Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 41: Gả cho sư đệ (17).
Các cao thủ võ lâm đều cố gắng khuyên bảo Tạ Tích nhưng sau khi thất bại thì từng người kiếm cớ chạy trốn, mà tiếp theo đó trong thành càng ngày càng nhiều người bị chướng khí gây thương tích dẫn tới bị nhiễm ôn dịch, tâm trí chán nản cùng tuyệt vọng từ từ lan tràn.
Nhiều cao thủ võ lâm lần lượt trốn trong Tống gia trang đóng cửa không ra, có mấy người không thấy rõ tình thế, thông qua chướng khí bên ngoài gọi đầu hàng thì bị đám phản tặc bên ngoài trêu đùa.
Bất kể là Thiết kỵ của Hạc Thác vương hay là triều đình đều không có dự định buông tha người võ lâm, người trước là dự định nhổ cỏ tận gốc, trực tiếp trọng thương võ lâm Trung Nguyên.
Người sau là do nhiều năm qua nhận hết miệt thị cùng chèn ép từ người võ lâm, trong lòng phẫn nộ, giọt nước tràn ly bạo phát một lần.
Ba mươi năm trước, hoàng đế tiền triều ban sưu cao thế nặng, bách tính quanh năm chìm trong chiến loạn, trôi dạt khắp nơi, pháp chế một lần hỏng mất.
Sau đó, thế gia cùng thứ dân đồng thời phản loạn, thế gia lấy Vệ thị ở Hà Tây làm đầu, thứ dân thì theo võ lâm môn phái thành danh đã lâu, tranh đoạt đế vị.
Đại tướng tiền triều Vệ Trình Trọng cùng Hạc Thác vương tiền nhiệm tranh đấu, lưỡng bại câu thương, bị nhặt mất của hời.
Hiện nay vương triều bận bịu cai trị triều đình quốc gia, ít quản lý võ lâm.
Chờ khi sức cùng lực kiệt, thật vất vả mới ổn định giang sơn, lúc muốn quay đầu tới thu thập võ lâm Trung Nguyên lại phát hiện nơi này đã không phải là nơi triều đình có thể lay động đến.
Võ giả cũng có thể xưng đế tranh đoạt thiên hạ, vậy thì những người khác cũng có thể.
Ai cũng có ý tưởng này, dã tâm liền trở thành đồ vật rẻ tiền.
Vì vậy, Hạc Thác vương cùng triều đình sẽ không ngu đến mức từ bỏ cơ hội tiêu diệt người võ lâm này.
Có người kêu gọi, nguyện ý quy thuận triều đình.
Triều đình nhân tiện nói là bọn họ vì khống chế tình hình bệnh dịch, nhất định phải phòng ngừa người mang ôn dịch ra ngoài.
Về tình về lý hợp pháp, không có sai lệch.
Lại có người tức giận mắng, Hạc Thác lòng muông dạ thú, triều đình dẫn sói vào nhà.
Nghe kể rằng cái đám ác tặc Hạc Thác Hoàng Tuyền Phú này giết vô số người bị nhiều người cười nhạo, nơi địa phương thấp kém nào bọn họ cũng đều từng tới, lời mắng tầng tầng lớp lớp, ngược lại đem võ giả trong thành kích thích đến mất lý trí, vọt vào trong chướng khí thiếu chút nữa không ra được.
Lâu dần, không còn ai ngu ngốc hi vọng rằng mấy kẻ ngoài thành sẽ thả cho bọn họ một con đường sống.
Vốn là bị nhốt lại nuôi như súc vật, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp liền có thể bị làm thịt.
Nhưng bọn họ tuyệt vọng rồi, không muốn nghĩ hành động gì, lúc này một lòng chờ chết, mấy kẻ ác Hạc Thác Hoàng Tuyền Phú lại chán ghét sự tẻ nhạt, đem bách tính vốn dĩ đang tị nạn ngoài thành trói đến trước ngựa hét to.
Làm hấp dẫn người trong thành quay ra xem, sau đó dùng lý do hư hư thực thực rằng những người dân kia bị nhiễm ôn dịch, đẩy những dân chúng vô tội vào trong chướng khí, khiến những bách tính kia đang sống sờ sờ bị chướng khí nuốt chửng mà chết.
Những người võ lâm vây quanh trên tường thành thấy thế tức giận không thôi, muốn đi xuống cứu người lại bị chướng khí cản trở.
Đây là đám người trẻ tuổi, ngày thường ở trong môn phái luyện võ, hướng tới giang hồ hào hùng, còn chưa bị mài giũa thành kẻ già đời.
Thiện ý trong lòng cùng bản năng trừ bạo giúp yếu vẫn còn, nhưng nguyên nhân chính là do quá phẫn nộ.
Đệ tử Thanh Dương Môn cũng ở trong đó, bao gồm cả hai người Thiết Hồng Lan cùng Thiết Phương Hồng.
Thiết Phương Hồng cách chướng khí hô: "Mục tiêu của các ngươi là chúng ta, là đám người trong võ lâm! Sao lại đi tàn hại dân chúng vô tội?! Trong đó không phải còn có người của triều đình sao? Các ngươi trơ mắt nhìn con dân mình cần phải bảo vệ bị đẩy mạnh vào chướng khí trúng độc chết, thờ ơ cung cấp niềm vui cho người khác, không động lòng trước cái chết của dân chúng sao?"
Binh lính do triều đình phái tới tất nhiên là không đành lòng, nhưng bọn họ ngoại trừ cười lạnh cũng không trả lời, binh lính được ra lệnh không được nhúc nhích: "Giết người chính là đám mọi rợ Hạc Thác phương Bắc, quan hệ gì tới chúng ta? Bọn họ mười vạn Thiết kỵ, chúng ta vốn đánh không lại, hà tất gì lấy trứng chọi đá? Huống chi, đám ngu dân này dưới đáy ngầm hiệp trợ người võ lâm, bị võ lâm nhân sĩ thống trị mà không quy phục triều đình, đây chỉ là xử lý một đám loạn thần tặc tử mà thôi, kích động cái gì? Còn nữa, có trời mới biết bọn họ có thể mang theo ôn dịch truyền nhiễm đến những người khác trong thành trấn hay không, người thân của các ngươi đều ở bên trong thành trấn, cũng muốn để bị hại chết sao."
Mỗi một câu nói ấy triệt để hủy bỏ ý định cầu xin cho dân chúng vô tội của binh lính triều đình, con người vốn là ích kỷ, so với việc dịch bệnh bị mang ra ngoài hại chết bọn họ và người thân, không bằng để đám người kia chết đi.
Vì vậy tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, đối với việc làm tàn ác của đám người phương Bắc Hoàng Tuyền Phú làm như không thấy.
Triều đình suy thoái, mộ binh quan quân phần lớn là giá áo túi cơm (?), trên nói dưới làm theo, không cần gửi hy vọng vào đám binh lính tầng lớp dưới đáy này.
Huống chi vây ở cửa thành ngoại trừ mười vạn Thiết kỵ chỉ có một phần mười là binh lính của triều đình, còn lại đều là kỵ binh Hạc Thác cùng ác tặc Hoàng Tuyền Phú.
Lời nói của quan quân này đổ hết tội trạng lên đầu đám kỵ binh Hạc Thác cùng Hoàng Tuyền Phú, làm cho đám người kia (kỵ binh Hác Thác Hoàng Tuyền Phú) vốn đã xem thường triều đình cùng võ lâm Trung Nguyên nay lại càng xem thường hơn.
Có một tên từng cưỡng gian rồi giết chết không ít phụ nữ cười nhạo khinh bỉ: "Chính là đám nhát gan này thống trị Trung Nguyên sao? Chúng ta nên sớm đánh tới, không nên để thứ tốt như đám đàn bà kia bị đám nhát gan này chiếm hết."
"Hiện tại cũng không trễ.
Xì, không thú vị gì cả, bắt một con đàn bà ném vào đi."
"Võ lâm Trung Nguyên tự xưng là trừ bạo giúp yếu, bảo vệ phụ nữ già trẻ, không bằng đều đem tất cả bọn họ ném vào đi, nhìn xem đám ngu xuẩn trên tường thành kia có dám chủ động nhảy vào trong chướng khí cứu người hay không."
"Ha ha ha...!Được!"
Tên trung niên thường xuyên đi theo bên người Thuần Vu Tranh đồng thời cũng là một trong năm tướng dưới trướng nắm giữ một đội quân lạnh lùng dặn dò: "Làm cho bọn họ chú ý chừng mực, đừng đem tất cả người đều giết chết trong một ngày."
Người phía dưới đáp lại, vội vã chạy đến phía trước truyền đạt lời dặn.
Mà chuyện này mấy tên tướng khác cũng không để ý lắm: "Trung Nguyên đất rộng của nhiều, đặc biệt là nhiều người, nhiều như lũ sâu vậy.
Mềm yếu vô năng, động một chút là khóc, líu ra líu rít làm cho đau cả đầu.
Đã sớm muốn đánh chết bọn họ."
"Thiếu người thì đến thôn xóm phụ cận bắt thêm người.
Các anh em ngàn dặm xa xôi chạy tới, vốn là nhiều ngày như vậy, để bọn họ chơi cho đủ."
Người trung niên có chút không vui, quay đầu xem ý Thuần Vu Tranh, người sau biểu tình thô bạo tàn ác: "Người không đủ? Không phải còn có binh lính triều đình Trung Nguyên sao? Để bọn họ mặc quần áo thôn dân vào, rồi quăng vô chướng khí, bức người trong thành phải ra đến.
Chú ý, không được để tin tức từ trong thành truyền ra ngoài."
Người trung niên không rõ cách làm của Thuần Vu Tranh lắm, bởi vì tất cả mọi người trong thành đều bị nhốt lại, bên trong có ôn dịch cùng với nguồn nước, lương thực bị ngăn cản, bên ngoài còn có một tầng khí độc đáng sợ.
Dù có là đại La thần tiên, chỉ sợ cũng có chạy đằng trời, bọn họ chỉ cần chờ đợi, chờ người trong thành tự giết lẫn nhau, bị chết không sai biệt lắm rồi công phá cửa thành đi thu gặt đầu người là được.
Hắn đem nghi hoặc hỏi ra, nửa ngày mà không nhận được câu trả lời.
Một lúc lâu sau, sắc mặt Thuần Vu Tranh âm trầm mới nói: "Bên trong không có đại La thần tiên, mà có Bùi Hồi cùng Tạ Tích."
Bọn họ là kẻ thù của hắn, kiếp trước lẫn kiếp này đều là kẻ thù.
Không diệt trừ bọn họ, tâm lý Thuần Vu Tranh trước sau bất an.
Hắn tính kế Tạ Tích, hạ cổ độc ở trên người hắn, nhưng đối phương vẫn không chết, mạnh mẽ sống nửa năm.
Năm năm trước, nỗ lực lợi dụng Hồng Y giáo làm loạn võ lâm Trung Nguyên, ngay tại thời điểm cường thịnh nhất bị Tạ Tích một kiếm bứng cả tổng đàn.
Thông qua vơ vét giáo trùng dư nghiệt của Hồng Y mới luyện chế độc nhân cùng sâu độc người, phân đàn thành công duy nhất lại bị Bùi Hồi phá hủy.
Cũng may khí độc cùng cổ độc đặc thù kết hợp thành công, thuận lợi mang đến ôn dịch.
Cuộc ôn dịch này là một bước mấu chốt để hắn thắng địch thủ.
Chỉ cần một lần trọng sinh ở kiếp trước, để ôn dịch bạo phát tại khu vực phía Đông Ung châu, đến lúc đó hắn lại xuất hiện, dùng tư thái Thần cứu thế cứu vớt những bách tính đang giãy dụa thống khổ trong ôn dịch.
Như vậy, chiếm vương triều Trung Nguyên dễ như trở bàn tay.
Bụng Thuần Vu Tranh đầy mưu mẹo nham hiểm, Hạc Thác vương phương Bắc ở trong mắt người Trung Nguyên chính là đám người man rợ ăn thịt uống máu người.
Muốn bọn họ quy thuận không quá dễ dàng, nhưng nếu dùng tư thái thi ân xuất hiện, thể hiện ra một hình tượng quân vương yêu dân như con, muốn bọn họ quy thuận liền dễ dàng.
Biến số duy nhất, chính là Tạ Tích cùng Bùi Hồi.
Kiếp trước người giải quyết ôn dịch ở phía Đông Ung châu kia chính là Tiết thần y cùng Bùi Hồi không có tiếng tâm, để tránh ngoài ý muốn, hắn lợi dụng dòng máu Tống Minh Địch cũng làm cho đối phương trở thành mấu chốt phá giải ôn dịch cùng khí độc.
Tống gia trang bị tàn sát, vốn là muốn mang Tống Minh Địch đi, ai ngờ thằng nhóc kia lại chạy trốn được.
Hơn nữa không chết mà còn gặp được Tiết thần y, đều bị Tạ Tích cứu.
Tạ Tích! Khắc tinh của hắn!
Thuần Vu Tranh hận đến muốn phá tan ghế, còn có Bùi Hồi.
So sánh với Tạ Tích, kỳ thực hắn càng kiêng kỵ Bùi Hồi hơn.
Trong hai tháng, trí nhớ của kiếp trước càng ngày càng rõ ràng, Thuần Vu Tranh mới phát hiện người chân chính xoay chuyển cục diện kiếp trước, làm cơ hội hắn quay về phương Bắc Hạc Thác tu dưỡng bị chặt đứt chính là do một kiếm của Bùi Hồi, tàn sát hết mười vạn Thiết Kỵ hộ tống hắn.
Hắn muốn lợi dụng khả năng tiên tri giết chết Bùi Hồi, nhưng tất cả bố cục đã hoàn thành, không kịp chém giết.
Nhắm mắt lại, phảng phất như trước mắt trở về kiếp trước, ánh kiếm vạn trượng, tầng mây cuồn cuộn cuối chân trời, từng tầng mây đen cuồn cuộn rơi xuống, nặng trình trịch như miếng bọt biển hút no nước.
Bao phủ lên đỉnh đầu, như là toàn bộ trời đất đều bị cuốn lại, trước mặt liền thổi tới gió nhẹ kẹp theo bao nhiêu bất an, tối tăm cùng buồn bực.
Sau đó một kiếm hạ xuống chém nứt núi, mây đen cuồn cuộn thình lình bị đánh tán đi—— ầm ầm ầm!
Thuần Vu Tranh bỗng nhiên mở mắt ra, không ngờ suy nghĩ trong lúc vô tình làm đầu ra đầy mồ hôi lạnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, quang cảnh như trong nháy mắt thâu thiên hoán nhật (thay đổi chân tướng sự việc nhằm đạt được mục đích lừa bịp, dối trá) mây đen che lại mặt trời, từ đỉnh đầu khuếch tán ra bốn phía gia tăng từng tầng từng tầng, trời đất phảng phất như bị một đầu quái thú nuốt chửng, trời đất tối tăm.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía dãy núi xa xa, sắc xanh trên đỉnh dãy núi đã hoàn toàn không thấy được, tất cả đều là bị mây đen hắc ám bao trùm.
Gió khô nóng thổi lên gương mặt, mang theo bất an cùng buồn bực, khó giải thích được làm người thở không nổi.
Hắn gắt gao trừng bầu trời cùng dãy núi, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt này quen biết làm sao! Dường như đã trở lại kiếp trước, chính mình như một con thú bị vây nhốt nghênh đón một đòn trí mạng.
"Chủ công, sắp mưa rồi.
Nước mưa sẽ không làm ảnh hưởng đến khí độc chứ?"
Thuần Vu Tranh tận lực nhìn đám người đứng trên tường thành xem có tìm được thân ảnh thân quen kia không, nhưng mà không có.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc này ở kiếp trước, chiêu kiếm Bùi Hồi còn chưa thành, căn bản không làm được một kiếm tàn sát vạn kỵ! Huống chi, trước mắt bên cạnh hắn còn có mười vạn kỵ binh, không giống kiếp trước chật vật chạy trốn như vậy.
Nếu là Bùi Hồi dám xuất hiện, nhất định phải giết chết y!
Mặt Thuần Vu Tranh lộ vẻ dữ tợn thô bạo tàn ác.
"Phân phó đi xuống, đừng đùa nữa, bắt đầu đề phòng.
Không cho phép thả bất kỳ người nào ra khỏi thành, cho dù là nhìn thấy một con chim cũng giết cho ta!"
..
Thiết Phương Hồng gắt gao kéo lại Thiết Hồng Lan không cho nàng đi chịu chết: "Sư muội, ngươi bình tĩnh một chút!"
Thiết Hồng Lan cắn răng, đỏ cả vành mắt: "Đám súc sinh này!"
Bên cạnh có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi mặt tròn đột nhiên nức nở: "Chúng ta còn có thể sống được đi ra ngoài không? Sư huynh của ta nhiễm ôn dịch bị đưa đi đến bây giờ cũng không có tin tức, phải chăng là không về được?"
Sự bi thương của nàng lây nhiễm đến những người khác, ở đây người lớn tuổi nhất cũng mới hai mươi, cũng có người đứng trên đỉnh từng có lúc đối mặt nguy hiểm nhất.
Nhưng bây giờ là thời khắc sống còn, đến cao thủ võ đạo cũng bị nhốt trong thành không thể làm gì.
Trong đó có mấy người tận mắt nhìn người thân bị bệnh đến nay cũng không thể tỉnh lại, nếu như nói bắt đầu còn có chút hi vọng, hiện tại nhìn thấy lối làm việc của Hạc Thác Thiết kỵ, triệt để không còn hi vọng.
Tâm Thiết Hồng Lan thực mất mát, phụ thân cùng mẫu thân của nàng cũng ở trong thành, mẫu thân thân thể yếu, không cẩn thận bị nhiễm phong hàn.
Tuy rằng không phải ôn dịch, nhưng dùng thể chất của nàng thực sự không chống đỡ được bao lâu.
Thiết Phương Hồng an ủi nàng: "Ngươi đừng lo lắng, trong thành còn có nhiều cao thủ võ đạo như vậy, nhất định có thể nghĩ được biện pháp.
Hơn nữa ta nghe sư phụ nói qua, Tiết thần y cùng Tạ phủ chủ cũng ở trong thành, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi xem mà không quản, chúng ta chỉ cần kiên trì chờ đợi là được rồi."
Đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên: "Các ngươi xem —— "
Tất cả mọi người nhìn xuống, phát hiện bọn họ dám bắt dân chúng vô tội lại đây, lão nhân, phụ nữ có thai cùng hài đồng, hơn nữa còn muốn đưa tất cả bọn họ đẩy mạnh vào bên trong khí độc.
Mọi người tức giận không thôi: "Súc sinh! Cầm thú!" Thiết Hồng Lan không nói hai lời, nhảy lên trên thành lâu muốn thả người nhảy xuống cứu bọn họ, Thiết Phương Hồng nhanh chóng ngăn cản nàng.
Thiết Hồng Lan bị cản lại, vẫn còn có những người khác đi lên.
Người trên thành lâu tức giận mắng, tiếng đám kẻ ác Hoàng Tuyền Phú dưới thành vui cười hòa lẫn cùng tiếng người vô tội gào khóc, cực kỳ ầm ĩ.
Đúng vào lúc này, bầu trời chợt tối lại, tầng mây dày đặc làm đất trời tối tăm.
Bầu trời thật giống như muốn rớt xuống, cùng nhau hợp làm một thể, cảm giác ngột ngạt căng thẳng đáng sợ khó giải thích.
Đám ngựa phía dưới có chút bất an hí lên, nhưng rất nhanh liền bị khống chế lại, may mắn là mấy dân chúng vô tội kia tạm thời an toàn.
Thiết Phương Hồng lẩm bẩm: "Sắp mưa rồi sao?"
Thiết Hồng Lan ánh mắt sáng ngời: "Nước mưa sẽ mang khí độc đi sao?"
Thiết Phương Hồng: "Không biết, còn phải hỏi qua Tiết thần y mới được.
Nhưng hắn đang ở khu chữa dịch, chúng ta không vào được."
"Bọn họ có phải muốn tiến công vào thành hay không?" Phía dưới đám kẻ ác Hoàng Tuyền Phú xếp hàng đầu trước tiên, lấy ra vũ khí, nhìn dáng vẻ muốn tiến công.
Kỵ binh mặt sau cũng vào thế chờ xuất phát, khí thế hùng hồn cùng sát khí lẫm liệt, hoàn toàn là một nhánh lang hổ chi sư (?).
Trên thành lâu người có kiến thức thấy thế không khỏi cảm thấy phát tởm, triều đình thật sự đưa tới đám sói ác.
Thiết Hồng Lan linh quang lóe lên: "Này không phải là nói rõ nước mưa thật sự có khả năng đem khí độc giội rửa đi?"
Thiết Phương Hồng: "Có thể."
Thiết Hồng Lan: "Ta đi nói cho cha!" Nói xong, nàng quay người muốn chạy đi thông báo.
Mà ở một khắc tiếp theo, tiếng gào khóc đột nhiên nổi lên làm bước chân của nàng dừng lại.
Nàng quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện phía dưới xếp hơn hàng trăm người thôn dân —— Hạc Thác vương dĩ nhiên muốn dùng máu tươi của thôn dân để mở đường?!
Kỵ binh tách ra một con đường, Hạc Thác vương Thuần Vu Tranh cưỡi ngựa đi ra: "Người Trung Nguyên các ngươi không phải rất có tâm huyết trong việc cứu người? Sao hiện tại lại không dám cứu bọn họ?" Hắn nhìn người trên thành lầu, nhìn qua từng gương mặt trẻ tuổi, không thấy có Bùi Hồi.
"Giao Bùi Hồi ra, bọn ta cho một phút.
Một phút không ra, ta liền giết chết đám thôn dân này trước mặt bọn ngươi.
Lại trễ một khắc đồng hồ liền giết một nhóm tiếp, nếu y không muốn toàn bộ thôn dân phụ cận bị tàn sát hết, lập tức đi ra!"
Sấm sét cắt ngang bầu trời, tia chớp trắng bạc qua lại trong tầng mây dày nặng, vì thế thời điểm này bầu không khí tăng thêm mấy phần áp bách cùng ngột ngạt.
Thiết Hồng Lan xuất thần suy nghĩ: "Bùi Hồi..." Nàng mờ mịt nhìn về phía người sư huynh: "Y cũng ở trong thành sao?"
Thiết Phương Hồng có chút không đành lòng: "Nghe nói, y là sư huynh của Tạ phủ chủ.
Tạ phủ chủ ở trong thành, hẳn là y cũng ở." Hạc Thác vương cố ý gọi tên, lợi dụng tính mạng thôn dân uy hiếp, sợ rằng Bùi Hồi lành ít dữ nhiều.
Toàn thân Thiết Hồng Lan đều run rẩy, nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Sư huynh, ngươi nói y có thể giết chết mười vạn Thiết kỵ phía dưới hay không?"
Chuyện này căn bản không có khả năng! Thiết Phương Hồng không chút suy nghĩ liền ở trong lòng phủ định, lần trước giết chính là mấy tên cao thủ hàng hai trong chốn giang hồ, bây giờ là mười vạn Thiết kỵ.
Không nói bên trong có bao nhiêu cao thủ hạng nhất, chính là có không ít cao thủ võ đạo.
Một người địch vạn quân, e rằng chỉ là truyền thuyết trong sách.
Lúc này, một giọt mưa hạ xuống.
Không bao lâu sau, lít nha lít nhít giọt mưa như mũi kim hạ xuống.
Lập tức có người lấy lại tinh thần, vặn người hướng dưới thành lâu chạy.
Thiết Hồng Lan vào thời khắc này cũng hoàn hồn, không nói hai lời liền muốn ngăn đám người mật báo kia, mà tốc độ Thiết Phương Hồng càng nhanh hơn giữ nàng lại.
Thiết Hồng Lan gào thét: "Buông tay!"
Thiết Phương Hồng: "Không được hành động theo cảm xúc! Ngươi biết Hạc Thác vương sẽ giết chết bao nhiêu thôn dân vô tội không?"
Thiết Hồng Lan rống lại: "Vậy thì như thế nào! Bùi Hồi phải hy sinh để cứu bọn họ sao?"
Thiết Phương Hồng không lên tiếng cũng không buông tay, Thiết Hồng Lan biểu tình bướng bỉnh, sau một lúc lâu ngồi xổm người xuống gào khóc.
Xuất phát từ sự mê luyến cùng yêu thích với Bùi Hồi, tâm ích kỷ nên nàng căn bản không muốn Bùi Hồi biết tin này, Hạc Thác vương rõ ràng muốn gây bất lợi cho y.
Mười vạn Thiết kỵ cùng với các cao thủ Hoàng Tuyền Phú, cho dù Bùi Hồi có võ công cao cường, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, muốn toàn thây trở ra tính khả thi cũng rất nhỏ.
Nhưng mà, tiếng khóc thảm bất lực của mấy đứa trẻ thôn dân phía dưới cũng đang hành hạ nàng, giống như đang lên án nàng ích kỷ.
Thiết Hồng Lan vẫn là không nghỉ theo cảm xúc, làm trậm trễ mấy trăm nhân mạng.
Bầu không khí bi thương và tuyệt vọng như vầng mây trên trời, nặng nề tối tăm.
Thế cuộc căng thẳng bên ngoài cũng không có ảnh hưởng đến Bùi Hồi, y đang ôm kiếm đứng ở ngoài phòng thuốc của Tiết thần y, nhìn bầu trời âm u một chút, suy nghĩ đại khái là sắp tới giờ cơm.
Vì vậy hướng vào trong phòng dược hô lên: "Thúc, sắp mưa rồi."
Không qua tới một hồi, phòng dược truyền đến âm thanh binh binh bang bang, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Tiết thần y mặt đầy nghiêm nghị đi ra cũng liếc nhìn bầu trời: "Không tốt lắm."
Bùi Hồi: "Nước mưa sẽ ảnh hưởng khí độc ngoài thành?"
Tiết thần y: "Vốn là khí độc đang ở ngoài cửa thành, vây lấy toàn bộ Đào Ổ, chỉ cần không có gió hoặc là chiều gió chính xác, trong thời gian ngắn sẽ không tiến vào.
Nhưng một khi trời mưa, hơi nước tăng thêm, không chỉ có khí độc tràn vào thành, ôn dịch trong thành cũng sẽ tăng thêm." Vừa dứt lời, mưa phùn liền tích tí tách rơi xuống.
"Cũng may chỉ là mưa phùn, chỉ mong rất nhanh thì ngừng."
Bùi Hồi: "Có biện pháp khống chế ôn dịch trong thành không?"
Tiết thần y: "Có một cách.
Mà khoảng thời gian này ta đang tìm kiếm phương pháp trị liệu ôn dịch trong thành, không có tinh lực chú ý khí độc ngoài thành.
Ta sợ khí độc di động hướng vào trong thành, dẫn đến bệnh dịch còn chưa chữa xong lại bạo phát tràn lan lần hai."
Bùi Hồi nhìn lên bầu trời, suy tư: "Xua tan khí độc ngoài thành cùng mười vạn Thiết kỵ à..."
Đúng vào lúc này, Tạ Tích xuất hiện ở hành lang dưới mái hiên.
Hắn mặc một kiện màu trắng tay áo rộng lớn, tóc dài thả ở sau lưng dùng ngọc quan buộc lại, mặt như ngọc, quân tử đoan chính.
Khóe môi mang theo ý cười lãnh đạm, cách màn mưa phùn, toàn thân lạnh lẽo như muốn dung nhập vào màn mưa này.
Bùi Hồi nhảy lên bậc thang, đứng ở bên cạnh Tạ Tích, cùng hắn đối mắt nhìn nhau: "Cơm nước làm xong rồi à?"
Tạ Tích: "Có khách tới chơi." Trong giọng nói thấm vẻ lạnh lẽo, hiển nhiên là khách nhân không được hoan nghênh.
Bùi Hồi hơi suy nghĩ một chút liền hỏi: "Tìm ta sao?"
Tạ Tích gật đầu: "Thuần Vu Tranh trói vài thôn dân phụ cận đến đây để bức bách ngươi ra khỏi thành, mặc dù ta không biết tại sao hắn chĩa mũi tên về phía ngươi, nhưng mà dùng tính mạng thôn dân để ép bức, hẳn là càng khó sống để trở về! Đem Trung Nguyên trở thành địa bàn của Hạc Thác hắn muốn làm gì thì làm, ngu không thể nói!" Hiển nhiên, bất kể Thuần Vu Tranh dùng tính mạng thôn dân áp chế hay là nhắm vào Bùi Hồi đều làm cho Tạ Tích nổi cơn tức giận.
Trong giọng nói của hắn dẫn theo hàn ý, thời điểm đề cập tới Thuần Vu Tranh không dấu sát khí nồng nặc.
"Thuần Vu Tranh, ta xem hắn thật là một tên ngu xuẩn! Xem chiến tích lúc trước của phụ thân hắn, đã đánh giá hắn cao hai phần, không nghĩ tới đến cả một phần mười của phụ thân hắn cũng không sánh được."
Bùi Hồi băng lãnh liếc mắt nhìn Tạ Tích, lướt qua hắn đi về phía trước: "Vừa vặn, ta cũng muốn đi tìm hắn."
Vốn là rất đáng ghét, muốn tính mạng của Tạ sư đệ lại không có năng lực làm được, cấu kết cùng Tống gia trang dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn hại hắn, đây là vô năng.
Hại người cũng không hại triệt để, đây là vô dụng.
Lợi dụng xong, giết hết cả nhà Tống gia trang, đây là bất nghĩa.
Hiện tại thì dùng tính mạng thôn dân vô tội áp chế, lạm sát người vô tội, đây là bất nhân.
Tên cặn bã này phù hợp với điều kiện giết người của môn phái.
"Có thể giết."
Tạ Tích không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Bùi Hồi, xuyên qua màn mưa âm ĩ, đi đến cửa biệt viện.
Trước cửa vây đông đảo người võ lâm, cửa lớn vừa mở ra, bọn họ cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở cửa đứng hai người, cùng nhau mà đi, càng bất ngờ là hài hòa tương xứng.
Người trước bọn họ đều biết, người sau thế nhưng là lần đầu thấy, vô luận tướng mạo hay là khí chất đều không kém chút nào.
Tướng mạo y linh tuyển xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí là thiên về vẻ đẹp tinh xảo, mà bởi vì khí chất không thể mạo phạm cùng biểu tình băng lãnh hòa tan phần nữ khí kia, chỉ lộ ra hai chữ thanh tú.
Trường kiếm cổ điển sau lưng không đáng chú ý, tiếng mưa rơi ào ào, chớp mắt này làm mọi người biết được người kia là bất phàm.
Mấy người tới chưa kịp mở miệng, liền thấy Bùi Hồi liếc nhìn hướng cửa thành, sau đó mở miệng: "Ta đi trước một bước, Tạ sư đệ, xem xem lần này ta có thể thắng ngươi hay không."
Tạ Tích thong dong nở nụ cười: "Không thử sao biết được."
Nói xong, trước mắt mọi người hoa một cái, lần thứ hai định thần nhìn lại, thân ảnh Bùi Hồi trước cửa đã biến mất.
Còn Tạ Tích chậm rãi tiến lên một bước, đột nhiên xuất hiện trong đám người, lại đi một bước, đã ở phía trước.
Dáng dấp như vậy, như là huyền môn thuật số bên trong súc địa thành thốn (?), khiến cho mọi người tại đây khiếp sợ không thôi.
Các võ lâm cao thủ hai mặt nhìn nhau: "Đến xem sao?"
Vẻ mặt Dương Bá Tiều phức tạp, hắn luyện võ nhiều năm, thật vất vả mới mò tới ngưỡng cửa võ đạo tông sư.
Với chuyện này, rất nhiều người cả đời cũng không đạt đến mục tiêu này được.
Nhưng hai huynh đệ trước mắt này, còn không tới ba mươi, mỗi người đều bước vào cảnh giới võ đạo tông sư, con đường võ công, khinh công bộ pháp, rất giống tiên nhân.
Cái môn phái Côn Lôn Ngọc Hư kia, quả nhiên là môn phái của tiên sao?
"Đi."
Như chém đinh chặt sắt, không một chút chần chờ.
Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc rưng rức trong mưa.
Âm thanh Hạc Thác vương đánh vỡ sự ôn hòa này: "Một phút đến —— "
Thiết Hồng Lan cùng Thiết Phương Hồng đang đứng chờ lập tức vọt tới trên thành lâu, cố nghĩ cách ngăn cản hắn: "Chờ đã, dừng tay!"
"Đẩy mạnh đi!"
Tiếng kêu khóc sợ hãi cắt ra màn mưa, khí độc dưới ảnh hưởng của hơi nước không ngừng trầm ngưng giảm xuống, trở nên ngưng tụ đồng thời từ từ hướng tới gần cửa thành.
Hơn trăm thôn dân vô tội bị lôi lôi kéo kéo đẩy mạnh vào bên trong khí độc, trong đó hơn nửa là phụ nữ cùng trẻ em, tráng niên dám phản kháng liền bị đánh cho thoi thóp.
Tiếng bọn họ khóc thét cùng sự phẫn nỗ của mọi người trên thành lâu cũng chỉ là tiết mục trợ hứng cho đám kẻ ác phía dưới giải trí, càng thống khổ, đám kẻ ác kia càng cao hứng.
Ánh sáng loan đao chợt lóe, sấm sét nổ vang bầu trời, ánh lên tia chớp bên trong, khuôn mặt của đám kẻ ác hưng phấn, như đang dừng lại ở hình ảnh mấy người thôn dân tráng niên miệng phun máu tươi hô lên tiếng gọi xin cứu giúp từ mấy thiếu hiệp trên thành lâu.
Một cái chớp mắt tiếp theo, ánh kiếm chợt lóe, kẻ ác giơ loan đao ngã xuống đất, thi thể phân rã.
Thủ cấp rơi vào trong bùn đất, trên mặt còn mang theo nụ cười hưng phấn dữ tợn, có thể thấy được tốc độ xuất kiếm vô cùng nhanh.
Mấy con ngựa ở phía trước cùng nhau hí lên, móng ngựa lẹt xẹt, khá là bất an.
Hai mắt Hạc Thác vương trợn tròn, trừng mắt cảnh giác nhìn đám khí độc ngưng tụ nhưng không thể nhìn ra tình hình bên trong.
Những người còn lại thì lại đưa mắt nhìn lên thành lâu, trên thành đột nhiên xuất hiện đông đảo cao thủ võ đạo.
Đứng ở phía trước nhất là một nam nhân tuấn mỹ mặc trường sam rộng, có không ít kẻ ác Hoàng Tuyền Phú nhận ra được, trong lòng cả kinh, nổi lên ý lùi bước.
Đám kẻ ác đến từ Hoàng Tuyền Phú không giống với Thiết kỵ Hạc Thác, hơn một nữa bọn họ ở Trung Nguyên phạm vào vài tội lớn, là đối tượng bị tập thể công kích.
Bất đắc dĩ mới lưu vong đến mảnh đất phương Bắc hoang dã, vì sinh tồn mà gia nhập Hoàng Tuyền Phú làm việc vì Hạc Thác vương.
Mà trong đám này có rất nhiều kẻ từng gặp và chọc giận Tạ Tích, cho dù là lưu vong đến Thiên Sơn hoặc lãnh địa cực Bắc đều sẽ bị đuổi giết.
Tên Tạ Tích này tựa như u linh, mặc dù chạy trốn tới chân trời góc biển, quay đầu nhìn lại liền thấy hắn ở sau lưng không nhanh không chậm đi theo, như mèo vờn chuột đem người trêu chọc đến điên cuồng rồi một kiếm giết chết.
Thật là một nhân vật đáng sợ, cho nên đám kẻ ác này vừa gặp Tạ Tích tâm liền thấy sợ hãi, không còn dám kêu gào, dồn dập chờ Hạc Thác vương mở miệng.
Ánh mắt Hạc Thác vương từ trong khí độc chuyển đến nhìn mái thành lâu, nhìn một vòng vẫn không nhìn thấy Bùi Hồi: "Ta nói rồi ta chỉ chờ một phút, nếu Bùi Hồi không đến, vậy thì đám thôn dân này phải chôn cùng.
Tiếp tục đẩy mạnh đi!"
Dừng lại chốc lát, hắn liền cười nói: "Nếu như không muốn cứu thôn dân, Tạ phủ chủ, ngươi thay bọn họ vào trong khí độc một chuyến, ngươi thấy thế nào?"
Lời ấy đưa tới vô vàng tức giận cùng lời mắng chửi nguyền rủa, mà Hạc Thác vương không quan tâm chút nào.
Nhưng từ bên trong màn khí độc truyền đến âm thanh lanh lảnh lạnh nhạt: "Ta ở đây rồi, ngươi nên thực hiện cam kết."
"Kẻ nào?", "Ai đang nói chuyện? Là cái tên Bùi Hồi kia sao?", "Bùi Hồi? Ngươi ở đâu? Không mau ra tới!", "Bùi Hồi? Y ở đâu?", "Khí độc ——y đang ở nơi sâu trong màn khí độc!"
Tất cả mọi người nhìn bốn phía, cuối cùng đều nhìn về nơi sâu nhất trong màn khí độc, bọn họ không dám tin rằng sẽ có người đứng ở trong đó mà bình yên vô sự.
Đám người của Hạc Thác vương bên này còn muốn cười nhạo, chỉ có Hạc Thác vương không cười nổi, hắn rõ ràng thực lực của Bùi Hồi, tựa yêu như tiên, một người phi phàm.
Mọi người nghển cổ thò người ra mà nhìn, muốn từ trong khí độc trông thấy Bùi Hồi.
Lúc này, mưa phùn càng dày đặc hơn, mây đen tầng tầng nặng trình trịch, tiếng sấm đi kèm ánh chớp, một hồi này đủ để ghi vào giang hồ truyền kỳ, đối chiến ở đây được hơn một nửa người võ lâm chứng kiến.
Mưa phùn xua đuổi khí độc đang ở phía trước, có một thân ảnh từ bên trong khí độc đi ra, càng ngày càng đi tới gần, thân ảnh càng ngày càng rõ ràng, vừa tiêu sái vừa bình yên vô sự đi ra từ khí độc.
Đạo bào màu lam bạch đang bay phần phật trong gió, trường kiếm đeo trên người, sau lưng tiên hạc ngẩng đầu hí dài.
Trong màn mưa phùn, dường như mọi người nghe được tiếng leng keng của ngọc thạch va chạm lẫn nhau, vang động núi sông, vang tới tận trời.
Có mấy người phiêu bạt trong giang hồ nhiều năm cảm thấy tình cảnh trước mắt đặc biệt quen thuộc, không khỏi hỏi: "Người dưới lầu là Tạ phủ chủ sao?"
"Không phải.
Người dưới lầu là Bùi Hồi, sư huynh đồng môn của Tạ phủ chủ, đến từ môn phái Côn Lôn Ngọc Hư."
P/s: Chuyện là mấy ngày trước t đi nhổ răng, cứ ngỡ nhổ một cái thôi ai dè vô bsi bứng luôn hai cái (mẻ hết phần trên còn chân răng thôi), và về nó hành mấy ngày:))))) Lúc trước t không quan tâm vấn đề răng miệng lắm, không chăm sóc răng miệng kết quả là 23t răng sâu và mẻ nhiều, nhổ cũng 5 cái rồi:(((( chỉ ăn được đồ ăn mềm, vậy nên lời khuyên cho mấy bạn trẻ hơn là hãy chú ý khoảng này, chịu khó chăm sóc răng miệng chứ để như t khổ lắm.
T đã trải qua hết từ khoan răng, lấy tủy, trám răng, nhổ răng...nó kinh dị lắm, bị một lần không muốn gặp lần hai đâu:v
Chương này lại dài 6000 từ như mấy chương trước rồi, chương này t chém khá nhiều nha mn:3.