Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 45: Phiên ngoại -Năm tháng trôi như nước chảy.
Bầu trời một khoảng âm trầm tối tăm, mây đen cuồn cuộn xếp chồng lên dồn dập bay đến, không tới phút chốc, ngoài khơi vốn là ánh mặt trời xán lạn thì bị mây đen bao phủ mất.
Cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật, từng đợt sóng biển đập vào nhau, chim hải yến bay ra từ bên trong mây đen, hót to rõ vang cắt ra nhàn nhã tự tại ở một khắc trước.
Nước biển cũng giống như thay đổi thành màu sắc đen thui, có vẻ càng sâu thẩm.
Liếc mắt nhìn xuống một cái, ngoại trừ sóng cuộn lăn lộn thì cũng sẽ không còn thấy cái khác, khiến lòng người cảm thấy sợ hãi.
Giữa biển rộng vô biên vô hạn có một điểm đen, một con chim hồng chuẩn cúi người lao xuống, điểm đen từ từ lớn hơn, rõ ràng, thì ra là một chiếc thuyền ra biển bắt cá đang muốn trở về bến.
Trên thuyền đánh cá tổng cộng có khoảng mười người, trung niên, thanh niên cùng thiếu niên đều có, còn có một vị lão nhân.
Những người này đều là thôn dân làng chài ở gần biển, sáng nay ra biển đánh cá, không có quá nhiều thu hoạch.
Trong đám người, ông lão kia là người địa phương có kinh nghiệm đánh cá lâu năm, sau khi quan sát khí trời cùng gió biển biến hóa thì lúc này yêu cầu quay ngược trở về bến thuyền.
Những người khác trên thuyền đánh cá phí công nửa ngày không có thu hoạch, nhưng cũng không dám lơ là lời nói của ông, biển rộng thay đổi khó lường, nói không chắc liền mất mạng.
Chỉ là lúc quay ngược trở về thấy trời trong nắng ấm, ngoài khơi yên tĩnh, thì có chút chậm rãi, muốn nán lại một chút để xem có thể vớt thêm chút cá hay không.
Vạn vạn không ngờ tới, chỉ là trong chớp mắt, mây đen kéo tới bao lấy bầu trời tựa như thiên quân vạn mã giết đến đỉnh đầu, cuồng phong gào thét, sóng biển cơ hồ đem toàn bộ thuyền đánh cá đều đánh bay lên.
Ngư Đản là thiếu niên duy nhất trong đám mười người, tháng trước mới vừa tròn mười bốn, hôm nay là lần đầu hắn theo phụ thân ra biển bắt cá.
Gặp tình huống không thu hoạch được gì mà còn gặp phải bão táp, hắn ở cạnh biển, căn bản đối với bão táp ngoài khơi không thấy xa lạ.
Mà trước đây nhìn thấy bão táp thì cách mình quá xa, nên hắn cho rằng bão táp cũng không đáng sợ —— mãi đến tận khi hắn ở trung tâm cơn bão này.
Mây đen giăng kín, toàn bộ thế giới thật giống như tối lại trong chớp mắt.
Cuồng phong thổi lên người, nếu không phải dùng hết khí lực ôm lấy cột buồm, chỉ sợ hắn đã bị thổi bay xuống biển rộng.
Mưa rào đánh vào trên boong thuyền, trên mặt, lít nha lít nhít, đâm nhói không thôi.
Ngư Đản nghe được tiếng phụ phụ thân và cùng các đại thúc cùng thôn lớn tiếng, cuống họng thét lên khàn khàn cũng không có cách nào tránh thoát được bão táp.
Bỗng nhiên một làn sóng lớn dội lại đây, cả thuyền đều là nước, thân thuyền chênh vênh qua lại, thiếu chút nữa là lật thuyền rớt xuống biển.
Lão nhân rống to: "Mau cầm bánh lái đổi phương hướng! Lui về phía sau!! Không nên để bị cuốn vào trong sóng biển, mau mau mau!"
