Cảm Ơn, Vì Đã Đến Bên Em


- 16h15 -
Reng...reng...reng...
- HÚ.......YEAH........QUẨY ĐÊ TỤI BAY ƠI...........VỀ THÔI TỤI BAY ƠI.......
Tiếng la hét của các học sinh xé toạc bầu không khí im lặng của tiết cuối căng thẳng. Từ các hành lang, học sinh đua nhau chạy ùa ra như đàn ong vỡ tổ. Sân trường bây giờ tràn ngập tiếng cười đùa, đứa thì rượt nhau, đứa thì khoác vai nhau ra cổng trường,... Ai nấy đều vui mừng vì ngày mai là....thứ 7 ( trường nó cho nghỉ thứ 7 và chủ nhật ).
Nó bẻ tay, bẻ cổ kêu rắc....rắc..... rồi xếp sách vở vào cặp ngay ngắn.
- Trời ơi, mai là thứ 7 rồi! SƯỚNG QUÁ!!! - Nó la lên trong vui sướng.
- Ê, mai mày có đi đâu chơi không, nếu không thì đi với tao đi! - Hà nhìn nó với cặp mắt long lanh làm nó......" mém " siêu lòng.
- Thôi, tao không đi đâu, xin lỗi mày nha.
- Không sao, lúc nào mày chả nói vậy.
Đúng là chỉ có mình Hà là người hiểu nó nhất. Hôn lên má con bạn thân một cái, nó cười toe toét y như con nít. Vô tình chạm phải đôi mắt màu cà phê sữa huyền ảo kia của Hà, nó như bị hút vào trong ánh mắt đó vậy. Đôi mắt ấy như chứa thứ gì đó làm nó thấy thật bình yên.
Thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm, Hà kí nó một cái làm nó phải lấy tay để xoa chỗ đau rồi lại cười. Hà biết chứ, cô biết tại sao nó không thích đi chơi vì hồi nhỏ, nó đi chơi nhiều quá bị ba mẹ bắt ở nhà chỉ có học và làm bạn với máy tính và TV, riết rồi giờ lớn lên cứ như " gái cấm cung " vậy.
- Lẹ đi về tụi bay ơi! Muốn nhìn nhau tới chừng nào nữa.
Giọng nói muốn rung chuyển lớp học của Trâm làm tụi nó thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, vội bỏ sách vở vào cặp, nó chạy ra khỏi cửa
- Ê con kia, đợi tao với.- Hà thấy thế liền gọi nó lại
- Mày lẹ lên coi, chậm như rùa á!- nó nói, còn quay lại lêu lêu cô.
Hà soạn xong thì chạy ra chỗ nó nhưng nó đã phóng mất tiêu rồi.
"Tao mà bắt được mày thì đừng trách tại sao vô tình"
Hà đi xuống cầu thang, mặt cô đằng đằng sát khí. Rủa thầm cái con bạn chết tiệt của mình.
Xuống tới sân trường, nó thở hồng hộc mệt mỏi, ai biểu hồi nãy bỏ nhỏ lại mình chi nên giờ sợ nhỏ rượt. Vừa lúc đó, Hà đã xuống tới nơi. Nó chưa kịp chạy thì bị Hà giữ cặp lại.
- Mày chết rồi con ạ.

- Hôi mà chị Hà "chinh chẹp", cho em xin lỗi mà.- nó mếu
- Tao thơm chứ tao không có hôi, cho mày làm một việc chuộc lỗi.- Hàn nói
- Việc gì? việc gì?- nó hớn hở như câu được vàng.
- Đợi tao vô trường làm cái này cái.
- Vậy còn Như với Trâm thì sao?- nó quay sang chỗ Như với Trâm.
- Không sao, tao với con Trâm đi trước cũng được. Bye nha.
- Uk, bye.
Tạm biệt 2 con bạn xong, nó quay lại chỗ Hà.
- Mày đi đâu vậy?
- Tao đi đóng tiền học, mày ở ngoài này đợi tao nha
- Uk, nhanh nha.
Rồi Hà đi vào chỗ phòng hành chánh, nó ở ngoài không biết gì làm gì bèn đi tham quan trường một vòng.
" dù sao thì mình vẫn chưa tìm hiểu hết ngôi trường này mà " ( chắc trường to lắm )
Nói rồi nó nhảy chân sáo đi vòng vòng xung quanh trường....
Sau một hồi đi qua đi lại mệt mỏi rã rời, nó kiếm một cái ghế đá gần đó ngồi xuống nghỉ mệt. Không có gì để đụng chân đụng tay, nó chán nản nhìn lên bầu trời xanh trong của buổi chiều. Bỗng một ý nghĩ khá điên khùng hiện lên trong đầu nó.
" hay mình chơi tạt chai ta? "
Nó đứng lên, rút trong cặp ra cái chai trống rỗng không có một giọt nước. Đặt cái chai ở một vị trí khá xa, nó tháo chiếc dép Doctor (kiểu này ai đi qua là chết thật rồi) cứng, cao mới thay của mình ra, bắt đầu chọi.
- Để xem nào!
Nó liếm môi một cách thích thú. Đứng một tư thế mà nó cho là "Perfect", nó cầm chiếc dép lên và bắt đầu chọi.
Xẹt....Xẹt....Xẹt....

