Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 31: Gả cho sư đệ (7).
Đang lúc hoàng hôn, ráng mây đầy trời, ánh hào quang phảng phất như đem trời đất đều bao phủ lại, nhuộm đỏ mặt sông, cũng làm cho bụi cỏ lau xanh biết phủ thêm một lớp màu.
Một chiếc thuyền Ô Bồng lẳng lặng dừng sát trong bụi cỏ, bỗng nhiên làm kinh sợ vô số chim trú trong bụi cỏ lau bay lên, xẹt qua làn thủy triều màu cam đang dâng lên mà bay đi.
Sau một hồi kinh động, bụi cỏ rất nhanh khôi phục lại vẻ yên lặng.
Tĩnh lặng đến không bình thường, không có thân ảnh chim bay, con ếch cũng dừng lại không nhảy.
Gió Xuân phất qua, không khí phảng phất đọng lại trong nháy mắt, một luồng sát khí như có như không, từ bốn phương tám hướng vây lại xung quanh chiếc thuyền.
Bên trong thuyền Ô Bồng có hai người, một người trong đó chính là đang thả cần câu, tên còn lại ngồi ở mũi thuyền, dựa vào người thả câu kia, mắt nhắm lại như là đang chợp mắt.
Mới lơ là một chút cần câu đột nhiên run rẩy dữ dội, dây câu bị kéo thẳng, mặt nước động tràn ra từng vòng gợn sóng.
Bùi Hồi cầm lấy cần câu, bình tĩnh nói rằng: "Cá mắc câu rồi."
Tạ Tích dựa vào trên người y đóng bộ dạng suy yếu, nghe vậy cười khẽ: "Không có củi lửa, câu lên được thì cũng đâu có nấu được." Quanh đây đều là cỏ lau, không tìm được một nơi để nhóm lửa.
Bùi Hồi mặt không cảm xúc, ánh sáng trong mắt toát ra vẻ thất vọng.
Tay hơi dùng sức, cá trong nước mắc câu vẫy đuôi làm tung tóe bọt nước, rơi xuống tấm gỗ trên mũi tàu.
Bùi Hồi lấy lưỡi câu từ trong miệng cá ra, đúng lúc này, một mũi tên lóe hàn quang xuyên không khí bay tới, thẳng về hướng Tạ Tích.
Bùi Hồi cũng không quay đầu lại, đem cá trong tay ném đi, thân cá làm chệch hướng mũi tên.
Cá rơi vào trong nước, choáng váng nửa ngày mới ngoắt ngoắt cái đuôi lặn xuống nước, mà thanh mũi tên này chính xác rơi xuống nước dần dần chìm vào lòng nước.
Sau một lúc, thích khách ẩn núp trong bụi cỏ lau nhảy ra, lưỡi đao sắc bén khúc xạ ánh hào quang chói mắt.
Một thanh cần câu như trường kiếm, lao, đâm, phách, xoay, động tác đơn giản mà lại bện ra một tấm võng kiếm lít nha lít nhít, bảo vệ Tạ Tích chặt chẽ.
Tạ Tích hơi nghiêng đầu nhìn trường kiếm lẳng lặng nằm ở trong khoang thuyền, vỏ kiếm đen tuyền mạ vàng, thân kiếm mềm mại trắng như tuyết, cực kỳ mỹ lệ.
Khi lấy thanh trường kiếm kia ra khỏi vỏ mới thấy dáng dấp rất đẹp, thời điểm giấu bên trong vỏ kiếm lại giản dị tự nhiên, một lần vung kiếm liền vung ra hào quang vạn trượng, màu sắc lóa mắt.
Cũng giống như sư huynh, mặc dù bừa bãi vô danh, nhưng mà nếu một ngày bước chân ra giang hồ, chính là phượng hoàng Du Long mà thiên hạ kinh sợ.
Núi Côn Lôn đã từng tạo ra những người đứng đầu thiên hạ võ học, chứa đựng võ lộ khắp nơi cùng nhiều nội công tâm pháp nghe tên có vẻ thần bí.
Mà đệ tử môn phái Côn Lôn đa phần tâm tính đạm bạc mờ mịt, không tranh danh lợi, dường như là một môn phái tu tiên sống trên núi.
Các đại môn phái trong chốn võ lâm ở phía sau vứt bỏ việc theo đuổi phát triển cảnh giới võ học chí cao ngược lại là truy danh trục lợi, lâu dần, một môn phái không truy cầu lợi lộc như Côn Lôn độ nổi tiếng giảm xuống, không còn giống như trước địa vị được vây đỡ.
Đến nay, ngoại trừ có chút thần bí và uy danh hiển hách ra đã không còn nhiều người biết.
Tạ Tích nổi danh thiên hạ là dựa vào chuyện tự thân nghĩ ra bộ kiếm pháp Tiêu Dao, hầu như chưa từng ở bên ngoài dùng qua kiếm pháp núi Côn Lôn.
Vì vậy, kiếm pháp Côn Lôn được giấu đến nay, thiên hạ không người biết đến.
Năm mạch bên trong núi Côn Lôn dùng một mạch kiếm pháp Ngọc Hư mạnh nhất, từng có lời đồn đại, tổ sư gia lập ra môn phái Côn Lôn chính là tự nghĩ ra kiếm pháp sau cùng dùng võ chứng đạo, một kiếm phá nát hư không, nhập đạo thăng lên làm tiên.
Nhưng mà đây cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao là thật hay giả cũng không thể kiểm chứng, nhưng nhiêu đấy cũng đủ để chứng minh một mạch kiếm pháp Ngọc Hư lợi hại.
Môn phái Côn Lôn nghe danh nổi tiếng là tâm tính đạm bạc, chí bảo trấn phái là Quy Tông kiếm pháp ác liệt bá đạo, luyện tới tầng cao nhất tựa như vạn kiếm quy tông, một kiếm có thể biến ảo ra hàng vạn thanh kiếm.
Một kiếm có thể đồ sát vạn người, có khi là trăm vạn hùng binh, đây chính là kiếm pháp bá đạo chí tôn.
Tạ Tích học qua kiếm pháp đó thì biết đến cả đời mình cũng không luyện được, hắn căn bản đối với kiếm đạo không si mê, thành ra không toàn tâm toàn ý học được.
Trái lại, Bùi Hồi có thể học được, liếc mắt nhìn y một cái cũng có thể biết y tâm tư thuần túy, sẽ không chần chừ.
Nếu như đã chọn một con đường này thì nhất định đến chết cũng không từ bỏ.
Cần câu màu vàng vì tốc độ quá nhanh mà biến thành hư ảnh, nhanh chuẩn tàn nhẫn mà đánh trúng mục tiêu, thích khách giống như canh sủi cảo sau khi sôi dồn dập rơi xuống nước kêu rên.
Cần câu kia tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đánh vào người với lực độ nặng tựa ngàn cân, xương sườn đều muốn đứt đoạn mất, thích khách đánh lén ngâm mình trong nước thật lâu cũng không bò dậy nổi.
Dư quang khóe mắt Tạ Tích thoáng nhìn ở sau có một đạo hàn quang đâm tới, động tác không chút hoang mang, tiện tay nhặt lên chén sứ đựng mồi câu cá để trên mũi tàu ném mạnh về phía sau.
Thích khách kia bị chén sứ đập vào đầu, máu me đầm đìa, đáng sợ hơn chính là mồi câu trong chén sứ văng lên trên mặt, mấy con giun không ngừng ngọ nguậy, thích khách sợ đến rít gào hoảng loạn, trái lại không cẩn thận chém trúng mấy kẻ đi cùng.
Toàn thân Bùi Hồi xoay ngang đánh bay thích khách, tên thích khách rơi xuống mũi tàu sau đó y tranh thủ liếc mắt nhìn Tạ Tích, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, trên cổ còn mấy sợi tơ hồng bò lên.
Trong lòng biết hắn đây đang phát tác cổ độc, không khỏi trách cứ: "Ngươi không cần động chân khí ra tay, mấy cái đuôi này giao cho ta giải quyết."
Tạ Tích nhu nhược vẻ như chịu không nổi dựa vào mép thuyền, suy yếu cười nói: "Sư huynh yên tâm, ta có chừng mực."
Sau khi tên thích khách cuối cùng kêu thảm rơi vào trong nước, Bùi Hồi soái khí xoay người một cái đến bên boong thuyền, thuận thế kéo kiếm hoa, đặt cần câu màu vàng ở phía sau.
Trường thân hạc lập (?), dáng người kiên cường, mặt mày sơ lãng, bễ nghễ rũ mắt, ẩn hiện khí thế ngạo nghễ.
Bùi Hồi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong bụi cỏ lau, ánh sáng chiếu lên gò má của y, khiến người khác nhìn thấy không khỏi hút vào ngụm khí lạnh.
Chỉ vì thiếu niên sáng trong như ngọc, túc túc như tùng hạ phong (?).
Những tên khác núp trong bụi cỏ lau biết được tin tức cần biết liền dồn dập rời đi ngay sau đó.
Chỉ cần xác định Tạ Tích đúng là bị thương nặng, không quan tâm là kịch độc hay là sâu độc, chỉ cần xác định tính mạng hắn đang nguy hiểm thì có thể trở lại phục mệnh.
Những tên này không có manh động coi như cũng có chút thông minh, cũng có thể là do trước đây chịu thiệt lớn, nói chung hiện tại sẽ không ngu đến mức thừa dịp Tạ Tích bệnh mà đi ám sát hắn.
Tạ Tích người này nhìn như ôn lãng sáng sủa kì thực là một cái bánh nhân mè đen, bệnh nặng cũng không quên tính kế những người khác.
Hắn lợi dụng tin tức chính mình bệnh nặng gần chết để bọn chúng tự đưa tới không ít thế lực, làm một mẻ bắt ba ba trong rọ.
Ngắn ngủi bốn tháng tới nay, thế lực Tiêu Dao Phủ âm thầm mở rộng làm người sợ hãi không thôi.
Chuyện Tống gia trang ở Giang Nam bị diệt môn, một khi Tống Thải Lan ở Phong Vũ lâu thả ra tin tức truyền khắp giang hồ, thế lực võ lâm hết thảy đều là quan sát động thái của Tạ Tích.
Tâm lý đám cáo già này đều rõ ràng là Tống gia trang ở Giang Nam chính là một nơi hỗn loạn, cạm bẫy chói lóa, nếu như Tạ Tích một chân tham gia vào, với hiện trạng hắn bệnh nặng chỉ sợ đây là tử cục.
Mà nếu Tạ Tích chân chính tham gia một chân vào, bọn họ đồng thời vừa bội phục vừa âm thầm đề phòng, nghi kỵ, nếu thật là bệnh nặng gần chết còn có thể đi xuống Giang Nam?
Nếu quả thật bệnh nặng gần chết, vậy thì nhất định muốn nhân cơ hội này lại đạp một cước lên, triệt để đem Tạ Tích bẫy chết tại Giang Nam.
Dù sao thế lực Tiêu Dao Phủ lớn như vậy thực sự chọc người khác đỏ mắt.
Bởi vậy, phía sau đoạn đường này có không ít đuôi.
Mỗi một thế lực đều muốn thăm dò, nhưng lại không có đám nào dám lên trước, bọn họ không hẹn mà cùng hi vọng xuất hiện một đám ngu ngốc nào đó xông pha đi đầu.
Trùng hợp sao buồn ngủ gặp chiếu manh, thật là có kẻ ngu ngốc xông pha trận đầu, tuy rằng bị miểu sát (bị giết ngây lập tức).
Ít nhất những người khác cũng nắm được một phần tình huống, không đến nỗi quá bị động.
Bọn họ ý thức được kiếm pháp của Bùi Hồi, cũng không dám manh động nữa.
Quả nhiên, Tạ Tích chính là tặc, tưởng đâu hắn mang bên người một tên người mới vô danh bừa bãi ngờ đâu là một kiếm khách võ công cao cường.
Các thế lực lớn nhận được tin tức đồng thời vừa cảm thán vừa không khỏi căm ghét, làm sao hắn đã lung lạc tới như vậy mà còn có thể kiếm được nhân tài vì chính mình bán mạng?
Thế đạo hiện nay, võ lâm cùng quan phủ cấu kết với nhau, cùng có chung dã tâm tranh giành thiên hạ.
Lúc này, Tạ Tích thân là thiên hạ đệ nhất cho dù phương diện nào cũng đủ để khởi nghĩa vũ trang kiêu hùng.
Nhất hô bá ứng (người người đoàn kết làm theo), đây mới chân chính là mục đích chung, muôn người chú ý đế vương.
Nếu như Tạ Tích cũng có dã tâm vấn đỉnh thiên hạ, vậy thì những người khác liền khỏi chơi được gì, cơ bản cũng chỉ là những kẻ lót đường.
Vì vậy, đây là nguyên nhân thế lực khắp nơi muốn giết chết Tạ Tích.
Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi.
(Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn)
Huống hồ Tạ Tích quá chói mắt khiến người khác sợ hãi.
Mà mấy thế lực này cùng một ngày nhận được tin tức, tất cả đều thu được thư cảnh cáo đến từ Tiêu Dao Phủ, cũng trong lúc đó, các môn hạ phân đà tình cờ có ý định trả thù.
Các thế lực lớn sứt đầu mẻ trán, đối với Tiêu Dao Phủ cùng Tạ Tích hận đến nghiến răng, nhưng không thể không triệu hồi do thám đang theo dõi.
Có vài thế lực môn phái không tin tà, ngày thứ hai thu được tin một phân đà khác bị phá hủy.
Tạ Tích kéo dây thừng, dây thừng buộc một vò rượu nằm dưới đáy sông đã một ngày một đêm.
Mở ra cái nắp, mùi rượu thơm khắp nơi.
Bùi Hồi lập tức ném xuống cần câu, yên lặng bưng hai cái chén nhỏ đẩy lên trước mặt Tạ Tích.
Tạ Tích lắc đầu khẽ cười một cái, hướng hai cái chén nhỏ đổ rượu đầy tám phần.
Rượu được ngâm qua nước sông trở nên lạnh lẽo trong suốt, vị càng nồng hơn.
Mỗi người một chén, cụng chén một cái liền ngửa đầu uống, ánh dương chiều tà, Xuân phong nước biếc, phong nhã đến cực điểm.
Bùi Hồi thoáng nhìn thấy tơ máu yên lặng trèo lên tới cổ Tạ Tích, liền chỉ vào cái cổ hỏi: "Không đau sao?"
Tạ Tích không hề để ý: "Nhịn được." Trước đây cổ độc đã bị tiêu diệt, bây giờ độc trên người là một loại độc khác.
Lúc rời đi Tiêu Dao Phủ hắn để Trình Băng hạ độc, sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng mà rất đau, vốn là độc dược dùng làm hình phạt cho phạm nhân.
Thời điểm Đào Hoa độc quấy phá cũng đau đớn không thua gì loại độc này, bởi vậy đúng thật là Tạ Tích còn nhịn được, ít nhất bây giờ còn có thể uống rượu chuyện trò vui vẻ.
Bùi Hồi: "Ngày hôm qua liền bắt đầu phát tác, thiệt thòi cho ngươi phải nhịn." Y một hơi đem rượu trong chén uống cạn sạch, rượu trong suốt dọc theo khóe miệng chảy xuống, từng giọt lăn vào trong quần áo, dính ướt cổ áo, miếng vải ướt đến trong suốt làm lộ ra địa phương bên trong.
Tùy ý lau khóe miệng, không nhịn được lần thứ hai đề nghị: "Ngươi cũng không muốn ta giúp ngươi, nhẫn nại thẳng.
Lần thứ nhất ngươi nói phía sau có người nhìn, ta đem mấy cái đuôi giải quyết, lần thứ hai ngươi còn nói màn trời chiếu đất không được nhã nhặn, vậy thì chúng ta liền làm vào ban đêm, tiến vào khoang thuyền dùng đệm chăn che lên.
Hiện tại ngươi không còn lý do gì nữa đi?"
"Ta biết ngươi da mặt mỏng, lại ngượng ngùng —— học tính cách thư sinh quân tử cổ hủ sạch sẽ." Bùi Hồi thiếu kiên nhẫn nói thầm hai tiếng, liên tục nâng lên âm lượng: "Không muốn lề mề, ngươi còn cự tuyệt nữa, ngươi tự làm đau chính mình thôi, hơn nữa không biết cổ độc kia có mang đến ảnh hưởng xấu gì không.
Dây dây dưa dưa, dễ gây thêm chuyện.
Còn nữa, cùng là nam nhân, ngươi sợ xấu hổ làm gì?"
Tạ Tích thấp giọng nói: "Tóm lại là sư huynh chịu thiệt, ta có thể nhịn thì nên nhịn."
Bùi Hồi nhíu mày, đang muốn quát lớn lại.
Chỉ thấy mặc dù sắc mặt của Tạ Tích dưới ánh trăng trắng bệt, nhưng vẫn luôn mang theo nụ cười ung dung không vội, trong mắt đều là ánh sáng hết sức chân thành, làm động lòng người.
Gió đêm phất qua vạt áo cùng mái tóc dài, Bùi Hồi khó giải thích được cảm thấy Tạ Tích giờ khắc này rất đơn bạc yếu đuối, vừa nghĩ như vậy, tâm không khỏi mềm xuống.
Sắc mặt Bùi Hồi nhu hòa một ít: "Ta đều không ngại, ngươi để ý cái gì?" Chén rượu đặt qua một bên, y ôm cánh tay nói rằng: "Hay là ngươi muốn như lần trước ở trong mộ thất, điểm huyệt đạo rồi che lại con mắt của ngươi, làm cho ngươi không thể động đậy?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Hồi thật sự suy nghĩ tính khả thi của cách làm này.
Lúc cổ độc trong người Tạ Tích phát tát sẽ không thể dễ vận dụng chân khí, kiểm soát hắn coi như dễ dàng.
Vấn đề duy nhất chính là tư thế dùng lần trước, lần này nếu là điểm huyệt hắn thì nên dùng tư thế gì? Loại tư thế phong nguyệt nào là không cần Tạ Tích động? Hừm —— không nhớ rõ lắm.
Ký ức xem qua mấy quyển phong nguyệt đã quá xa xưa, lúc trước thì nhìn qua loa, còn có thể nhớ tới vài thứ đã rất tốt rồi...!Tổng cộng là nhớ được bao nhiêu chứ?
Mười tám? Mười chín?
Nhiều như vậy, dù sao cũng nên có một vài cái không cần Tạ Tích chủ động.
Làm cho y ngồi tỉ mỉ hồi tưởng lại lần nữa.
Nghe vậy, lông mày Tạ Tích không khỏi nhảy một cái, nhìn lại biểu tình của Bùi Hồi, thật sự rục rà rục rịch.
Trong lòng thầm than, còn tốt là đêm nay không có ý định từ chối.
Hai lần từ chối đằng trước có thể coi như là đùa kiểu dục cự còn nghênh (muốn gần chết nhưng làm ra vẻ không), còn nữa chuyện gì cũng bất quá tam, có thể ăn đến ngon ngọt là được, cẩn thận lòng tham nhiều quá sẽ bị lật thuyền.
Nghĩ như vậy, Tạ Tích liền chủ động đứng dậy, nắm chặt tay Bùi Hồi.
Chạm đến làn da nhẵn nhụi mềm mại, quả nhiên thoải mái như trong tưởng tượng, vuốt nhẹ hai lần rồi lơ đãng buông ra.
Bùi Hồi cũng không nhận ra được sự quái lạ, ngược lại là tinh thần phục hồi nhìn Tạ Tích chằm chằm, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Tạ Tích cười nhạt: "Nếu sư huynh nói như vậy ta sẽ không từ chối nữa, mà lần này để ta chủ động.
Lần trước trong mộ thất...!Sư huynh chịu khổ rất nhiều rồi, kì thực bước đi sai rồi lại thêm sai, nên lúc mới bắt đầu mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Nếu là ta chủ động, sư huynh chỉ cần hưởng lạc, chắc chắn sẽ không chịu khổ."
Tình cờ sư huynh chủ động thật sự rất đáng yêu, chỉ là như vậy hắn không thể quang minh chính đại ôm ấp sư huynh.
Còn nữa, nếu như mỗi lần mở đầu đều thảm như vậy, khó bảo toàn sau đó sư huynh sẽ sản sinh ra tâm lý vừa thích vừa sợ, nếu là tâm lý sợ sệt chiếm thượng phong, sau đó đến phiên hắn chịu khổ.
"Có phải không?" Bùi Hồi hồ nghi nhìn Tạ Tích: "Ngươi rất quen thuộc làm chuyện này sao?".
Vừa nghĩ tới trước đây Tạ sư đệ cùng những người khác từng có thân mật thâm nhập như vậy y liền cảm thấy không thoải mái lắm, sự nhiệt tình cứu hắn của y cũng rút đi hai phần.
Tạ Tích liền nói rằng: "Trưởng bối trong nhà lo lắng ta không hiểu sự đời, đưa cho ta rất nhiều quyển phong nguyệt.
Lúc đầu cảm thấy thú vị liền xem nhiều hơn, xem nhiều thì cảm thấy tẻ nhạt, ném qua một bên cũng không còn ý muốn xem lại.
Còn có từng làm qua chuyện may mưa hay không...!Hai mươi mấy năm qua của ta cũng chỉ thân mật với sư huynh nhất thôi."
Hai má Bùi Hồi có chút nóng như bị thiêu, đối diện ánh mắt sáng quắc của Tạ Tích, giống như không chịu nổi mà quay đầu đi.
Bỗng nhiên đứng dậy đi vào bên trong khoang thuyền, trong lúc này không nói một lời.
Tạ Tích cười nhìn bóng lưng Bùi Hồi tiến vào khoang thuyền, một hồi lâu sau lấy vò rượu rót một ngụm lớn, đối với ánh trăng trên mặt sông thét dài (?).
Sau một khắc, trong khoang thuyền bay ra một cái chén, xông thẳng đến trán Tạ Tích.
Tạ Tích tiếp nhận cái chén, đem theo vò rượu rồi tiến vào khoang thuyền, trong khoang Bùi Hồi đang ngồi xổm trên chăn nệm đối mặt với ánh nến.
Tạ Tích cũng ngồi quỳ xuống, từ phía sau lưng ôm lấy Bùi Hồi, đem mặt chôn ở trên cổ của y, hàm hồ thì thầm: "Sư huynh, ta thật cao hứng."
Trong lòng Bùi Hồi bình tĩnh không lay động thì đột nhiên nhảy nhanh hơn một chút, kế tiếp phảng phất như là vỡ đê, tim đập tần suất nhanh hơn không có dừng lại.
Y nhìn chằm chằm ánh nến, nghe được lời nói Tạ Tích không kìm lòng bật thốt ra, trong đầu linh quang chợt lóe lên, luôn cảm thấy có chỗ nào lộ ra một chút quái lạ.
Chỉ là giờ khắc này bầu không khí kiều diễm ám muội, thực sự nghĩ không ra điều gì khác, lực chú ý toàn thân rơi vào nơi Tạ Tích đang kề sát sau lưng.
Không giống với lần trước trong mộ thất chủ động, hoàn toàn là do Bùi Hồi chủ đạo, khi đó cũng không có ôm, chẳng quá thân cận.
Lần đó, Bùi Hồi cũng không có sợ hãi run rẩy sinh ra ý tưởng bị xâm chiếm từ trong ra ngoài.
Lần này thì trái lại, khí tức bị xâm chiếm thực sự quá rõ ràng, cảm giác nguy hiểm đang không ngừng nhắc nhở Bùi Hồi.
Bản năng của y đối với nguy hiểm sắp xảy ra sẽ nhắc nhở y nhanh chóng bỏ chạy, nhưng lý trí vẫn để cho y ngồi xổm tại chỗ, eo lưng căng thẳng bất động.
Nhận ra được Bùi Hồi đang căng thẳng, Tạ Tích hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, đem vò rượu mang vào đẩy đến trước mặt Bùi Hồi: "Sư huynh, thả lỏng." Nói xong, còn nhẹ nhàng vỗ lên eo Bùi Hồi.
Bùi Hồi cả người run lên, kinh ngạc không thôi, rũ mắt trừng vò rượu vừa bị đẩy lên kia.
Không kịp suy tư thêm liền nhấc lên vò rượu uống hơn một nữa, cuối cùng đem chính mình uống đến say chuếnh choáng.
Một bên thẳng lưng ngồi xổm, một bên mặt không cảm xúc nấc cục do say rượu, còn thuận tiện đem cái tay Tạ Tích đang sờ lên xương quai xanh vỗ bỏ: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Tạ Tích sững sờ, ngắm nhìn mặt lộ vẻ cảnh giác của Bùi Hồi, bỗng nhiên cười khẽ, hơi thở ra phun trên cổ Bùi Hồi.
Bùi Hồi mẫn cảm mà co vai lại, biểu tình mờ mịt lại luống cuống, tựa hồ không rõ giờ khắc này khoảng cách của hai người quá mức thân mật.
Tạ Tích híp mắt một cái, thuận tiện lè lưỡi liếm lên trên cổ của Bùi Hồi, đồng thời chú ý tới vẻ biến hóa trên mặt y.
Bùi Hồi rúc vai, theo phản xạ muốn trốn đi, mà không biết nhớ ra cái gì liền xác định ngồi yên chỗ cũ bất động, dẫn đến toàn thân run bần bật, hô hấp cũng thô nặng hơn.
Lông mày nhíu lại, trong mắt bốc lên hơi nước, hai tay căng thẳng nắm chặt để ở trên đùi bất động.
Sư huynh đang khẩn trương? Vẫn sợ sệt sao?
Tạ Tích ý thức được điểm này, không khỏi đau lòng.
Bởi vì Bùi Hồi chủ động, cũng bởi vì nhận định rằng Bùi Hồi có tình với hắn, cho nên hắn không kiêng dè mà trắng trợn bắt nạt nhưng lại quên sư huynh cũng là nam nhân.
Nằm dưới hầu hạ người khác, sư huynh hẳn là sẽ sợ.
Tạ Tích ôm sát Bùi Hồi, vén lên mái tóc rũ trên gương mặt y, hạ xuống những nụ hôn nhỏ khẽ ở trên mặt y.
Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ dụ dỗ: "Sư huynh, không cần phải sợ, không cần phải sợ ta.
Sẽ không để cho ngươi đau, ngươi tin ta, ta sẽ không để cho sư huynh đau.
Lẽ nào sư huynh vẫn không tin tưởng ta?"
Tiêu cự ánh mắt Bùi Hồi dần dần ngưng lại trên người Tạ Tích, chần chờ hồi lâu: "Tạ sư đệ?"
Tạ Tích thản nhiên nở nụ cười: "Ta đây, sư huynh."
Bùi Hồi yên lặng nhìn hắn, chậm rãi thả lỏng thân thể, như gặp phải người thân, có thể tín nhiệm người nhà, không nhịn được toát ra trạng thái ỷ lại.
Ở trong lòng y, sư phụ cùng sư thúc tình cờ là đáng tin, các sư đệ và sư muội không gây sự có thể bớt đi thật nhiều phiền phức, nhưng người chân chính đáng tin duy nhất lại chính là Tạ Tích.
Bởi vì Tạ Tích chưa bao giờ gây ra phiền phức gì để y đi thu thập, hơn nữa cũng có rất nhiều người đều tín nhiệm hắn.
Cho nên, Tạ sư đệ là người có thể tín nhiệm và ỷ lại.
Bùi Hồi mênh mang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm ánh nến, dựa sát vào trong lồng ngực Tạ Tích không còn thấy căng thẳng sợ hãi nữa, chỉ là tay trái nắm chặt ống tay áo của hắn không tha.
Tạ Tích vòng lấy vai Bùi Hồi, cởi y phục của y, bỗng nhiên đụng tới một mớ đồ vật lông bù xù tròn vo, móc ra nhìn thử, phát hiện là cái con chim Hồng Chuẩn mà Bùi Hồi nuôi kia.
Con chim Hồng Chuẩn này vốn là đang ngủ nướng, sau khi bị móc ra thì mơ mơ màng màng còn muốn quay trở về.
Tạ Tích cười lạnh một tiếng, mở ra một cái tủ nằm trong khoang thuyền sau đó đem nó ném vào.
Mập cầu Hồng Chuẩn: "Cạc cạc??".
Bùi Hồi: "...!m thanh của Mập cầu sao?"
Sau khi say rượu, thẳng thắn bất ngờ.
Mà sự thẳng thắn này làm tổn thương tới bản danh của Tú cầu Hồng Chuẩn, nó toàn tâm toàn ý tín nhiệm Bùi Hồi, vậy mà không ngờ tới chính mình phải chịu phản bội từ người chí thân, quá khiếp sợ đến nỗi tắt tiếng, thật lâu sau không cách nào khôi phục sự thương tâm này.
Thanh âm cạc cạc đáng ghét biến mất, Tạ Tích vốn là muốn đem cái con chim mập kia đánh ngất luôn, nhẹ giọng dụ dỗ Bùi Hồi: "Không phải, nó đang ngủ.
Chúng ta không cần đánh thức nó, động tác của sư huynh không cần quá lớn, ngoan một chút, rất nhanh liền để sư huynh thoải mái."
Bùi Hồi: "Ồ."
Dưới tình huống mê mang chóng mặt y vẫn còn nhớ muốn thay Tạ Tích giải cổ độc, cho nên đặc biệt phối hợp, không có nửa điểm phản kháng.
Khó chịu liền nhăn lại mày, Tạ Tích chỉ có thể từ tiếng hít thở của y phán đoán xem đang thoải mái hay không.
Bùi Hồi nghiêng mặt nhìn về phía ánh nến, ánh nến lập lòe sáng tắt, loạng chà loạng choạng —— không đúng, không phải tại ánh nến lay động, là do thuyền Ô Bồng đang lay động.
A —— cũng không đúng, là do người làm ra.
Cường độ động tác quá lớn, thuyền dựa vào sức nổi mà ngừng trên mặt nước, không có chút gắng sức nào, cho nên lung lay qua lại đặc biệt lợi hại.
Đèn đuốc cũng cùng lay động, chiếu bóng người đang chuyển động trên vách khoang thuyền.
Bùi Hồi rất khó chịu, cả người đều khó chịu, nếu muốn y tỉ mỉ miêu tả thì không nói ra được.
Phiêu vô cùng, mềm nhũn, như đang đạp ở trên đám mây, có loại sợ hãi là chân đạp không tới trên đất, cũng khó có thể giải thích được kích thích cùng khoái cảm.
Hai tay đang chống đỡ trên đệm chăn, nghiêng mặt cũng dán vào trên đệm chăn, cả người nằm trên đệm thiếu chút nữa bị đụng đến phía trước.
Y lại như một bệnh nhân sốt cao, cả người vô lực.
Cả người bị giữ lại vững vàng, mới bị đẩy về phía trước một chút liền bị kéo trở lại, bá đạo đến không cho một chút thời gian nào thở dốc.
Thế tiến công dày đặt làm cả người Bùi Hồi run cầm cập không thôi, mồ hôi trên người chảy ròng ròng, rất dính.
Tóc tai cũng bị làm ướt, có vài sợi dính trên gương mặt, tóc còn lại rải rác ở sau lưng đều bị đẩy đến phía trước, vì người phía sau chung tình với sau lưng của y.
Hai mắt Bùi Hồi mất đi tiêu cự, luống cuống mờ mịt, nước mắt cũng vô tri vô giác từng hạt rơi xuống không có điểm dừng.
Thỉnh thoảng ẩn nhẫn nghẹn ngào hai tiếng, cũng không dám cao giọng khóc lớn phóng thích cảm xúc khó chịu quái lạ.
Tóc dài rơi đến trước mắt, Bùi Hồi trừng mắt nhìn, bỗng nhiên ý thức ra được đây không phải là tóc của mình.
Đây là tóc của ai? Đầu óc trì độn mất nửa ngày mới phản ứng được —— ừm, là của Tạ sư đệ.
Tiếng cười của Tạ sư đệ gần trong gang tấc, có lúc nghe đến rất không giống nhau, âm thanh lúc này mang theo thoả mãn, lười biếng cùng trầm thấp.
Cả người hắn đều đặt trên lưng Bùi Hồi, tay trái chặt chẽ trói lại tay trái của y, mười ngón tay quấn lấy nhau.
Bã vai bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, Bùi Hồi cũng chỉ là run một cái liền không có động tĩnh.
Cái cổ, vai cùng phía sau lưng là khu vực thiệt hại nặng nề, mới bắt đầu còn chưa quen, lâu dần liền chết lặng.
Trên bả vai có một cái dấu răng, bị cắn rất nhiều lần, Bùi Hồi cũng chết lặng.
Cơn đau kiểu này y vẫn có thể chịu đựng được, bởi vì trong cơn nhói đau đớn này còn thường kèm theo khoái cảm mang tính áp đảo.
Cho nên, đau đớn nho nhỏ liền trở nên không đáng kể.
"Sư huynh, chúng ta lại làm thêm một lần nữa đi? Ta cảm thấy được cổ độc đang bị áp chế xuống không có làm loạn lại nữa, có khả năng thật sự hữu dụng.
Phải chăng vấn đề không phải nằm ở chỗ tư thế mà là nằm ở số lần hay không? Nếu không thì thử một chút, ngươi nói xem, sư huynh?"
Bùi Hồi mở miệng, không phát ra được chút âm tiết có nghĩa nào hết.
Căn bản giờ khắc này là không có suy nghĩ gì được, mà Tạ Tích cũng không phải thành tâm thương lượng cùng y, hắn chính là tự quyết định sau đó tự làm theo ý mình.
Quá mức bá đạo vô lễ!
Thời điểm hừng đông, mặt trời mọc hướng Đông, trời nước một đường giao nhau, ánh nắng đỏ rực chiếu lên toàn bộ mặt sông và bụi cỏ lau.
Ánh nến cháy cả đêm vào lúc này cũng đã tắt, ánh lửa vừa tắt, chim bay từ bụi cây vụt lên bầu trên.
Bùi Hồi từ góc độ nằm úp sấp nhìn sang, tựa như thấy đám chim bay từ trong ánh lửa tắt bay ra.
Cảnh đẹp kỳ lạ hiếm thấy này, mắt không kịp nhìn, đẹp không sao tả xiết.
Bùi Hồi giật giật ngón tay, ánh mắt thất thần, không hề có tiêu cự.
Dục vọng tham lam rốt cuộc cũng được thoả mãn, Tạ Tích lúc này mới có lòng tốt buông tha Bùi Hồi, người sau vui mừng không thôi.
Mệt mỏi như thủy triều nhấn chìm toàn thân, y rốt cục cũng có thể yên tâm nhắm mắt ngủ mà không phải lo lắng bị lây tỉnh lại.
Bóng tối dần kéo tới phía trước, Bùi Hồi bỗng nhiên nghĩ đến, đây là còn bao nhiêu lần, rồi còn phải dùng mấy cái tư thế nữa? Ngàn vạn lần không thể quên, nếu không phải một lần nữa làm thí nghiệm thử để loại trừ đi.
Vậy thì quá mệt mỏi, quá thảm đi.
Trong giấc mộng, Bùi Hồi miễn cưỡng rùng mình một cái, hận không thể sớm một chút tìm được Tiết thần y để mau chóng cứu trị Tạ Tích.
Chỉ là lần tới, nhất định không để cho Tạ Tích chủ động.
Hắn là tên lừa người.
P.s: Hong biết nói gì hơn với chương này, ngắn hơn mấy chương khác 1 tí, đoạn cuối ko biết có được tính là H sương sương ko hay chỉ là nước thịt:v.