Cảm Ơn Em Vì Đã Ở Bên Anh

Đã hơn 3 tiếng trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì của Hân Hân . Nhật Phong xách xe đi kiếm nó khắp mọi nơi nhưng lại không thấy bóng dáng nó đâu cả . Trong lòng đã lo lắng nay lại càng lo lắng hơn . Rốt cuộc Hân Hân sao lại không thấy đâu ? Không lẽ lại tan biến như bong bóng xà phòng dễ dàng như vậy hay sao ? Trăm ngàn câu hỏi được đặt ra nhưng lại không có câu trả lời , mọi thứ giờ cứ rối tung rối mù lên hết . Nghĩ ngợi 1 lát rồi Nhật Phong cũng quyết định gọi cho Minh Nhật .
- Anh Nhật , Ngọc Hân mất tích rồi ! - Nhật Phong gấp gáp nói .
- Cậu nói gì cơ ? - Minh Nhật đang ngồi làm việc trong phòng cũng phải bật dậy khi nghe những lời Nhật Phong nói .
" Hân Hân ... mất tích sao ? Sao lại có chuyện như vậy ? " Minh Nhật vẫn không thể tin được những lời Nhật Phong vừa nói . Bảo bối của hắn sao có thể mất tích 1 cạc đột ngột như vậy ?
Tại phòng làm việc của Minh Nhật ...
- Sao Hân Hân lại mất tích ? Cậu đã đi tìm nó chưa ? - Minh Nhật đứng nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi hắn .
- Em đã đi tìm cô ấy hơn 3 tiếng rồi . Gọi điện thoại cũng không bắt máy . - Nhật Phong ngồi trên ghế , lo lắng nói .
- Hiện tại đừng cho ba mẹ tôi biết chuyện Hân Hân bị mất tích . Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra tung tích của Hân Hân .
Nói rồi Minh Nhật quay đi gọi điện thoại còn Nhật Phong thì cứ ngồi đó như người mất hồn . Nhóc con của hắn , người con gái mà hắn yêu lại mất tích dễ dàng như vậy sao ?
Ở 1 nơi nào đó ...
Hân Hân dần tỉnh lại , bắt đầu có ý thức trở lại , khó khăn mờ mắt ra , nó cố gắng nhớ lại mọi chuyện , toàn thân đau nhức vì bị trói .
- Nơi này ... là ở đâu ?
Nó nhìn xung quanh và tự hỏi đây là nơi đâu và tại sao noa lại ở đây ?
- Tỉnh rồi sao ? Chị dâu ? - 1 giọng nói vang lên đầy vẻ cợt nhả .
- Ai đó ? Ra mặt đi ... - Nó hoàng sợ nói .
Nghe nó nói xong thì 1 giọng cười vang lên và 1 bóng người xuất hiện trước mặt nó . Là Ngijc Nhi , nó hơi bất ngờ khi thấy cô . Hân Hân nhìn Ngọc Nhi với ánh mắt đầy khó hiểu .
- Ngạc nhiên lắm sao ? Ha , chị có biết lý do vì sao chị lại ờ đây hay không ? Hay để tôi kể cho chọ nghe 1 câu chuyện nhé ! Ngày xưa , có 1 cô bé và 1 cậu bé chơi rất thân với nhau từ nhỏ , khi xả 2 lớn thêm 1 chút thì ba mẹc của cả 2 đã cho đính ước với nhau , đợi khi lớn sẽ cho cả 2 cưới nhau . Nhưng rồi 1 thời gian sau thì cô bé đó phải chuyển ra nước ngoài sống cùng gia đình . Trước khi đi , cậu bé đó đã hứa là sẽ chờ cô bé quay về và sẽ lấy cô bé nhưng rồi khi trở về , cô bé đó lại thấy cậu bé yêu 1 người con gái khác .
Nói đến đây, trong lòng Ngọc Nhi lại nhói đau . Pahir , người cô yêu lại không hề yêu cô mà lại yêu người trước mặt cô đây . Đau lắm chứ khi thấy cả 2 ngày ngày vui vẻ đi bên nhau . Điều cô mong muốn chỉ đơn giản là được người đó yêu cô , cùng cô đi chung 1 con đường và xây nên 1 gia đình thật hạnh phúc . Nhưng chỉ vì cô gái trước mặt mà người đó lại không yêu cô nữa và mãi mãi rời xa cô . Dù có muốn với tới cuzng không thề nào nắm bắt được .
Hân Hân nghe xong câu chuyện mà Ngọc Nhi kể cũng đã lờ mờ đoán ra được cô bé và cậu bé đó là ai . Nó biết chuyện đính ước của Nhật Phong nhưng không ngờ cả 2 lại quen biết nhau từ nhỏ . Nếu nói vậy , chẳng phải nó là người thứ 3 chen vào cuộc ti hf của Ngọc Nhi và Nhật Phong hay sao ?
- Chắc chị đã đoán ra rồi đúng chứ ? Anh ấy nói sẽ đợi tôi trở về nhưng vì chị mà cả cái liếc mắt anh ấy cũng chẳng cần để ý đến tôi nữa . Tôi yêu anh ấy còn lâu hơn thời gian mà cả 2 người quen nhau . Vậy thì chị lấy lý do , tư cách gì để ở bên anh ấy cơ chứ ?
Càng nghe Ngọc Nhi nói , tim Hân Hân ngày càng đau hơn . Nó đã dành hết tình cảm cho Nhật Phong rồi , nó yêu Nhật Phong không phải chỉ vì nhà hắn giàu hay vì hân đẹp trai mà nó tẻu vì con người thật của Nhật Phong . Dù bề ngoài có lạnh lùng bao nhiêu thì đối với nó vẫn nhất mực dịu dàng và cưng chiều . Nó không thể buông tay Nhật Phong được , dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ....
End chap 39
~ Chewry ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui