Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Vụ Án Giết Người


Một tràng tiếng động vang lên, Chu Nguyên chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt mơ màng buồn ngủ, dáng vẻ như vừa rồi đang tiến vào mộng đẹp vậy.

Thấy Thẩm Duệ đang đứng ở bên ngoài xe nhìn mình, cậu chậm rãi gật đầu, cổ họng phát ra một tiếng “Ừm”, bước xuống xe, đi theo Thẩm Duệ đến chiếc xe của hắn.
Bởi vì đầu tóc của Chu Nguyên thật sự quá mức loá mắt, nên những người trong xe đều không nhịn được mà bị cậu thu hút dẫn mắt đi theo.

Cô gái nhân chứng phát hiện hiện trường cùng với Chu Nguyên cũng đang nhìn về phía Chu Nguyên, kế đến lại nhìn về phía Thẩm Duệ, có chút mê mang.

Về sau không biết nghĩ đến cái gì, cô nhíu mày có chút nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang rời đi càng lúc càng xa, hai mắt cũng theo đó mà càng lúc càng mở lớn……
Chu Nguyên đang tính mở cửa ghế sau xe ra, chợt thấy Thẩm Duệ đã ngồi vào ghế điều khiển, tay vỗ vào chiếc ghế phụ bên cạnh, trầm giọng nói: “Ngồi ở phía trước.”
Cậu nhìn Thẩm Duệ, khóe môi tự dâng lên một nụ cười nhạt, mở cửa ra ngồi vào chiếc ghế phụ ở đằng trước.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi con ngõ nhỏ ở phố Hoa Đô, nhưng vẫn chưa đi về hướng của cục cảnh sát, mà là vòng qua hai con đường nhỏ ở phía sau khu Hoa Đô.
Không khí trong xe có chút tĩnh lặng, thời điểm lái xe đến giao lộ giữa hai con đường nhỏ phía sau, Thẩm Duệ giảm tốc độ lại, đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn trạng thái của bốn chiếc cameras.

Đột nhiên hắn phanh xe bẻ lái, quay đầu trở về con đường chính, đi về hướng của cục cảnh sát.
“Đội trưởng Thẩm, cậu không cần đến khu giao lộ phía tây để xem thử sao?” Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy được tiếng trái tim đập, khiến Chu Nguyên không thể không chủ động mở miệng lên tiếng, lúc này bầu không khí lạnh lẽo kia mới dần ấm lên đôi chút.
Nghe vậy, Thẩm Duệ liền khẽ nhướng mày, quay đầu đối diện với Chu Nguyên đang mặt không có cảm xúc nhìn về phía hắn.

Thẩm Duệ nhếch môi, khinh miệt nói: “Không cần, tôi có đầu óc.”
Nhưng thân là nhân chứng nhìn thấy đầu tiên kiêm luôn cả kẻ tình nghi, ngồi chung một xe với Thẩm Duệ đang đi về phía cục cảnh sát, Chu Nguyên không chỉ không có trạng thái như đang đứng trên đống lửa, như ngồi ở trên đống than; mà còn có tâm trạng quan sát từ Thẩm Duệ cho đến các con đường nhỏ mà xe đi qua, tố chất tâm lý và năng lực quan sát vô cùng mạnh mẽ.
Thẩm Duệ lục trong túi áo khoác lấy một chiếc bật lửa Zio ra, sau đó lại lục lọi trong túi lấy một gói thuốc lá, ngậm một điếu trên miệng, cho Chu Nguyên một điếu, “Hút không?”
“Tôi dị ứng với thuốc lá.” Chu Nguyên nhíu mày nhìn Thẩm Duệ từ trên xuống dưới.

Rõ ràng trước khi lên xe, cậu có nghe hắn nói với đồng nghiệp là không mang theo bật lửa.

Lúc này đột nhiên moi một chiếc bật lửa ra, cậu cảm thấy có chút chướng mắt, có chút châm chọc mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong xe có người dị ứng với thuốc lá, Thẩm Duệ cũng biết điều, hắn cất điếu thuốc đi, khóe miệng nở nụ cười nói: “Đừng nhìn tôi như thế chứ? Mấy tên nhóc kia ngày nào cũng mơ ước chiếc bật lửa này của tôi, đưa rồi sẽ không lấy lại được đâu, sao mà đưa được? Đây là phiên bản giới hạn đấy.”
“……” Chu Nguyên nhắm mắt lại, không muốn để ý đến hắn.
Thẩm Duệ quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt an tĩnh như đang nằm ngủ, từ hộc xe lấy ra một nắm kẹo, cũng mặc kệ Chu Nguyên có muốn ăn hay không, vứt vào tay cậu, “Ăn kẹo đi.”
Đột nhiên có gì đó va vào người, Chu Nguyên có hơi chút hoảng hốt, cậu giật mình mở mắt ra, phát hiện trong lòng có đủ thứ các loại kẹo.