Chiếc dép lao một cách nhanh chóng tới cái chai, chà xuống đất tạo ra một thứ âm thanh nghe thật đáng sợ, xoay mấy vòng đẹp mắt rồi dừng lại sát nút trước cái chai. Cái chai rung nhẹ một cái rồi...đứng im.
- Gì dậy trời, sao không đổ.
Nó tức giận, chạy đến lấy cái dép rồi lại trở về chỗ cũ của mình. Lại với tư thế lúc nãy, nó nghĩ thầm.
"Lần này phải mạnh hơn mới được"
Và rồi...VÍU....BỐP....A....BỊCH....
Một loạt tiếng động nối tiếng nhau vang lên. Do mạnh tay quá nên chiếc dép không chà xuống đất mà lại bay thẳng vào trong phía cầu thang, kéo theo đó là tiếng động mà ai cũng có thể đoán ra là tiếng gì.
" Hình như có ai té cầu thang thì phải " ( bà này ngây thơ nhề )
Nó liền chạy ra chỗ phát ra tiếng động thì một cảnh tượng kinh khủng xảy ra...Một sinh vật hai tay, hai chân, cực cao, tóc ngắn (là người đó chị hai) đang nằm bất động ở đó. Nó bắt đầu rối tung lên không biết làm gì.
- Anh ta die chưa? Ôi trời ơi, mình đang làm chuyện gì thế này? Không, không phải tại mình. Là tại cái dép. Chạy trước thôi, không có người nói mình làm nữa.
Nói rồi, nó rón rén đến lấy chiếc dép của mình, đang chuẩn bị tư thế " chuồn " thì một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Đứng lại đó......
Nó đứng bất động, nhắm tịt mắt lại. Cũng vì vậy nên nó không thấy gì, chỉ cảm giác như có bóng đen đứng trước mình. Chắp hai tay lại, nó bắt đầu khấn
- Xin lỗi vì đã để anh bị như thế này, tôi không cố ý đâu. Tại........tại...... cái dép á. Anh muốn đổ lỗi thì đổ lỗi cho cái dép đi, đừng có ám tôi nữa. Tôi còn mẹ còn ba chưa báo hiếu cho họ gì hết nên anh tha cho tôi lần này đi. Tôi sẽ cầu Chúa chúc phúc cho anh.- nó nói, giơ cái dép lên.
- Này, cô đang làm cái quái gì vậy? - giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
- Tôi nói rồi, lỗi tại cái dép á. Anh muốn hỏi gì thì hỏi nó đi ( dép: tôi có tội tình chi ). - mắt nó vẫn còn nhắm
- Cô bị điên à? - Hắn nói rồi, nắm chặt vai nó
- Á................... BỚI NGƯỜI TA CÓ MAAAAAAAA- nó la to hết volume đồng thời đánh vào cái người đứng trước nó.
- Ax......... CÔ BỊ ĐIÊN À, MA CỎ GÌ Ở ĐÂY. - hắn quát.
- Ơ, vậy là anh chưa die à? hết hồn, cảm ơn Chúa nhiều nhiều lắm.- Nó bây giờ mới mở mắt, chắp tay khấn vái bốn phương.

Hắn giờ như " núi lửa sắp phun trào ". Kiềm chế cơn giận của mình lại, dù gì nó cũng là con gái, hắn không mạnh tay được. Rồi hắn cất cái giọng khó chịu của mình lên.
- Này, cô kia, làm cho đã rồi không xin lỗi à?
- Xin lỗi? ( vô tư )
- Cô là loại người gì vậy? Chưa biết nói xin lỗi bao giờ à?
Nó tức ói máu, cái này gọi là chửi xéo người ta nè. Ý là nói nó không được ai dạy dỗ đó hả? Tên này chết chắc rồi. Nó ngước gương mặt đằng đằng xác khí lên nhìn cái người đang đứng trước mặt. Đơ 4s...
" Ực, mẹ ơi! Trai đẹp hiếm thấy kìa. "
Nó như vậy cũng đúng thôi, nói thật thì hắn nhìn không khác gì mấy anh "Soái Ca" bước ra từ mấy cuốn tiểu thuyết cả. Một vẻ đẹp mà không ai có thể sánh bằng, cứ như là 18 bà mụ phải bỏ mất bao nhiêu năm trời để đập đi, nặn lại, rồi lại cắt đi, sửa lại để hoàn thành vẻ đẹp của con người này vậy. Phải nói là một vẻ đẹp "Hoàn Hảo". Nhưng xin lỗi, dịch miễn trai đẹp của nó quá nặng, hắn như vậy chỉ làm nó choáng váng một lúc thôi.
Thấy nó cứ há hốc mồm ra nhìn mình như gặp người trên trời rơi xuống. Hắn gằng giọng hỏi:
- Này, có xin lỗi không?
- Tại sao phải xin lỗi anh, anh phải là người xin lỗi tôi mới đúng chứ? (chị này lầy)
- Gì? Xin lỗi cô? Tại sao tôi phải xin lỗi cô? - hắn nhìn nó, khó hiểu.
- Vì......vì.......anh làm bẩn dép tôi. ( ngây thơ vô số tội )
- Này, này, cô mới là người nên xin lỗi tôi đấy.
- Nếu không thì sao? vậy anh xin lỗi tôi trước đi ( có lỗi còn bắt người ta xin lỗi )
- Không.
- Có xin lỗi không?
- Không
- Hỏi lại lần cuối, xin lỗi không?
- KHÔNG LÀ KHÔNG.- hắn gằn giọng từng chữ.
- Vậy thôi, tôi đi trước. ( chạy là thượng sách )
Nó chưa kịp chạy thì bị hắn kéo ngược lại đằng sau, nó cố vùng vẫy.
" sao hắn ta khỏe thế không biết? "
Không còn cách nào khác, nó đành dùng tuyệt chiêu lợi hại nhất mà bao giờ sử dụng cũng thành công của nó " yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu "
- Nè, anh gì đó ơi, thả tôi ra đi, con bạn tôi đang đợi tôi ở ngoài, không thấy tôi chắc nó lo lắm. Nha, nha, anh đẹp zai

" mình phục mình quá "
Nghe nó nói mà hắn nổi cả da gà nhưng có lẽ chiêu này của nó không có tác dụng với hắn rồi.
- Ok, tôi sẽ cho cô đi nhưng cô phải xin lỗi tôi trước.
" sao tên này dai quá vậy? đành dùng biện pháp mạnh thôi "
- Nè, tên kia, anh quá đáng lắm rồi đó nha, có biết anh uy hiếp cô gái ngây thơ, trong sáng, bé bỏng như tôi là nhục lắm không? thả tôi ra lẹ lên.
- Xin lỗi, tôi không biết vì thế nên.......tôi không thả.
" Thằng cha này dai quá "
Nó đành dùng chiêu cuối cùng vậy. Bước một chân ra đằng sau, hít một hơi và......HỰ........nó thúc cùi chỏ vào bụng hắn rồi chạy như điên. Hắn ôm bụng nên thả nó ra, thầm rủa nó.
" Cô chờ đấy "
Vừa lúc đó Hà đi ra, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị nó kéo chạy theo
- Mày làm gì mà chạy gê vậy?
- Đừng nói nữa, lo chạy đi, có 1 tên điên mới trốn viện đang ở đằng sau đó
Rồi nó và Hà chạy ra khỏi cổng trường. Tới bến xe, nó thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng thoát được hắn, may quá".
Ổn định lại nhịp tim của mình xong, nó rủ Hà đi ăn kem, nói chuyện rôm rả. Đang ngồi "tám" ở quán bà 5 thì Hà chợt hỏi:
- Ê Uyên, hồi nãy sao mày kéo tao chạy như điên vậy? Lại gây ra chuyện gì nữa à?
- Hả? chuyện gì cơ?- nó mặt ngây ngô hỏi ngược lại.
- Thì hồi nãy mày nói với tao là có tên điên trốn trại gì gì đó.
Nó ngồi suy nghĩ một hồi lâu rồi phán một câu làm cô muốn đập đầu vô bàn tự vẫn
- Tao quên rồi, hì hì.
- Thật sự là tao bó tay mày luôn. Mấy cái chuyện nên nhớ thì không nhớ mà mấy cái chuyện không nên nhớ thì nhớ rõ lắm.- cô vỗ trán
Nó lại cười rồi cắm đầu vào ăn tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận