Biên tập: Bún Chả
Chỉnh sửa: Lychee
(Chương này đăng để chào mừng bạn beta mới của quán )
Lúc hai người còn mặt đỏ tai hồng, một con nhện to cỡ ngón tay, chân mọc lông, bò ra từ gầm giường, thuận theo chân Tạ Tử Thanh, bò lên bả vai anh, vẫn còn lớn gan bò lên trên.
Angusgail nắm cái bụng béo của con nhện, nhấc nó ra, cau mày quan sát một lúc: “Là con nhện bình thường thôi.”
“Nhưng lớn thật đấy.” Tạ Tử Thanh cảm thán.
Angusgail mở cửa sổ, ném con nhện ra ngoài.
Tạ Tử Thanh cũng thò đầu nhìn ra phía ngoài, “Xem ra chúng ta phải mua ít thuốc xịt côn trùng để ở kí túc xá, tránh cho đám nhện nhiếc này chạy vào.”
Con nhện bị Angusgail ném ra từ cửa sổ, liền nhả tơ bò trở về, ở bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh bò tới bò lui, còn muốn chui vào.
Tạ Tử Thanh một lần nữa nằm lên giường, nhìn Angusgail ngồi bên giường, anh hỏi: “Lần nghỉ hè này, Angus, cậu có phải về Branco không?”
Angusgail nghiêng đầu đi: “Cậu muốn tôi giúp lấy đồ gì à? Muốn mua cái gì?”
Tuy rằng nơi đó có mấy kẻ y cực kì chán ghét, nhưng cũng không thể phủ nhận, hành tinh kia sản vật phong phú thật.
“Không phải.” Tạ Tử Thanh bắt tay khoát lên bụng: “Tớ muốn đi Branco một chuyến.
Nếu như cậu về đó, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Tớ có đồng ý giúp một người đến đó mua đồ.”
“Ai?” Angusgail cảm giác mình có chút không vui, mới có thời gian ngắn như vậy, Tử Thanh đã có bạn thân đến vậy sao? Còn cố ý đi hành tinh khác giúp đối phương mua đồ.
Không vui, rất không vui.
Tạ Tử Thanh nói: “Là một tác giả, tớ cực kì thích sách anh ấy viết.
Quan trọng là, anh ấy chi toàn bộ tiền cho chuyến đi, còn cả phí tàu xe.
Nếu như đi rồi còn muốn ở đó chơi, anh ấy cũng bao nốt cho.
Cho nên tớ mới đồng ý đó.”
“Angus, chúng ta cùng đi Branco đi.” Anh cười híp mắt nói.
Angusgail ngoài đáp ứng anh ra, còn có thể là gì sao?
Thời gian ngày lại trôi ngày, học tập sinh hoạt của Tạ Tử Thanh cực kì phong phú, ngoại trừ bình thường lên lớp học, bà nội của Alan, cô Lorran còn để cho anh đi giúp cô ở phòng thí nghiệm.
Một tân sinh năm nhất có thể giúp được gì chứ? Tạ Tử Thanh cực kì cảm kích cô Lorran đã mở cho anh tiêu chuẩn cao nhất, anh bây giờ có thể độc lập lắp ráp nửa cỗ cơ giáp rồi!
Alan vẫn như cũ ôm cục đá bảo bối, ăn ngủ cũng không chịu buông tay, nghe đâu là hi vọng khi khỉ con phá xác, người đầu tiên nhìn thấy chính là bé.
Angusgail gần đây dường như rất bận, rất ít khi ở phòng ngủ, lúc trở về thường bị thương, cả người càng ngày càng trầm mặc.
Tạ Tử Thanh hỏi y nguyên nhân, y cái gì cũng không chịu nói.
Trạng thái gần đây của Angusgail khiến Tạ Tử Thanh cảm thấy lo lắng.
Khí chất trên người y, càng lúc càng giống với miêu tả trong truyện.
Điều làm Tạ Tử Thanh run sợ trong lòng nhất là, một hôm nửa đêm anh đột nhiên tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy Angusgail ngồi trên giường, không nói một lời theo dõi mình.
Một khắc kia, Angus khiến anh có cảm giác rất xa lạ.
“Angus?” Tạ Tử Thanh bất an kêu tên y.
Angusgail ngồi ở góc giường, vẫn không nói một lời.
Tạ Tử Thanh cưỡng ép đè xuống tâm lí sợ sệt, nhích tới gần, kéo tay y: “Ngồi ở chỗ này làm gì? Mau tới ngủ.”
Angusgail lại kéo tay Tạ Tử Thanh, ôm thật chặt anh trong lồng ngực, như là đang xác định một cái gì.
“Angus?” Tạ Tử Thanh có chút không thở được, gọi tên y, để y yên tâm buông lỏng.
Lực đạo của Angusgail đã thả lỏng một chút, nhưng vẫn không buông anh ra.
Trong bóng tối, Tạ Tử Thanh không thấy rõ vẻ mặt của y, đương nhiên cũng không biết vẻ mặt của y bây giờ, có bao nhiêu âm trầm đáng sợ.
“Mày là thằng rác rưởi, còn nó là tân sinh ưu tú nhất khoa chế tạo cơ giáp năm nay, mày thấy mày có cái tư cách chó gì để làm bạn với nó chứ hả?”
“Nó được vào phòng thí nghiệm của giáo sư Lorran rồi đấy, mày không thấy chênh lệch giữa mày với nó càng ngày càng lớn à? Còn không biết xấu hổ mặt dày mày dạn quấn lấy?”
…
Nhớ tới lời đám kia nói, Angusgail chỉ có kích động muốn giết chết người ngay thôi.
“Cậu sẽ không không để ý tới tôi nữa đúng không?” Angusgail hỏi.
Tạ Tử Thanh cảm thấy tối này Angusgail thực kì quái: “Cậu hỏi cái này làm cái gì? Tớ đương nhiên sẽ không bỏ bơ Angus, mãi mãi không.”
Angusgail nhếch miệng, xem đi, không phải chỉ có y quấn lấy Tử Thanh, Tử Thanh cũng rất thích y.
“Tôi vừa nãy mơ một giấc mơ.” Angusgail nói.
Tạ Tử Thanh thuận theo lời y hỏi: “Mơ về gì vậy?”
“Tôi mơ thấy cậu biến mất.
Chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi rất sợ.”
Tạ Tử Thanh rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân sự khác thường của y, hoá ra lại là mơ thấy ác mộng.
Tạ Tử Thanh vỗ vỗ lưng y nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không để cậu một mình đâu.
Được rồi, ngủ đi thôi.
Tớ buồn ngủ quá.”
Angusgail rất nghe lời nằm dài trên giường, nhưng vẫn ôm chặt lấy Tạ Tử Thanh không tha.
Y nằm mơ, tất nhiên sẽ không đơn giản như y nói.
Angusgail mơ về một thế giới không có Tạ Tử Thanh.
Trong mơ cũng như vậy.
Trên đường đến Học viện Đế quốc thì gặp phải cướp vũ trụ, trên tàu sau đó lại không có quái trùng.
Y đã giết rất nhiều người vô tội, mới lấy được tín nhiệm của cướp vũ trụ.
Sau đó y chiếm được quyền khống chế phòng vũ khí của tàu không gian, thừa dịp đám cướp vũ trụ bị trọng thương mà lấy tàu cứu hộ thoát thân.
Sau đó y nghe nói, người trên con tàu kia không có được cứu, bởi vì một tên cướp vũ trụ đã khởi động hệ thống tự huỷ tàu không gian.
Trong mơ, y đến học ở Học viện Đế quốc, bạn cùng phòng cũng vẫn là bọn Wayne, nhưng không có ai không ngần ngại (1) xông vào bảo vệ y, cũng không có ai bởi vì y bị thương mà khổ sở gào khóc, càng không có ai lúc y đau lòng an ủi y cả.
Trong mơ, ai ai cũng chán ghét y.
Y biết có người sẽ không ghét y.
Nhưng, y không tìm được người kia.
Trong mơ, gian kí túc xá này trống không.
Bên trong cũng không có người khi y mất ngủ sẽ kiên trì kể cho y nghe chuyện cổ.
Sau đó y trở nên rất lợi hại, rất nhiều người sợ hãi y.
Nhưng vẫn không thấy người kia.
Nếu thế giới không có người đó, có cần tồn tại hay không?
Thế giới đó, còn có y nữa, cũng không nên tồn tại.
Angusgail ôm ngực một lần nữa ngủ say, nhẹ nhàng khép lại hai mắt.
Thế giới không có cậu, thật khiến cho người ta chán ghét.
Dường như chỉ qua một đêm, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hẳn lên.
Lúc thường sau khi tan học, các giáo viên sẽ tản bộ trên sân trường, nay đều ở trong phòng thí nghiệm, những nơi khác đều không thấy bóng dáng.
Các học trưởng học tỷ năm nay hay sang năm tốt nghiệp, trên mặt đều không thấy nụ cười, phần lớn đều rất nghiêm nghị.
Internet cùng màn hình trong trường học đều là thông tin bắt đầu tuyển quân.
Mưa gió nổi lên.
Tạ Tử Thanh bước vào lớp học, phát hiện đám học sinh bình thường đều túm tụm ngồi ngồi riêng, nay lại tụ tập lại với nhau.
Bọn họ hình như đang thảo luận gì đó.
Tạ Tử Thanh đi tới vừa vặn nghe một bạn học nói: “Nhà tớ có thân thích nhậm chức trong quân bộ.
Nghe ông ấy nói, gần đây chỗ mấy hành tinh biên cương trùng tộc càng lúc càng nhiều, có thể sẽ có chiến tranh.”
Một bạn học khác kinh ngạc thốt lên: “Có trùng tộc thật đấy à?”
Vẫn là bạn học trước: “Trùng tộc vẫn luôn tồn tại, chỉ là số lượng không nhiều, cho nên mới không công bố ra ngoài, tránh gây hoang mang.”
“Trùng tộc đó, đáng sợ như trong tiểu thuyết viết thật sao?”
“Gì mà ghê đến thế, cũng chỉ một đám sâu nhiễm phóng xạ rồi biến dị thôi chứ cái gì, đa số làm gì có não, có gì đáng sợ đâu.”
Được thể, bọn họ lại tiếp tục bàn lan sang tình tiết trong điện ảnh lẫn tiểu thuyết.
Tạ Tử Thanh cảm giác có người đứng sau lưng mình.
Anh vừa quay đầu đã thấy thầy Walter đứng ở ngay cửa phòng học.
Thầy Walter hôm nay mặc một cái áo sơ mi hồng hồng với mấy viên kim cương đính đầy áo, thoạt nhìn lấp la lấp lánh.
“Thầy ơi, thật sự sẽ có chiến tranh sao?” Tạ Tử Thanh lo lắng hỏi.
Thầy Walter nhìn anh, biểu tình nghiêm túc: “Đám nhóc con mấy đứa quan trọng nhất là đi học, ăn cơm thật ngon, ngủ thật yên, lo mấy chuyện này làm gì?”
“Đúng rồi.” Walter cau mày: “Cái tên kia còn quấy rối em không?”Người Walter nhắc đến là nhị hoàng tử Tạ Tử Thanh từng gặp phải.
Kể từ hôm đó, nhị hoàng tử thỉnh thoảng sẽ cùng Tạ Tử Thanh “ngẫu nhiên gặp”, sau đó thuận lí thành chương (2) tán gẫu mấy câu, thuận tiện hẹn đi ăn cơm.
Bị Tạ Tử Thanh từ chối mấy lần, số lần hai người “ngẫu nhiên gặp” dần ít đi, nhưng là nhị hoàng tử vẫn chưa từ bỏ, chỉ là mong ước đi ăn cơm biến thành có thể cùng Tạ Tử Thanh đi dạo vườn hoa, đi đến đó ngắm cảnh, thuận tiện tán gẫu một chút về tương lai và lí tưởng.
Mục đích cực kì rõ ràng.
Vườn hoa nhỏ của Học viên Đế quốc, biệt hiệu là Thánh địa hẹn hò.
Đối với cái này, Tạ Tử Thanh chỉ muốn nói: Tha cho em đi, em còn thơ ngây.
Chuyện này bị thầy Walter biết được, trực tiếp kiện cáo thẳng tới hoàng đế Đế quốc.
Tạ Tử Thanh: Sợ ngây người.
⊙_⊙
“Không có, thưa thầy.” Tạ Tử Thanh lắc đầu.
Walter nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”
= == == == == == == == == == == == =
Tinh lịch năm 12345, tháng 11 ngày 23 lúc 9 giờ, Tạ Tử Thanh đang đọc một quyển sách có tên là ‘Thuần long chiến binh cơ giáp’.
