“Cái đồ thấy sắc quên bạn, đi đá phò(1) mà không gọi anh em đi cùng.” Cao Hoa xoa xoa cằm, tay trái kéo lấy cổ áo của Bùi Hồi tấm tắc khen ngợi: “Úi chà, ra là một bé mèo hoang nhiệt tình như lửa, cả một mảng rộng như vầy… Đừng nói là mày có gấu đấy nhé?”
(1) đá phò: đại khái ý nói đi chơi gái.
“Gáy tao làm sao à——” Bùi Hồi không rõ nguyên do, quay đầu xoay cổ ra sau cũng chẳng nhìn thấy gì.
“Đừng nói bừa, mày cũng đâu phải không biết đêm qua làm việc bận đến đêm khuya, lấy đâu ra tinh lực đá phò? Ấy —— có gương không?”
Cao Hoa: “Tao nào có gương.”
Anh đi đến bàn làm việc của một nhân viên nữ gõ gõ, mượn một chiếc gương cầm tay nhỏ tinh xảo đưa cho Bùi Hồi: “Nè, tự nhìn đi.
Nếu không phải đi đá phò, vậy nghĩa là nhà mày có cả ổ muỗi, nhưng tao thấy gáy mày rậm rạp cả một mảng lớn vệt đỏ không giống như bị muỗi chích.
Thế nên, có khả năng là mày gặp phải nữ quỷ?”
Bùi Hồi trừng mắt nhìn Cao Hoa, qua gương quả nhiên nhìn thấy cả một mảng vết đỏ rậm rạp sau gáy, người nào không biết còn tưởng rằng hắn có một cô bạn gái nhiệt tình như lửa.
Thật ra thì, bạn gái với nữ quỷ ở đâu ra, nam quỷ lại có một con đấy.
Con quỷ kia thích nhất là lưu lại dấu vết trên người hắn, xanh hồng đỏ tím cả một vùng, bôi thuốc mỡ đặc dụng hai ba ngày mới tiêu bầm.
Biểu cảm của Bùi Hồi rất khó nhìn, mặt hắc tuyến ném trả gương nhỏ cho Cao Hoa, nổi giận đùng đùng nói: “Trưa này ra Diện Hiên ăn.”
Cao Hoa luống cuống tay chân bắt được chiếc gương nhỏ, nghe vậy tru lên: “Đừng mà Bùi đại thiếu gia, hai hôm trước tôi mới đi cắt ruột thừa xong, bây giờ ngài lại mời tôi ăn lẩu ư? Không phải ngài nói sẽ để tôi chọn chỗ hay sao?”
Bùi Hồi: “Thích thì ăn thôi.”
Cao Hoa: “Dạ dạ dạ, thôi uống ngụm nước canh cũng no.
Mà tao bảo này, mày đột nhiên tức giận gì vậy… Lại là thằng Bùi Thần Nghiêu miệng mồm đê tiện đó chọc giận mày à? Đừng tức giận đừng tức giận —— xít!” Tay anh vừa chạm vào bả vai của Bùi Hồi đã bị một cỗ băng hàn xộc thẳng vào trong xương cốt, theo phản xạ rụt tay về.
Bùi Hồi ấn nút thang máy, chú ý tới động tác kỳ quái của anh liền hỏi: “Sao thế?”
Cao Hoa kinh hồn chưa định thần lại, mặt trầm xuống suy nghĩ sâu xa: “Bùi Hồi, có phải dạo này mày gặp phải mấy thứ gì đó không sạch sẽ đúng không?”
Bùi Hồi cứng đờ cả người, ngay sau đó lại thả lỏng: “Không thể nào, mày đừng có mà thần hồn nát thần tính(2) như thế.
Nếu gặp phải mấy thứ không sạch sẽ, mày cho rằng tao vẫn có thể đẹp trai sáng láng đứng trước mặt mày thế này à? Ít nhất tao vẫn có thể ăn cay đấy, còn mày thì chỉ có thể uống canh suông thôi, tố chất thân thể tao khỏe mạnh hơn mày nhiều lắm.”
(2) thần hồn nát thần tính: tự mình làm mình sợ, không phân biệt được thật giả, thực hư.
Ông ngoại Cao Hoa là thiên sư(3), anh từ nhỏ đã được nuôi dưới gối ông ngoại để kế thừa y bát(4), bởi vậy cũng có hiểu một chút đạo pháp.
Thời đại học hai thằng còn từng giải quyết chuyện ma quái ở ký túc tá đấy, cho nên Bùi Hồi tin tưởng năng lực của anh.
Song lúc trở về, Bùi Hồi đã từng thử qua bản lĩnh của Cao Hoa, hỏi thăm âm dương gia tộc Trâu thị từ trong miệng của anh.
(3) thiên sư: đại khái là người học rộng hiểu cao thiên về phong thủy, tâm linh, am hiểu tường tận và có thể lý giải về quy luật hoạt động của âm dương ngũ hành, thấy được quá khứ, đoán được tương lai của người khác qua quẻ bói, hoặc các điềm báo xuất hiện xung quanh người khác.
(4) y bát: có thể hiểu là những giá trị phi vật thể được người đi trước đúc kết lại một cách tinh thông về những gì họ đã trải qua, những giá trị này lưu giữ thông tin quan trọng về cách làm việc, cách sống, nhân phẩm và kể cả cách nhìn nhận đánh giá của cả một thế hệ, tích góp qua bao đời.
Hóa ra bộ tộc Trâu thị có địa vị nổi bật trong giới thiên sư, hệ thống âm dương ngũ hành được thành lập sớm hơn hệ thống thiên sư hẳn bảy trăm năm.
Học thuyết âm dương ngũ hành(5) được truyền thừa(6) càng thêm thần bí, mà bộ tộc Trâu thị còn là âm dương học giả(7) chính thống.
Nói cách khác, pháp thuật của bộ tộc Trâu thị mạnh hơn Cao Hoa rất nhiều, đặc biệt là tộc trưởng Trâu thị.
Nhưng tộc trưởng Trâu thị còn chẳng dám đánh nhau với ác quỷ, chứ đừng nói đến Cao Hoa.
(5) học thuyết âm dương ngũ hành: là học thuyết triết học phương Đông về vũ trụ.
Tuy cơ bản thì chỉ gói gọn trong những kiến thức về quy luật chuyển đổi ngũ hành nhưng lại có nhiều sự biến thiên vi diệu.
Học thuyết này ứng dụng trong tử vi, phong thủy, nhân tướng và rất nhiều bộ môn khác như thiên văn, lịch pháp, y học, dược học, võ học, sinh học, định chế xã hội, văn hóa, địa lý, chiêm tinh, bói toán,… có thể diễn giải âm dương ngũ hành một cách sâu sắc.
Nghiên cứu học thuyết này có thể hiểu được sự tồn tại của sự vật, tìm ra quy luật vận động và phát triển tự nhiên nhất.
Từ đó hình thành nhân sinh quan phù hợp để tồn tại và phát triển lâu dài, hiểu về tự nhiên và thuận theo tự nhiên một cách khoa học.
(6) truyền thừa: thừa kế những gì được truyền lại.
(7) âm dương học giả: cách để gọi những người có kiến thức và nắm rõ, biết vận dụng học thuyết âm dương ngũ hành.
Bởi vậy, Bùi Hồi giấu giếm việc hắn đã kết hôn với một ác quỷ, tránh cho Cao Hoa bị cuốn vào chuyện này.
Cao Hoa bình tĩnh nhìn Bùi Hồi, tin chắc rằng thứ vừa nãy mình chạm phải trên người Bùi Hồi là âm khí không thể nghi ngờ.
Có một thứ cường đại luôn theo dõi bạn tốt của anh, đồng thời còn hạ dấu hiệu cấm chế độc chiếm trên người hắn, người ngoài muốn chạm vào cũng không được, dục vọng chiếm hữu mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Lại căn cứ vào thái độ tránh né của Bùi Hồi, liên tưởng tới dấu vết sau cổ của hắn, Cao Hoa có đầy đủ lý do tin tưởng bạn tốt của anh đã bị quỷ mê hoặc.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Bùi Hồi nhanh chân bước vào thang máy: “Cao Hoa, nhanh lên.”
Cao Hoa tiến vào thang máy, Bùi Hồi ấn nút đóng cửa.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Bùi Hồi cảm thấy độ ấm trong thang máy rõ ràng giảm xuống.
Không phải là khí lạnh phả ra từ điều hòa mà là sự âm lãnh khiến người ta không thể chịu đựng được.
Hắn run rẩy hai cánh tay ôm lấy bả vai, lạnh đến run chân: “Cao Hoa, mày không lạnh à?”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Bùi Hồi theo bản năng quay đầu lại, kết quả phát hiện sau lưng rỗng tuếch.
Hắn nhớ rõ Cao Hoa đã tiến vào, còn đứng sau lưng hắn nữa mà.
Bỗng nhiên, hơi thở mát lạnh thổi qua bên tai.
Bùi Hồi bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức bị giam cầm trong một cái ôm lạnh băng, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông văn nhã nho nhã, tao nhã vô hại.
“Tạ Tích, sao ngài lại ở đây?” Bùi Hồi ngạc nhiên không thôi, muốn tránh thoát lại bị bế bổng đè lên trên vách thang máy, môi lưỡi lập tức bị lấp kín, dây dưa một lát mới được thả ra hô hấp không khí.
Hắn đấm lên bả vai Tạ Tích, nhịn không được oán trách: “Ngài bị điên à?”
Tạ Tích bắt lấy nắm tay của hắn đặt bên môi hôn hai cái, nói: “Tới gặp em.” Y ngước mắt, trong mắt chỉ có ảnh ngược của Bùi Hồi, nhìn như ôn hòa nho nhã, kỳ thật dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến điên cuồng.
“Một ngày không gặp, tưởng mình điên rồi.”
Bùi Hồi nhịn xuống xúc động muốn rút tay về, dưới tình huống vừa gặp mặt đã bị kéo lấy hôn quấn quýt, không nhịn được muốn phát tiết một chút.
Bây giờ bình tĩnh lại, nhớ tới thân phận ác quỷ của Tạ Tích, sự sợ hãi trong lòng lập tức vọt lên.
Nghe thấy lời âu yếm của y, thật sự nhịn không được phản bác: “Sáng nay mới gặp, một ngày ở đâu ra? Nếu một ngày không thấy thật, tôi phải cám ơn trời đất.”
Tạ Tích: “Em đã quên chúng ta đã không gặp nhau một tháng sao?”
Bùi Hồi không muốn đáp lại lời y nói nữa, nói lảng sang chuyện khác: “Cao Hoa đâu?”
Tạ Tích không muốn nói chuyện nhiều, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Nó không có việc gì.” Ngón trỏ khẩy mái tóc mềm mại của Bùi Hồi, yêu thích không buông tay, tiếp tục nói: “Ta tới nói cho em biết, hôm nay hãy đi đường khác, nếu nhìn thấy tiền giấy nhớ phải tránh đi.”
Bùi Hồi khó hiểu, hắn từ nhỏ đến lớn mới gặp được hai ba lần đội xe đưa tang, thấy tiền giấy rải đầy trời đầy đất cũng có bao giờ tránh đi đâu.
Hắn chẳng kiêng kỵ mấy thứ đó, cũng có xảy ra chuyện gì đâu.
Lúc này trong lòng đối với lời dặn dò của Tạ Tích không cho là đúng, không tự giác lộ ra chút cảm xúc trên mặt.
Tạ Tích bèn nói: “Người sống kết âm thân với ác quỷ được coi là nửa người âm phủ, đây không phải là đồn đại vô căn cứ đâu.
Nửa người âm phủ lại có thể hành tẩu giữa dương gian, chỉ bằng điểm này đã có thể đưa tới vài con quỷ lệ đỏ mắt, em biết không?” Thấy dáng vẻ vẫn không cho là đúng của Bùi Hồi, y liền lộ ra biểu cảm nghiêm khắc: “Bùi Hồi, nghe lời.”
Trước mắt thì con ác quỷ này luôn lộ ra bộ dáng ôn tồn lễ độ dễ nói chuyện để lừa gạt dụ dỗ con nhà người ta.
Nhưng nếu trầm mặt xuống, ánh mắt nghiêm khắc như đao cũng có thể dọa chết người.
Ít nhất bắp chân Bùi Hồi run rẩy, bị hù chết, “Biết, đã biết rồi.”
Tạ Tích trước khi đi còn nhéo bờ mông căng đét của Bùi Hồi một cái, Bùi Hồi giận mà không dám nói gì, chờ thang máy khôi phục lại bình thường liền mặt mày âm trầm túm lấy Cao Hoa đột nhiên xuất hiện: “Có linh phù(8) gì khiến người ta không cử động được không?”
(8) linh phù: là phù hiệu tâm linh, ngày xưa người ta thường gọi nó là bùa chú hoặc lá bùa, dùng để trấn áp hoặc xua đuổi các loại ma quỷ âm hồn vất vưởng tồn tại trên chốn nhân gian.
