Cảm ơn em, đã can đảm yêu anh

Gia đình Lâm Mộ Cẩm và Diệp Hồng nhiều đời thân nhau, Lâm Mộ Cẩm lớn hơn Diệp Hồng rất nhiều, Diệp Hồng từ khi có hiểu biết thì biết được Lâm Mộ Cẩm. Anh trong lòng cô, chỉ tồn tại giống như một người thân. Lâm Mộ Cẩm kết hôn, sinh con, rồi đến góa vợ. Diệp Hồng nhìn không ra một tí dấu hiệu Lâm Mộ Cẩm yêu cô.
            Tính tình Lâm Mộ Cẩm rất lạnh, không nói nhiều lắm, cho đến khi Diệp Hồng có thai, sự việc đã bại lộ, cha mẹ coi đây là sự xấu hổ, vào những năm đó, việc này quả thật rất nhục nhã. Diệp Hồng bị phạt quỳ ở trong sân, sàn đất đêm mùa hè thật lạnh lẽo, môi Diệp Hồng bị đông lạnh đến tím rịm. Cảm giác được phía sau có một bóng dáng cao lớn trải bóng dài trên mặt đất ngay chỗ cô, quay đầu lại nhìn, anh trong bộ quân phục, thẳng tắp đứng ở cửa, nở một nụ cười, “Nếu như em không chê anh già, thì gả cho anh đi.”
            Diệp Hồng đến bây giờ cũng quên không được hình dáng lúc đó của anh, thì ra anh cười lên sẽ khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Lâm Mộ Cẩm đến tột cùng là tính cách không hiểu thể hiện tình cảm của chính mình, vẫn là che giấu nội tâm của mình quá mức? Chí ít, Diệp Hồng cho đến bây giờ cũng không nhìn ra ông đối với bà có chỗ nào không giống so với người khác.
            Đối với việc giữ lại đứa con của Hà Vịnh Thanh, Diệp Hồng đã rất đấu tranh, nhưng sâu trong thâm tâm lại có chút ích kỷ chờ mong, muốn giữ lại một chút ràng buộc cuối cùng với anh ta.
            Bàn tay dày rộng ấm áp của Lâm Mộ Cẩm cầm tay cô, trầm tư một lúc lâu, “Giữ lại nó đi, con trẻ là vô tội mà.”
            Diệp Hồng trong khoảnh khắc đó, nói không cảm động là giả, không có người đàn ông nào chấp nhận vợ của mình lại sinh con cho người tình. Mà Lâm Mộ Cẩm, anh nguyện ý.
            Anh chỉ bình thản cho Diệp Hồng một lý do, “Vì anh yêu em, không nỡ để em chịu khổ.”
            Lâm Mộ Cẩm ít nói, không biết dùng những lời ngon tiếng ngọt, lại càng không giống Hà Vịnh Thanh hiểu rõ tâm tư của phụ nữ ra sao. Nhưng anh từ trong đáy lòng yêu cô, chăm sóc cô, không đành lòng để cô chịu một chút khổ. Không đành lòng nhìn cô trên bàn phẫu thuật, bị những dụng cụ lạnh lẽo làm đau ra sao. Cũng không nỡ thấy cô bị những người khác chỉ trỏ sau lưng nói chuyện thị phi.
            Vợ trước của Lâm Mộ Cẩm để lại hai người con gái, Diệp Hồng không thương anh, cho nên cái gì cũng không thèm để ý. Chưa kết hôn đã sinh con, cô đã không có tư cách gì xoi mói đối phương, huống chi Lâm Mộ Cẩm ngoại hình khỏe mạnh, phẩm chất tốt, hiểu biết nhiều, cho nên cha mẹ đều vui mừng không tự kìm nén được mà làm hôn sự .
