Cấm Phạm Quy


Diệp Từ ở lại trang viên nhà họ Hoắc mấy hôm, ngựa đã cưỡi, súng cũng đã chơi, còn đánh vài ván golf.

Cậu không hứng thú lắm với trò vận động nhàn nhã thoải mái như đánh golf.

Mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ học tập xong lập tức đến câu lạc bộ bắn súng cắm rễ ở đó, mỗi lần sờ lên súng đôi mắt cậu đều sáng lấp lóe.

Mấy ngày qua cậu đã dùng hết lượt trong tấm thẻ hội viên bạch kim trợ lý Hoắc Thính Lan đưa cho mà vẫn chưa đã thèm, đáng tiếc ở trang viên quá lâu rồi, nên trở về nhà họ Hoắc.
Trên đường về nhà, Diệp Từ ủ rũ vuốt ve tấm thẻ hội viên bạch kim của câu lạc bộ, vốn có số dư rất nhiều giờ đã trở về không, đầu nhẹ nhàng ngã lên vai Hoắc Thính Lan, nhỏ giọng hỏi: "Chú Hoắc, sau, sau này em...!có thể lâu lâu, đến chơi chơi, được không?"
"...!Sao lại hay hứng thú với mấy thứ nguy hiểm thế này chứ?" Hoắc Thính Lan vuốt ve sau gáy cậu, thở dài sâu kín: "Không phải đua xe thì là bắn súng."
Nhìn ra được, dù Diệp Từ có mềm đến bao nhiêu trước mặt anh, trong xương cốt vẫn còn sót lại mấy phần thiên tính của Alpha, thích thú với mấy trò nguy hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Dù sao đó cũng là kết quả của lần phân hóa tuyến thể đầu tiên, ảnh hưởng của nó đến việc hình thành tính cách không thể xóa bỏ hoàn toàn.
"Em đã, đã lâu không có, đi đua xe nữa, ngài không cho em đi, em sẽ không đi..." Cậu ngửa đầu, dùng cặp mắt long lanh trông ngóng nhìn anh, "Chỉ cái này thôi, được không, chú Hoắc? Được không?"
Hoắc Thính Lan im lặng một lát, dùng hai ngón tay đưa đến kẹp lấy tấm thẻ trong tay Diệp Từ ra.
Diệp Từ không hé răng, cậu mở miệng đòi hỏi cái gì đó cũng chỉ đến mức này, không dám tiến lên một bước lì lợm đòi được mới thôi.

Nhưng ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn, cậu thất vọng đến nỗi dựa người vào lưng ghế xụi lơ thành một cọng mì sợi.
"Sao vậy?" Hoắc Thính Lan xoa xoa cái bụng phẳng của cậu, buồn cười nói: "Không phải hết lượt rồi sao, anh bảo người ta cầm đi làm lại rồi đưa cho em...!không vui à?"
"...!Vui!" Diệp Từ lăn long lóc ngồi dậy.
"Nhưng mà không được tự mình đi, mỗi lần chơi phải chờ anh sắp xếp thời gian đi cùng em, nếu không anh không yên tâm...!có thể làm được không?" Hoắc Thính Lan ra điều kiện với cậu.
"Được!" Diệp Từ gật đầu như giã tỏi, sợ làm chậm trễ thời gian của Hoắc Thính Lan, tranh thủ nói: "Thật ra câu lạc bộ, bắn súng này, rất chính quy...!rất an toàn.

Em đã thành niên rồi, cho dù tự, tự mình đi cũng...."
Hoắc Thính Lan mỉm cười cắt ngang: "Không được."
"Dạ, nghe ngài." Diệp Từ ngoan ngoãn im miệng, suy nghĩ tung bay, nhớ tới khoảng thời gian trước đây.
Đã rất lâu cậu không đua xe, cũng không cần phải dựa vào việc đua xe với người khác để kiếm tiền nữa, đơn giản chỉ muốn thỏa mãn sở thích.

Nhưng mấy hôm trước khi cậu nhắc đến nghỉ hè muốn đến bãi đua xe chính quy lượn mấy vòng, thái độ của Hoắc Thính Lan rất vi diệu.

Xuất phát từ tôn trọng với người yêu, anh không trực tiếp phản đối, nhưng lời trong lời ngoài đều có ý không muốn cho cậu đi đua xe.

Ai oán đến mức cứ như chỉ cần Diệp Từ vừa bước chân ra ngoài đi đua xe là anh sẽ biến thành người già neo đơn...!Không, là thanh niên neo đơn, thậm chí là trở thành quả phu...
Đương nhiên Diệp Từ sẽ ngoan ngoãn không đi, vốn dĩ cũng do Hoắc Thính Lan hỏi cậu nghỉ hè muốn đi đâu thả lỏng, cậu mới nhắc đến một câu, cũng không phải là trò gì không chơi không được, không cần phải khiến Hoắc Thính Lan không vui.
Nhưng mà...
Diệp Từ chống cằm rơi vào trầm tư.
Chuyện uống rượu ở buổi gia yến trước cũng vậy, chú Hoắc cố ý để cậu uống rượu, để cậu thật sự ý thức được tửu lượng của mình đã trở nên tệ thế nào sau lần phân hóa thứ hai, lại bảo cậu sau này đừng uống rượu bên ngoài nữa...
Giáo dục an toàn thế này không phải đã quá chu đáo rồi sao?
Là cậu suy nghĩ nhiều, hay chú Hoắc xác thật có hơi...!thiếu cảm giác an toàn?
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt_pad: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Vấn đề này còn chưa tự hỏi ra kết quả, một vấn đề còn nghiêm trọng hơn đang ở trước mắt Diệp Từ ——
Mỗi ngày một tiết, mỗi tiết 40 phút học "Môn sinh lý Omega", đã được Hoắc Thính Lan chính thức lên lịch.
Đã hẹn thời gian đi học xong, nhưng Diệp Từ vẫn không nhịn được kéo dài, muộn năm phút sau mới hiện thân.
Cuốn sách bị Diệp Từ gác xó trước đó giờ được đặt công khai trên bàn làm việc, Hoắc Thính Lan một tay chống cằm, một tay lật từng trang xem.
Ở một góc bàn khác, còn trưng đóa hoa hồng Diệp Từ hái trong đêm say rượu hôm đó.
Hoa hồng đã được xử lý bằng hóa chất hút ẩm, đặt trong một hộp thủy tinh kín, mang màu đỏ và trắng sữa, vẫn tươi đẹp như ban đầu, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Một đóa hoa mà thôi, bởi vì do Diệp Từ đưa, nên anh mới quý trọng đến thế.
Diệp Từ ngạc nhiên nhìn hộp thủy tinh, ngực vừa ấm vừa tê dại, suýt nữa quên mất mình đến phòng làm việc này để làm gì.
"Đến rồi à," Hoắc Thính Lan hơi gật đầu, tự nhiên bảo: "Mời ngồi."
Diệp Từ nhìn chung quanh một vòng, đơ.
Ngồi...!ở đâu?
Chiếc ghế xoay cậu hay ngồi khi làm bài tập không biết đã bị đem đi đâu mất.
"Hai người xem một quyển sách, ngồi đối diện không được tiện lắm." Hoắc Thính Lan cười áy náy: "Tạm chấp nhận một chút...!ngồi trên đùi anh đi." Diệp Từ khiếp sợ đến nỗi khuôn mặt sắp rạn nứt, nhìn chằm chằm vẻ mặt "áy náy" của Hoắc Thính Lan mà cậu quen thuộc vô cùng kia.
Chẳng lẽ từ đó đến giờ, mỗi lần chú Hoắc lộ ra vẻ mặt xin lỗi thế này...
Đều là đang lén lút đùa giỡn lưu manh sao?!
Diệp Từ thấy được gương mặt thật của Hoắc Thính Lan, hoàn toàn không nghe theo, xoay người muốn ra ngoài tìm một cái ghế khác.

Kết quả mới bước ra một bước khỏi phòng làm việc, vòng eo đã bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt không cho đi, sau đó một tay kia vòng qua đầu gối của cậu, nhẹ nhàng bưng cả người cậu lên.
"Chú Hoắc!" Diệp Từ giãy giụa lắc đầu, suýt nữa đâm trúng cái mũi anh.
Hoắc Thính Lan cười lớn bước về bàn làm việc, trong dáng vẻ ưu nhã lại lộ ra mấy phần thổ phỉ.
Bé mèo con cuối cùng cũng bị nuông chiều đến nỗi biết cào người rồi, anh vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng Diệp Từ vẫn bị đè lên bàn làm việc, chen chúc với Hoắc Thính Lan trên một cái ghế xoay, bị cặp chân dài vững vàng kẹp lấy.
Giống như kỳ nhạy cảm lần trước...!tư thế quen thuộc.
Nhưng thậm chí lần này còn không phải giảng đề Vật Lý.
Cuốn sách chính quy được in ấn rất tinh tế, trang màu được in bằng giấy decal tráng bóng, màu sắc tươi sáng, còn có hình vẽ khoa học về các cơ quan.
Diệp Từ biết đây là một cuốn sách đứng đắn, cần phải dùng thái độ nghiêm túc để xem nó, nhưng cậu đang bị Hoắc Thính Lan bao bọc, dùng cơ thể với cơ bắp cứng rắn giam cầm, dù là loại sách đứng đắn cũng khó mà đọc đàng hoàng được.
Cậu cảm thấy ngại ngùng, không dám nhìn, lúng túng quay mặt đi.
Nhưng Hoắc Thính Lan vặn cằm cậu quay lại, cậu không quay đi được, vẫn phải nhìn, đảo mắt vài dòng rồi chính cậu cũng khó nén tò mò, lông mi rũ xuống, nửa híp mắt lén nhìn vào cuốn sách, dáng vẻ thanh thuần nhưng thần thái lại tò mò mâu thuẫn.
Hoắc Thính Lan lật trang sách, đọc từng chữ một, đôi môi mỏng như có như không quét qua vành tai cậu.
"...!Khác với Beta có giới tính nữ, đây là cấu tạo đặc biệt của Omega, là nơi phát triển của phôi thai và thai nhi..." Bàn tay từ ngực trượt xuống, che bụng cậu, "Là vị trí này, cũng là nơi để Alpha hình thành kết, tiến hành đánh dấu vĩnh viễn với Omega." Anh thấp giọng khảo sát: "Quá trình đánh dấu vĩnh viễn, biết không?"
"Biết, ngài không, không cần phải giảng." Lòng Diệp Từ nóng như lửa đốt, muốn lật qua trang khác: "Nhảy qua đoạn, đoạn này đi."
"Vừa hỏi liền bảo "biết biết", Hoắc Thính Lan cười nhạt, như đang dạy dỗ học sinh không hiểu bài nhưng vẫn giả vờ gật đầu nói hiểu, đè lại trang giấy: "Hỏi kỹ một chút lập tức lòi đuôi, nếu có cuộc thi nào đó, cũng khó đạt tiêu chuẩn."
Vì thế đè bé chồng đang xấu hổ và giận dữ gần chết ra mạnh mẽ giảng giải một phen.
Giảng xong một tiết, thời gian thực tế vượt xa 40 phút.
Xét cho cùng thì...!thời gian không phải thật sự chỉ dùng để giảng bài.
Vất vả chịu đựng đến tan học, cánh tay đang giam cầm thân thể buông lỏng, Diệp Từ chạy về phòng nhanh như chớp.
Hoắc Thính Lan đứng đậy, khóe mắt đuôi mày đều là dáng vẻ thỏa mãn, quẹo vào phòng vệ sinh.
Bọt xà phòng rửa tay che đi dấu vết nhớp nháp trong lòng bàn tay và giữa các kẽ ngón tay, sau đó bị nước ấm rửa trôi sạch sẽ.
Khi sắp ra ngoài, anh chỉnh lại cà vạt, kiểm tra lại vẻ ngoài của mình.
Theo kế hoạch, buổi chiều anh phải cùng Diệp Từ đến gặp một vị cố vấn tâm lý rất có danh tiếng trong ngành, nghe nói người này chữa tật nói lắp rất giỏi.
Diệp Từ hy vọng có thể khắc phục chướng ngại này, đương nhiên anh sẽ ủng hộ, nhưng anh thật sự không ngại tật nhỏ này của Diệp Từ.
Huống hồ...
Hoắc Thính Lan ngẫm lại một phen, khóe môi cong lên.
Lúc nãy Diệp Từ bị anh ôm vào lòng ăn hiếp đến nước mắt lưng tròng, nhưng lại lắp bắp đến nỗi lời xin tha cũng nói không nhanh nhẹn...!Cực kì đáng yêu.
Khi Hoắc Thính Lan thu dọn xong bước xuống lầu, Diệp Từ đã thay quần áo xong, ngồi vào xe.
Lúc nãy bạn nhỏ bị ăn hiếp tàn nhẫn, nghe thấy anh lên xe rồi, cũng không quay đầu lại nhìn, khoanh tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, thân thể cứng còng như dây cung.
"Bé cưng." Có tấm bản chắn riêng tư, Hoắc Thính Lan không sợ tài xế nghe thấy, mềm giọng dỗ dành: "Giận rồi sao?
Diệp Từ im lặng không hé răng, kề sát cửa xe, cố gắng kéo ra khoảng cách với lão lưu manh này.
Hoắc Thính Lan nhịn cười, dùng giọng điệu áy náy nói: "Đó không phải chỉ giúp em kiểm tra sức khỏe thôi sao, sao nào, làm em không thoải mái à?"
Anh rũ mắt kiểm tra tay phải.
Móng tay cách mấy ngày được cắt một lần, sạch sẽ, ngắn, được dũa mượt mà, không có khả năng sẽ chọc đau người khác.
"Sao lại thế này nhỉ?" Hoắc Thính Lan ra vẻ khó hiểu.
"Ngài còn, còn dùng, dùng giọng điệu này nói chuyện!" Diệp Từ đỏ mặt tía tai nhào đến bịt miệng anh.
Kết quả bị Hoắc Thính Lan trở tay đè lên lưng ghế.
Tiếp tục ăn hiếp thêm một hồi.
Đáng thương cho cậu bé học sinh cấp ba ngây thơ, thật sự rất muốn báo cảnh sát!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui