Hai ông cụ bà cụ Cao gia, mấy người cậu mợ và chú dì, và cả đám anh chị em họ cùng thế hệ với Bùi Hồi nữa, mười mấy người động tác nhất trí.
Xoa tay hầm hè, trận địa sẵn sàng đón quân địch, không biết còn tưởng rằng sắp diễn cảnh gia tộc hỗn chiến.
Cậu cả Cao: “Để tôi dẫn đầu.” Hồi còn trẻ chú từng vào quân đội, tác phong sinh hoạt từ trước đến giờ luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, chỉ cần không cười là dọa khóc được đám cháu trong nhà.
Người Cao gia không ý kiến ý cò gì, từng người nhận nhiệm vụ làm.
Tỷ như các ông anh họ cùng thế hệ với Bùi Hồi quyết định chuốc rượu trong bữa cơm, bốn năm người thay phiên, thể nào cũng chuốc cho gã đàn ông thối đó uống say quắc cần câu, những người còn lại đang mải suy tính xem mình có thể làm được những gì.
Cũng khổ cho người Cao gia, bọn họ vốn đang vui vẻ chờ Bùi Hồi dẫn về một cô bạn gái xinh đẹp như hoa.
Mất cả ngày chọn trang phục lộng lẫy, còn phải luyện tập tươi cười hòa ái tránh dọa sợ con gái nhà người ta, quỷ mới biết hắn lại dẫn về một gã đàn ông cao to đen hôi!
Cháu gái nhỏ nhất trong nhà chạy về: “Anh họ với bạn trai ảnh về rồi.”
Cả nhà lập tức tìm vị trí ngồi xuống, chuẩn bị tư thế, gắt gao trừng mắt nhìn bình phong pha lê ngăn cách phòng khách với cửa ra vào.
Lúc Bùi Hồi vào nhà còn bị hoảng sợ: “Đều, đều ở nhà sao.”
Người Cao gia không thèm nhìn hắn, đều ngóng trông người đàn ông đi sau hắn.
Khi Tạ Tích chui ra từ phía sau Bùi Hồi, chính thức gặp mặt người Cao gia.
Mọi người vốn định ra oai phủ đầu vừa thấy y, tất cả đều sửng sốt, không hiểu sao không tức giận được.
Trên mặt lão thái thái hiện lên vẻ kinh ngạc, nhỏ đến khó phát hiện.
Cao lão gia tử nhìn thấy gương mặt của Tạ Tích, mặt đen như đít nồi.
Bùi Hồi thấy cảnh này đã hiểu, đây là muốn bát phương hội thẩm mà, vội vàng kéo Tạ Tích đến bên người, nghiễm nhiên lộ tư thái che chở: “Ông ngoại, bà ngoại, cậu cả mợ cả…… Anh ấy tên Tạ Tích, là ——” vốn định giới thiệu là bạn bè, nhưng lập tức sửa lời nói: “Bạn trai con.”
Cao lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu rồi không nói gì nữa, thái độ lãnh đạm đến mức khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Chốc lát sau, không thấy ai mở miệng nói chuyện.
Lão gia tử ho khan một tiếng thật mạnh: “Thằng cả à ——”
Cậu cả Cao khẩn trương an ủi: “Ba, chuyện gì ạ?” Lão gia tử hung hăng liếc mắt trừng chú một cái, cậu cả Cao hoàn hồn, tư thái đàng hoàng biểu cảm nghiêm túc: “Vào cửa là khách, mời ngồi.”
Lần ra oai phủ đầu đầu tiên, nói rõ không đồng ý quan hệ giữa Tạ Tích và Bùi Hồi, chỉ coi y là khách.
Mười mấy người ngồi chếch phía sau cậu cả Cao, tất cả đều mang vẻ mặt vô tình rất ngạo mạn nhìn Tạ Tích.
Người bình thường nhìn thấy cảnh này phỏng chừng chân đã mềm nhũn cả ra, dù chân không nhũn cũng biết mình không được hoan nghênh, đang bị bài xích.
