Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Tình yêu có ba điều khổ: Cầu mà không thể, buông nhưng không được, mất mà không tiếc.

Ba điều khổ ấy, Tần Chí chiếm hai điều, anh đối với Lâu Nghiêu Nghiêu, cũng là cầu mà không thể, lại còn là buông nhưng không được.

Tần Chí là người luôn xác định mục tiêu rõ ràng, biết bản thân muốn cái gì, biết bản thân nên làm cái gì, chỉ riêng đối với Lâu Nghiêu Nghiêu anh lại không có một chút biện pháp.

Bởi vì, anh thật sự quá yêu cô gái ngốc này.

Anh từng nghĩ, anh cùng Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ có thể duy trì như vậy cho đến khi chết, trừ phi anh chịu buông tay.

Bỗng nhiên xuất hiện một bất ngờ.

Nhận được tin nhắn người ấy viết "Em chờ anh trở về —— Nghiêu Nghiêu", Lâu Nghiêu Nghiêu vĩnh viễn không biết được, anh lúc ấy có bao nhiêu sao kinh ngạc cùng kinh hỉ, nhưng cảm thấy nghi hoặc nhiều hơn, khi anh phục hồi tinh thần lại đã là một lúc lâu sau, anh bối rối gửi lại tin nhắn cho Lâu Nghiêu Nghiêu, vì vội quá nên chỉ có một từ "Được" liền gửi đi, thậm chí ngay cả một cái ký hiệu cũng không có, lát sau anh liền hối hận mình gửi tin ngắn quá, có thể hay không làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu hiểu lầm anh không coi trọng cô, càng nghĩ anh càng tự giễu mình, có lẽ cô căn bản là không để ở trong lòng, gửi cho anh tin nhắn này cũng chỉ do nhất thời hưng phấn.

Vì một tin nhắn của Lâu Nghiêu Nghiêu mà anh kích động giống như một đứa ngốc. Mặc dù biết như vậy, nhưng anh vẫn giống như kẻ ngốc mà mất ngủ. Khi trở về vào ngày hôm sau, tâm tình không kiềm chế được mà vui vẻ, thậm chí còn vui vẻ với thư ký mà mình không thích kia, chỉ cần nghĩ đến Lâu Nghiêu Nghiêu đang đợi anh, trong lòng liền tràn ngập cảm giác hạnh phúc, như thế nào lại không nhịn được cười, anh thật dễ dàng thỏa mãn.

Nhưng mộng đẹp rất nhanh liền tan biến, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có chờ anh, thậm chí biết rõ anh hôm nay trở về, lại còn cùng Trần Hạo đi chơi.

Chờ mong càng nhiều, thất vọng càng lớn, biết rõ là Lâu Nghiêu Nghiêu nhất thời hứng chí, chưa chắc là thực, anh lại cố tình xem như là thực, sự thật được phơi bày này làm anh cảm thấy mệt chết đi, tâm càng mệt mỏi.

Khi nhận được điện thoại của cô, anh là có chút không muốn bắt máy, nhưng hành động so với suy nghĩ lại nhanh hơn một bước, trong điện thoại, cô vẫn kiêu căng tùy hứng như cũ, trước tiên chính là trách người khác, nhưng anh lại một điểm cũng không chán ghét, thật sự chính anh cũng thấy mình đúng là hết thuốc chữa.

Anh cứ nghĩ cô sẽ nói huyên thuyên không ngừng, sau đó lại đặt ra yêu cầu, không nghĩ tới cô lại nói một câu đơn giản: "Tần Chí, ngày mai chúng ta hẹn hò đi!"

Chính là một câu đơn giản như vậy, làm cho anh hoảng hồn, nửa ngày cũng không có phản ứng lại kịp, anh cố gắng dùng giọng vui đùa trả lời cô: "Tốt, anh đương nhiên không thành vấn đề, bất quá chỉ sợ lúc đó em cho anh leo cây thôi."

Đây đâu phải là lời trong lòng anh muốn nói.


Cô tự nhiên nói sẽ không, anh lại từ chối cho ý kiến, chỉ là vội vàng cắt đứt điện thoại.

Bị gián đoạn như vậy, anh làm sao còn có tâm tình họp, bất tri bất giác lại lái xe đến dưới nhà họ Lâu, hai năm nay, mỗi khi tâm tình không tốt, anh liền thích lái xe tới nơi này ngẩn người, bất quá Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn không hề phát hiện ra.

Anh không khỏi nhớ tới đề nghị hẹn hò của cô, ngày mai là ngày gì, Lâu Nghiêu Nghiêu khi trước vẫn luôn nhắc đến, cho dù anh không muốn cũng phải nhớ, ngày mai là sinh nhật Trần Hạo.

Anh là nên cảm thấy cao hứng, cô gái anh yêu rốt cục đã trưởng thành, đã biết dùng cách thân cận với nam nhân khác để làm cho người mình thích ghen.

Nguyễn Tư Nam từng nói, tình cảm của anh và Lâu Nghiêu Nghiêu sở dĩ thành như thế này là do anh quá thông minh, thành ra anh ngốc nghếch, cố kỵ từng chút một, nếu giống như Lăng Đầu Thanh, nhiệt tình theo đuổi tình yêu, anh và Lâu Nghiêu Nghiêu chưa chắc đã tới bước này.

Tuy rằng biết rõ Nguyễn Tư Nam nói là đúng, nhưng Tần Chí không cách nào làm được, bởi vì anh không thể bỏ qua, nếu anh làm rõ hết thảy, sau này chỉ có thể cùng Lâu Nghiêu Nghiêu trở thành người xa lạ, điều nay anh không làm được.

Tính tình Lâu Nghiêu Nghiêu, anh quá rõ ràng, cô cho tới bây giờ đều là nói một không nói hai, chấp nhận hay cự tuyệt, chỉ chọn một cái, không chừa lối thoát.

Tần Chí là quen thuộc Lâu Nghiêu Nghiêu nhất, cho nên anh có thể phát hiện cô đã thay đổi, khi ngày hôm sau nhìn thấy cô, thần sắc của cô mang theo kinh hỉ, tựa hồ đã thật lâu không có nhìn thấy anh.

Sau đó Lâu Nghiêu Nghiêu lại muốn cưỡi xe đạp ra ngoài hẹn hò, anh biết chắc đã có chuyện gì đó xảy ra mới khiến cô lạ lùng như thế.

Anh dắt xe ra khỏi gara liền thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đang cùng Trần Hạo cùng với Lamphere giằng co, anh không biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng anh cảm thấy một khắc đó, ánh mắt Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn hai người lạnh băng giống như là đang nhìn kẻ thù.

Cô nắm chặt tay lại thành quyền, móng tay cắm sâu vào da thịt, anh nhìn thấy mà đau lòng, chỉ có thể cầm tay cô, nhẹ nhàng giúp cô gỡ ra, tay cô thực lạnh, làm cho tâm anh cũng lạnh theo.

Anh cũng không nghĩ nhiều, liền nắm tay cô kéo ra khỏi cái nơi ấy, đưa cô đến một nơi yên tĩnh mà không bị ai quấy rầy.

Cô giống như mới trước đây vậy, ngồi ở sau xe đạp, đem hai má dán lên lưng anh, hai tay gắt gao ôm thắt lưng anh.

Cho dù đã lâu rồi, cô vẫn giống như đứa trẻ bốc đồng, lấy việc làm cho anh xấu mặt mà vui vẻ, thích nhìn anh tức giận, thích nhìn anh phát điên, anh biết, cho nên vì không cho cô thực hiện được, anh càng ngày càng ít tức giận, kỳ thật đã lâu rồi anh không phát giận, hiện tại tức giận với cô, bất quá là giả bộ để làm cho cô cao hứng thôi.


Cô giống như người đi tìm hồi ức, bước chân thong thả mà xem xét nhân sinh.

Lâu Nghiêu Nghiêu, em có biết hay không, khi em khóc nói với anh: "Làm sao bây giờ? Em đi không được."

Khi đó, anh thật khổ sở.

Nhưng cho dù khổ sở thế nào, anh vẫn sẽ tỏ ra mạnh mẽ mà nói với em, "Anh sẽ đi cùng em."

Lúc đó em không biết đâu, anh rất muốn tức giận với em, rất muốn để em lại một mình, rất muốn bỏ đi để em tìm không thấy. Sau đó, em có thể có một ngày đột nhiên lại nghĩ tới anh hay không?

Thật sự rất muốn… rất muốn, nhưng vì sao em luôn khóc, em vừa khóc vừa nói, làm anh không biết phải làm gì với em đây.

Nhưng mà những lời này, Tần Chí lại chỉ có thể nói ở trong lòng, nếu có một ngày anh buông cô ra, có lẽ lúc đó là lúc anh không thể yêu cô nữa.

Cô rất thích nói những lời làm cho người ta tưởng là thật, cô nói cô trưởng thành muốn gả cho anh, cô phải làm một con sâu gạo, cho nên anh phải cố gắng kiếm tiền nuôi cô, cô từng nói thật nhiều thật nhiều, nhưng cuối cùng cô lại toàn bộ không nhớ rõ.

Biết rõ là gạt người, vì sao anh luôn nhịn không được mà tin tưởng?

Đại khái là cô gạt người quá tài.

Sau khi mọi việc xảy ra, bọn họ cũng xác định quan hệ với nhau, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Kỳ thật anh có rất nhiều điều khó hiểu, tỷ như lần đó khi cô uống rượu say, sao lại bắt anh nói sẽ không đợi cô, tỷ như khi cô nói có người luôn đợi cô, đó là ai, tỷ như vì sao cô lại đột nhiên không hề thích Trần Hạo, cùng với, vì sao cô lại đột nhiên lựa chọn cùng một chỗ với anh, những bí ẩn đó vẫn làm anh rối rắm.

Khi nghe Lâu Nghiêu Nghiêu nói cô đã mang thai, Tần Chí không có cảm thấy vui sướng, mà chỉ cảm thấy mất mát, bởi vì anh không biết Lâu Nghiêu Nghiêu có giữ lại đứa trẻ này không, kết quả sự thật chứng minh, anh hoàn toàn nghĩ sai rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu không chỉ giữ lại đứa bé này, lại còn muốn cung anh kết hôn.


Điều này nói lên cái gì? Đó chính là cô gái này nguyện ý sống cả đời với anh.

Một khắc kia, anh cảm thấy thật choáng váng.

Nếu như một cô gái đáp ứng lời cầu hôn của mi, nguyện ý sinh đứa nhỏ cho mi, vậy còn nghi hoặc gì nữa, giữ chặt cô, hãy sống thật tốt đi.

Sau một trăm lần cầu hôn, Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục gả cho anh, nói thật, một trăm lần có chút mệt, bất quá chỉ cần cô cao hứng, cho dù là một trăm lần, một nghìn lần, sao lại không làm? Dù sao hôn nhân cả đời cũng chỉ có một lần.

Làm một đôi vợ chồng mới cưới, còn kiêm cả chức cha mẹ tương lai, hai người thật sự không biết phải làm sao, dẫn đến rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, ngày đó hai người căng thẳng tựa như dây đàn, hoảng sợ chiến đấu.

Có người nói, vợ chồng trẻ tuổi thường không ổn định, bởi hôn nhân của họ là do tình yêu nhất thời mà thành, nếu tình yêu bị hôn nhân dập tắt, như vậy mọi thứ liền đổ vỡ.

Tần Chí có đôi khi nghĩ ngợi, Lâu Nghiêu Nghiêu có thể chịu đựng được cuộc sống hôn nhân sao?

Thời điểm ý tưởng này xuất hiện, Lâu Nghiêu Nghiêu đang bắt Tần Dật lại đánh đòn, thằng nhóc nghịch ngợm này lại đi nghịch bùn trong vườn, không chỉ có như thế, lại còn làm cho đứa trẻ nhà bên cạnh mặt đầy bùn đất, lừa cho nó ăn vài miếng, thằng nhóc này thật sự là càng ngày càng quậy phá!

Thời gian thật sự có thể thay đổi hết thảy, lúc trước còn là cô bé con bốc đồng, hiện tại càng ngày càng giống bà thím dữ dằn, rõ ràng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng tính tình lại càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng thích tính toán chi li, chỉ một việc nhỏ liền rít gào nửa ngày, cả ngày đều la mắng đứa con, một hồi thì oán giận con chó nhà hàng xóm quá ầm ỹ, một hồi oán giận trong nhà lại không có muối, khiến mọi người trong nhà mỗi lần nghe thấy liền vội bịt tai lại.

Nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu không hề giữ hình tượng la mắng đứa nhỏ, Tần Chí nâng chung trà lên nhịn không được bật cười ra tiếng. Kết quả bị Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy được, Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt: "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi làm cơm!"

"Được, lập tức đi làm." Tần Chí lập tức đáp ứng, ánh mắt lấy lòng nhìn bà xã đại nhân.

Lâu Nghiêu Nghiêu vừa lòng hất hất cằm, xách tiểu mập mạp một thân đầy bùn đi tắm rửa, vừa đi còn vừa răn dạy tiểu mập mạp.

Chẳng qua, tuy rằng miệng cô đầy hung ngôn ác ngữ, trên mặt, cũng là mang theo ý cười.

Hôm nay chính là kỷ niệm bọn họ năm năm kết hôn.

Buổi tối cô nằm ở trong lòng anh, mỏi mệt một ngày, ngủ rất nhanh.

Cô ở trong lòng anh lộ ra nụ cười ngọt ngào đầy hạnh phúc, giống như nhau thật nhiều năm trước, đến giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.


Cô chán ghét sao? Đương nhiên là không, tuy rằng ở mặt ngoài cô tựa hồ thực phiền chán, nhưng kỳ thật là thích thú.

Anh chán ghét sao? Đương nhiên là không, trong lòng anh đang ôm toàn bộ thế giới, làm sao có thể chán ghét.

Cửa phòng bị đẩy ra, một cái đầu nho nhỏ ngấp nghé nhìn, Tần Chí cười, vẫy vẫy tay.

Tiểu mập mạp lập tức đẩy cửa ra chạy vào, trèo lên giường, chui vào giữa hai người, rất nhanh liền đã ngủ khò khò.

Đem hai mẹ con ôm vào trong lòng, Tần Chí mang theo cảm giác thỏa mãn đi vào giấc ngủ.

Tay trái anh vẫn luôn đeo chuỗi hạt đơn giản kia, kỳ thật chuỗi hạt này có một bí mật mà ngay ngày đầu tiên đeo nó anh liền phát hiện ra.

Đưa ra ánh sáng, có thể thấy một hạt châu có một hàng chữ được in bằng dạ quang "Lâu Nghiêu Nghiêu vĩnh viễn yêu Tần Chí"

Hạt châu không lớn, lại có chút mơ hồ, chỉ có thể đoán, vì đeo đã mấy năm nay, dạ quang trên hạt châu đã gần mất tác dụng.

Anh không có nói cho Lâu Nghiêu Nghiêu rằng anh biết bí mật này, chỉ là vẫn đeo không hề bỏ xuống, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không hỏi tới, nhưng trong lòng đều ngầm hiểu nhau.

Kỳ thật, hạnh phúc chân chính là có người nguyện ý sống cùng mi từ hai mươi tuổi đến tám mươi tuổi, không hề oán thán, từ bà xã biến thành lão bà bà.

Tần Chí cảm thấy chính mình thực may mắn, gặp gỡ được người nguyện ý cùng mình sống tới già.

Trong lòng anh vẫn có rất nhiều bí ẩn, nhưng anh tin tưởng, sẽ có một ngày, cô sẽ nói cho anh biết, đợi khi cô biến thành bà lão, sẽ nhịn không được mà nói huyên thuyên thôi. Cho nên, anh một chút cũng không gấp, anh có thời gian cả đời, cô cũng sẽ chậm rãi giải thích nghi hoặc cho anh.

Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu muốn anh buông em ra, trừ phi anh không thể yêu em.

Anh kiên trì, rốt cục đổi lấy cô quay đầu.

Cảm ơn em, đã quay lại nhìn anh.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận