Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày bọn Tạ Tử Thanh đều phải lên lớp tẩy não một hai giờ.
Hôm nay theo thường lệ học xong là trở về phòng nghỉ ngơi, khoảng nửa đêm, Tạ Tử Thanh bị một âm thanh lạ đánh thức.
Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe ra ngoài cửa truyền đến tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt”, sợ đến tỉnh cả ngủ.
Giống với hệ thống phòng ngự mạnh mẽ, con tàu không gian này có hiệu quả cách âm rất tốt, trong tình huống bình thường, nếu có người phá cửa từ bên ngoài thì âm thanh cũng sẽ không truyền vào được trong phòng.
Cho nên âm thanh bên ngoài phải lớn tới mức nào thì mới có thể nghe rõ ràng đến vậy chứ.
“Angus..” Tạ Tử Thanh đang muốn đánh thức Angusgail, lại bị y che miệng lại.
Lúc này Alan cũng tỉnh lại, ngọ nguậy bò vào lòng Tạ Tử Thanh, không dám động đậy.
Ba người không một tiếng động mà rúc vào với nhau, lẳng lặng nghe âm thanh đáng sợ bên ngoài.
Tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” vang vọng khắp phòng.
Bên ngoài rốt cục có cái gì vậy? Tạ Tử Thanh nghĩ suốt về điều này.
Đột nhiên trong lòng bàn tay anh chợt ấm lên, sau lại ngưa ngứa.
Angusgail đang viết chữ trong lòng bàn tay Tạ Tử Thanh.
Anh cố nhịn không rút tay về, trong lòng nhớ kỹ những gì Angusgail viết xuống.
Angusgail viết [Hệ thống phòng ngự của tàu bị phá rồi].
Tạ Tử Thanh nhấc ngón tay, cũng dùng cách viết trong lòng bàn tay để nói chuyện với y.
Tạ Tử Thanh [Sao cậu biết?]
Angusgail [Ngoài cửa không có ai canh chừng, bọn họ tự lo cho mình cũng không xong rồi].
Tạ Tử Thanh [Bên ngoài là gì thế?]
Angusgail [Không biết]
Angusgail [Rất nguy hiểm]
Tạ Tử Thanh [Nhỡ nó vào đây thì sao?]
Angusgail [Cậu chờ tôi]
Tạ Tử Thanh nắm lấy cánh tay Angusgail, đè thấp tiếng, giọng gấp rút: “Cậu đi đâu?”
Angusgail đẩy ngón tay Tạ Tử Thanh ra, cũng không quay trở lại giường, Tạ Tử Thanh trơ mắt nhìn y đi đến bên tủ quần áo trước mặt, mở cửa tủ ra, đem từng món từng món một ở bên trong một ném ra, sau đó “rầm” một tiếng, lôi ra cái gì đó.
Tạ Tử Thanh từ lo lắng đi đến nghi hoặc, mất chỉ hai ba giây.
Angusgail rất nhanh đã về lại, Tạ Tử Thanh nhìn hai cái gậy màu bạc trong tay y.
Mỗi cái dài khoảng một mét.
Tạ Tử Thanh kinh ngạc, Angusgail y làm sao có thể bẻ được móc treo quần áo trong tủ ra được vậy?
Trên mặt anh không giấu được chuyện gì, Angusgail vừa nhìn liền biết anh nghĩ cái gì trong lòng, “Cầm lấy phòng thân.” Y nói.
Tạ Tử Thanh nhận lấy, thầm nghĩ: Không hổ là vai chính, thật sự nghĩ được cách nha.
Angusgail nói: “Tôi mở cửa đó.”
Tạ Tử Thanh gật đầu, chứng tỏ mình đã biết.
So với ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích.
Đây mới là tính cách của vai chính trong truyện gốc, lúc đọc truyện, Tạ Tử Thanh rất thích tính cách này, còn giờ anh chỉ muốn khóc hu hu thôi.
Nắm chặt gậy nhỏ trong tay tự tiếp thêm cho mình sức mạnh, Tạ Tử Thanh một tay nắm tay Alan, đi theo phía sau Angusgail, trên người một bộ hy sinh hùng hồn nhưng chân lại run cầm cập.
Nhưng anh biết mình không thể rút chân về được nữa rồi, ở bên vai chính, còn có cơ hội hứng ké hào quang vai chính, rời xa vai chính, đó chính đi là nước đi của mấy đứa pháo hôi rồi.
Truyện gốc không xuất hiện người nào như anh, Tạ Tử Thanh cảm giác hình như mình đã vớ được một lợi ích rất có tính khả thi.
Hệ thống phòng ngự của con tàu đã bị phá hỏng, Angusgail mở khoá cửa từ bên trong, nhẹ nhàng mở ra, một thứ gì đó ở ngoài cửa rơi vào.
Đồ chơi kia phát ra tiếng kêu chói tai, vẫy đuôi một cái, quay ngoắt đầu ra.
Lúc này Tạ Tử Thanh mới thấy rõ cái thứ ở ngoài cửa, đó là một loại vừa giống con rết nhưng cũng hao hao con bọ cạp, cao khoảng chừng nửa người, nửa người trên giương bốn cái càng đầy lông tơ quơ loạn xạ trên không trung.
Đám nước dãi nhỏ giọt xuống sàn nhà, nó không ngừng phát ra những rít khó nghe, cái đuôi phía sau nhếch lên, để lộ ra một cái móc đen loé lên tia sắc lạnh.
“Xì ——”
Thứ đồ chơi này tiến vào, không hề dừng lại mà vọt ngay tới Angusgail đứng ngay đầu tiên.
Tạ Tử Thanh sợ hết hồn, cả kinh nói: “Cẩn thận!”
Con này tốc độ rất nhanh, tiếng Tạ Tử Thanh thì lại nhỏ, bốn cái chân trong không khí đã giơ lên thật cao đâm về phía Angusgail.
Trong mắt Angusgail tựa như có ánh sáng chợt loé, đối mặt với một loạt công kích của quái trùng, y không còn biện pháp tránh né, y cũng không thể né tránh, sau lưng y vẫn còn hai người.
Dùng mắt thường đo đếm chân con côn trùng với độ dài của gậy, Angusgail cầm một đầu gậy, cắm thẳng vào bụng con quái trùng.
Con quái trùng thét vang một tiếng, hai chân còn lại nhanh chóng lùi về sau, cái đuôi dài kéo theo tiếng gió vun vút đập về phía Angusgail.
“Roẹttttttttttt……..”
Angusgail không kịp tránh, phần ngực áo bị đuôi quái trùng kéo rách thành một lỗ hổng dài.
Tạ Tử Thanh thấy thì lo lắng hoảng hốt không thôi, anh không vội lên hỗ trợ vì anh biết phản ứng và tốc độ của mình còn kém lắm, so với Angusgail từ bé đã được huấn luyện, lên chỉ tổ vướng chân.
Nên làm gì đây? Tạ Tử Thanh động não, trong đầu loé lên tia sáng.
[Thấy cánh cửa kia không? Đó là phòng vũ khí của bọn tao, bên trong đều là những loại vũ khí tiên tiến nhất, đám nhóc con chúng mày, một đứa còn bắn chẳng bõ…]
Ánh mắt Tạ Tử Thanh sáng ngời, hô lên với Agusgail: “Angus, tớ nghĩ ra cách rồi, cậu kiên trì thêm tí nữa, tớ về ngay!”
Anh ôm Alan lên, quay người chạy về cánh cửa trong trí nhớ..