Nếu năng lực thừa nhận của tâm lý yếu đuối, chỉ sợ tự biết thân biết phận rút lui.
Đáng tiếc người đứng đây lại là lão quỷ ngàn năm, chiến trường nguy cấp gặp phải mười vạn đại quân còn từng gặp qua, huống chi y có chuẩn bị mà đến.
Tạ Tích cười cười, lễ nghi khí độ không sai sót nào, thản nhiên thong dong ngồi xuống.
Phòng khách thực an tĩnh, chỉ có thanh âm va chạm của chén trà và ấm trà, và tiếng nước sôi ục ục, mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm Tạ Tích, trong đầu tìm phương pháp thử thách nhân phẩm của y.
Nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Bùi Hồi đành bắt chuyện: “Tạ Tích mang theo chút quà cáp biếu cả nhà, có ai muốn nhìn qua không?”
Lão gia tử tức giận: “Có chạy mất được đâu.” Khuỷu tay đã chìa ra ngoài rồi kia, rụt rè chút đi.
Bùi Hồi mặt vô biểu tình: Mọi người bắt nạt người đàn ông của con, còn không biết xấu hổ kêu con rụt rè á?
Lão gia tử bĩu môi, quay mặt nghiêng đầu không thèm nhìn Bùi Hồi nữa.
Ông hờn dỗi đồng thời không tự tin giằng co lắm, mười mấy người bắt nạt Tạ Tích một thân một mình cũng hơi quá đáng.
Huống hồ người ta trước sau ôn ôn hòa hòa không tức giận, thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, rất kéo độ hảo cảm.
Các trưởng bối Cao gia cũng không còn kiên trì nữa, nhưng đám tiểu bối Cao gia toàn một đám vứt lương tâm cho chó ăn rồi, không ra oai phủ đầu với Tạ Tích tuyệt không từ bỏ.
Anh họ cả [1] của Bùi Hồi nói: “Vậy mau mở ra xem lễ vật là gì, cái thứ quà biếu ấy mà, không quan trọng đắt hay rẻ, mà phải có thành ý.
Trong xã giao học có câu này ‘từ quà cáp mà thấy được nhân phẩm’, anh cảm thấy rất có đạo lý, nhưng chủ yếu vẫn phải nhìn ở thành ý.
Có quan trọng hay không còn phải xem tâm ý.” Vừa chém một tràng vừa đưa mắt ra hiệu đám anh chị em trong nhà, Bùi Hồi nghe đến trợn trắng mắt, rất muốn đánh anh một trận.
[1] Nguyên văn: Đại biểu huynh – người sinh ra đầu tiên bên họ ngoại.
Tạ Tích cười cười, nhéo nhéo tay Bùi Hồi.
Đứng dậy nói một câu với lão thái thái: “Nghe nói ngài có nghiên cứu sâu về trù nghệ, cháu có sưu tầm một quyển thực đơn, trong đó còn có hơn mười món ăn kết hợp giữa thực phẩm và thuốc.
Đều được chọn lọc từ các loại sách cổ ra, chỉ có thể xem như mượn hoa hiến phật biếu ngài.” Nói xong liền lấy ra hai món trong đống quà cáp, trong đó có một món là đôi vòng tay ngọc lục bảo.
Người Cao gia ngầm hít một hơi thật sâu, động tác nhất trí nhìn về phía lão thái thái, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thán: Giang sơn nguy rồi.
Cả đời lão thái thái nhiệt tình yêu thương trù nghệ, lúc còn trẻ khi vẫn còn là học đồ đã có không ít đại nhân vật ngàn dặm xa xôi đến mời bà về làm một bữa cơm danh trù.
Giờ già rồi tuy không xuống bếp nữa nhưng vẫn không muốn buông tha trù nghệ mà bà dành cả đời yêu mến.
Một chiêu của Tạ Tích hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa, lão thái thái vốn không có khả năng từ chối.
Quan trọng là bà là bà chủ gia đình, địa vị tối cao, lão thái thái chính là thành trì kiên cố, một khi bị phá, non sông tổ quốc cũng lâm nguy.
Cao lão thái thái không chối từ mà nhận lấy, khinh thanh tế ngữ nói: “Chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn cậu.” Bà đây là chấp nhận thân phận của Tạ Tích rồi, đổi lại là người khác, khẳng định phải ra oai phủ đầu.
Chỉ là không ngờ, kẻ gặm cải trắng nhà mình lại là ân nhân của bà.
Nghe vậy, Bùi Hồi kinh ngạc: “Bà ngoại, hai người quen nhau sao?”
“Khoảng thời gian trước ông ngoại con bị cảm mạo ho khan, thuốc Trung thuốc Tây chẳng có tác dụng gì, để lâu càng ngày càng nghiêm trọng.
Đúng lúc gặp được Tạ Tích ở chợ bán thức ăn, nó mách cho bà một món tiềm thuốc bắc, bà về mấu thử cho ông ngoại con ăn, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Trên thực tế bà cũng không kể hết cho mọi người nghe, lúc ấy lão thái thái bị trượt chân ở chợ bán thức ăn, được Tạ Tích kịp thời đỡ được.
Bằng không bộ xương già của bà một khi ngã xuống có khi mất nửa cái mạng.
Song bà cũng không đề cập trước mặt cả nhà, một là không để họ phải lo lắng, hai là phải biết rằng không thể không ra oai phủ đầu được.
Ân cứu mạng là một chuyện, tới cửa cầu hôn phải vượt năm ải, chém sáu tướng lại là chuyện khác.
Lão thái thái cười ha hả, hiền lành hòa ái, ngồi ngay ngắn một bên tỏ vẻ mình không nhúng tay chỉ xem diễn.
Người Cao gia không dám đắc tội với lão thái thái bà chủ gia đình, chỉ có thể tuyệt vọng với pháo đài bị công phá, cũng may thái độ của bà là trung lập, vẫn cứu vãn được.
Bên anh họ cả ngược lại khuyến khích lão gia tử, đừng nhìn Cao gia lão gia tử cả ngày chỉ biết cắm đầu vào chơi cờ như ông bụt ông tiên trong truyện cổ tích, thật ra tính tình nóng nảy cứng đầu.
Bùi Hồi lo lắng Tạ Tích chọc ông ngoại không vui vẻ, đang muốn tiến lên chắn trước mặt y nói hai câu.
Tạ Tích đã đứng trước mặt hắn, xách theo hộp quà nói: “Một chút tâm ý nhỏ, hy vọng ngài thích.”
Lão gia tử xụ mặt xuống, hừ lạnh một tiếng trực tiếp biểu đạt bất mãn.
Sự bất mãn này đến quá đột ngột, người Cao gia tức khắc hai mặt nhìn nhau, bọn họ định ra oai phủ đầu với Tạ Tích, chứ không muốn làm y khó xử.
Rốt cuộc Tạ Tích vẫn do Bùi Hồi dẫn về, làm thế nào cũng phải cho Bùi Hồi mặt mũi.
Nhưng mà lão gia tử chân chính không vui vẻ ở chỗ ông và Tạ Tích đã quen nhau lâu như vậy, lại còn là bạn cờ.
Ban ngày còn khen Tạ Tích là một người đàn ông tốt yêu vợ thương con không dứt miệng, lại còn khoe khoang cháu ngoại mình muốn dẫn bạn gái về thăm nhà, tối đến đã biết ‘cô vợ’ kia hóa ra là cháu ngoại bảo bối, ‘bạn gái’ của cháu ngoại chờ mong đã lâu lại là bạn cờ của mình!
Lão gia tử tâm tình phức tạp, hảo cảm dành cho Tạ Tích tụt về âm vô cực, không khỏi suy đoán mục đích của y.
Ông ý vị thâm trường: “Người trẻ tuổi, tâm tư đừng quá nặng.”
Bùi Hồi nhíu mày, ở trong mắt hắn, Tạ Tích trời quang trăng sáng, đánh giá ‘nặng tâm tư’ này hơi quá đáng rồi.
Chẳng qua là quà biếu gãi đúng chỗ ngứa mà thôi, đổi góc nhìn khác, cũng vì người mình yêu nên mới tốn tâm tư lấy lòng người nhà.
Tạ Tích nhẹ giọng nói với Bùi Hồi: “Không có việc gì.” Sau đó mở quà tặng ra, bên trong là bàn cờ gỗ phỉ* sang quý hiếm thấy, hai hộp đựng quân cờ bằng ngọc thạch đen trắng.
“Trước kia từng nghe ngài nhắc đến quân cờ ngọc thạch, may quá cháu cũng có một bộ.
Nay xin tặng ngài, hy vọng đừng ghét bỏ.”
*https://.facebook.com/hatgiongcayla/posts/2152834084951404/
Cao lão gia tử làm mặt lạnh đến gian nan, một bộ quân cờ ngọc thạch này giá trị trăm vạn, với ông mà nói không quá quý giá nhưng rất hợp tâm ý ông.
Một món quà hơn trăm vạn có thể tùy tiện mang đi biếu, tham vọng, chỉ sợ là tham mỗi mình Bùi Hồi mà thôi.
Còn nữa quân cờ ngọc thạch này ông chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ rằng Tạ Tích lại ghi tạc trong lòng.
Tạ Tích thấy lão gia tử bất động thật lâu, vì thế thu hồi hộp quà: “Xem ra là không hợp tâm ý, là lỗi của cháu.” Y mỉm cười, khí độ thong dong: “Cũng may cháu còn mấy bộ trân quý, phỉ thúy, ngọc Hòa Điền, cổ mộc ngàn năm, nếu ngài không thích bộ này, hôm nào cháu lại mang bộ khác sang.”
Lão gia tử cũng không làm mặt lạnh nữa, vội vàng nói: “Nào có đạo lý để khách mang quà về? Gia phong của Cao gia chúng tôi từ trước đến nay luôn nghiêm cẩn, thằng cả đâu, thất thần cái gì đấy? Cách ứng xử tao dạy mày đút cho chó ăn hết rồi à?”
Cậu cả cao thấy ấm ức lắm, Cao gia có gia phong từ bao giờ vậy? Trước kia không phải luôn làm trò vả mặt khách khứa ném quà biếu đi à? Cậu cả Cao ấm ức đá thằng con cả cả mình, thuận miệng mắng một tràng.
Anh họ cả đần mặt, đi đến trước mặt Tạ Tích tiếp nhận hộp quà trong tay y, nhìn gương mặt tươi cười ôn hòa của Tạ Tích, đột nhiên rùng mình một cái, cảnh giác chạy nhanh về chỗ ngồi.
Em gái họ của Bùi Hồi nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh làm sao đấy?”
Anh họ cả nhún bả vai: “Nhìn dáng vẻ không phải là nhân vật đơn giản.
Có tin là anh mày không đấu lại ổng không?”
Em gái họ: “Xuy, loại người này em thấy nhiều rồi, đợi lát nữa chọc thủng gương mặt thật của gã cho anh xem.”
Kế tiếp, Tạ Tích đưa cho cậu cả Cao một món đồ cổ hiếm có, mợ cả Cao một bí phương dưỡng nhan, người nào cũng nhận được lễ gặp mặt, mỗi một món quà đều chọc vào tâm khảm của bọn họ.
Miếng ăn là miếng nhục, của cho là của nợ, bấy giờ Tạ Tích đã trở thành rể hiền trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nho nhã lễ độ trong mắt bọn họ.
Anh họ cả là người kiên trì duy nhất trong đám anh em đông đảo không lâm trận phản chiến: “Anh mày nói rồi mà, không ai đấu lại được Tạ Tích đâu.
Xem mấy đứa có chút xíu quà đã bị thua mua, còn nhớ phải ra oai phủ đầu không?”
Em gái họ: “A.” Ngữ khí phối hợp biểu tình, thập phần khinh bỉ: “Tạ Tích tốt như vậy, anh còn không biết xấu hổ muốn ra oai phủ đầu sao?”
Anh họ cả: “……” Tim tui đau quá bro.
Nguyên bản muốn hưng sư vấn tội ra oai phủ đầu, kết quả đều bị Tạ Tích thu phục.
Chờ bọn họ hoảng hốt phản ứng lại, phát hiện đã cùng Tạ Tích ngồi chung một mâm cơm nói cười vui vẻ.
Càng đáng sợ hơn là khi đối diện với gương mặt tươi cười ôn nhuận của Tạ Tích, bọn họ thế mà lại muốn tự mình đóng gói củ cả trắng Bùi Hồi đưa cho y!
Bùi Hồi nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Tích đang cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, đánh giá một lát, bỗng nhiên cười khẽ.
Thôi, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
Thời điểm Tạ Tích ứng phó với mọi người cũng không quên chú ý Bùi Hồi, thấy hắn nghiêng đầu bèn nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bùi Hồi lắc đầu: “Không có việc gì.” Nâng bát chuyên chú ăn cơm chiều.
Xong bữa cơm chiều, cậu cả Cao và mợ cả Cao mang thằng con út về nhà, người còn lại đều xum vầy trong phòng khách, có vài người rủ nhau mở bàn mạt chược.
Tạ Tích và hai ông lớn Cao gia vây quanh bàn trà trò chuyện về đề tài Bùi Hồi không thích, hắn chán mốc meo, cùng lúc đó em trai họ mời hắn qua chơi một ván.
Hắn mừng rỡ chạy đi, vén tay áo lên báo cho Tạ Tích một câu rồi chạy sang, khác không nói, trong nhà không ai thắng mạt chược hắn được.
Một đường chém giết thắng không ít ván, mãi đến khi Cao lão thái thái vào trận.
Vì muốn chọc lão thái thái vui vẻ, Bùi Hồi thả không ít bài để lão thái thái thắng.
Những người khác cũng phối hợp với hắn, chơi mấy ván liền, rất vui vẻ.
Không khí người một nhà quây quần ấm áp, hoà thuận vui vẻ.
Khó trách từ khi Bùi Hồi đặt chân vào Cao gia, nụ cười trên mặt chưa bao giờ khép lại.
Mặt mày giãn ra, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Tạ Tích thu hồi ánh mắt, cười khẽ tiếp đề tài của cậu hai Cao.
Chỉ cần Bùi Hồi vui vẻ hạnh phúc, y cũng không để ý địa vị của người Cao gia ở trong lòng hắn.
Bởi vì y rõ ràng, trong lòng Bùi Hồi người Cao gia mặc dù quan trọng, nhưng vĩnh viễn chỉ là người nhà.
Mà y mới là người yêu cả đời làm bạn bên cạnh Bùi Hồi, đồng sinh đồng tử cộng hoan hảo.
Y là ác quỷ, nhưng cũng là trượng phu của Bùi Hồi.
Buổi tối, lão thái thái chuẩn bị một gian phòng khách cho Tạ Tích, lão gia tử nhìn theo Tạ Tích va Bùi Hồi từng người về phòng của mình.
Trên mặt tươi cười hiền lành hòa ái, dưới chân lại như cắm rễ trên mặt đất, trừ phi nhìn thấy hai người từng đứa trở về phòng của mình mới bằng lòng rời đi.
Bùi Hồi sờ sờ cái mũi, Tạ Tích nhún vai tỏ vẻ mình cũng không có biện pháp.
Bùi Hồi vào phòng của mình, đánh răng rửa mặt xong liền mặc áo ngủ, tóc ủ trong khăn lông ra ngoài.
Nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên có hơi tưởng niệm thân ảnh của Tạ Tích.
Hắn đứng dậy lặng lẽ mở cửa, vừa mới ló đầu ra đã nhìn thấy gương mặt tươi cười hiền lành của cậu hai Cao: “Hồi Hồi, muộn lắm rồi còn chưa ngủ à con?”
Bùi Hồi khiếp sợ, giữa hành lang tối om đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, dù là ai cũng bị giật mình.
“Cậu hai, sao cậu đột nhiên xuất hiện vậy?”
Cậu hai Cao cười: “Ra hóng gió một lát, con thì sao?”
Bùi Hồi đột nhiên ngầm hiểu, ho nhẹ hai tiếng: “Con nghe thấy tiếng động nên ra xem thử.”
Ánh mắt của cậu hai Cao càng hiền lành: “Hẳn là tiếng bước chân của cậu.”
“À.” Bùi Hồi gật gật đầu, “Vậy con về ngủ đây, cậu ngủ ngon.”
“Ừ.” Cậu hai Cao nhìn Bùi Hồi đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía căn phòng đối diện nơi Tạ Tích ở, cửa phòng khóa chặt, không có ý định mở ra.
Chú vừa lòng gật đầu, đêm nay còn phải rình nhiều lần, đi nhiều một chút, tuần tra vài lần.
Người trẻ tuổi ấy mà, hỏa khí lớn ai cũng hiểu, song vẫn phải khắc chế một chút.
Bùi Hồi lưng dựa cửa phòng, kéo khăn lau tóc xuống, che lên trên mặt, lung tung chà lau, đột nhiên nghe thấy tiếng cạch cực nhỏ.
Hắn dừng động tác lại cẩn thận lắng nghe, phát hiện truyền đến từ ô cửa sổ.
‘cạch cạch’.
Bùi Hồi vứt khăn mặt chạy đến kéo tấm rèm bên cửa sổ, bên ngoài đúng là Tạ Tích!
Tạ Tích gõ cửa sổ hai cái, sau đó cười nhìn Bùi Hồi, ý bảo hắn mở cửa sổ ra.
Bùi Hồi nhanh tay mở cửa sổ oán giận nói: “Ngài làm gì đấy? Có biết đây là tầng mấy không? Tầng 16 đấy! Ngài không sợ ngã chết à? Mau vào đi.”
Hắn kéo tay Tạ Tích, thăm dò nhìn ra bên ngoài, thiếu chút nữa choáng cả đầu.
Từ tầng 16 rơi xuống có thể khiến người ta tan xương nát thịt, càng nghĩ càng hãi, Bùi Hồi run sợ với hành vi trèo cửa sổ của Tạ Tích.
“Cứ coi như là ác quỷ, hẳn cũng không biết bay.
Lỡ ngã xuống em cũng không tin ngài còn có thể tiêu sái làm ác quỷ được nữa! Thật là làm bậy ưm ——”
Tạ Tích nhảy lên cửa sổ, tay nắm tay Bùi Hồi kéo vào lòng hôn lên đôi môi đang líu lo của hắn.
Bùi Hồi bị Tạ Tích nắm cổ tay, muốn vùng ra lại bị Tạ Tích chế trụ, mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao giao triền.
Sau một lúc lâu, Bùi Hồi mặt đỏ hồng ngồi bên mép giường.
Tạ Tích đứng đằng sau cầm khăn bông lau tóc giúp hắn, nhìn vành tai đỏ chót của Bùi Hồi, không khỏi đùa giỡn hỏi: “Nhớ ta đến nỗi không ngủ không được?”
Bùi Hồi lắc đầu, chần chờ một chút lại gật đầu.
Hắn giải thích nói: “Chỉ nhớ một xíu thôi, có lẽ do không quen.
Nhưng vẫn nhớ.”
Hắn rất thẳng thắn thành khẩn, thẳng thắn thành khẩn đến mức đáng yêu.
Tạ Tích hít sâu một hơi, hận không thể bắt nạt Bùi Hồi đến khóc hu hu khàn cả giọng.
Y ban nãy nghe thấy động tĩnh ở vách phòng, nhưng không nghĩ rằng Bùi Hồi nhớ mình đến không ngủ được, câu hỏi ban nãy cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thế nhưng Bùi Hồi thừa nhận.
Tạ Tích vạch cổ áo ngủ của Bùi Hồi ra, tìm dấu răng cũ rồi cắn, sau đó vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.
Không thích hợp chiếm hữu Bùi Hồi ở Cao gia.
Chỉ đành làm thế này mới có thể giảm bớt dục vọng vô hình vô biên trong lòng.
“Đừng trêu chọc ta, nương tử.”
Bùi Hồi cảm thấy bất mãn: “Vậy em không bao giờ nói thật nữa.”
Tạ Tích không tiếng động thở dài, nhìn tiểu tân nương tử vô tri vô giác.
Thôi, cứ như bây giờ cũng rất đáng yêu.
Về sau từ từ dạy, rồi sẽ hiểu.
“Được, đừng tức giận.
Lau khô tóc rồi ngủ.”
Bùi Hồi nghĩ đến Bùi Thần Lam, vì thế hỏi: “Ngài đã nói ả muốn trao đổi…… Trao đổi thứ gì? Bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, chẳng lẽ phải đợi mấy ngày nữa? Đúng rồi, ngài có nói muốn làm thế thân phù thì phải tìm một thế thân.
Thế thân là ai?”
“Hỏi nhiều như vậy, muốn ta trả lời câu nào trước?” Tạ Tích thong dong trả lời, chuyên chú lau tóc cho Bùi Hồi tựa như chuyện này còn quan trọng hơn mọi thứ trên đời: “Hay là em nuôi tóc dài đi?”
Bùi Hồi từ chối: “Không đâu, phiền lắm.
Ngài từ từ trả lời từng câu một.”
Tạ Tích cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng lý giải các chàng trai hiện đại không còn tập tục nuôi tóc dài nữa.
Tuy tiếc nuối, song cũng không bắt buộc.
Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, ác quỷ rất vui lòng chiều tiểu tân nương tử của nó.
“Ta cũng không rõ ràng điều kiện của Bùi Thần Lam cho lắm, dù sao vi phu cũng không đáp ứng.
Còn kẻ thế thân…… Em còn nhớ hàng xóm ở đối diện không?”
Bùi Hồi nhớ cửa phòng hàng xóm đối diện luôn đặt hộp cơm, nhưng đến giờ vẫn chưa gặp người thật bao giờ.
“Anh ta là thế thân? Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Nó là quỷ.”
Bùi Hồi kinh ngạc không thôi.
“Nó bị ngộ độc thức ăn mà chết.
Xác chết hư thối trong phòng lâu như vậy cũng không ai biết, ngay cả chuyện mình đã chết cũng không biết, hồn phách lưu lại nhân gian tiếp tục sinh hoạt.” Tạ Tích nghĩ nghĩ: “Đã chết tầm hơn hai tháng, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ bị thi biến.”
Cho nên y buông tha cho con quỷ ở đối diện, biến nó trở thành thế thân bảo hộ Bùi Hồi.
Thù lao là dẫn con quỷ đó nhập luân hồi, hồn phách của nó bị giam trong xác chết không thoát ra được, Tạ Tích giúp nó rời khỏi xác chết, lấy hồn thể di chuyển ở nhân gian, chờ đến canh giờ sẽ nhập luân hồi.
Bùi Hồi xoa xoa cánh tay, vẫn không dám tin tưởng: “Con quỷ đó đã ở bên em hơn hai tháng mà em không phát hiện ra!”
Quá kinh khủng.
“Tại sao nó không làm hại em?” Hai tháng trước hắn vẫn chưa quen biết Tạ Tích, không người bảo hộ, con quỷ đó vẫn không có ý định thương tổn hắn.
“Khi đó nó còn tưởng rằng mình vẫn còn tồn tại, có tư duy của con người.
Sau đó chậm rãi bị hung tính chiếm lĩnh, chờ một khoảng thời gian nữa sẽ biến thành cương thi ăn thịt người.”
“May quá may quá.” Bùi Hồi rất may mắn, lại hỏi: “Thẩm Hãn Ngọc bị quỷ cổ mê hoặc mất đi lý trí, Bùi Nhược Thanh có phải cũng bị Chương Xúc Hoa hạ quỷ cổ?”
Hắn đúng là không có cảm tình với Bùi Nhược Thanh, chỉ là nếu hành động của Bùi Nhược Thanh không xuất phát từ tự nguyện mà làm tổn thương hắn.
Làm một người con, hắn ít nhất sẽ bảo đảm tính mạng của Bùi Nhược Thanh.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
“Không phải, gã rất thanh tỉnh.
Hơn nữa, ta có thể nhìn thấy có một quỷ hồn đi theo sau gã, giương nanh múa vuốt cừu hận rất lớn.
Quỷ hồn đó đã bị Chương Xúc Hoa giải quyết.” Tạ Tích tạm dừng một lát, nói: “Ta đoán con quỷ hồn đó chính là tài xế Đổng Hưng đâm em, mà người mua sát thủ giết em lại là Bùi Thần Lam.
Còn Bùi Nhược Thanh, có lẽ gã thuần túy chỉ muốn diệt khẩu bảo vệ thị ta.”
Bùi Hồi mặt vô biểu tình: “Ồ.” May ghê không cần lãng phí cảm tình.
“Bùi Thần Nghiêu tới tìm em hỏi tung tích của Bùi Nhược Thanh cùng Chương Xúc Hoa, có phải bọn chúng tao ngộ bất trắc không?”
Khóe môi Tạ Tích cong lên: “Phải.” Hồi đó vì biết Chương Xúc Hoa là hậu nhân của Vu tộc biết tà thuật hoạt tử nhân nhục bạch cốt, y mới không đập khung xương của Bùi Thần Lam vỡ thành tro tàn.
Bọn chúng muốn mạng của Bùi Hồi, tất nhiên phải thu thập.
Nhưng Tạ Tích không nỡ để tay Bùi Hồi dính máu tanh, mà tự mình động thủ thì ngại dơ, cho nên cứ để bọn chúng giết hại lẫn nhau là tốt nhất.
Còn nữa, chết đi sống lại, thay đổi mệnh cách, nghịch thiên mà sống, chạm phải nghịch lân của Thiên Đạo.
Bây giờ không chỉ đơn giản là xuống địa ngục đâu.
“Một vấn đề cuối cùng.” Bùi Hồi quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Tích: “Em thấy ngài đã nhận thức ông ngoại bà ngoại và cậu mợ từ trước, còn biết được sở thích từng người, tặng họ những món quà hoàn toàn không thể chống cự.
Ngài nói xem, có phải bụng dạ khó lường không?”
Tạ Tích: “Rắp tâm là có, khó lường lại không.
Trùng hợp gặp vài lần, thấy tướng mạo và giới thiệu một chút cũng có thể đoán được, hỏi nhiều vài câu, biết sở thích của đối phương cũng không kỳ quái.”
Bùi Hồi tiếp thu lời giải thích này, hắn rất thích Tạ Tích dỗ người trong nhà vui vẻ, dù sao người yêu dẫn về nhà ở chung hài hòa với người thân cũng tốt hơn tị nạnh nhau nhiều.
Tạ Tích ném khăn bông lên trên ghế, nói: “Nên đi ngủ.”
Bùi Hồi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ đêm rồi, đúng là đã muộn.
Vì thế cởi dép lê xoay người lăn trên giường đồng thời đắp kín chăn, ngước mắt nhìn Tạ Tích ngồi ở mép giường, nghĩ nghĩ, lại chừa ra một góc chăn, tiếp tục nhìn y.
Tạ Tích hơi hơi híp mắt, hầu kết lăn lộn lên xuống, tắt đèn xoay người lên giường bọc Bùi Hồi thành cuộn nem kéo vào trong ngực, khẽ gọi: “Cục Đường nhỏ……”
Tại sao lại ngọt ngào như vậy chứ? Làm cho người ta muốn dừng cũng không được.
Hết chương 21
Lăng: Sắp hoàn rồi ^^.