            Trước hôn lễ một đêm, Hà Vịnh Thanh không xuất hiện, Diệp Hồng rất không có tiền đồ ở trong phòng nhỏ của anh ta đợi ròng rã suốt một đêm, cho đến lúc rạng sáng mới rời khỏi. Trên đường trở về, Diệp Hồng tự nói với chính mình, từ nay về sau, người đàn ông gọi là Hà Vịnh Thanh đã hoàn toàn chết trong lòng cô, lòng của cô cũng đã chết, cô hoàn toàn mất khả năng yêu đương.
            Mỗi lần thấy Lâm Hạo Sơ, trái tim Diệp Hồng đều bị đè nén đến đau đớn. Anh càng lớn càng giống Hà Vịnh Thanh thời còn trẻ, hình dáng ngũ quan, dung mạo khí khái bức người, toàn bộ nét mặt đều tựa như được ép ra từ một khuôn mẫu. Mười tháng mang thai đến khi sinh nở, bà không phải là không nghĩ đến việc làm một người mẹ hiền, nhưng thấy gương mặt ngày càng rõ nét, những thứ bị thương tổn, bị vứt bỏ, bị đau khổ chán ghét đều cuồn cuộn trào ra.
            Khi Lâm Hạo Sơ được 15 tuổi, anh cố lấy can đảm hỏi Diệp Hồng, “Vì sao không thích con?”
            Ánh mắt Diệp Hồng dừng trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ, chẳng dám liếc anh một cái, chỉ sợ cái liếc mắt đó thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Bà cây ngay không sợ chết đứng, giọng điệu vang vang hùng hồn, “Bởi vì sự tồn tại của con lúc nào cũng nhắc nhở ta, quá khứ của ta có bao nhiêu thứ không chịu đựng được.” Đúng vậy, bà rất ích kỷ, rõ ràng con cái là vô tội. Bà trốn tránh đó, hận đó, oán đó, cũng chẳng qua là người đàn ông phụ tình bạc nghĩa hẹp hòi kia mà thôi.
            Dáng lưng thiếu niên Lâm Hạo Sơ, cực kỳ giống dáng lưng phong phanh vào cái đêm trong ngõ nhỏ sau khi cứu bà liền xoay người rời đi. Anh không biết, thật ra bà cũng nhiều lần nhìn lén khuôn mặt anh mà nhớ về Hà Vịnh Thanh. Cũng từng nhiều lần thấy anh lặng lẽ rũ hàng mi, dáng vẻ yên tĩnh ngồi trước bàn đọc sách. Sự cố gắng của anh, sự thông minh của anh, anh dựa vào thực lực chính mình thi đậu trường quân đội, thấy cơ thể anh ngày càng cao lớn, ở sâu trong nội tâm Diệp Hồng, có kiêu hãnh, có tự hào, nhưng vẫn là ung dung thản nhiên. Chỉ vì, bà vẫn không vượt qua cánh cửa của chính mình.
            Biết bệnh tình của Lâm Hạo Sơ, là bác sĩ tâm lý của anh nói cho bà biết. Lúc đó chỉ khăng khăng từ chối, sau đó, bà vẫn là lặng lẽ tìm cơ hội muốn hiểu rõ hơn. Bà nhờ Lâm Mộ Cẩm tìm cơ hội, tìm quan hệ, đưa Lâm Hạo Sơ chuyển trở về. Lần kia, cuối cùng bà muốn đi thăm anh, chung quy, anh là con trai của bà.
            Nhưng chính là tình cờ bắt gặp cảnh Lâm Hạo Sơ và Hà Vịnh Thanh nhận nhau, ngồi trong nhà hàng Cẩm Tinh, bức tranh phụ tử tình thâm vẫn khiến bà đau đớn như kim châm. Bất luận là nụ cười trên mặt Hà Vịnh Thanh, hay nụ cười trên mặt Lâm Hạo Sơ, thứ đó bọn họ chưa từng dành cho bà. Mặt bà không chút thay đổi ngồi phía sau cậu cây cảnh, sắc xanh lục của những nhánh cây đan xen nhau không ngăn được hình ảnh cha con nhận nhau .
            Trong khoảnh khắc đó, Diệp Hồng đã hiểu rõ, Hà Vịnh Thanh cũng tốt, Lâm Hạo Sơ cũng được, hai người họ đều là cùng một loại người, trời sinh lạnh bạc.
            . . .
            Diệp Hồng ngồi thẳng lại, tay đã khôi phục trạng thái bình thường, bà chuyển động chìa khóa, khởi động xe, chỉnh kính chiếu hậu nhìn kỹ gương mặt mình, mỉm cười, lập tức lái xe đi mất.
            Về đến nhà, Lâm Mộ Cẩm tất nhiên ở nhà. Ông ở thư phòng viết chữ bằng bút lông, bốn chữ lớn đơn giản đầy sức sống, “TRI TÚC THƯỜNG LẠC.” (thấy thỏa mãn thì lúc nào cũng vui vẻ)
            Diệp Hồng đứng bên cạnh bàn, Lâm Mộ Cẩm nhìn bà một cái, tay còn đang vung vẩy, “Ông ta tìm bà rồi?”
            Diệp Hồng có chút bất ngờ ông lại biết, đối với ánh mắt vô cùng kinh ngạc của bà, Lâm Mộ Cẩm cầm bút lông vung lên vẽ một nét cuối cùng, “Lúc ông ấy trở về, chúng tôi đã gặp qua.” Ông cầm lấy chữ vừa mới viết xong nhẹ nhàng thổi, sau đó đặt xuống, “Ông ấy nói qua về chuyện của Hạo Sơ, hình như muốn nhận lại nó.”
            Diệp Hồng ngồi một bên ghế bằng gỗ lim, tay gác trên thành ghế hơi nghiêng, có chút mệt mỏi, “Vậy đó là việc của bọn họ, không liên quan gì tới tôi.”
            Lâm Mộ Cẩm cười cười, đi tới bên bà ngồi xuống, “Hục hặc nhiều năm như vậy. . . bà vẫn là không buông được ông ấy? Hay là không buông được sự kêu hãnh của bà?”
            Diệp Hồng cứng đờ, trên mặt có chút không tự nhiên, bà tiện thể đưa tay búi tóc, “Tôi làm sao có thể lại nghĩ đến ông ta, sự việc nhiều năm như vậy, đã quên hết từ lâu rồi.”
            “Vậy bà còn hục hặc cái gì nữa? Con cái là vô tội. Nó nhiều năm như vậy, trải qua không dễ dàng.” Lâm Mộ Cẩm cầm lấy chén trà trên bàn, hơi nóng dày đặc làm khung kính nổi lên một lớp hơi nước, “Mỗi lần nhắc tới việc này bà đều lảng sang chuyện khác. Lần này, đã có cơ hội, ba người nên quan tâm một chút đi.”
            Diệp Hồng thở ra một hơi thật mạnh, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt cô đơn, “Tôi có phải quá ích kỷ không, nhiều năm như vậy, tự mình hành hạ thì đủ rồi, ngay cả con mình cũng hành hạ, nghe Hỷ Lạc nói nó có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, tôi thậm chí ngay cả tình hình rốt cuộc thuộc cái dạng gì cũng không biết.” Bà cười khổ, “Nếu như Hà Vịnh Thanh không trở lại, tôi có thể đã sớm thử tiếp nhận đứa con này. Hễ ông ta trở về, tôi lại nghĩ tới mình giống như con hề làm những chuyện vô lý hoang đường.” Bà chậm chạp lắc đầu, “Tôi không dám tim, vì một người đàn ông như vậy, lại tổn thất cả một đời người.”
            Lâm Mộ Cẩm trầm lặng uống trà, Diệp Hồng đợi không được trả lời, nghẹo đầu nhìn ông, “Ông. . . giận sao?”
            Lâm Mộ Cẩm nghe vậy cười cười, buông chén trà, “Nói không để bụng là giả, thế nhưng việc này để trong lòng bà nhiều năm như vậy. Thật ra tôi rất muốn cảm ơn Hà Vịnh Thanh trở về vào lúc này. Chí ít, cho bà một cơ hội để kết thúc. Một người đàn ông, tôi có thể dễ dàng tha thứ ông ấy trong lòng bà một thời, nhưng không cách nào dễ dàng tha thứ ông ấy trong lòng bà cả đời.” Trong con ngươi đen láy của ông dao động một tia sáng , “Bà suốt ngày không tiếp nhận được Hạo Sơ, rõ ràng là người đàn ông kia vẫn còn trong lòng bà.”
            Diệp Hồng nhìn ông, bỗng nhiên có cảm giác an tâm không ít, bà cười nói, “Ai nói chúng ta rừng già sẽ không nói lời đường mật hả, cái này không nói so với ai khác hơn nha? Nói thêm vài câu nữa cho tôi nghe thử xem.”
            Cái mặt già Lâm Mộ Cẩm đỏ lên, dời mắt, giọng điệu lại trở về vẻ nghiêm trang, “Đi, đi, bao nhiêu tuổi rồi, đều lên chức bà ngoại rồi, già mà không nghiêm.”
            Diệp Hồng che miệng cười, “Còn đỏ mặt nữa, thật nên để cháu gái xem bộ dáng này của ông, sau đó sẽ bị bộ mặt Trương Phi của ông dọa đến phát khóc.”
            Trong mắt Lâm Mộ Cẩm có chút ý cười, nhưng trên mặt không lộ rõ, “Gì mà mặt Trương Phi, tôi đây giới trẻ bây giờ gọi là cool, biết chưa?”
            Diệp Hồng lười nhác đả kích ông, cầm tách trà của mình cẩn thận nhấm nháp .
            Ngón tay Lâm Mộ Cẩm khẽ gõ bàn trà bằng gỗ lim, trầm tư một hồi, “Lần này hãy nghe tôi đi?”
            Diệp Hồng không ừ hử gì cả đong đưa tách trà.
            Đôi lông mày Lâm Mộ Cẩm chau lại, sắc mặt đen vài phần, “Như tôi đã nói rồi đó, lần này phải rõ ràng minh bạch đem họ Hà trong lòng bà trục xuất, đem ông ta nhổ tận gốc, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, để tránh gió xuân thổi lại hồi sinh.”
            Diệp Hồng nhếch môi vui vẻ, “Xem ra tư lệnh Lâm ngày hôm nay bị Từ Chí Ma[9]nhập rồi, một mạch là dáng vẻ nho nhã.” Bà làm bộ xoa xoa cánh tay, “Da gà rơi đầy đất hết rồi.”
            Lâm Mộ Cẩm xấu hổ đằng hắng một tiếng, nhỏ giọng nói thầm, “Hạo Ngôn thằng nhóc hư hỏng này, là nó nói tôi phụ nữ thích cái dạng này, nói cái gì càng bá đạo phụ nữ càng thích. Quả thực nói cái rắm, xem khi nào về tôi chỉnh đốn nó ra sao.”
————-
[9] Từ Chí Ma (Xu Chimo, 15/1/1897-19/11/1931) là bút hiệu của Chương Tự, người Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Từ Chí Ma là thi nhân kiệt xuất của văn học Trung Quốc, là người đầu tiên khởi xướng lối thơ bạch thoại và mở đầu cho thơ cận đại Trung Quốc, ông dung hoà luật thơ Âu Mỹ với phong cách thơ Trung Quốc để tạo thành thể thơ trữ tình mới, ý cảnh thâm hậu, bút lực bình đạm mà sâu xa. Thơ ông tập hợp vào “Từ Chí Ma thi tập”. Ở Việt Nam, thơ Từ Chí Ma đã được một số người dịch sang tiếng Việt, số lượng tuy còn ít nhưng đã cho thấy một phong cách độc đáo không lẫn vào đâu được của nhà thơ đầy tài năng này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui