Edit & Beta: SwaniSwania
Chương 29: Gả cho sư đệ (5).
Khoảng cách giữa bể tắm nước nóng và ngôi nhà gỗ xây ở chỗ cao không xa lắm, nhà gỗ dùng màn trúc ngăn trở bốn phía.
Nếu có gió lớn thì thả màn trúc xuống, nếu như muốn ngắm trăng thì kéo màn trúc lên.
Bên trong nhà nhỏ bằng gỗ rải ra vài tấm chiếu, còn có bốn cái bàn dài.
Tạ Tích dẫn Bùi Hồi đến bên trong nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi, còn tiện đường ôm hai cái đệm chăn rải lên trên chiếu: "Trời Xuân hàn se lạnh, ngươi mới từ bể nước nóng đi ra, coi chừng bị cảm lạnh."
"Người tập võ, không có mảnh mai như vậy." Nói là nói như vậy, mà khí lạnh tập kích da dẻ cũng không phải chuyện dễ chịu gì.
Bùi Hồi không từ chối ý tốt của Tạ Tích, liền nằm lên đệm, tùy ý kéo một cái đắp lên trên người.
Một tay di chuyển, khuỷu tay chống lên bàn: "Nơi này là ở giữa sườn núi à?"
Tạ Tích đi tới phía trước kéo mở màn trúc, nghe vậy cũng không quay đầu lại đáp rằng: "Ở trên đỉnh núi."
Ly sơn quán vốn là xây ở giữa sườn núi, một đường bọn họ đi qua không ít bậc đá, nhanh như vậy liền lên tới đỉnh núi.
Chỉ bất ngờ là nhà gỗ nhỏ này tọa ở trên đỉnh một ngọn núi không quá cao, nhưng phong cảnh lại rất đẹp.
Tiếng nói Tạ Tích vừa dứt, 'bá' một tiếng mở ra màn trúc, lộ ra ngọn núi bên ngoài dưới trăng tuyệt đẹp.
Kinh trập tháng ba vạn vật sinh sôi, đây là thời khắc ngày Xuân rực rỡ nhất.
Hai ngày trước vẫn còn từng trận sấm chớp mưa Xuân, lúc nãy trời có hạ xuống cơn mưa nhỏ mông lung, không khí giờ khắc này tươi mát điềm sướng.
Chợt nghe yên lặng như tờ, nếu tĩnh tâm cẩn thận lắng nghe, trong tầng tầng lớp lớp rừng, tiếng côn trùng liên tiếp kêu vang, tiếng chim hót khá là náo nhiệt.
Ánh trăng trong sáng dịu dàng, soi từ trong rừng ra, đứng trên nhà gỗ nhỏ nhìn xuống núi rừng, dường như tất cả đều được lồng trong ánh sáng màu trắng bạc, xinh đẹp tựa như tiên cảnh.
Kinh diễm trong mắt Bùi Hồi chưa thu hồi, liền thấy Tạ Tích đưa lưng về phía ánh trăng, phía sau là bầu trời đêm cùng núi rừng đẹp tựa như tiên cảnh.
Gió đêm thổi bay y phục rộng rãi trên người hắn, bởi vì tắm suối nước nóng nên dùng một cây trâm cài lại tóc dài có mấy lọn tóc buông xuống, theo gió phiêu lãng trong bầu trời đêm.
Mà nụ cười của Tạ Tích so với bóng đêm còn ôn nhu hơn.
"Đẹp lắm sao?" Tạ Tích hỏi.
Bùi Hồi lầm bầm: "Đẹp." Bổng nhiên hoàn hồn, dời ánh mắt nhìn xuống chiếu trúc trên mặt đất, ho nhẹ hai tiếng nói nói thêm: "Cảnh đêm nay thật đẹp."
Hai tay Tạ Tích khép lại trong tay áo, mỉm cười ôn nhu tiến lên: "Ngươi trước tiên chờ ta một chút." Bùi Hồi đồng ý chờ hắn, lúc này hắn mới rời khỏi nhà gỗ nhỏ, một hồi lâu không thấy xuất hiện.
Bùi Hồi đem chăn nệm bọc lên chính mình, ngã trên chiếu trúc liền ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, ngửi thấy hương vị nồng đậm.
Bùi Hồi hai mắt nhắm cái mũi hít hít, không tự chủ đi theo hướng hương vị tỏa ra, đợi tới khi gần trong gang tấc đột nhiên mở mắt ra.
Trước mắt là một chén đồ ăn phong phú đã được nấu, mỹ thực đầy đủ màu sắc hương vị, ngước mắt liền thấy đôi mắt như bầu trời đêm của Tạ Tích.
Bùi Hồi: "Đây là món gì vậy?" Y một bên hỏi, một bên đã tự giác cầm lấy cái thìa.
"Canh gà." Tạ Tích từ phía sau lấy ra một vò rượu cùng hai cái chén, mỗi một chén rượu đổ đầy đến tám phần, màu sắc rượu đẹp tựa như bảo thạch hồng.
Hương rượu vị rất nhạt, mùi hương tuy ngọt nhưng vị tương đối nồng.
