Biên tập và chỉnh sửa: Bún chả
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ưi, ba hết bận chưa ba? Ngoan ngoãn.jpg]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Ơi]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Chuyện con nói với ba kia….
Thẹn thùng.jpg]
Tạ Tử Thanh cố ý hỏi: [Con nói cái gì?]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba không phải đã đồng ý rồi sao? Mờ mịt.jpg]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Già rồi, trí nhớ kém ]
Hai người liền một trận “Cha già si ngốc, con cái khóc ròng hiếu tâm cảm động”, nói tóm lại, diễn rất nhiều.
Chủ hồ cá vũ trụ: [Vị trí là ở tầng chót trung tâm thương mại lớn nhất Branco nha ba, ngoan ngoãn.jpg]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Rồi]
Tạ Tử Thanh tắt vòng tay, kinh ngạc nằm trên giường, không nghĩ tới địa điểm đối phương nói đến lại là quê của Angusgail.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu một loạt hình ảnh nhanh chóng lướt qua làm cho anh không thể nào tĩnh tâm được.
Anh vươn mình đưa lưng về phía cửa phòng, mở còn tay đọc tin nhắn Angusgail gửi cho anh lúc sáng.
Cuối cùng vẫn là tin phản hồi lại của anh.
Angus … Angus… Lí Cách… Nhớ tới giấc mộng kia, Tạ Tử Thanh đột nhiên thấy hồi hộp.
Anh ôm mắt trái đang ân ẩn đau, ngồi xuống định hỏi Andy xem có thấy Angusgail đi đâu hay không.
Khoa chiến đấu cơ giáp cùng khoa chỉ huy cơ giáp cùng học chung ở một toà nhà, có lẽ Andy sẽ biết được Angusgail đi đâu.
Không chờ anh gửi tin dò hỏi, lại thấy yêu cầu liên lạc của Andy.
Tạ Tử Thanh sửng sốt một chút, nhận máy.
Trong màn hình là gương mặt Andy, nhưng khung cảnh lại là khung cảnh phòng y tế.
“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Tử Thanh hỏi.
Biểu tình Andy có chút né tránh, trong miệng ấp úng nhưng không nói lời nào.
Tạ Tử Thanh cau mày, “Có phải mày gây sự không? Đánh bị thương người ta rồi?”
Andy vội vàng lắc đầu, môi giật giật, sau đó do do dự dự chuyển màn hình tới giường bệnh.
Tạ Tử Thanh chỉ thấy màn hình xoay chuyển một cái, mặt của Andy liền đổi thành Angusgail.
Y nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trên gương mặt đẹp đẽ kia còn có vết sẹo không rõ ràng.
Đầu Tạ Tử Thanh trong nháy mắt trống rỗng.
Trong phòng y tế người rất ít, vắng ngắt.
Tạ Tử Thanh xuyên qua hành lang, đẩy cửa phòng bệnh ra.
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Tạ Tử Thanh cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí chạm vào vết sẹo trên mặt Angusgail, tự như dưới tay là một món đồ sứ dễ vỡ vậy.
“Rõ ràng sáng nay lúc bọn tao tách ra, cậu ấy còn rất tốt.”
Andy cúi thấp đầu, quanh co nói: “Trưa nay bọn Toby khiêu chiến với Angus.
Trong khoa bọn tao chuyện này vốn là bình thường thôi, cho nên tao mới không nói cho mày.
Sau đó tao tới xem Angus đã thấy cậu ấy biến thành như vậy rồi.
Nghe nói, đám đó không chỉ lên một người, sớm biết vậy tao cũng đi… Tao cho là Angus rất lợi hại, không, không nghĩ tới sẽ như vậy.”
Tạ Tử Thanh rũ mi mắt, “Cậu ấy sao vẫn chưa tỉnh?”
Andy nói: “Bác sĩ bảo cậu ấy tiêu hao thể lực trầm trọng, tạm thời chưa tỉnh lại được.”
Tạ Tử Thanh ừ một tiếng, trong âm thanh không nghe ra vui giận.
“A…” Angusgail hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh, phát ra một tiếng rên thống khổ, sắc mặt so với lúc trước càng thêm tái nhợt, thân thể vô thức cuộn tròn lên.
