Biên tập: Bún Chả
Chỉnh sửa: Lychee
Sau khi hẹn nhau trưa ngày thứ hai sẽ cùng đi bãi biển ngoài trời, Tạ Tử Thanh tạm biệt người đàn ông, sau đó mới cùng Angusgail đi vào nhà trọ.
Phòng bọn họ ở tầng hai.
Lấy chìa khoá từ chỗ ông chủ, mở cửa phòng, thứ Tạ Tử Thanh nhìn thấy đầu tiên chính là giường gấp bé nhỏ của anh.
Kéo cái giường sang một bên tránh vướng lối đi, Tạ Tử Thanh bước vào trong phòng, nhìn thấy chỉ có một cái giường mới nhớ ra.
Lúc trước bọn họ cảm thấy phòng hai giường quá lãng phí, cho nên đặt trước phòng một giường.
Lúc đó là lúc vẫn chưa có gì xảy ra, nhưng hiện tại nhớ lại chuyện ở thành Lê, mặt Tạ Tử Thanh lại có chút hồng hồng.
Chỉ có một cái giường, có thể ngủ sao.
Hiển nhiên, Angusgail cũng phát hiện, vẻ mặt y có chút không được tự nhiên: “Muộn lắm rồi, chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm đi.”
Ánh mắt Tạ Tử Thanh nhìn về phía khác, không nhìn y: “Được.”
Sau đó chính là vấn đề tắm rửa.
“Cậu/ Em tắm trước đi.”
Hai người trăm miệng một lời nói.
Liếc mắt nhìn nhau, Tạ Tử Thanh lại rất nhanh rời ánh mắt đi: “Vẫn là cậu tắm trước đi.
Tớ còn chút việc.”
Angusgail chăm chú nhìn anh, dưới ánh đèn sáng ngời, bất kể thiếu niên hai má hồng hồng hay là đôi mắt không ngừng dao động cũng làm cho y vui mừng vô cùng.
Y cũng là bây giờ có trời mới biết, hoá ra mình đối với Tạ Tử Thanh không phải tình cảm bạn bè, hơn nữa chính là loại yêu thích kia.
Angusgail cảm thấy vui mừng, may là bọn họ cùng nhau đi Branco, may là bọn học hôm đó cùng nhau đi qua thành Lê, may là bọn họ cũng nhau tham gia lễ Mặt nạ, nếu không như vậy, có lẽ phải mất một khoảng thời gian dài nữa y mới phát hiện mình thích Tạ Tử Thanh.
Y nói: “Vậy anh đi trước.”
“Ừm.”
Chờ Angusgail đi vào nhà tắm, Tạ Tử Thanh mới thanh tĩnh lại.
Anh ngã trên giường, kéo chăn trùm kín đầu lại.
A a a a a!
Tại sao Angusgail lại thích anh chứ??
Nhưng mà anh chỉ coi Angusgail như em trai (con trai) thôi mà!
Tay anh ý thức xoa xoa môi.
Lúc Angusgail sát đến, mang theo nhiệt độ dường như còn đọng lại.
Môi đối phương mềm mại, hơi nóng một chút, mang theo mùi vị ngây ngô.
Anh tại sao lại không có bài xích chứ?
“Bất cứ chuyện gì cũng không thể để vẻ bên ngoài đánh lừa.
Đổi cách nghĩ khác đi, con sẽ có những cảm nhận khác nhau đấy.”
Lời của bà lão kia vang vọng trong đầu anh.
Đổi cách nghĩ khác đi?
Tạ Tử Thanh kéo chăn, gối cánh tay ở sau gáy, xuất thần nhìn chằm chằm vách tường đối diện.
Ý là không nên coi Angus giống như người thân?
Vậy cũng được.
Angus rất đẹp trai.
Dựa trên tiêu chuẩn chọn người yêu thì không thể xoi mói được rồi.
Angus độc thân, chưa bao giờ để ý tới người đồng giới hay khác phái khác.
Cái này cũng không xoi mói gì được.
Angus có trách nhiệm, tỉ mỉ, còn có thể yếu thế làm nũng.
Đặc điểm này cũng quan trọng cho hòa thuận trong gia đình.
Tiếp xúc thân mật với thân thể Angus, anh hình như cũng không ghét.
Thậm chí ngủ cùng Angus anh còn ngủ ngon hơn cơ.
Trở mình nằm chếch trên giường, Tạ Tử Thanh nhớ lại những lúc mình và Angusgail lúc trước ở chung, sau đó anh lặng lẽ che mặt.
Giống thật, ngoại trừ không phải có thân phận người yêu ở bên ngoài, cách bọn họ ở chung có khác gì người yêu đâu.
Thậm chí những người khác cũng nhìn ra hết rồi, như Emily với Andy chẳng hạn.
Chỉ có hai người trong cuộc bọn họ là mơ mơ hồ hồ thôi.
“Cho nên.” Tạ Tử Thanh lầm bầm lầu bầu: “Mình phải cùng cậu ấy nói chuyện thử xem?”
“Nói chuyện gì?” Sau lưng có vật thể ấm áp sáp đến.
“Đương nhiên là nói chuyện…” Tạ Tử Thanh quay đầu, trong nháy mắt mặt liền đỏ tưng bừng, anh vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Angusgail!”
Hết chương 35Lychee: Đôi chẻ kewt vl ý (≧▽≦)/ Hết thật rồi các bạn ạ.
Chương này chỉ ngắn thế thoiii.
Các bạn kéo xuống cũng hong còn gì đâuuu =)))).