Cao Hoa: “Ngại quá, không có.”
“Thế có loại nào dùng để phòng tránh sắc quỷ không?”
“…” Cao Hoa móc móc trong túi áo, lấy ra hai tờ linh phù cũ nát đưa qua cho Bùi Hồi: “Gặp phải sắc quỷ, chỉ cần ném ra là được.”
Bùi Hồi đôi mắt tỏa sáng, nhét linh phù vào trong túi sau đó vỗ vỗ bả vai Cao Hoa: “Người anh em, cảm ơn.”
Cao Hoa ý vị thâm trường(9): “Giúp người là niềm vui.”
(9) ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Muốn đến Diện Hiên phải đi qua đường lớn Cao Hà, khi vòng qua quốc lộ thì Bùi Hồi đột nhiên nói: “Đi đường vòng.”
Cao Hoa khó hiểu: “Nhưng đường này gần.”
Bùi Hồi chần chờ một tẹo: “Vẫn nên vòng xe đi đường khác đi, tao muốn mua vài thứ linh tinh.”
“Ừ, ok.” Cao Hoa đánh tay lái quẹo sang một con đường khác, trên đường Bùi Hồi xuống xe mua vài thứ còn bị Cao Hoa cười nhạo thích mua đường.
Hai thằng cùng đi ăn lẩu, chọn nước dùng cà chua cay rát cả họng, vừa ăn vừa đổ mồ hôi đầm đìa.
Lúc ăn xong, Bùi Hồi đi mua vài thứ, trở về liền thấy Cao Hoa vẫy tay gọi hắn qua đó.
Hắn theo phương hướng Cao Hoa chỉ nhìn thấy Bùi Thần Lam đi ra từ nhà hàng cao cấp đối diện, bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn suất khí(10) rất cẩn thận che chở ả, còn mở cửa xe cho ả.
(10) suất khí: khí khái đẹp ngầu.
Bùi Hồi nhíu mày, trong giọng nói toát ra một tia chán ghét: “Thẩm Hãn Ngọc? Nó rốt cuộc cũng được như nguyện, ở bên Bùi Thần Lam à?”
Cao Hoa cười nhạo: “Bùi Thần Lam còn đang thả thính nó đấy, nếu không sao vẫn gọi là nữ thần(11) chứ? Dù sao Thẩm tôn tử thích thế, thấy Bùi Thần Lam vừa từ triển lãm tranh ở bên ngước ngoài về nó đã vui sướng chạy tới xum xoe, cha mẹ nó cũng chưa được nó hiếu thuận như vậy đâu.”
(11) nữ thần: ý nói mấy cô gái được nhiều người mến mộ mà nổi tiếng, thường nổi tiếng về tài hoa, nhân sắc và địa vị.
Hai thằng Bùi Hồi và Cao Hoa cùng chung kẻ địch, đối với hai anh em Bùi Thần Lam và Bùi Thần Nghiêu chẳng có hảo cảm gì.
Ban đầu là Bùi Thần Nghiêu cứ chạy tới khiêu khích bọn họ, bọn họ cũng không đến mức vì ân oán của thế hệ trước mà ngu xuẩn phá phách liên lụy đến Bùi Thần Lam.
Bùi Thần Lam học vẽ tranh ra nước ngoài còn nhận được cúp mạ vàng, còn mở một phòng triển lãm, được giới truyền thông hội họa trong nước phong làm họa sĩ thiên tài thế hệ mới, còn được khen là một thiếu nữ thiên tài.
Mấy chuyện đó chẳng thấm vào đâu, mấu chốt ở chỗ Bùi Thần Lam đủ đĩ.
Trên mặt thì tiên khí phiêu phiêu(12), lại bất động thanh sắc(13) câu dẫn đàn ông khiến họ đánh nhau vỡ đầu vì ả, ả xoay người vẫy vẫy góc váy rời đi, vừa vô tội vừa mỹ lệ.
Nếu không phải chạm đến Bùi Hồi, hắn còn thật sự cho rằng Bùi Thần Lam có mị lực lớn, mà những thằng đàn ông đánh nhau đến đầu rơi máu chảy vì ả không những không có quan hệ với ả, thậm chí còn khiến ả bối rối.
(12) tiên khí phiêu phiêu: ý nói mang vẻ mặt ung dung thư thả của người ngây thơ vô tội.
(13) bất động thanh sắc: thái độ tỉnh bơ, mặt mày không biến sắc mà làm đều không đúng.
Bùi Hồi, Cao Hoa và Thẩm Hãn Ngọc quen nhau từ hồi cấp ba, xem nhau như anh em tốt.
Sau khi lên đại học, Bùi Hồi và Cao Hoa vào cùng một trường, Thẩm Hãn Ngọc lại vào trường khác.
Lúc ấy Bùi Hồi và Cao Hoa quen biết một đàn chị tự tin mỹ lệ, Thẩm Hãn Ngọc thông qua bọn họ làm quen với đàn chị ấy, điên cuồng theo đuổi đàn chị.
Hai người lâm vào bể tình, một lần ân ái đến oanh oanh liệt liệt, tất cả mọi người cho rằng bọn họ sẽ lập tức kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Ngay cả gia trưởng hai bên cũng đã gặp mặt, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.
Tới khi gần tốt nghiệp, đàn chị tự sát, mặc áo cưới nhảy xuống từ trên mái nhà, tính cả đứa bé trong bụng.
Lúc đó, Thẩm Hãn Ngọc đang điên cuồng theo đuổi Bùi Thần Lam.
Bùi Hồi căm ghét Bùi Thần Lam đến tận xương tủy, nguyên nhân chính là sau khi đàn chị nhảy lầu tự tử, hắn nhìn thấy Bùi Thần Lam ở lễ tang.
Ả ta đến trước mặt Bùi Hồi, gợi lên khóe môi, ánh mắt thương hại nói: “Cái gọi là phu thê ân ái, chỉ cần dung mạo, tài hoa và khí chất cộng thêm hơi cố tình dụ dỗ, ái muội thật thật giả giả là có thể đánh tan sự ân ái này.
Chậc chậc, đáng thương.”
Lúc sau, bọn họ liền hoàn toàn quyết liệt với Thẩm Hãn Ngọc, trở thanh hai phe đối lập.
Bùi Hồi thu hồi ánh mắt, biểu tình lạnh nhạt: “Đĩ với chó, thiên trường địa cửu(14).
Chúc cho bọn chúng, bách niên hảo hợp(15), đừng đi gây họa cho người tốt là được.”
(14) thiên trường địa cửu: là vĩnh viễn sánh cùng trời đất, ý nói đến sự gắn kết lâu dài, tồn tại vĩnh viễn với đất trời, với thời gian.
(15) bách niên hảo hợp: trăm năm vẫn còn hợp nhau, ý nói ở bên nhau tâm đầu ý hợp mãi mãi không xa rời.
Cao Hoa ‘phì’ cười ra tiếng, cầm áo lấy khoác Tây trang mắc trên lưng ghế rồi đuổi theo Bùi Hồi ra cửa: “Lần đầu tiên thấy mày miệng độc như vậy đấy, nhưng mà tao đồng ý.”
Di động trong túi truyền đến tin tức, Bùi Hồi lấy ra, click mở xem tin, thuận tiện click mở mấy thông tin khác, bỗng nhiên dừng lại.
Cao Hoa kinh ngạc: “Sao dừng lại vậy?”
Bùi Hồi: “Đường lớn Cao Hà phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, mười bốn chiếc xe đâm vào nhau, trước mắt đã có 6 người chết 12 người bị thương.
Nếu chúng ta vừa nãy đi đường lớn Cao Hà có lẽ sẽ đụng phải lần tai nạn giao thông liên hoàn này, hóa ra anh ta nói thật…”
Cao Hoa chỉ nghe thấy đoạn tai nạn giao thông liên hoàn, nghe xong cũng mang tâm tình may mắn mình chạy đường vòng.
Sau đó xem ảnh chụp hiện trường tai nạn giao thông, nhíu mày nói: “Đường chữ vong(16)? Trách không được sẽ phát sinh tai nạn giao thông.”
(16) Đường chữ vong: Nguyên văn ‘Vong tự thủy lộ’.
Bên dưới bạn Cao Hoa có giải thích.
Bùi Hồi: “Có ý gì?”
Cao Hoa chỉ vào hình ảnh nói: “Đường chữ vong hung, hình dạng quốc lộ giống như một chữ ‘vong’ (亡), trong phong thuỷ học là cách cục rất hung tàn(17), thường xuyên phát sinh tai nạn giao thông.
Xe con cái này đâm cái kia, từ từ thành tai nạn giao thông liên hoàn, dễ thấy huyết quang(18), đặc biệt bên cạnh còn có phòng ốc.
Cộng đồng phòng ốc và quốc lộ hình thành một cách cục phong thuỷ dễ gặp huyết quang, quốc lộ thường xuyên xuất hiện tai nạn giao thông, người ở trong nhà cũng sẽ không yên, dễ chiêu tiểu nhân.”
(17) cách cục rất hung tàn: đại khái hiểu là cách thức bố trí tạo ra kết cục không tốt đẹp.
(18) huyết quang: tia máu lóe sáng, đại khái đây là một điềm báo tử vong không may mắn, thường xuất hiện vào những khoảnh khắc con người gặp tai nạn hiểm nguy đến tính mạng, đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Bùi Hồi cười cười: “Sẽ không tà môn(19) như vậy chứ?” Nói xong hắn liền mở thanh tìm kiếm ra, còn thật sự tìm thấy không ít tin tức phát sinh tai nạn giao thông ở ngã rẽ đường lớn Cao Hà.
(19) tà môn: môn phái tụ tập những người tà đạo, có ác ý hành xét người khác, ở đây ý nói là những điều tà ác mang ý nghĩa không tốt đẹp.
“Hít —— tao ngày thường cũng hay đi con đường này nhưng chưa bao giờ gặp phải tai nạn giao thông.”
Cao Hoa bật cười: “Mày có mệnh cách của đại quý nhân(20), từ nhỏ đã phú quý vô ưu(21), cát nhân thiên tướng(22).
Chỉ cần vượt qua kiếp nạn lớn, sau này cả đời bình an, xuôi chèo mát mái(23).”
(20) mệnh cách của đại quý nhân: là một mệnh tốt, có quý nhân theo hỗ trợ, phù hợp, tránh được các rủi ro, tai kiếp xấu.
(21) phú quý vô ưu: tiền tài của cải và may mắn của người sở hữu là vô hạn.
(22) cát nhân thiên tướng: cát nhân ý nói người thiện lương có phúc khí, thiên tướng là được trời giúp đỡ của trời cao, ý nghĩa là người tốt sẽ được trời phù hộ.
(23) xuôi chèo mát mái: ví công việc trôi chảy, thuận lợi, không gặp trở ngại, khó khăn.
“Kiếp nạn lớn?”
“Tao… nói lỡ miệng.
Nhưng cũng chẳng sao đâu, không phải lần trước mày bị tai nạn giao thông mém thì mất mạng à? Tao nghĩ lần kiếp nạn lớn này của mày coi như đã qua, không có việc gì.
Nếu không, sao có thể đột nhiên chuyển tuyến đi đường vòng trùng hợp né được một trận tai nạn giao thông liên hoàn như thế chứ?”
Nghe vậy, Bùi Hồi lại thấy bất an.
Nếu không phải Tạ Tích nhắc nhở, bọn họ có lẽ thật sự sẽ đi vào đường cái Cái Hà rồi không thể may mắn thoát khỏi trận tai nạn giao thông liên hoàn đó.
Hắn đỡ trán, rất muốn thổi bay sự bất an trong lòng, vùi đầu bước về phía trước, đột nhiên bị Cao Hoa giữ chặt lại mới phát hiện mình thiếu chút nữa đã vượt đèn đỏ.
Cao Hoa: “Bùi Hồi, sao đần mặt ra vậy? Chẳng nhẽ lời tao vừa nói làm mày sợ?”
Bùi Hồi lắc đầu: “Không, không phải ——” trước mắt bỗng nhiên có một tờ tiền giấy bay tới, không phải là loại tiền giấy đỏ đỏ xanh xanh thời hiện đại, mà là loại tiền giấy màu vàng in hình đồng tiền.
Hắn cúi đầu theo bản năng, dưới chân dẫm lên cả một mảng tiền giấy màu vàng in hình đồng tiền.
_______________________
[Tác giả có lời muốn nói: Mỗi thế giới là một lần công thụ luân hồi nên tính cách sẽ khác đi, bởi vậy hãy coi mỗi thế giới là một câu chuyện riêng.]
_______________________
Hết chương 3
[Lăng: Nhắc lại lần nữa, mình chỉ edit thế giới 1 thôi, các thế giới khác mình sẽ không edit.
Ps 1: BH xưng “tôi-ngài”, sau này sẽ xưng “em-ngài”, TT xưng “ta-em” cho nó cổ cổ:v
Ps 2: Bắt đầu vào mạch truyện rồi.].