Andy sợ hết hồn, “Cậu ta, cậu ta làm sao vậy?”
Tạ Tử Thanh tới gần bên tai Angusgail, nhẹ giọng gọi tên y, “Angus?”
“Mở mắt ra…”
“Nghe lời…”
Tay Angusgail vốn đang siết chặt ga giường, đột nhiên nắm lấy cổ tay Tạ Tử Thanh, cánh tay nổi đầy gân xanh, thoạt nhìn trông cực kì đáng sợ.
Andy sợ hãi, vội vàng chạy đến bẻ tay y ra, lại bị Tạ Tử Thanh từ chối, “Không thành vấn đề.”
Angusgail nhìn như đang gắt gao siết lấy cổ tay anh, nhưng anh biết, đối phương cũng không dùng lực lớn lắm.
Tạ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Angus vẫn còn ý thức.
Anh nói tiếp: “Nhanh tỉnh lại, bằng không tớ đi đấy.”
Nào có biết, anh vừa dứt lời, đối phương liền tăng lực siết chặt hơn, đau đến mức khiến anh phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Angusgail dường như đang chịu đựng một nỗi đau đớn tột cùng, biểu tình cũng bắt đầu vặn vẹo.
“A!”
Móng tay bỗng trở nên sắc bén, từ ánh loé sáng cũng có thể nhìn ra chúng có bao nhiêu sắc bén, lỗ tai cũng biến thành kiểu nửa vòng tròn của tai thú.
Andy mắt chữ A mồm chữ O, “Cậu ta sao lại biến ra thế???” Cậu cảm thấy mình hình như chịu kinh hãi tột độ rồi, phải chậm lại một chút mới tốt.
Tạ Tử Thanh nhìn bàn tay vẫn không chịu buông ra kia, có chút bất đắc dĩ.
Anh nói: “Chuyện này đừng nói ra ngoài.”
Andy gật đầu: “Tao biết.”
Thiếu niên dị tộc sau lưng mang bí mật, vì báo thù mà đi đến thế giới loài người, thận trọng từng bước → đây là Andy tự bổ não, sau đó cậu nhìn về phía Tạ Tử Thanh → lại gặp một thiếu niên nhân loại xinh đẹp thiện lương, từng bước bị đối phương hấp dẫn, cuối cùng buông bỏ cừu hận, hai người hạnh phúc sống với nhau.
A! Thiếu niên dị tộc đột nhiên phát hiện thiếu niên nhân loại với kẻ thù của y có liên quan, hai người tương ái tương sát cũng không tồi.
Andy nghĩ bậy nghĩ bạ xoắn xuýt tít mù hết cả lên.
Biểu tình Angusgail chậm rãi bình tĩnh lại, biến hoá trên thân thể cũng trở lại như ban đầu.
y từ từ mở mắt, liếc mắt đã thấy Tạ Tử Thanh cách hắn rất gần.
“Cậu tỉnh rồi à.” Giọng Tạ Tử Thanh trầm thấp.
Angusgail không nhịn được, nắm thật chặt cổ tay trong tay mình, y có thể cảm nhận được Tạ Tử Thanh đang tức giận.
“Tử Thanh, tôi đau quá.” Angusgail nhíu mày, phối hợp với sắc mặt tái nhợt của y, cả người hiện ra vô cùng đáng thương.
Không sai! Y quyết định bán thảm cầu tha thứ!!
Tạ Tử Thanh mới không bị y mê hoặc, nhàn nhạt nói: “Cậu đau ở đâu với tôi có quan hệ gì? Ngược lại chuyện của cậu, cậu cái gì cũng không nói với tôi, ngày nào đấy cậu chết ở bên ngoài tôi cũng không biết.
Còn không bằng cái gì cũng không thèm để ý, đỡ đau lòng vô ích.”
Angusgail đến gần, cẩn thận áp mặt vào mu bàn tay của Tạ Tử Thanh, “Tôi sai rồi, không nên giấu cậu, tôi chỉ sợ cậu lo lắng thôi.”
Tạ Tử Thanh lạnh mặt: “Ha, tôi sao phải lo cho cậu, chúng ta quen biết?”
Angusgail cau mày, nhỏ giọng kêu tên anh, một lần không được lại tiếp tục gọi.
Andy bên cạnh bơ vơ không ai ngó ngàng:… Cảm giác mình đang phát sáng
Tạ Tử Thanh cúi đầu, liếc mắt nhìn Angusgail một cái, thấy tên kia vẫn cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, lúc này mới nói: “Đau ở đâu?”
Angusgail chỉ chỉ chân: “Chân đau.”
Tạ Tử Thanh: “Ồ.”
Angusgail hơi di chuyển chân đến trước mặt Tạ Tử Thanh, “Chân đau.”
Tạ Tử Thanh xoa xoa nhẹ chân y.
Angusgail một mặt thoả mãn, “Hiện tại đỡ hơn nhiều rồi.”
Chỉ chốc lát, y lại nói: “Tay cũng đau.”
Tạ Tử Thanh nâng tay y lên xoa xoa.
Angusgail vui vẻ nói: “Không đau chút nào rồi!”
“Cái kia…” Độ tồn tại số âm Andy nói: “Tao về lớp trước, chúng bây cứ chậm rãi nói chuyện.”
Angusgail quay đầu nhìn cậu ta, biểu tình phảng phất nói: Cậu ở đây làm cái gì?
Andy cảm thấy lòng mình dần nguội lạnh, bi thương cực kì, phải cùng Emily tán gẫu chút mới có thể trị khỏi được.
“Cậu ta làm sao vậy?” Angusgail nhìn Andy không nói lời nào đã chuồn mất, rất nghi hoặc.
Tạ Tử Thanh thu tầm mắt lại, “Vội đi WC đi?”
Angusgail liền xoay người, nằm ngon lành trên giường, bộ dáng là muốn mọc rễ ở đây luôn.
Tạ Tử Thanh chọt chọt mặt y: “Có phải lại mấy tên ban sáng không? Đúng không hả?”
Angusgail bắt được tay anh, đặt dưới cằm của mình, “Ừm.”
Tạ Tử Thanh gãi gãi cằm với cổ y, Angusgail uỷ khuất nói: “Cậu đừng đùa.”
Tạ Tử Thanh cảm thấy mình đã phát hiện một chuyện vui vẻ, kinh ngạc nói: “Hoá ra cậu dễ nhột vậy”
Angusgail hơi co lại về sau, giọng nhàn nhạt nói: “Không phải ——”
Y kêu lên sợ hãi co thành một cục.
Một hồi lâu sau, Angusgail tội nghiệp trùm chăn bao lấy mình, bộ dáng bị chà đạp giày vò, “Tử Thanh, cậu thay đổi rồi.”
“Chơi không vui sao?” Tạ Tử Thanh mờ mịt, lúc trước anh với anh trai đều là đùa giỡn nhau thế này.
Nhưng mà, cái anh không nghĩ tới là, thân thể trước đây của anh không khoẻ, anh trai anh căn bản sẽ không đi cào cào anh
Angusgail cuộn càng chặt hơn, dùng sức lắc đầu, “Chơi không vui!”
“Đành thôi vậy.” Tạ Tử Thanh rất mất mát.
Hai người liền trò chuyện phút chốc: “Sao tự dưng cậu lại nhận lời khiêu chiến của bọn nó làm gì?”
“Loại khiêu chiến này, không chấp nhận cũng không thiệt gì mà.”
Angusgail rũ mi mắt, che đi lệ khí trong con mắt, “Bọn nó nói tôi là thằng con hoang.”
Tạ Tử Thanh nhất thời im lặng, không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể khô cứng nói: “Bọn nó nói linh tinh, cậu không phải như vậy.”
“Tôi không phải, mẹ tôi cũng không phải loại người như bọn họ nói nói.
Tôi còn nhớ bà, bà rất đẹp, màu mắt với tóc tôi đều là di truyền từ bà ấy, chỉ là tóc bà quăn thôi.” Angusgail nói.
Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút nghiêm túc nói: “Vậy thật sự là vô cùng xinh đẹp, nếu không sao lại có thể sinh ra một người con đẹp như Angus vậy chứ.”
Angusgail mím môi cười rộ lên, “Mắt của bà không phải quá to, nhưng cũng rất đẹp.
Bà ấy còn làm mô hình cơ giáp đồ chơi cho tôi, ngày bé tôi có nhiều kiểu mô hình cơ giáp lắm.
Nếu như không phải tinh thần lực qá thấp, bà ấy nhất định có thể trở thành một kĩ sư chế tạo cơ giáp tài năng….”
Bởi vì Angusgail cần nằm lại để quan sát tình huống, cho nên Tạ Tử Thanh đi qua xem hắn rồi trở về lớp học.
Trên đường về phòng học, Tạ Tử Thanh gặp lại giáo viên giám thị ngày hôm trước.
“Em chào cô.” Anh nói.
Giáo viên giám thị vẫn rất nghiêm túc như cũ.
“Chào em.”
Sau đó, Tạ Tử Thanh thấy từ phía sau cô thò ra một cái đầu nhỏ.
“Alan?” Tạ Tử Thanh mở to hai mắt, nhìn Alan “lộp bộp” chạy tới.
Alan chạy đến trước mặt Tạ Tử Thanh, cố nhón chân giơ cái chai trong tay cho anh xem.
“Bên trong là cái gì?” Tạ Tử Thanh tò mò cúi đầu xuống nhìn.
Trong chai thủy tinh chứa nửa bình chất lỏng, bên trong ngâm một hòn đá cuội tròn trịa đáng yêu.
Alan cau mày, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Là khỉ con.”
Tạ Tử Thanh….
Đứa nhỏ này sẽ không phải cho rằng chuyện cổ tích anh kể là thật, định ấp ra một Tề Thiên Đại Thánh thật đấy chứ?
Cơ mà lấy hòn đá ngâm chơi cũng không hại gì, Tạ Tử Thanh quyết định không nói cho bé biết tảng đá sẽ không ấp ra khỉ con, ngược lại, mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng không kiên trì lâu, qua một thời gian ngắn phát hiện “khỉ con” còn chưa đi ra, có lẽ sẽ mất hứng thú.
Tạ Tử Thanh xoa xoa đầu bé, cổ vũ nói: “Cục đá đẹp như vậy, bên trong nhất định có khỉ con, nhưng mà khỉ con thích những bé ngoan lễ phép hiếu học khoẻ mạnh cơ, Alan phải làm được như vậy khỉ con mới ra nha.”
Alan gật đầu: “Được.”
Vừa ngẩng đầu, Tạ Tử Thanh liền thấy giáo viên giám thị vốn đang nghiêm nghị lại đầy kích động,vành mắt dường như còn có chút hồng hồng, không khỏi sửng sốt, “Cô, cô làm sao vậy?”
Giáo viên dụi mắt một cái, nhưng lại càng làm vành mắt đỏ hơn.
Alan đi tới, kéo kéo tay cô nói: “Bà nội, đừng khóc, không đẹp.”
Tạ Tử Thanh lần đầu tiên phát hiện, hoá ra giọng của cô giáo lại có thể dịu dàng đến vậy.
“Bà nội không khóc, không khóc.” Lorran lau đi nước mắt, nói với Tạ Tử Thanh: “Thật không tiện, thất thố, cô chỉ là kích động quá thôi.”
Cùng cô nói chuyện, Tạ Tử Thanh mới biết, trí lực Alan thấp hơn nhiều những đứa trẻ khác, mẹ bé lúc mang thai bé còn ở trên chiến trường, bị một quái trùng làm bị thương, bởi vì chữa trị kịp thời, người lớn không sao, chỉ là chất độc của quái trùng lại ảnh hưởng đến đại não Alan.
Bé từ nhỏ chậm phản ứng hơn so với bạn bè cùng trang lứa, học đồ vật cũng chậm, hơn bốn tuổi nhưng ngoài mẹ ra thì ai cũng không nhớ.
Chỉ là cái này cũng không tính làm sao, bọn họ có thể dạy từ từ.
Cái làm họ lo lắng chính là, Alan dường như đều không có bất cứ hứng thú gì với đồ vật xung quanh, mãi mãi vẫn là ngồi một chỗ ngẩn người, gọi tên bé cũng không nhận lại bất kì phản ứng lại nào.
Trời mới biết bọn họ đã mang Alan đi biết bao nhiêu hành tinh, tìm bao nhiêu bác sĩ.
Mãi tận mấy ngày trước tình hình cũng không có thay đổi khả quan nào.
Cho đến khi được cứu về từ tàu của đám cướp vũ trụ, bọn họ phát hiện Alan lại biết gọi người khác, thậm chí còn tỏ ra hứng thú rõ ràng với một tảng đá.
Chuyện làm sao lại không làm cô mừng phát khóc được cơ chứ?
Tạ Tử Thanh nói: “Em cảm thấy Alan rất thông minh, thứ gì dạy một lần đều sẽ biết.”
“Bạn học Tạ Tử Thanh…” Lorran nhìn qua có chút ngại ngùng.
“Cô, cô cứ nói.”
Lorran nói: “Em lúc thường có thể tiếp xúc với Alan nhiều hơn một chút hay không? Để thằng bé đi bên cạnh em, nó ít nói lắm, sẽ không phiền đến em đâu.
Chúng ta cảm thấy, em và nó ở chung mấy ngày mà nó đã có thay đổi lớn đến vậy, nếu như tiếp xúc nhiều hơn một chút, nói không chừng Alan có thể được như những đứa trẻ khác vậy.”
Nói xong lời cuối, âm thanh của cô đã có chút nghẹn ngào.
Nhìn cô, Tạ Tử Thanh nhớ đến người thân kiếp trước của mình, bọn họ cũng giống như thế này, chỉ cần một chút khả năng, sẽ mang theo hi vọng đi thử nghiệm, mãi cho đến khi anh không còn muốn nhìn thấy bọn họ mỗi ngày vì anh bôn ba mệt nhọc, làm tan nát trái tim nhuộm đầy gió sương… Thoát ra từ trong kí ức, Tạ Tử Thanh cười nói: “Được chứ ạ, em cũng rất thích Alan.”
“Cảm ơn.” Lorran kích động nói.
Tạ Tử Thanh nói: “Vậy em đi học trước, tạm biệt cô.”
Alan vẫy vẫy cánh tay nhỏ, cũng học anh nói tạm biệt, “Tạm biệt anh trai.”
“Tạm biệt Alan.”
Tạ Tử Thanh bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa lớp học, song, sau đó phát hiện hiện tại đã là giờ vào học rồi.
Anh! Đến muộn rồi!!
Toang.
Tạ Tử Thanh trong lòng hồi hộp một chút, trong đầu nhanh chóng vận chuyển.
Mấy giây sau, Tạ Tử Thanh ôm bụng, đẩy cửa phòng học, “Báo cáo.”
Âm thanh cũng là hữu khí vô lực.
Lên lớp bọn họ buổi chiều là một cô giáo dáng dấp ôn nhu.
Cô giáo thấy anh thân thể không khoẻ, lo âu nói: “Bạn học này, thân thể em không thoải mái, trước đến phòng y tế tìm giáo viên y tế xem một chút đi.”
Tạ Tử Thanh lắc đầu: “Không cần, cô, em cũng không khó chịu đến thế.”
Giáo viên nhìn anh trong mắt mang ý không đồng tình, “Thân thể không khoẻ không cần kiên cường chống đỡ.”
“Em đúng là không có chuyện gì đâu ạ.”
Cuối cùng giáo viên lui một bước, “Nếu thật sự khó chịu, nhất định phải báo cho cô biết đấy.”
Tạ Tử Thanh yếu yếu gật đầu, “Vâng thưa cô”
Thành công tránh được một kiếp, Tạ Tử Thanh ôm bụng, trong lòng hí ha hí hửng trở về chỗ ngồi.
Perry ngồi sau vỗ vỗ vai anh, “Cậu vẫn tốt chứ?”
Tạ Tử Thanh rất nhanh trả lời, “Tớ khoẻ lắm.”
Perry có chút sững sờ, “Vậy sao cậu…”
Tạ Tử Thanh che miệng cười: “Không phải tớ đến muộn à? Giáo viên nhất định sẽ giận, như vậy sẽ không tốt cho thân thể, cho nên tớ nghĩ cách làm cho cô không còn tức giận nữa.
Anh trai tớ dạy đấy.”
Perry không nói: “Vậy anh trai cậu giỏi quá.”
Tạ Tử Thanh tự hào nói: “Anh trai tôi thông minh nhất.”
Perry: ….
Cậu vui là được rồi
Hết chươn.