Trạm kiểm soát ẩn được mở ra
Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box vớ trắng
Chủ lầu: chào mọi người, là tôi đây, tôi biết mọi người định là sẽ rất kinh ngạc, trên thực tế, lần trước sau khi come out thất bại, tôi đã mất hết hi vọng, để lại di thư tự sát, nhưng khi tỉnh lại tôi phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, thì ra là BF tôi sau khi rời đi không lâu đã thấy hối hận, lại quay trở về, nhờ vậy mà tôi cũng được cứu.
Nhìn ra được anh ấy vì chuyện này mà luôn chìm sâu trong tự trách, từ khi tôi tỉnh lại anh ấy phải nói là nghe lời tôi răm rắp, hơn nữa không có lúc nào không canh chừng tôi, không chịu rời đi nửa bước, sợ tôi lại nhất thời nghĩ quẩn. Tôi đã nhân cơ hội này nói rõ hết với anh ấy, anh ấy bảo nhất thời chưa thể tiếp thụ được nhưng sẽ thử tìm hiểu, tôi cảm thấy đây đã là kết cục tốt nhất cho mình rồi.
Cám ơn mọi người đã quan tâm tôi, điều tôi muốn nói là có lẽ chúng ta có thể thử can đảm tiến về phía trước một bước, có lẽ mọi chuyện chưa chắc xấu như chúng ta nghĩ, có lẽ một kết thúc nhìn vào chắc chắn BE cũng sẽ có ngày quanh co khúc khuỷu, nhìn thấy mặt trời, xin lỗi tôi hơi kích động nên ngôn ngữ hơi lộn xộn, hi vọng mọi người hiểu được ý tôi.
Cuối cùng anh ấy đã chính thức cầu hôn tôi trong bệnh viện, hai chúng tôi quyết định sẽ di cư ra nước ngoài, làm một cặp bạn đời đồng tính quang minh chính đại, xin mọi người chúc phúc cho chúng tôi
——————————————————————————-
Thứ bảy, Diệp Lãng nhận một cú điện thoại, đi đến công ty. Diệp thị là công ty giải trí, ban đầu bọn họ chỉ quản lý nghệ sĩ, những năm gần đây phát triển nhanh chóng, nghiệp vụ mở rộng nhiều hơn, đã dùng danh nghĩa công ty con lần lượt đầu tư quay vài bộ phim điện ảnh.
“Thiếu gia, thứ cậu cần tôi đã chuẩn bị xong, cậu xem có thích hợp không.” Stylist phục trang Tiểu Vương lấy ra một bộ quần áo từ trên giá treo đồ, bên ngoài có phủ một lớp bọc chống bụi màu đen.
Diệp Lãng vạch lớp bọc ra, để lộ chân diện mục bên trong, đó là một bộ đồng phục không quân, sơmi màu xanh nhạt, cà vạt màu xanh đậm, áo khoác màu xanh da trời, cúc áo màu vàng kim, quân hàm ba sao, bên trên túi áo phải có quân hiệu phi ưng, cánh tay trái đeo băng tay hình tấm khiên.
Diệp Lãng vuốt bộ đồng phục, đầu ngón tay ma sát với lớp vải len mang đến cảm giác thô ráp.
“Tuy đồng phục của bọn tôi dùng để đóng phim, nhưng chất liệu toàn loại thượng đẳng, rất chắc, khi đóng phim không dễ bị biến dạng, dù có lăn vài vòng trên mặt đất thì đứng lên cũng không bị nhăn,” Tiểu Vương giải thích, “Nhìn bề ngoài thì nó giống y quân phục chính quy, nhưng về chi tiết thiết kế lại có chút bất đồng, ví như nơi này, nơi này, đều bóp vào một chút, như vậy sẽ triển lộ dáng người của diễn viên nhiều hơn, bộ này hoàn toàn được đặt theo kích thước của thiếu gia, mặc vào bảo đảm tuyệt đẹp.”
Diệp Lãng gật đầu, “Còn gì nữa không?”
Tiểu Vương lấy ra một túi chống bụi, cởi bỏ miệng túi, cho hắn xem, “Mũ,” tiếp theo lại xoay người lôi từ dưới gầm bàn ra một cái hộp, “Còn có thứ này, đây là hàng quân dụng trăm phần trăm, tôi lấy từ chỗ thằng bạn trong quân đội đấy.”
Tiểu Vương mở nắp hộp, bên trong là một đôi giày phi công đen nhánh, mặt bên có in quân hiệu phi ưng, bên trên còn viết năm chữ “lính không quân Trung Quốc”.
Diệp Lãng rất hài lòng, “Cám ơn anh.”
“Ầy, khách sáo cái gì,” Thân là người phụ trách trang phục của công ty, Tiểu Vương thường phải đi khắp nơi để mua đồ, nếu nhìn thấy trang phục thích hợp Diệp Lãng và mấy anh em họ của hắn thì sẽ thuận tay mua về luôn, tủ giày của Diệp Lãng có hơn nửa là kiệt tác của Tiểu Vương, cho nên Tiểu Vương cũng thuộc nằm lòng số đo của Diệp Lãng.
“Đúng rồi, thiếu gia sao cậu đột nhiên có hứng thú với đồng phục vậy? Nếu cậu thích thì về sau khi làm đồng phục để quay phim sẽ làm thêm một bộ cho cậu ha?”
Diệp Lãng quả thật thấy đề nghị này rất được, “Vậy làm phiền anh.”
※
Không phải lễ tết cũng không phải sinh nhật, Diệp Lãng đột nhiên bảo có quà tặng muốn tặng cho Lăng Dương, khiến cậu không hiểu gì cả.
Lăng Dương đi theo Diệp Lãng tới một chung cư có thang máy gần trường học, thấy hắn lấy ra chìa khóa mở cổng lớn.
“Đây là nơi nào?”
“Nhà anh.”
“Nhà anh?” Lăng Dương hoảng sợ, “Không được, em còn chưa chuẩn bị để gặp ba mẹ đâu.” Huống chi ba mẹ của đối phương cũng không có khả năng đã chuẩn bị để gặp “chàng” dâu.
“Đây không phải nhà ba mẹ anh mà chỉ là một căn hộ ở tạm thôi.”
Lăng Dương rất bất ngờ, “Anh có cả nhà ở gần trường cơ á? Mới mua?”
“Mua hồi khai giảng năm nhất.”
“Vậy sao trước kia anh không nói,” Lăng Dương tò mò nhìn ngang nhìn dọc bên trong nhà, gia cụ rất đơn giản, không có vật dụng sinh hoạt gì cả, nhìn vào biết ngay rất ít khi có ở người ở lại.
“Bởi vì không thường qua đây.” Diệp Lãng nói.
“Thật thần kỳ, cảm giác cứ như chơi game phát hiện trạm kiểm soát ẩn hay bước trúng tân bản đồ vậy.” Lăng Dương so sánh rất hình tượng.
“Em ở đây chờ anh chút, anh vào thay bộ đồ đã.”
“Hả? Tặng quà còn phải thay đồ?” Hơn nữa, thay đồ gì mà còn phải tránh em, em đã xem trống trơn hết từ khuya rồi còn đâu.
Thế nhưng Diệp Lãng lại nở một nụ cười hiếm thấy, không nói chuyện mà đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Lăng Dương ở bên ngoài không có gì làm, bèn nhìn hết một lượt từ trong ra ngoài, đây là một căn hộ độc thân điển hình, chỉ có một phòng ngủ, trong phòng tắm có bồn tắm lớn, điểm này hơn hẳn căn hộ kiểu cũ cậu đang thuê, phòng bếp trống huơ trống hoác, hiển nhiên chưa bao giờ nhóm lửa.
Lăng Dương đi tham quan một vòng xong, đợi thêm nửa ngày, đối phương vẫn kề cà mãi không ra, cậu nhịn không được phải kêu lên: “Anh thay đồ gì mà lâu quá vậy?”
“Còn không lên tiếng là em vào nha!”
“Em vào đó ——”
Lăng Dương xấu xa đẩy cửa vào, khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, hai con mắt cậu trợn tròn vo, ngay sau đó tức tốc nhảy lên xoay tròn 180 độ, không dám nhìn thêm cái nào nữa.
Người trong phòng đang đứng thẳng trước gương to, ngón tay với các khớp xương rõ ràng đang tao nhã cài chiếc cúc áo cuối cùng, nghe thấy Lăng Dương đang nói bỗng dưng im bặt thì cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn đối phương một cái, giơ hai tay lên, cầm vành nón có thêu hình bông lúa, dùng sức chỉnh chỉnh.
“Sao vậy?” Diệp Lãng chậm rãi mở miệng.
Lăng Dương đưa lưng về phía hắn, nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh có vẻ không đủ lực, “Anh, anh đừng như vậy.”
Diệp Lãng thẳng người đi từng bước về phía Lăng Dương, “Công ty quay một bộ phim chủ đề không quân, thuận tiện tặng cho anh một bộ, không đẹp à?”
“Đẹ… đẹp.”
Lúc này Diệp Lãng đã đi đến sau lưng cậu, “Em không thích?”
“Thích…” Lăng Dương cúi đầu lí nhí.
Diệp Lãng khoác tay lên vai đối phương ép cậu xoay người lại đối mặt với mình, Lăng Dương đã không còn mang vẻ tưng tửng như ngày thường mà cúi gục đầu xuống, tầm mắt một mực lẩn quẩn tại cúc áo vàng rực trên ngực đối phương. Với màu xanh da trời làm nền, cúc áo càng thêm rực rỡ chói mắt, khiến người không dám nhìn thẳng.
Hai tay Diệp Lãng dừng trên vai Lăng Dương một chốc rồi bỗng đột nhiên dùng sức đè xuống, Lăng Dương không kịp đề phòng, quỳ phịch xuống đất, một đôi giày không quân mới tinh tức thì trình diện trong tầm nhìn, biểu tượng cánh phi ưng ở mặt bên tượng trưng cho không quân.
Đôi giày này Lăng Dương đã quen thuộc đến không thể quen hơn, cậu cũng có một đôi giống như vậy, đó cũng là đôi giày bốt duy nhất cậu có, rõ ràng chưa từng đi lấy một lần nhưng cứ cách dăm ba ngày lại lấy nó ra chùi đến bóng loáng.
Cậu từng vô số lần mường tượng hình ảnh một ngày kia chính mình sẽ mang đôi giày này lái một chiếc máy bay chiến đấu, nhưng sau mùa hè năm 11 thì đôi giày này đã vĩnh viễn được đặt vào một góc, chưa từng được lấy ra.
Đôi giày trước mắt này không chỉ mang theo dục vọng trong bóng tối của cậu mà nó còn mang theo giấc mơ cả đời cậu không thể thực hiện được.
Lăng Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Lãng, ánh mắt đối phương nhìn xuống cậu tựa hồ đã sớm hiểu rõ tất cả, biểu tình lãnh khốc kia làm cậu phải mê muội.
Lăng Dương còn nhớ rất lâu về trước, có một lần ở hồ bơi, cậu đã dùng góc độ này ngẩng nhìn Diệp Lãng, đó là lần đầu tiên cậu chủ động xuống nước kể từ khi gặp tai nạn, Diệp Lãng chìa tay cho cậu, kéo cậu ra khỏi quá khứ, ban cho cậu một cuộc đời mới.
Diệp Lãng hất cằm xuống, động tác vô thanh này như một chiếc chìa khóa, mở ra ổ khóa cuối cùng dưới đáy lòng Lăng Dương.
Cậu cúi người xuống, môi thành kính hôn lên mũi giày của đối phương như đang đối đãi với bảo vật quý giá nhất thế gian.
Diệp Lãng đứng trên cao ngắm nhìn hành động của Lăng Dương, không chỉ không cảm thấy quái dị mà ngược lại còn sinh ra một thứ trải nghiệm hoàn toàn mới.
Nếu phải tìm bằng được một từ ngữ thích hợp để miêu tả cảm giác này thì đại khái là —— hưng phấn trước nay chưa từng có.
Dù rằng không có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào nhưng chỉ nhìn thôi đã khiến hắn hưng phấn khó chịu.
Nếu như không phải hắn mãnh liệt dằn xuống thì chỉ sợ hiện tại ngay cả đầu ngón tay cũng sẽ run rẩy vì hưng phấn quá độ.
Lần đầu tiên Diệp Lãng phát sinh tiếp xúc thân mật với người khác, đối tượng chính là Lăng Dương, về sau cũng chỉ lên giường với mỗi mình cậu, tuy hắn không phải đồng chí bẩm sinh nhưng hắn thừa nhận, phát sinh quan hệ cấm kỵ với người cùng giới, mùi vị quả thật rất tuyệt vời.
Lăng Dương rất biết cách khơi mào dục vọng của hắn, cũng rất có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn, hiếm có nhất là cậu có thể khoan nhượng những hành vi ác liệt thỉnh thoảng bộc phát trên giường của hắn, đồng dạng như này nhưng chưa chắc đã được người khác giới chấp nhận.
Từ sau khi ở bên Lăng Dương, hắn mới chính thức cảm nhận được sự tươi đẹp của ***.
Nhưng, trải nghiệm hiện giờ đã lần nữa cho hắn một nhận thức mới, có cộng lại tất cả khoái lạc cực hạn được thể nghiệm trước đây cũng không thể sánh được với khoái cảm hiện giờ.
Từ sâu thẳm trong tinh thần tựa hồ có một con dã thú đang thức tỉnh, nó ngủ say dưới đáy lòng hắn rất lâu rồi, hiện giờ đang bắt đầu gầm thét. Thứ Lăng Dương đánh thức chính là thứ tiềm tàng trong lòng hắn đã lâu, là ham muốn nguyên thủy nhất của con người, ham muốn chinh phục, chiếm giữ, thao túng…
Nhìn đối phương nằm rạp dưới chân mình quằn quại rên rỉ, thở dốc khát cầu, mỗi một động tác nhỏ của mình đều có thể đổi lấy hồi đáp khó kềm chế của đối phương. Mũi giày của Diệp Lãng lướt qua làn da trần trụi của Lăng Dương, như dòng điện từ từ đi dọc theo cơ thể cậu, da thịt xung quanh đều cùng run rẩy theo.
Chỉ vì đạt được chút bố thí nhân từ của hắn, cậu không thể không nghĩ hết mọi cách để lấy lòng, để nịnh nọt hắn, vẻ mặt ti tiện ngoan ngoãn kia khác hẳn với Lăng Dương của thường ngày, đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang bốn phía.
Nghĩ đến sự tương phản mãnh liệt giữa hai người, phấn khích trong lòng Diệp Lãng lại tăng thêm vài phần, cậu trai tràn đầy sức thanh xuân kia thuộc về mọi người nhưng cơ thể vẫy đuôi bợ đỡ hiện giờ chỉ thuộc về mình hắn.
Trong điều kiện không có bất kỳ đụng chạm nào, ‘cậu bé’ của Diệp Lãng đã sớm vận sức chờ phát động, cơ mà hiện nó được giấu kín dưới lớp đồng phục, hắn còn chưa muốn khuất phục trước dục vọng của mình sớm như vậy. Nhìn từ bên ngoài, Diệp Lãng vẫn giữ vẻ lạnh lẽo vô tình, mặc cho Lăng Dương khát cầu bằng mọi cách, hắn cũng không hề động dung.
Diệp Lãng đã quen nhìn bộ dáng Lăng Dương bị hắn làm đến khóc lóc vô lực, nhưng đồng thời cũng vì luật động của thân thể mà sự chú ý của hắn bị phân tán. Có thể thờ ơ nhìn một người khác điên đảo vì mình, đó là một loại khoái cảm thuần túy về mặt tâm hồn, nhưng loại khoái cảm này lại vượt trên mọi dục vọng thể xác.
Vào tích tắc Lăng Dương được phép phóng thích, xuyên qua đôi mắt mờ hơi nước của đối phương, Diệp Lãng nhìn thấy được cảm xúc đối phương chôn sâu tận đáy lòng, đó là sự sùng bái và mến mộ cả về thể xác lẫn tinh thần Lăng Dương dành cho hắn, không hề giữ lại, rất mực trung thành, tựa như cả thiên địa chỉ còn mình hắn.
Diệp Lãng biết, tới tận giờ phút này, mình mới hoàn toàn, triệt để có được Lăng Dương.
Từ nay về sau, khoái lạc, đau đớn, ẩn nhẫn, hay giải thoát của cậu ta chỉ có thể do mình quyết định, từ thân thể đến linh hồn chỉ có thể do mình làm chủ!
Đến tận lúc Diệp Lãng quăng Lăng Dương lên giường, hắn vẫn còn nghĩ, có lẽ không phải do Lăng Dương mà đây vốn đã là một phần bản chất của hắn.
Kể từ khi biết Lăng Dương, cuộc đời của hắn bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo đã đặt ra ban đầu, lao theo phương hướng không đoán trước được, nhưng điểm đích thì vẫn như cũ.
Dù hành vi này có bị coi là biến thái cũng chẳng sao, hắn hoàn toàn không ngại tiếp tục chạy xa hơn trên con đường biến thái…
Diệp Lãng chưa bao giờ ngờ được chỉ một trò chơi tình thú sẽ khiến hắn mất khống chế như này, thế nên lúc sau hắn phải đè Lăng Dương ở trên giường hung ác làm mấy lần mới có thể dập tắt hết lửa.
Lăng Dương được thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, dường như vì báo đáp hắn mà lúc làm tình phóng khoáng hơn hẳn mấy lần trước, mặc kệ hắn có yêu cầu tư thế và vị trí thành cái dạng gì, cậu cũng đều tận khả năng đáp ứng.
Ngày hôm nay, độ ăn khớp trên giường của hai người đã đạt tới mức cao nhất từ trước tới giờ.
Xong xuôi, Diệp Lãng dựa vào đầu giường, bàn tay lơ đãng vuốt tóc Lăng Dương, Lăng Dương cuộn người bên cạnh hắn tựa như một con mèo, vẻ mặt rất thoả mãn.
“Này,” Lăng Dương chợt nhớ ra gì đó, lật người cọ về phía Diệp Lãng, “Lần sau mặc đồng phục phi công thời thế chiến thứ hai được không? Kiểu áo khoác da xanh sẫm ý.”
Diệp Lãng liếc xéo cậu một cái, “Em đừng có được voi đòi tiên.”
“Đi mà đi mà~~”
________________
Lời tác giả:
Phân đoạn tình cảm của Sư Tử và Tiểu Khấu Nhi đã có thể tạm dừng, tác giả cho rằng đi đến bước này thì hai người đã HE rồi, tác giả thấy dừng cái bụp như này rất tốt, vừa không kết nhảm cũng không kết mở, dù phần sau có xuất hiện cũng không có nhiều câu chữ lắm, kế tiếp chính là sân khấu của Lãng ca, Dương Dương và cháu Hổ.
Danh vọng hàng ngày của Lãng ca rốt cục đã làm đến mức sùng bái, nhưng là ai sùng bái ai thì rất khó nói.
________________
đồng phục phi công của Trung Quốc (xin chỉ quan tâm đến bộ đồ và bộ đồ mà thôi)
giày phi công