Mọi người đồng tâm hiệp lực,muốn đổi phương hướng nhưng lực bất tòng tâm, bọn họ giống như mấy con bọ ngựa, căn bản không nhúc nhích được trước cuồng phong sóng lớn.
Ngư Đản trong lòng một mảnh tuyệt vọng, nhưng vào lúc này nhìn thấy phía trước sóng biển đột nhiên có cái gì ngo ngoe rục rịch, động tĩnh kia khiến mọi người sởn cả tóc gáy.
Xong!
Dưới đáy biển như có con quái vật to lớn vọt lên trên mặt biển, tạo thành vòng xoáy đủ để dập nát thuyền đánh cá này của bọn họ.
Đúng như dự đoán, một hải vật màu xanh lam sẫm to lớn bỗng nhiên nhảy nổi lên mặt nước, tạo nên một làn sóng biển lớn, toàn bộ thuyền đánh cá bị dập phá vụn trong nháy mắt.
Mấy mảnh gỗ vụn chìm vào đáy biển, có một ít bị cuốn vào bên trong vòng xoáy.
"Ngư Đản —— "
Có lẽ mạng còn chưa chết, sau khi Ngư Đản nuốt vài ngụm nước biển mặn thì nghe được thanh âm phụ thân gọi hắn, nỗ lực vương tay để được nhìn thấy.
Mà ngoài khơi âm u, từng giọt mưa tạt che kín tầm mắt, chuyển thân liền không nhìn thấy người đâu.
Nước biển từng làn từng làn nhấn chìm xuống, vượt quá đỉnh đầu, tất cả tai mắt mũi miệng đều bị nước vào, thân thể như bị rót chì, từ từ vô lực.
Chậm rãi, đầu ngẩng lên đang dần chìm vào trong nước, tay vung lên cũng rủ xuống, vào lúc sắp bị nước biển nhấn chìm, bỗng nhiên được kéo lên.
Ngư Đản vọt ra khỏi mặt nước, tóm chặt một mảnh áo bào màu lam bạch rồi ho đến tan nát cõi lòng, trong lúc hoảng hốt nhận ra được người bên cạnh vừa cứu hắn đang vỗ nhẹ lưng của mình.
Động tác rất ôn nhu, cũng thật ấm áp.
Phụ thân Ngư Đản xông lại đỡ lấy hắn, dùng khí lực mạnh vỗ lưng hắn, nước biển trong cổ họng bị vỗ ra đến, sau khi ói ra vừa định ngẩng đầu thì bị phụ thân hắn đè đầu quỳ xuống.
Hắn nghe phụ thân lo sợ mặt mày tái mét nói: "Mau cảm ơn ân cứu mạng của tiên nhân."
Góc nhìn của Ngư Đản lúc này có hạn, chỉ có thể nhìn thấy một đôi ủng màu trắng sạch sẽ đứng trước mặt, chỗ mình đang quỳ là lục địa màu xanh lam sẫm, trơn trợt không thôi.
Sau đó hắn liền nghe giọng nói ngoài ý muốn lạnh nhạt ôn hòa trả lời: "Đứng lên đi."
Nhưng mà phụ thân và những người còn lại không dám đứng lên, vẫn mặt mày lo sợ tái mét nằm úp sấp tại chỗ như cũ.
Dư quang khóe mắt Ngư Đản liếc thấy bọn họ đang tới gần hướng đất liền, làn sóng ngập trời bị quăng ở phía sau, trong lòng hắn khiếp sợ không thôi, lén lút ngẩng đầu nhìn qua.
Thời điểm hắn nhìn đến người trước mắt bỗng nhiên choáng váng, sững sờ mà nhìn, hắn cảm thấy được chính mình gặp phải tiên nhân đến từ Đông Hải.
Nghe đồn, Đông Hải có năm toà tiên sơn, tiên nhân ở nơi đó.
"Nhìn thấy đất liền."
Liền có một thanh âm tựa tiên nhân truyền đến từ phía sau, Ngư Đản nhìn sang, chỉ cảm thấy đây cũng là một vị tiên nhân.