"Rượu ủ từ cây lựu, là tự ta chính mình ủ, đây là lần đầu mở vò rượu.
Ta nhớ tới sư huynh thích thức ăn ngọt, vừa vặn mở ra mời tiệc sư huynh."
Bùi Hồi bưng lên một chén, nhấp một ngụm nhỏ.
Mùi trái cây ngào ngạt cùng hương rượu nhàn nhạt hòa quyện rất vừa vặn, vị ngọt từ đầu lưỡi lan tràn đến hai bên sườn, cuối cùng mượt mà chảy vào trong cổ họng.
Môi răng thơm ngát, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng.
Uống nghiện liền tiếp tục muốn uống nhiều hơn hai hớp, Tạ Tích bên kia lại không cho hắn uống nhiều thêm.
Tạ Tích: "Bụng rỗng không thích hợp uống rượu, trước tiên lấp đầy bụng đã."
Canh gà nhìn qua cũng có vẻ rất ngon, ăn nó trước cũng không sao.
Bùi Hồi nghĩ như vậy nên không từ chối đề nghị Tạ Tích, cầm lấy thìa uống canh trước ăn thịt sau, nước canh ấm nồng đậm mỹ vị, chất thịt tươi mới.
Bên trong canh còn có rất nhiều nguyên liệu khác, mỗi một dạng đều ăn rất ngon.
"Tất cả đều là do ngươi làm sao?"
Tay trái Tạ Tích cầm chén rượu thưởng thức, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm rượu, dựa vào trên bàn ngắm nhìn ánh trăng.
Nghe vậy ngoái đầu lại nhìn, tay phải khoát lên trên bàn trà, ngón trỏ như có như không mà gõ bàn.
"Ta tự mình bắt gà sống, cắt cổ lấy máu nhổ lông rồi dùng nước nóng hầm xương, hầm xương đến bảy phần, điều kiện tiên quyết không làm mất vị thịt sau đó bỏ đi toàn bộ xương gà—— "
Bùi Hồi kinh ngạc: "Sao mà làm được?"
Khóe môi Tạ Tích hơi cong: "Chuyện hủy đi xương cốt người ta đều làm qua, ngươi nói xem gà có nhiều xương cốt hơn so với người không?"
Bùi Hồi: "Hình như là không." Dừng lại chốc lát, uống hai ngụm canh liền nói: "Ta đã từng đánh gãy xương người, nhưng không có hủy qua, nên không rõ lắm."
Tạ Tích cười cười, trở lại đề tài lúc trước: "Lột da hủy đi xương sau đó đem thịt gà cắt thành miếng, bỏ vào trong nồi nước dùng đã hầm, chuẩn bị tốt các hương liệu.
Hương rượu, đặc chế muối liêu, măng non, nấm, nhân hạt thông, bạch hạch đào, dựa theo canh giờ từng bước bỏ vào sau đó lại đem tất cả nấu thêm vài canh giờ."
Bùi Hồi tính toán thời gian một chút: "Nhưng nãy giờ còn chưa tới một canh giờ."
Tạ Tích: "Những lúc không có thời gian, có thể dùng nội lực làm lửa lớn để giảm bớt đi vài canh giờ nấu."
Bùi Hồi sau một lúc lâu không nói gì: "Ta đây là lần đầu nhìn thấy có người dùng nội lực nấu cơm để tiết kiệm thời gian đó."
Tạ Tích ôn hòa cười: "Cũng không thể để sư huynh chờ lâu được."
Bùi Hồi: "..." Yên lặng đem canh gà đẩy qua trước mặt Tạ Tích, bày ra tư thái hào phóng: "Tạ sư đệ, ngươi cũng nếm thử vài ngụm đi."
Tạ Tích suy nghĩ một chút, để chén rượu xuống, liền đưa thìa qua múc rồi ngậm xuống, nếm nếm, trình độ vẫn như cũ.
Bùi Hồi còn muốn lấy thêm một cái thìa lại đây, Tạ Tích liền từ chối, một lần nữa nâng chén rượu nắm trong lòng bàn tay: "Ngươi ăn đi, ta không đói bụng."
Bùi Hồi không chút suy nghĩ tiếp tục ăn, ngược lại là Tạ Tích để ý nhìn chiếc thìa mà hai người dùng chung, thần sắc không rõ.
Tạ Tích tay trái thưởng thức chén rượu, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm, vị lựu ngọt lạnh lẽo từ môi lưỡi chảy vào yết hầu, đi kèm với gió đêm dưới ánh trăng, khá là phong nhã.
Bùi Hồi ăn vài thìa canh gà liền muốn uống rượu, tửu lượng của y không quá tốt, sắc mặt rất nhanh liền đỏ, đôi mắt long lanh óng ánh, có chút cao hứng.
"Cổ độc kia trên người ngươi là do ai hại, không tìm được chút manh mối nào sao?" Bùi Hồi dứt khoát ôm luôn cái vò rượu không buông tay, nói ra vấn đề vẫn luôn hiếu kỳ.
"Ta có hỏi qua Tiết thúc thúc, hắn nói Đào hoa cổ là một loại cổ độc thất truyền từ rất lâu, vốn là ở Dược Nhân tộc mới sinh trưởng được.
Nếu như người bình thường trúng phải Đào hoa độc trừ phi được Dược Nhân tộc cứu giúp bằng không chắc chắn phải chết, mà cổ độc này trên thực tế là Dược Nhân tộc dùng làm thuốc bổ để cường kiện thân thể.
Sau này Dược nhân tộc bị tiêu diệt, Đào hoa độc liền bị thất truyền.
Bây giờ loại độc này xuất hiện lần nữa, có thể nói rõ là kẻ hại người...đang nuôi Dược nhân."
Tạ Tích: "Tiết thúc thúc...!là dược vương Tiết thần y à?"
Bùi Hồi gật đầu.
"Chẳng trách." Kỳ thực hắn sớm có thể đoán được, vẫn là kinh ngạc việc sư huynh cùng Tiết thần y hành tung khó nắm bắt có quen biết nhau.
"Sư huynh có biết cổ độc trong người ta lần cuối cùng xuất hiện ở địa phương nào không?"
Bùi Hồi lắc đầu: "Không biết." Y cũng không chú ý hành tung Tạ Tích, chỉ khi mỗi sáu tháng xuống núi muốn tìm hắn mới chú ý.
Thời điểm còn lại, sợ là đệ tử trong môn phái còn nắm rõ tin tức ngầm của Tạ Tích hơn so với y.
Tạ Tích: "Tống gia trang ở Giang Nam."
Bùi Hồi: "Sau khi Tống gia trang cả nhà bị diệt liền truyền ra tin tức về Dược nhân, giả như Tống gia trang thật sự có nuôi vài tên dược nhân, có thể nuôi ra Đào hoa độc cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng mà tại sao Tống gia trang lại muốn hạ độc với ngươi? Ngươi với bọn họ có cừu oán gì à?"
Tạ Tích lắc đầu: "Không có cừu hận."
Hắn ngữ khí bình tĩnh, làm người tin phục.
So với Tống gia trang y không chút nào quen thuộc, hiển nhiên phán đoán của Tạ Tích càng mạnh mẽ thuyết phục hơn, Bùi Hồi hơi suy nghĩ một chút lại không hỏi thêm gì.
Ngược lại nhắc đến chuyện luận võ mỗi năm một lần: "Chuyện mỗi sáu tháng luận võ còn cách ba tháng nữa, hy vọng có thể sớm giải quyết những chuyện phiền toái này, không làm lỡ chuyện luận võ giữa ngươi và ta mới tốt."
Do y nhắc, Tạ Tích liền nhớ tới chuyện này, không khỏi buông chén rượu xuống đặt vấn đề: "Ta vẫn muốn hỏi, tại sao sư huynh luôn muốn luận võ với ta?"
Bùi Hồi uống một hớp rượu, liếc mắt nhìn Tạ Tích: "Vì muốn đánh bại ngươi..." rồi kế thừa vị trí chưởng môn phái Côn Lôn Ngọc Hư.
Tạ Tích ăn ngay nói thật: "Ngươi không đánh lại được ta." Bùi Hồi kiếm thuật cao siêu, đúng là có thiên phú, nhưng là thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến.
Lưỡng kiếm tương sát, như là một mình hung ác xông tới chiến với thiên quân vạn mã.
"Mà cũng không phải là không có cơ hội thắng nổi ta."
Bùi Hồi một bộ biểu tình mong chờ được nghe tường tận: "Là cách gì vậy?"
Tạ Tích ngoắc ngoắc ngón tay, lấy đi vò rượu trong lồng ngực của y.
Thật ra lấy về cũng không phải vì muốn uống, mà là đậy nắp vò rượu lại rồi để qua bên cạnh, sau đó mới nói: "Ngươi cùng ta đi Giang Nam một chuyến, chính là sẽ phải dính vào vài chuyện phiền toái, khó tránh khỏi thấy cảnh máu chảy.
Kiếm của sư huynh còn chưa mài bén phải không?"
Đêm qua Bùi Hồi đi cứu hắn, mùi máu tanh trên người khá nhạt gần như là không.
Sau khi Tạ Tích trở lại trong phủ có âm thầm hỏi qua, đêm qua Bùi Hồi chỉ làm những kẻ kia bị thương không thể hành động, cuối cùng mới bị người của Tiêu Dao Phủ diệt khẩu.
Nói cách khác, sư huynh chưa từng giết người.
Chưa từng giết người như kiếm khách, dù cho có nắm giữ một tay kiếm thuật xuất thần nhập hóa cũng sẽ bị thua vài phần so với một tên kiếm khách liều mạng.
Đương nhiên lời này hắn sẽ không có trực tiếp nói ra miệng.
Bùi Hồi thành thật trả lời: "Có mài qua."
Tạ Tích: "Từng giết người chưa?"
Bùi Hồi: "...!Chưa bao giờ."
Ngón tay trỏ của Tạ Tích gõ gõ trên mặt bàn: "Nếu như ngươi theo ta đi xuống Giang Nam, nhất định sẽ phải giết người.
Sư huynh đã nghĩ tới điều này chưa?"
Bùi Hồi bỗng nhiên ngước mắt, trong mắt trắng đen rõ ràng, một mảnh trong sáng.
Tạ Tích trong lòng hơi ngạc nhiên, có lẻ giờ khắc này đã sáng tỏ sư huynh của mình thiếu khuyết ở đâu.
Quả nhiên sau một khắc liền nghe Bùi Hồi nói rằng: "Sư phụ nói dùng kiếm nhất định phải thấy máu, giết người cũng tốt cứu người cũng thế, đều là vết vũ khí sắc bén cắt lên người.
Tiết thúc thúc cũng đã nói, hắn đã cứu rất nhiều người, nhưng cũng giết không ít người.
Lúc trước vì hắn chưa tinh thông y thuật rất nhiều người vì vậy mà chết, sau đó tiếp thu kinh nghiệm để tránh lặp lại sai lầm, trái lại cứu được rất nhiều người.
Chưởng môn sư thúc cũng đã nói kiếm của ta không có huyết tinh, không giết được người, càng không thắng được ngươi."
"Cho nên, lần này ta theo ngươi đi Giang Nam một chuyến có hai nguyên nhân, đây là một cái trong đó." Một nguyên nhân khác tất nhiên là có liên quan đến Dược Nhân tộc.
"Đương nhiên, bảo đảm ngươi sống sót cũng là một nguyên nhân." Bùi Hồi vỗ bàn, bò đến trước mặt Tạ Tích nói lời bảo đảm son sắt: "Tiết thúc thúc cũng đang ở Giang Nam, ta tìm tới hắn liền lại hỏi rõ một chuyện, lần sau nhất định sẽ thành công!"
Tạ Tích trầm mặc chốc lát: "Sư huynh, ngươi say rồi à?"
Bùi Hồi không trả lời, trực tiếp trượt chân ngã lên chiếu trúc, đầu đặt lên trên đùi Tạ Tích, say đến ngủ thiếp đi nhưng vẫn kéo ống tay áo của hắn.
Tạ Tích rũ mắt nhìn một lúc lâu, hừ cười hai tiếng, kéo đệm chăn quấn chặt cả người y, Bùi Hồi cũng không có động đậy nữa.
Ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh đẹp rừng núi dưới ánh trăng ở bên bên ngoài, cầm lên vò rượu chậm rãi uống, càng uống lại càng tỉnh táo.
Nhớ đến Tống gia trang ở Giang Nam, ý lạnh trong mắt còn lạnh lẽo hơn so với gió Xuân se lạnh gấp mấy phần.
Sáng sớm mặt trời mọc lên từ hướng Đông, ánh mặt trời ôn hoà ấm áp xuyên thấu qua màn trúc rải vào bên trong nhà gỗ nhỏ, tiếng chim hót kỳ ảo, gió Xuân xuyên từ trong rừng ra lọt vào tai, vui vẻ mà khoái hoạt.
Bùi Hồi từ từ tỉnh giấc, trước mắt là quần áo lụa mềm mại, đệm chăn bao bọc cả người, phủ lấy toàn thân, tay chạm được một mái tóc dài, đột nhiên giật mình một cái.
"Tỉnh rồi?"
Trên đỉnh đầu truyền đến dò hỏi trầm thấp, Bùi Hồi ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Tích đang phóng tầm mắt ngắm cảnh núi rừng bên ngoài, hậu tri hậu giác phát hiện mình đang nằm trên đùi Tạ Tích.
Y bò dậy, ấn ấn cái trán: "Đêm qua ta uống say?"
Tạ Tích: "Bị đau đầu sao?"
Bùi Hồi: "Vẫn còn khỏe." Y đứng lên vẫy vẫy cánh tay cùng chân, quay đầu lại thấy Tạ Tích vẫn còn ngồi một chỗ."Không đi trở về à?"
Tạ Tích chỉ chỉ cái đùi lớn: "Đã tê rần." Một đêm không cử động, chân có thể không tê sao?
Bùi Hồi ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm vào đùi hắn, lúc này nghe đến Tạ Tích la lên: "Đừng đụng!" Dọa Bùi Hồi nhảy dựng.
Tạ Tích vung vung tay nói rằng: "Chờ một lát là tốt rồi."
Bùi Hồi nhíu mày, khóe môi ý mang cười, bỗng nhiên ra tay ấn lên mấy chỗ huyệt đạo trên đùi Tạ Tích.
Chỉ nghe Tạ Tích hút vào một ngụm khí lạnh, một hồi lâu sau mới khôi phục lại bình thường: "Đa tạ sư huynh đã ra tay giúp đỡ."
Bùi Hồi thu tay về: "Ngươi vốn là có thể tự mình giải quyết...!hay là không thích? Tình nguyện ngồi tại chỗ chờ cảm giác tê mỏi biến mất cũng không chịu điểm huyệt đạo thư giản gân cốt."
Tạ Tích cũng đứng lên, "Có hơi kích thích chút."
Bùi Hồi thấy hắn xác thực không sao, nhớ lại chuyện tối hôm qua nên đối với hắn nói tạ ơn, sau đó hai người cùng nhau xuống núi trở lại Tiêu Dao Phủ.
Trên đường trở về phòng thì gặp phải Thuần Vu Trăn sắc mặt khó coi, xung quanh không có người, nàng liền đứng ở giữa đường trừng Bùi Hồi cùng Tạ Tích.
Bùi Hồi cho là nàng là tới tìm Tạ Tích, đang nghĩ ngợi việc rời đi thì nghe nàng ta chạy đến chất vấn: "Các ngươi tối hôm qua đi nơi nào?" (Ủa zô diên)
Bùi Hồi chân vừa chuyển hướng liền dừng lại, nhìn về phía Thuần Vu Trăn mặt đầy phẫn nộ chất vấn tựa như bị phản bội.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, y vốn không quen biết Thuần Vu Trăn —— tuy rằng biểu hiện của nàng thật giống như là biết y.
Lại thêm những người ở Tiêu Dao Phủ với bản thân Tạ Tích tựa hồ cũng là không quen thuộc Thuần Vu Trăn lắm, bọn họ cũng không tra ra được lai lịch của nàng, giống như từ trong không khí bỗng dưng nhảy ra.
Nếu không phải Thuần Vu Trăn cùng y đều là người của Dược Nhân tộc, Bùi Hồi không có nhẫn nại ở lại.
Trái lại mặt Tạ Tích giờ khắc này hoàn toàn lạnh lùng, "Thuần Vu cô nương là đang chất vấn ta và sư huynh?"
Thuần Vu Trăn nhìn thấy sát khí hung ác giữa hai lông mày Tạ Tích, bị dọa nhạy dựng, tâm tình sốt ruột phẫn nộ vì hai người một đêm không về cứ như bị nước lạnh dội tắt, lý trí rốt cục trở về.
Kiếp trước nàng nhận thức Tạ Tích hơn mười năm, cũng gặp qua bộ dáng khi hắn tức giận, chính là một lần hành động tàn sát Hồng y tà giáo làm nhiều việc ác, bức lui đại quân Hung Nô tràn vào biên giới, rõ ràng biết rỏ rằng Tạ Tích cũng không phải ôn văn nho nhã như lời đồn, làm nhiều việc nhân từ gì.
Hai lần đó vừa vặn là trợ giúp bằng hữu cùng với nam chủ đang trong tử cảnh, hai lần này cũng đồng dạng là sự kiện trọng đại giúp nam chủ lên đỉnh đế vị, bước ngoặt mấu chốt.
Mà Thuần Vu Trăn còn biết hai lần Tạ Tích tức giận Hồng y tà giáo cùng đại quân Hung Nô tranh giành Trung Nguyên đều có liên quan đến Bùi Hồi.
Nhớ tới chuyện cũ kiếp trước, trán Thuần Vu Trăn cả kinh đổ mồ hôi lạnh, không dám tiếp tục manh động.
Mà giấu nội tâm đố kị sâu trong lòng như vuốt mèo, thỉnh thoảng nhớ đến thì móng mèo cào vài cái, cào đến ngực máu tươi đầm đìa, ghen ghét đố kị đến phát điên.
Nàng là người hiện đại, căn bản sẽ không vì phát hiện Tạ Tích trong ngoài không đồng nhất mà sợ sệt, càng sẽ không vì thấy hắn làm việc tàn nhẫn mà sợ hãi, trái lại, càng mê muội hơn.
Vì một người mà tàn sát thiên hạ, chỉ làm Thuần Vu Trăn từ si mê biến thành điên cuồng chấp niệm.
Nàng thực sự hận việc không thể thay Bùi Hồi trở thành ái thê của Tạ Tích.
Thuần Vu Trăn không cam lòng nhưng cũng khiếp nhược (hèn nhát sợ hãi), cố lấy dũng khí nói rằng: "Ta...!Chỉ là lo lắng cho an nguy của phủ chủ, độc trên người phủ chủ còn ẩn núp, thời thời khắc khắc gây nguy hiểm cho tính mạng.
Nếu ta thường kèm bên cạnh phủ chủ, một khi độc tái phát, có thể ta sẽ cứu được phủ chủ."
Tạ Tích: "Ta nói, thuốc của ngươi vô dụng."
"Làm sao lại vô dụng?" Thuần Vu Trăn sốt ruột nói: "Nhất định là có hữu dụng! Quả thật, không phải ngày đó phủ chủ cũng nhìn thấy độc tố bị áp chế hay sao? Ta bây giờ tuy vẫn chưa tìm ra cách trị tận gốc, nhưng chỉ cần để ta đi theo bên người ngài, nhất định có thể tìm ra được biện pháp.
Có lẽ...có lẽ cần thời gian chậm rãi xua đuổi độc tố —— "
Tạ Tích đánh gãy lời nói của Thuần Vu Trăn, lạnh lùng dò hỏi: "Thuần Vu cô nương biết bên trong người ta trúng phải loại độc nào sao?"
Thuần Vu Trăn lúng ta lúng túng mà nói: "Trung loại độc nào? Hẳn là kịch độc, còn là loại kịch độc nào...!ta cần, cần suy nghĩ thêm."
"Thuần Vu cô nương không biết ta trúng kịch độc loại nào liền tự xưng có thể chửa trị, còn vừa vặn có thể lấy ra viên thuốc có thể ức chế độc trên người ta, Tạ mỗ có phải là nên hoài nghi việc Thuần Vu cô nương biết được một số sự tình ta không biết không?" Tạ Tích mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn Thuần Vu Trăn lại lạnh vô cùng.
"Có lẽ, ta có nên hoài nghi mục đích của ngươi."
Thuần Vu Trăn rất gấp: "Không, không phải, ta tuyệt đối không có ý xấu.
Ta chỉ là...!trong lòng yêu thích phủ chủ."
Tạ Tích theo bản năng liếc mắt nhìn Bùi Hồi, người sau ôm cánh tay lui khỏi vị trí phía sau, tỏ rõ vẻ không dính líu đến vấn đề tình cảm của hắn.
Tạ Tích không có tiếng động thở dài, vỗ tay một cái, liền có hai người xuất hiện ở phía sau Thuần Vu Trăn lặp tức.
"Dẫn đi, thẩm vấn cho thật tốt."
Thuần Vu Trăn mắt mở to như muốn rách, vừa muốn mở miệng xin tha liền bị đánh ngất xỉu mang đi.
Sau đó vẫn luôn bị giam cầm trong địa lao Tiêu Dao Phủ, mãi đến tận khi nội dung cốt truyện hoàn toàn hỏng mất nàng mới được ra ngoài, nhưng mà đến khi đó cũng đã quên mất hai đời ký ức trước đây của mình, thành một nữ hài tử bình thường.
Tạ Tích: "Sư huynh, đi thôi."
Bùi Hồi nhíu mày, đôi môi mấp máy nhưng vẫn không có nói ra bí mật Thuần Vu Trăn là Dược Nhân Tộc.
Bí mật trên người nàng tựa hồ rất nhiều, trước mắt không xác định được nàng đến từ phương nào, chưa có nói ra thân phận Dược Nhân Tộc của nàng đã là giúp đỡ lắm rồi.
Muốn giúp nhiều hơn nữa cũng không thể, dù sao đây cũng là chuyện trong phủ của Tạ Tích.
"Ngươi mời tới cũng không ít cừu hận."
Tạ Tích cười khẽ: "Người trong giang hồ, khó tránh khỏi việc phải dính cừu hận."
Bùi Hồi không lên tiếng liếc nhìn hắn một cái.
Thời điểm ở chỗ rẽ trên đường nhỏ tách ra, Tạ Tích về viện tử của mình, còn Bùi Hồi về tới trong sân thì nhìn thấy Vương Tùy Bích.
Vương Tùy Bích đang ngồi xổm tẻ nhạt ôm đầu gối xem đàn kiến dọn nhà trên bậc thang sân trước, vừa nhìn thấy Bùi Hồi lập tức đứng lên đón: "Đại sư huynh, con chim Tú Cầu mập kia mang đến thư của sư phụ cùng các sư thúc trong núi, mãnh liệt yêu cầu ngươi quay về.
Trong đó còn có các sư huynh sư tỷ, cũng yêu cầu ngươi mau mau trở lại, ngươi nếu như không sớm quay lại, bọn họ đều khó mà sống được."
Côn Lôn chia ra năm phái, toàn bộ sự vụ trên năm đỉnh núi này đều do người đại sư huynh Bùi Hồi này chưởng quản, thời điểm sáu tháng hàng năm phải rời đi y đều sẽ sớm bàn giao sự vụ, an bài xong mới đi.
Tháng ba năm nay bất ngờ xảy ra chuyện, rời đi quá vội vàng cho nên hiện tại ở trong môn phái loạn thành một đoàn, mấy vị sư thúc trên Côn Lôn vốn dĩ cho rằng Bùi Hồi chỉ đi mấy ngày, thế nhưng bây giờ nghe y còn muốn xuống Giang nam, đang hối hận muốn chết.
"Còn nữa, Cầu mập rất là cáu kỉnh."
Vừa dứt lời, liền thấy thân ảnh một cục tròn vo to bằng lòng bàn tay nhanh chóng lăn từ trong phòng ra, bang một tiếng dừng trúng trên mặt Vương Tùy Bích, cuối cùng chật vật bò lên đỉnh đầu hắn kiêu ngạo giơ cao cái bụng tròn vo hơn nữa nó còn dùng cặp mắt đậu đen trừng Bùi Hồi.
Một bên run cánh một bên phát ra tiếng cạc cạc kháng nghị, kháng nghị xong liền chui vào bên trong vạt áo Bùi Hồi, chỉ lộ một cái đầu ra bên ngoài.
Con chim có bộ lông đỏ điểm đen vừa mập vừa tròn này chính là con chim Hồng Chuẩn yếu ớt mà Bùi Hồi nuôi, tên gọi Tú Cầu, trong môn phái mọi người thường sau lưng gọi nó là Cầu mập.
Chỉ là không ai dám trước mặt Tú Cầu gọi ra, bởi vì tâm lý nó đặc biệt yếu đuối, vừa nghe người khác nói nó mập nó liền có thể ấm ức tuyệt thực.
Bùi Hồi sờ sờ Tú Cầu, đi vào trong phòng.
"Ngươi về trước đi, ngày mai ta xuất phát đi Giang Nam gặp Tiết thúc thúc.
Xong việc lại trở về, sẽ không làm lỡ mất bao nhiêu thời gian."
Vương Tùy Bích bĩu môi: "Đại sư huynh đây là muốn xen vào chuyện của Tạ sư huynh à?"
Bùi Hồi rất kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi không phải rất sùng bái Tạ sư đệ sao?" trong năm phái đứng đầu ở Côn Lôn chỉ có Tạ Tích là có thanh danh vang dội nhất, có không ít người sùng bái hắn, Vương Tùy Bích cũng là một trong số đó.
Vương Tùy Bích: "Khoảng cách sinh ra cái đẹp.
Bởi vì hắn, Đại sư huynh mới không thể nhanh chóng trở lại, hiện tại ở bên trong môn phái có không ít người oán giận Tạ sư huynh đó."
Bùi Hồi lắc đầu một cái: "Ta là cứu người, hơn nữa bọn họ đến mấy việc vặt ấy đều xử lý không được, sau này ta làm sao đem sự tình giao trên tay bọn họ?"
Vương Tùy Bích không rõ: "Không phải còn có Đại sư huynh ở đó sao?"
Bùi Hồi hừ cười, mặt không hề cảm xúc lạnh lùng vô cùng.
Nhưng là sau đó y sẽ trở thành chưởng môn phái Côn Lôn Ngọc Hư, chưởng môn chính là chưởng quỹ ngồi hất tay sai bảo, chuyện gì cũng không làm liền ném cho môn hạ đệ tử phiền não.
Nếu không, tại sao y lại liều cái mạng già này phải lên làm chưởng môn cho bằng được? Không phải là vì muốn làm chưởng quỹ chỉ ngồi hất tay sai vặt thôi sao.
Vương Tùy Bích thấy sư huynh không nói lời nào, việc đi Giang Nam đã quyết định rồi cũng sẽ không thay đổi được, vì vậy nản lòng nói rằng: "Vậy cũng được, ta trở lại nói cho sư phụ một tiếng."
Bùi Hồi: "Ừm."
"Đúng rồi!" Vương Tùy Bích tay phải vỗ một cước vào tay trái, thần sắc hưng phấn như mấy bà cô thích nhiều chuyện ở mấy thôn dưới núi.
"Vị tiểu thư còn sống sót của Tống gia trang ở Giang Nam đang ở Phong Vũ lâu, đối với bên ngoài tuyên bố rằng nàng biết nơi ở của Dược Nhân tộc, còn nói ngẫu nhiên giữ được một phần bản đồ kho báu.
Nếu có người có thể tìm ra hung phạm, thay nàng báo thù cho Tống gia trang thì Tống Thải Lan liền mang theo dược nhân cùng bản đồ kho báu gả đi, nghe nói Tống Thải Lan vốn là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam.
Đương nhiên chuyện còn chưa dừng ở đó, Tống Thải Lan điểm đích danh Tạ sư huynh, hỏi hắn có phải là nam nhân hay không, có phải là quân tử thật hay không? Nếu như phải, mời hắn thực hiện hôn ước giữa hai người, cưới nàng làm vợ gầy dựng lại Tống gia trang."
Lúc này Bùi Hồi thật sự có một chút kinh ngạc: "Tạ Tích cùng Tống Thải Lan có hôn ước?"
Vương Tùy Bích khà khà cười: "Thật khiến cho người ta kinh ngạc đúng không? Chúng ta cũng không ai biết, thế nhưng Tống Thải Lan ở Phong Vũ lâu thả ra lời nói, chính là cái ý tứ này.
Thời điểm Miêu cô nương biết được bị chọc cho tức điên, Trình cô nương cũng nói thẳng rằng hai người họ không có quan hệ, Tống Thải Lan là đang nói bậy."
"Nàng tại Phong Vũ lâu buông lời, tất cả người trong thiên hạ đều biết.
Không nhất định là lời nói dối, nếu không thì cái túi không bọc được cây kim mãi, ai cũng không ngớ ngẩn buông lời nói dối như thế."
Phong Vũ lâu là nơi nổi tiếng về việc nghe ngóng tin tức trong thiên hạ, bất cứ tin tức gì, dù bí ẩn mấy đều có thể mua được từ bên trong Phong Vũ lâu, đồng thời cũng có thể lợi dụng Phong Vũ lâu lan truyền tin tức.
Nếu không, Tống Thải Lan chỉ mới buông lời không tới một ngày, làm sao tin tức có khả năng truyền tới Tiêu Dao Phủ nhanh như vậy? Chính là vì nàng bỏ ra bạc để Phong Vũ lâu lan truyền lời nói của nàng ta khắp thiên hạ, ép buộc Tạ Tích phải ra tay giúp đỡ.
Bùi Hồi: "Một mặt nàng nằm giữ người Dược Nhân tộc cùng bản đồ kho báu làm lợi thế, một mặt biểu thị chính mình đã có hôn ước, đại khái là lo lắng Tạ sư đệ không ra tay giúp đỡ cho nên mới ra tay trước để dành được lợi thế.
E sợ hôn ước là thật, nhưng mà còn ẩn tình khác chắc cũng là thật.
Đúng rồi, có người tin bản đồ kho báu kia là thật?"
Y vốn quanh năm ở trên đỉnh núi tuyết nhưng cũng biết chuyện trong chốn giang hồ thường xuất hiện bản đồ kho báu, trong thoại bản cũng viết không ít, dẫn đến hiện tại không có bao nhiêu người tin tưởng cái gọi là bản đồ kho báu như vậy.
Nếu thật sự có bản đồ kho báu, người ta trong tay vốn là có đồ, làm gì không đi đào đi? Cần gì phải chờ tới lúc bị người khác phát hiện, mang đồ quý bên người dễ mắc tội lại còn dẫn đến họa sát thân?
Vương Tùy Bích: "Nghe nói là sự thật.
Bản đồ kho báu gọi là lang huyên bảo địa, là tài bảo do đám người Đại tướng quân của triều đại trước-Vệ Trình Trọng đánh mất."
Gốc gác chuyện của tiền triều mấy trăm năm trước là gia tộc lớn Vệ thị ở Hà Tây tạo phản, trong lúc Đại tướng quân Vệ Trình Trọng chuyển đi tài bảo mấy trăm năm trong tộc tích lũy, trên đường trở về gặp phải kẻ thù chặn đường.
Song phương chém giết, không ai sống sót, đồng vu quy tận, tài bảo từ đó tung tích cũng không rõ.
Mà Vệ thị tại vì mất đi đám tài bảo này sau đó bị thua trận liên tục, lui khỏi chiến trường đấu võ thiên hạ, nhưng là trong một năm người liền biến mất.
Một đại gia tộc lớn như vậy, sụp đổ đến không còn gì.
Chỉ là giả như Thuần Vu Trăn còn ở đây, thì nàng sẽ biết Vệ thị cũng không có bị thua đến biến mất, mà là cải danh đổi họ, quang minh chính đại đi lại trên đương triều.
Nam chủ, chính là con cháu của Vệ thị.
Mà đám tài bảo bị mất giấu kia liền được gọi là lang hoàn bảo địa.
Một đầu khác, Tạ Tích sau khi biết được Tống Thải Lan ở Phong Vũ lâu thả ra lời nói, phản ứng lạnh nhạt.
Dương Minh Đao nghe được tin tức này, liền trên đường chạy về xem phản ứng của Tạ Tích, nhưng thấy hắn chỉ lạnh nhạt liền cảm thấy vô vị.
Dương Minh Đao: "Tạ Tích, ngươi đúng thật có hôn ước cùng vị tiểu thư Tống Thải Lan kia hả?"
Nghe vậy, Miêu Anh tha thiết mong chờ nhìn sang, chỉ chờ Tạ Tích phủ nhận.
Trình Băng cũng ngẩng đầu lên, che dấu biểu tình quan tâm mà nhìn Tạ Tích.
Tạ Tích đùa giỡn chậu hoa trước mặt, lộ ra một nụ cười: "Là sự thật."
Miêu Anh cùng Trình Băng không hẹn mà ánh mắt tỏ vẻ ảm đạm, Dương Minh Đao lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Tạ Tích quay lưng lại với mọi người, nhìn chằm chằm hoa trong chậu nở diễm lệ dưới nắng ấm, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
(Anh chính là một cái bánh mè đen chính hiệu!!)
P/s: chuyện hôn ước còn có ẩn tình ở phía sau nha, mọi người đừng vội quay xe.
Tưởng loại được một Thuần Vu Trăn xàm xí thì lại xuất hiện ra em gái Tống gia bám Tạ Tích như đĩa bám người.:))))) Chương này thì mấy đoạn nói về bảo tàng đồ với đại gia tộc Vệ thị t chém hơi nhiều nha:v
Lảm nhảm thêm một chút, thật ra thì t có thể edit nhanh hơn...nếu không bị đám bạn dụ chơi Genshin Impact đâu T T.
Dạo trước t mới lọt hố một bộ của Mộc Hề Nương nữa tên là Nỗi sợ không thể gọi tên, motif cũng như bộ Xông vào ngõ Âm dương, công thụ cũng tương tự vậy không có gì mới nhiều cơ mà mấy câu truyện kinh dị bộ ấy viết cuốn hút lắm luôn (đọc cũng không đụng hàng nhiều bộ linh dị khác).
Mà tìm hiểu thì biết má Mộc viết tới chương 27 thì drop do sức khỏe không ổn lắm, buồn sao mà buồn haizz..