Chu Nguyên nhíu mày, gom kẹo lại bỏ hết vào trong túi áo khoác, nhắm mắt lại nói, “Cảm ơn.”
“Sao cậu đoán được tôi đang xem video giám sát?” Thẩm Duệ híp nửa con mắt, thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Chu Nguyên.
Nghe được lời này, Chu Nguyên mở mắt, dùng sức nhéo vài cái vào huyệt thái dương để tạm thời thoát khỏi cơn buồn ngủ bỗng dưng lũ lượt kéo tới này.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thẩm Duệ đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu liền dứt khoát xoay đầu nhìn lại hắn.

Chu Nguyên sở hữu một gương mặt với đường nét thâm thúy, ngũ quan hơi hơi có chút xa cách và mị hoặc.

Đôi con ngươi màu nâu kia, vừa đảo mắt nhìn qua, cảm giác như bên trong có một đợt sóng nước nhộn nhạo, nhưng lại không thể nhìn thấu, cảm giác như đang nhìn qua một tầng hơi nước vậy.
“Đội trưởng Thẩm cảm thấy tôi đang đoán sao?” Chu Nguyên nâng cao khóe miệng, nở một nụ cười nhạt châm chọc giống như đang cười nhạo Thẩm Duệ đang tự cho mình là đúng vậy.

Cậu ngừng lại một chút, giọng nói lành lạnh cất lên: “Từ con phố số 51 đường Hoa Đô đi ra ngoài chính là đường lớn, nối thẳng đến cục cảnh sát thành phố, nhưng đội trưởng Thẩm lại lập dị, không đi đường lớn mà lại rẽ vào con đường nhỏ.

Tôi cảm thấy cậu không phải là người có thể đi hóng gió đón năm mới với một nghi phạm như tôi, nên nếu không phải thì nhất định là có nguyên nhân.”
Chu Nguyên dựa vào thành cửa sổ, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào cửa kính.

Không biết từ khi nào mà nụ cười lạnh lùng vốn dĩ vẫn luôn ngự ở trên gương mặt đã biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là một gương mặt với biểu cảm lười nhác không hề gấp gáp, cậu khẽ nói: “Sau khi đi vào con đường nhỏ, xe giảm tốc độ.

Mặc dù cậu không xuống xe hay thò đầu ra ngoài quan sát, nhưng tôi có thể để ý thấy được, khi xe chạy qua ba cột đèn đường lớn và gần chạy đến lối ra, đầu cậu hơi dựa vào cửa sổ, hướng mắt nhìn lên trên.

Đêm nay tuyết rơi, ông trời không chiều lòng người, không sao cũng không trăng tròn, vậy nên tôi mới cho rằng đội trưởng Thẩm ngẩng đầu không phải là đột nhiên sinh ra cảm giác nhàn hạ muốn đi ngắm trăng ngắm sao với tôi.”
Ngón trỏ gõ nhẹ một cái vào cửa kính, Chu Nguyên cong miệng cười, “Đúng không?”
Nói đến đây, Chu Nguyên cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, cậu biết Thẩm Duệ đã hiểu rõ ý của cậu rồi.
Ở vị trí này, Thẩm Duệ đã từng gặp qua rất nhiều người, cũng từng tiếp xúc với những tầng lớp giai cấp khác nhau.

Hắn chưa từng học cái gì gọi là tâm lí học tội phạm, mỗi khi phá án hắn đều dựa vào trực giác và kinh nghiệm nhiều năm làm việc.

Nhưng người trước mắt lại luôn khiến hắn cảm thấy như đang nhìn vào một hồ nước đen không thấy đáy, sâu không thể lường được.
“Đúng vậy, cậu không làm cảnh sát thì thật đáng tiếc.” Thẩm Duệ cười nhạt, “Lá gan lớn, quan sát đủ cẩn thận, tố chất tâm lý thì vô cùng tốt……” Nói đến đây, bỗng dưng chiếc xe phát ra một tiếng “Két” chói tai, dừng lại bên đường cái đối diện với cổng chính của Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu.

Thẩm Duệ tháo dây an toàn ra, bỗng nhiên hơi nhổm người dậy, nửa người trên dựa vào người Chu Nguyên, hắn mở cửa sổ xe bên phía cậu ra nhìn về phía cục cảnh sát ở hướng đối diện.