Hắn đang trố mắt nhìn thì chợt phát hiện bọn họ hiện đang cưỡi trên lưng cá voi!
Quả nhiên là tiên nhân sao? Tiên nhân cưỡi cá voi vượt biển.
Hai người trước mắt chính là từ sau thiên hạ thái bình yên ổn thì lánh đời không thấy tăm hơi, là Bùi Hồi cùng Tạ Tích, trên đường vượt biển gặp phải thuyền nhỏ bị bão táp đánh sập, tiện tay cứu giúp.
Từ xa nhìn thấy làng chài, Tạ Tích liền nhắc nhở Bùi Hồi.
Cá voi không thể vào khu nước cạn, liền dừng lại ở chỗ cũ, còn lại mười người trừ Bùi Hồi cùng Tạ Tích đều được đưa lên trên bờ.
Quay lại trên bờ rồi mọi người hướng biển rộng quỳ lạy khấu tạ, mà thân nhân của bọn họ thấy thế kích động không thôi, bọn họ vốn là không ôm hi vọng còn sống, nhưng không ngờ rằng còn có thể nhìn thấy người thân.
"Tuyệt xử phùng sinh" (tìm được đường sống trong chỗ chết) vui sướng bỏ qua chuyện không có thu hoạch được gì, cùng nhau vây quần đi về nhà.
Mười người này gặp được thần tiên, sự tích cưỡi cá voi trở về được tương truyền ra ngoài, trong một khoảng thời gian ngắn, làng chài Đông Hải đều lan truyền rằng Đông Hải tiên sơn có tiên nhân qua lại.
Ra biển đánh cá là một chuyện vốn nguy hiểm không có bảo đảm, ngư dân thấy có thần tiên cứu giúp liền đều tại trong nhà mỗi người lập bàn thờ cung phụng tiên nhân, cầu được bình an.
Sau lần đó, cố sự tiên nhân cưỡi cá voi ở Đông Hải vượt biển được truyền xuống mỗi một đời, truyền thành truyền thuyết dân gian, phát triển thành một phần văn hóa truyền thừa của ngư dân.
Lúc đó, Bùi Hồi cùng Tạ Tích tất nhiên không ngờ được, hai người tìm được một hòn đảo nhỏ thì ở lại, ở một lần qua mấy năm.
Từ thiên hạ đại loạn đến yên ổn, lánh đời trong hòn đảo nhỏ đã qua mười năm.
Mười năm rèn luyện, Bùi Hồi có thể coi như là đánh thắng Tạ Tích, được toại ý nguyện kế thừa vị trí chưởng môn.
Ngay một khắc biết được điều kiện để kế thừa vị trí chưởng môn kia, Tạ phủ chủ từ trước đến giờ luôn bình tĩnh thong dong liền ở bên bờ biển bổ cá nguyên một ngày, ba ngày gió biển thổi, cũng 'chân thành' thăm hỏi đối với sư phụ cùng các sư bá xa cuối chân trời.
Hơn nữa một quãng thời gian dài đều không có hăng say, đến chuyện phòng the cùng chuyện thành thân đều không có nhiệt tình quá lớn nữa.
Có thể thấy được, chịu đả kích không nhỏ.
(dừa =))))
Bùi Hồi nhìn thân ảnh thôn dân đang về nhà, quay đầu lại hướng Tạ Tích nói rằng: "Chúng ta cố gắng trở về môn phái càng nhanh càng tốt, hay là vẫn chậm rãi đi, xem qua tân đế thống trị non sông vạn dặm như thế nào rồi lại trở về?"
Tạ Tích từ phía sau cây đi ra, một bộ trường sam màu nhạt đem khí chất ôn nhuận như ngọc của hắn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Thời gian mười năm, không gọi phong sương nhiễm ánh nắng, trái lại như rượu mạnh, năm dài tháng rộng mà càng thuần hậu.
Chỉ cần là nhìn, liền cảm thấy giống như bị say rồi.
Ít nhất gần đây Bùi Hồi nhìn hắn, ánh mắt không tự chủ mà lung lay, si mê xuất thần.
Thần sắc Tạ Tích nhàn nhạt, ôn hòa nói rằng: "Chậm rãi đi thôi.
Thời điểm chúng ta ra biển, tân triều vừa thành lập, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, còn chưa kịp xem.
Một đường đi này, vừa vặn có thể gặp gỡ."
Nói xong, hắn liền đi về phía trước, không nghe thấy tiếng bước chân Bùi Hồi đuổi tới phía sau, quay đầu lại nhìn y còn đứng tại chỗ liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Bùi Hồi nháy mắt chần chờ, lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì." Kỳ thực y muốn hỏi có phải Tạ Tích không cao hứng không, từ sau khi chính y thắng hắn, dường như hắn làm cái gì cũng đều không có hứng thú.
Trước đây hắn muốn thành thân, hiện tại chỉ cần trở lại môn phái thì có thể thành thân, trái lại hắn trở nên không vội vã.
Chậm rì rì, một đường đi về phía Tây, cũng không biết tiêu hao bao nhiêu thời gian mới có thể đến.
Dáng dấp không nhanh không chậm như vậy, làm cho y cảm thấy được...!Tạ Tích không quá quan tâm y.
Tạ Tích duỗi tay, tự nhiên kéo Bùi Hồi đi đến thành gần nhất.
Tư thái mặc dù nhàn nhã, tốc độ cũng không chậm, rất nhanh liền tại trước lúc cửa thành đóng lại mà đi vào.
Một đường đi tới, đường không bóng người, ăn mày trong thành ít ỏi, bách tính an cư lạc nghiệp, mặc dù còn chưa tới đêm không cần đóng cửa không nhặt của rơi trên đường, nhưng có thể nói rõ tân đế đúng là một minh quân.
Ban đêm, hai người tìm một gian khách điếm ở lại.
Tạ Tích ra ngoài bảo là muốn đi tìm hầu bàn sai vặt, thay hắn mua lá trà tốt nhất trong thành.
Bùi Hồi không có dị nghị, bọn họ ở trên đảo mấy năm, đảo kia khí hậu không thích hợp trồng trọt cây trà.
Tạ Tích yêu trà, nhưng cũng nhịn đến mấy năm không có uống, hiện nay vừa vào thành, chuyện quan tâm hàng đầu chính là trà.
Bùi Hồi muốn nước nóng, cởi quần áo tiến vào trong thùng nước tắm, nước ấm áp đặc biệt thoải mái.
Y liền nhắm mắt lại, dựa vào một bên bồn tắm lẳng lặng tắm.
Chỉ là một lúc sau, cửa phòng bị mở ra, dường như không có tiếng bước chân, yên lặng đứng ở phía sau Bùi Hồi.
Thân thể ấm áp ôm lấy Bùi Hồi, một tay thăm dò vào trong nước, sờ lên thân thể Bùi Hồi, vô cùng ôn nhu khiêu khích.
Bọn họ tương đối đã ở bên nhau hơn mười năm, đã sớm quen thuộc thân thể của đối phương.
Hai má Bùi Hồi dần dần ửng đỏ, đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy cánh tay Tạ Tích, nhẹ nhàng thở hổn hển tìm tới vui sướng.
Tạ Tích hôn một cái lên hai má Bùi Hồi, người sau mở lời mời hắn: "Cùng nhau?"
"Không được." Tạ Tích từ chối: "Lá trà của ta đã đến, trước tiên ta đi pha trà.
Ngươi nếu mệt thì ngủ trước, không cần chờ ta."
Bùi Hồi sắc mặt từ từ ngưng trọng, nhìn bóng lưng Tạ Tích rời đi không hề lưu luyến trong phòng, không khỏi trịnh trọng suy nghĩ vấn đề y quên mất kia.
—— Tạ Tích, có phải là chán y rồi không?.