Mà lúc này, ở một nơi trong vũ trụ sâu thẳm, cách xa với thủ đô, một con tàu vũ trụ khổng lồ lặng lẽ bay lơ lửng trong không gian trống trải.
Người đàn ông tóc bạc mắt hồng cởi găng tay quân dụng trắng như tuyết ra, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Nửa ngày, hắn nheo mắt lại, ấn xuống một nút lệnh, một mặt vách tường trong phòng giống như mặt nước bị gió thổi qua, tràn lên từng gợn sóng.
Mặt tường dần trở nên trong suốt.
Vũ trụ sâu thẳm hiện ra trước mắt người đàn ông.
“Sue…”
Âm thanh nhẹ nhàng tựa như một hơi thở vang lên.
Người đàn ông lấy ra một tấm ảnh to bằng bàn tay từ ngực áo khoác quân đội, trên bức ảnh là một thiếu nữ khoảng 15, 16 tuổi, làn da trắng như tuyết, mái tóc vàng nhạt lượn sóng dưới ánh mặt trời, toả ra tia sáng chói mắt.
Nàng cười thật vui vẻ, trong con mắt màu vàng nhạt đều ánh lên niềm vui.
Bên cạnh thiếu nữ là một thanh niên 18, 19 tuổi, một mái đầu tóc dài màu trắng buộc cẩn thận sau ót, con mắt đỏ nhìn thẳng về phía ống kính.
Đầu ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô gái trong hình, đôi mắt thâm trầm.
Lông mày giật giật, người đàn ông cất bức ảnh cô gái lại vào ngực áo.
Một lúc sau, vang lên tiếng gõ cửa.
“Thiếu tướng Edmund.” Tiếng Jennifer vang lên: “Tàu không gian đã đến gần ngôi sao xám.
Xin hãy ra chỉ thị có hạ cánh hay không.”
Người đàn ông nhíu mày: “Khởi động hệ thống phòng ngự số ba, đáp xuống tầng ngoài ngôi sao xám.”
“Rõ, thiếu tướng.”
Hắn nheo con mắt đỏ lại, đứng lên miễn cưỡng kéo dãn cơ thể một cái, “Bây giờ là năm nào rồi?”
Jennifer trả lời: “Thiếu tướng, từ năm thứ ba trở đi, toàn bộ đồng hồ trên tàu đã hỏng hết rồi ạ.”
Cô không hiểu, tại sao thiếu tướng luôn hỏi vấn đề này, cũng mặc kệ hỏi bao nhiêu lần, cô cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Được, cô đi xuống đi.” Người đàn ông tuỳ ý nói.
Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn lên khoảng vũ trụ này, ở đó có lý tưởng cùng sự cương quyết của hắn.
Năm đó, hắn không để ý lời khuyên can của cha, dứt khoát mang theo một ngàn người cùng một con tàu vũ trụ, bước lên hành trình tìm kiếm ngôi sao kia.
Bây giờ, một ngàn người chỉ còn dư lại hơn hai trăm người, tàu vũ trụ cũng đã cũ kĩ.
Nhưng mà…
Người đàn ông chậm rãi nhếch khoé môi.
Hắn tìm được rồi.
= == == == == == == ==
Học viên Đế quốc có bảy ngày nghỉ mỗi tháng.
Đợi đến lúc nghỉ hè, đám học sinh quả thực muốn đi đây đó xả hơi cho thật đã đời.
Tạ Tử Thanh thu thập mấy bộ quần áo, bỏ vào trong balo.
“Mày thật sự không muốn đi cùng bọn tao à?” Anh nói với Andy.
Andy nhìn nhìn Tạ Tử Thanh với Angusgail, sau đó dứt khoát lắc đầu.
Cậu đi làm gì? Cậu đi cũng chỉ làm cái bóng đèn vạn oát, đi chỉ tổ rước bực vào thân.
Emily nói, quấy rồi người ta nói chuyện yêu đương, sẽ bị tàu vũ trụ chèn chết.
Andy cũng thẳng thắn nói câu kia ra.
Tạ Tử Thanh nghe được sững sờ, biểu tình có chút kinh ngạc, cuối cùng bật cười.
Angusgail nhàn nhạt liếc mắt nhìn Andy.
“Ai bảo mày bọn tao yêu nhau thế?” Tạ Tử Thanh hỏi.
Emily nói, cô ấy còn muốn trực tiếp tài trợ Kara tệ, cho hai người đi lĩnh chứng nhận luôn rồi.
Nhưng mà lần này Andy quản miệng rất nghiêm, không có khai người ra.
Cậu ta do dự một chút, liền lái sang chủ đề khác, “Hai đứa mày mau đi đi.
Tao và Emily chuẩn bị cùng nhau xem thi đấu cơ giáp giả lập trực tuyến, cũng tuyệt lắm.”
“Được thôi.” Tạ Tử Thanh không ép buộc thêm nữa.
“Mà Đậu Đỏ đâu?” Người máy chuyển phát nhanh tròn vo yên lặng lăn tới.
Tạ Tử Thanh nói: “Để Andy chăm sóc mày mấy ngày này có được không?”
Màn hình Đậu Đỏ sáng ngời: “Vậy tui ngày nào cũng có thể cùng Đậu Xanh mặt đối mặt đánh bài sao?”
Tại sao người máy lại u mê cờ bạc thế nhỉ? Đây là chuyện mà Tạ Tử Thanh nghĩ mãi vẫn chưa thông.Tạ Tử Thanh gật đầu nói: “Đúng thế, không chỉ mặt đối mặt, chơi mạt chược cũng được, cờ tỉ phú cũng được, còn có thể đánh vương bát (3).
Mấy cái này không phải tao đã dạy mày sao?”
Màn hình của Đậu Đỏ lại càng sáng hơn: “Tui đã học hết rồi á.” ^_^
Nó chuyển hướng sang Andy, không rõ tại sao, Andy dĩ nhiên lại thấy được sự háo hức muốn thử liền trên màn hình sáng của nó.
Sắp xếp hết mọi thứ, Tạ Tử Thanh cùng Angusgail xuất phát đến trạm tàu vũ trụ.
Trạm tàu ở sao thủ đô so với trạm tàu ở sao Lam không chỉ lớn hơn, mà còn đông người và có nhiều tàu hơn.
Tạ Tử Thanh cầm tay Angusgail, tránh cho hai đứa lạc nhau, bọn họ dựa theo chỉ dẫn trên vé tàu, rất nhanh tìm thấy tàu vũ trụ mà họ đã đặt.
Nhưng lúc ở trên thuyền, lại gặp chút rắc rối.
Có hai nhóm người chặn ở cửa, bọn họ không thể qua được.
“Tôi mua vé tàu rồi! Dựa vào cái gì không cho tôi lên!!” Một người phụ nữ nói.
Nhân viên đối diện cô mặt đầy bất đắc dĩ: “Vị phu nhân này, không phải chúng tôi không cho ngài lên thuyền, mà là máy dò ở cửa tàu không gian đo được ngài đang mang thai.
Thai nhi mới hơn một tháng, ngài hiện tại không thể đi tàu không gian đường ngoài.”
Người phụ nữ lo lắng nói: “Nhưng tôi có việc gấp!”
Tạ Tử Thanh nghe một phút chốc đã hiểu ra, hoá ra người phụ nữ này có việc gấp, muốn đi sao Gosoaia, nhưng tình trạng cơ thể hiện tại không cho phép cô đi tàu không gian đường dài.
Mà từ sao thủ đô đi sao Gosoaia, đại khái cũng mất đến hai ngày đường.
Tạ Tử Thanh cầm tay Angusgail, nỗ lực chen lên trước, nói với hai người tranh chấp không ngừng này: “Quý cô, cô cũng có thể đổi xe mà.”
Trên mặt người phụ nữ không giấu nổi lo lắng: “Thời gian quá lâu, hết thảy đều chậm mất.”
Cô đặt tay lên bụng, hụt hẫng nói: “Tôi và bạn lữ đã trông mong đứa bé này 20 năm nay rồi.
Nếu không phải việc gấp, tôi làm sao lại để nó gặp nguy hiểm chứ?”
Tạ Tử Thanh nói: “Tàu không gian số 8 có thể đến một hành tinh là sao Lam, mất khoảng 4 tiếng, sau đó đổi tàu đi đến sao Chengel, chỉ mất 3 tiếng, cuối cùng từ sao Chengel đi thẳng đến sao Gosoaia.”
“Tổng cộng còn chưa đến 24 tiếng, so với thời gian của tàu không gian này ngắn hơn nhiều ấy.”
Người phụ nữ giật mình, “Thật sao?”
Sau đó cô bắt đầu dò bản đồ.
Tạ Tử Thanh lắc đầu nói: “Trên bản đồ không tra được sao Chengel đâu, bởi vì người trên hành tinh ấy đặc biệt không thích người của hành tinh khác đi du lịch trên hành tinh của họ, cho nên từ lâu họ đã yêu cầu xoá tên hành tinh bọn họ trên bản đồ rồi.”
“Tuy rằng hành tinh không quá nổi danh, nhưng mà tàu vũ trụ của họ ngồi là hạng nhất đấy!”
Đây là lúc bà Maria nói chuyện phiếm có nhắc qua.
Nếu như không phải Tạ Tử Thanh không có tiền, anh cũng muốn thử ngồi tàu vũ trụ siêu cấp ấy một lần cho biết vị.
Người phụ nữ có chút chần chờ, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn tin lời Tạ Tử Thanh.
“Cảm ơn nhé!” Cô cảm kích nói cảm ơn, liền vội vội vàng đi đổi vé tàu.
Tạ Tử Thanh lắc lắc cái tay còn đang nắm lấy tay của Angusgail, “Angus, cậu nói thử xem, bé con sơ sinh trông ra sao?”
Angusgail lấy tay, so ra một đoạn cỡ một gang tay, “Lớn như vậy.”
Tạ Tử Thanh bán tín bán nghi: “Thật là bé như vậy á?”
Angusgail giọng điệu chắc cú: “Tôi thấy rồi.”
Tạ Tử Thanh: “Oa! Có phải là đáng yêu lắm không?”
Angusgail có chút chần chờ: “Xấu cực, hình dáng có chút giống con Godo.”
Godo là một loại thú nhỏ, toàn thân là thịt màu đỏ, không có lông, không có mí mắt, lỗ tai rất lớn.
Tạ Tử Thanh biểu tình xoắn xuýt: “Bé con sơ sinh, thật sự xấu vậy sao?”
Angusgail: “Ừm.”
Tàu vũ trụ Tạ Tử Thanh đang ngồi, so với cái ở sao Lam không giống nhau.
Cái tàu vũ trụ này, nó còn có của sổ đó! Chính là loại cửa sổ nhìn xuyên thấu ra bên ngoài đóó!!
Đèn tàu không gian chiếu sáng vũ trụ đen kịt xung quanh, vô số thiên hà sáng lấp lánh ở phía xa xa, đó là vô số hằng tinh tự cháy phát ra ánh sáng, xuyên qua các tinh hệ này đến tinh hệ khác, đi tới đây.
Vũ trụ tuy mỹ lệ, nhưng cũng rất nguy hiểm, Tạ Tử Thanh vừa nãy còn thấy một khối thiên thạch nhỏ, giống như một ngôi sao băng đập thẳng vào cửa kính chỗ anh ngồi.
Tuy rằng cửa sổ không có vang lên tiếng gì, nhưng Tạ Tử Thanh vẫn là sợ hết hồn hết vía.
Bởi vì cửa sổ nhìn ra được bên ngoài, nhìn cũng thực rõ khối thiên thạch kia vọt thẳng về phía này, không khác gì đập thẳng vào mặt Tạ Tử Thanh.
Anh sợ đến mức túm chặt tay Angusgail, ngây ngốc trừng cửa sổ.
Angusgail cũng bị động tĩnh của anh dọa sợ, ôm lấy mặt anh, lo lắng kêu lên: “Tử Thanh! Tử Thanh!! Cậu không sao đấy chứ?”
Động tĩnh của bọn họ bên này, dẫn tới chú ý của nhân viên, vội vội vàng chạy lại, biết rõ đầu đuôi sự tình, anh ta nhất thời dở khóc dở cười: “Là chúng tôi cân nhắc không kĩ lưỡng.
Không nghĩ tới lại có hành khách bị dọa sợ.
Bên cửa sổ có thanh điều chỉnh, ấn nút màu xanh lục chỉnh thành cửa kính mờ, sẽ không còn thấy rõ nét như trước nữa.”
Angusgail mất hứng nói: “Bởi vì mấy anh làm việc không tốt, bạn tôi bị sợ đến vậy, vậy xem được sao?”
Anh nhân viên chân thành trả lời: “Đây đúng là chúng tôi không đúng, tôi sẽ báo lại chuyện này cho cơ trưởng, sau khi họ thương lượng sẽ bồi thường phí tổn thất tinh thần cho bạn ngài.”
Lúc này, Tạ Tử Thanh rốt cục cũng lấy lại tinh thần: “Thật sự kích thích quá đi!” Tinh thần vô cùng phấn chấn.
Anh nhân viên mặt ngơ ngác.
Tạ Tử Thanh kéo tay Angusgail, giọng đầy hưng phấn: “Tớ lần đầu tiên thấy cảnh tượng kích thích đến thế đấy! Nhìn được phát nữa thì tốt á!!”
Angusgail nâng mặt anh lên, lo lắng hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ? Này không phải bị kích thích quá mức đi?”
“Tớ không sao!” Tạ Tử Thanh tránh ra khỏi tay y, sau đó nhìn chằm chằm cửa sổ, như thể đang cực kì mong chờ thêm một viên thiên thạch nữa lao vào cửa sổ.
Anh nhân viên che mặt, toang cmn rồi, chẳng lẽ bị dọa điên rồi à?
Tạ Tử Thanh để ý tới Angusgail, nhìn vẻ mặt y vẫn sầu lo vì vậy giải thích nói: “Tớ thật không có chuyện gì.
Vừa nãy chỉ là lần đầu tiên thấy cảnh tuyệt vời đến vậy, có chút phản ứng không kịp thôi.
Hiện tại thì không sao rồi, đừng lo.”
Nói xong, lại có chút ngượng ngùng tiếp: “Lúc tớ thấy thiên thạch kia đập vào, thái độ của mọi người cũng không đổi gì cả, chẳng lẽ mọi người hay thấy cảnh này lắm à? Cậu không phải đang cười thầm tớ ngu ngốc đi?”
Angusgail nắm chặt tay anh, “Tôi sẽ không.”
Tạ Tử Thanh cười rộ lên: “Vậy tớ yên tâm.”
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm lấy mặt, khẽ mỉm cười: “Tớ biết mình thiếu kiến thức mà.
Tớ từ nhỏ đã sống ở sao Lam, hành tinh đã nhỏ lại xa xôi, phải tìm mỏi mắt trên bản đồ thì mới thấy.
Tớ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không có người thân đưa đi du lịch ở hành tinh khác, TV cũng chỉ chiếu chỗ tớ đang sống.
Angus không không cười nhạo tớ, tớ rất vui đấy.”
Mục đích anh nói mấy cái này, chính là để nói cho Angusgail: Tớ từ nhỏ sinh hoạt gian khổ như vậy, vẫn có thể lạc quan vươn lên, không cần cậu cũng lạc quan vươn lên như tớ, mà chỉ cần đừng có hắc hoá thôi nha!
Mà Angusgail nghe xong, cảm tưởng duy nhất chính là: Đau lòng cho Tử Thanh, sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, đưa Tử Thanh đi du lịch.
Không! Phải mua riêng một con tàu vũ trụ, tự mình đi!!
Hết chương 32(1) Nghĩa vô phản cố (义无反顾- yì wú fǎn gù): làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước; không ngần ngại, nề hà.
(2) Thuận lý thành chương [顺理成章]: TYV nghĩ là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suôn sẻ (như thế nào đó)”.
(3) Đánh vương bát: Một trò chơi hội đồng phổ biến ở Hồ Bắc và Hà Nam . Tên gọi mỗi vùng khác nhau, cách chơi cũng khác nhau.
Đây là một trò chơi giải trí thông thường, đồng thời cũng là một trò chơi bài, thường gồm hai người trở lên.
(Cái này Bún tra trên Baidu, sau dùng auto translate của cốc cốc á).Bún: Bún phát hiện ra một cách để edit mấy chương 3k 4k chữ không thấy dài nữa.
Đó là hãy edit một chương 6k chữ như chương này.
Khóc á, Bún không biết chương này dài thế, Bún còn tưởng trình gõ chữ của mình bị tụt (ಥ⌣ಥ).