đừng sợ, vi phu vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em, sẽ không để em xảy ra chuyện gì nữa…… Là vi phu không tốt, vi phu đã tới chậm, nương tử đừng tức giận nữa.”
Y nở nụ cười, quét mắt nhìn đám người giấy ở ngoại viện cháy thành tro tàn, bước qua như chẳng có chuyện gì.
Nếu bây giờ Bùi Hồi ngẩng đầu lên sẽ phát hiện đống tro tàn bay kín phủ lấp đầy trời, chỉ khi đã đốt cháy một khoảng thời gian dài mới có thể xuất hiện được nhiều tro tàn như vậy.
Đồng nghĩa với việc Tạ Tích đã đến cổ trạch này từ lâu, chỉ là không hiện thân mà thôi.
Y vẫn luôn ở bên cạnh Bùi Hồi, chưa bao giờ rời đi dù chỉ một bước, chỉ cần Bùi Hồi gọi tên y, y sẽ lập tức xuất hiện.
Bị dọa sợ Bùi Hồi trở nên ngoan ngoãn hẳn ra, ngoan ngoãn chui rúc vào trong ngực y không dám rời đi nửa bước.
Tạ Tích thở dài, nếu ngày thường bé đáng yêu cũng dính người như thế này thì tốt biết bao.
Y cũng không hề lừa dối Bùi Hồi, y luôn cường điệu y vĩnh viễn bên cạnh Bùi Hồi, chỉ cần Bùi Hồi kêu một tiếng y sẽ lập tức xuất hiện.
Chỉ là Bùi Hồi không có kêu, cho nên dù biết rõ em ấy sẽ gặp phải đủ loại tao ngộ khủng bố thì y vẫn không xuất hiện… như vậy cũng không tính là lừa dối nhỉ.
Có được bề ngoài ôn nhuận như ngọc, ác quỷ vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ Bùi Hồi, ở góc độ Bùi Hồi không nhìn tới, ham muốn sắc dục, sự giảo hoạt và sự ác liệt trong mắt ác quỷ dày đặc như mực.
Ác quỷ bước một bước ra khỏi đại môn cổ trạch, giây tiếp theo đã xuất hiện ở chung cư của Bùi Hồi.
Mà cổ trạch vốn nguyên vẹn sừng sững lấy tư thế bị bẻ gãy ầm ầm sụp đổ sau đó lại hóa thành tro tàn, rồi bị sương mù trắng cắn nuốt không còn một mảnh.
Trong một góc nào đó ở nhà tổ Bùi gia giữa thành thị phồn hoa, Bùi Thần Lam bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, duỗi tay lấy ra từ trong miệng tấm huyết phù đè dưới đầu lưỡi.
Trên gương mặt thanh lãnh tràn đầy nghi hoặc tự nói thầm: “Chẳng lẽ là Quỷ Vương?”
Ở chung cư, đèn cảm ứng âm thanh được lắp đặt tự động sáng lên.
Tạ Tích đặt Bùi Hồi lên trên giường, người nào đó bị chấn kinh quá độ một khắc cũng không muốn rời khỏi Tạ Tích.
Tạ Tích rất vừa lòng, vốn dĩ cũng không định buông tha cho Bùi Hồi.
Dán lên người hắn, Bùi Hồi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, đương nhiên là phải nhân cơ hội này làm một đêm mây mưa mới được.
Bùi Hồi ôm cánh tay Tạ Tích, chui vào trong ngực y mềm mại lên án oán giận ác quỷ cứ bỏ đi đâu không đúng lúc xuất hiện bảo vệ hắn, vốn không phát giác được ý đồ của Tạ Tích.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại mới phát hiện toàn thân mình đã bị lột sạch như quả trứng gà chỉ chừa lại một lớp da thì đã muộn, hắn trơ mắt nhìn ác quỷ trong lúc hắn đang chất vấn vẫn dịu dàng kiên định thay hắn cởi nốt chiếc quần cuối cùng.
“Muộn rồi ngủ thôi, đêm xuân khổ đoản.
Nương tử, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.” Tạ Tích nằm lên trên người Bùi Hồi, cuốn lấy môi lưỡi hắn, hôn Bùi Hồi đến đầu óc choáng váng, đồng thời trực tiếp tiến vào thân thể hắn va chạm.
Bùi Hồi như con thuyền nhỏ quay cuồng trên biển, suy nghĩ đã bị tan rã vô pháp ngưng tụ trong thế tiến công như mưa rền gió dữ này.
Hắn bất lực ôm lấy hai vai Tạ Tích, hic hic nức nở, tùy ý để Tạ Tích dẫn dắt hắn tìm kiếm sự sung sướng vô pháp khống chế.
Cảnh xuân kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc, Bùi Hồi đập mặt vào gối nhắm hờ hai mắt, tóc bết mồ hôi, từng lọn ướt dầm dề dính lên trên trán, hắn mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng bất động.
Tạ Tích nằm đằng sau hắn, cứ nhẹ nhàng gặm cắn liếm láp sau lưng hắn, thường được lưu lại dấu cắn trên bả vai.
Bùi Hồi đã biết y là tên cuồng vai từ lâu, chỉ muốn gặm cắn vai hắn thành một đống dấu vết rậm rạp mới cam tâm, lập tức liền nói: “Đừng lưu lại dấu vết ở cổ, quần áo không che được đâu.”
Tạ Tích đồng ý, nhưng cũng chỉ ‘ừ’ để đấy mà thôi.
Bùi Hồi gặp phải nữ thi mặc váy đỏ, không khỏi thắc mắc hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao tôi vừa mở cửa toilette đã lập tức đi vào tòa cổ trạch đó rồi? Điều này có liên quan gì đến đống tiền giấy vàng đầy trời mà tôi đụng phải khi đội ngũ đưa tang đi qua đường hồi trước không?”
“Đó là quan phòng.” Khi Tạ Tích được thỏa mãn thì trong giọng nói bèn mang theo sự thả lỏng không chút để ý, cũng đánh tan một lớp ngụy trang bình thường không bao giờ cởi bỏ.
“Lấy xương người làm quan tài, thời điểm táng âm lệ quỷ uổng mạng, làm thành quan phòng.”(6)
(6) Câu này tôi không làm thoát ý được, nguyên văn là thế này: “以人骨为棺,葬着阴时枉死的厉鬼,是为棺屋”
Hết chương 13
Lăng: Cụm từ ‘hồng y nữ thi’ = ‘nữ thi mặc váy đỏ’ = ‘xác nữ váy đỏ’, tôi để cả 3 cụm từ này trong truyện để tránh lặp từ thôi..