Ngay cổng chính của cục cảnh sát, các phóng viên vây quanh chật kín, Thẩm Duệ hơi nhíu mày lại.
Chu Nguyên không dự đoán được Thẩm Duệ sẽ có hành động này.

Đột nhiên tiếp xúc thân mật khiến cho Chu Nguyên vốn dĩ có thói quen bình tĩnh cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt, thân thể có chút căng cứng.

Đây là lần đầu tiên cậu có thể nhìn gần quan sát vị đội trưởng mà mỗi một người trong đội cảnh sát điều tra hình sự đều phải kính sợ.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, chợt cảm giác như đây không phải hiện thực.
“Phóng viên nắm bắt tin tức nhanh thật đấy, xem ra không thể đi vào bằng cổng chính rồi.” Thẩm Duệ đóng cửa sổ xe lại, hắn không quay về chỗ ngồi, mà là từ trên cao nhìn xuống Chu Nguyên, “Khẩn trương lắm à?”
Chu Nguyên ngước mắt nhìn lên, gương mặt với biểu cảm mất tự nhiên kia đã quay về trạng thái ban đầu, cậu bình tĩnh tự nhiên mà nói: “Đội trưởng Thẩm, lần sau nếu muốn chiếm lợi thì cứ việc nói, tôi không ý kiến.”
Thẩm Duệ bật cười, là nụ cười thật lòng phát ra từ trong thân tâm.

Hắn mở cửa bước xuống xe trước, sau đó lại ngoái đầu nhìn Chu Nguyên ở trong xe đang chuẩn bị bước xuống, “Cậu dễ dãi thế sao?”
Chu Nguyên không trả lời, sắc mặt tối đen nghiêm nghị bước xuống xe.

Tốc độ của Thẩm Duệ rất nhanh, hắn đóng cửa xe, hai ba bước đã đi đến trước mặt Chu Nguyên, muốn duỗi tay kéo cánh tay cậu lại, nhưng Chu Nguyên đã phản xạ có điều kiện mà tránh khỏi hắn.

Thẩm Duệ không ngờ được loại phản ứng giống như con mèo đang xù lông này của cậu, bèn lẳng lặng nhìn cậu, trong mắt cũng không còn mang theo sự nghiêm minh đối với một nghi phạm nữa.

Thẩm Duệ bất đắc dĩ mà thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ chăm chú nặng nề khó giải thích được, hắn nói: “Nhiều năm không gặp, cậu thay đổi nhiều quá.”
Editor: https://pasoo13.wordpress.com/
Đột nhiên nghe được những lời này, Chu Nguyên chợt sửng sốt.

Đêm nay, vị đại đội trưởng Thẩm này thật sự có quá nhiều cái bất ngờ, dường như cái nào cũng khiến cậu như là kẻ mất hồn, mất hết tất cả sự bình tĩnh mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn giữ vững.
Cậu cúi đầu, tay xỏ vào túi áo khoác đang chứa đầy những viên kẹo ngọt bên trong, nửa ngày vẫn không lên tiếng.

Thẩm Duệ bắt đầu hoài nghi có khi nào đã nhận lầm người rồi hay không, ban đầu là nghi hoặc, khi nãy vừa mới xác nhận, nhưng bây giờ thì hoang mang rồi.
Lúc này, bỗng nhiên Chu Nguyên mở miệng, khóe miệng hơi hơi nâng lên, phác họa ra một nụ cười nhẹ nhàng, thanh âm có hơi trầm thấp, cậu nói: “Còn tưởng rằng đội trưởng Thẩm trăm công ngàn việc, quên mất người bạn học cũ này rồi.”
“Ngay từ đầu đúng là không nhận ra, nhưng từ khi cậu bước lên xe, tôi đã xác định được cậu rồi.

Không ngờ nhiều năm không gặp lại gặp nhau vào tình huống như thế này, cậu thành thật nói chuyện cho tôi nghe, chuyện trong con ngõ nhỏ đó có liên quan đến cậu không?” Lời này nửa thật nửa giả, hơi mang theo chút đùa vui, nhưng lại hơi giống như một con cáo già đang thử thăm dò, “Cậu nói đi, tôi sẽ tin cậu.”
Chu Nguyên bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nói một cách châm chọc: “Đại đội trưởng Thẩm đang hoài nghi tôi đó sao? Thật đáng tiếc, tôi là nhân chứng phát hiện hiện trường, không phải hung thủ, để ngài thất vọng rồi.”
Thẩm Duệ biết Chu Nguyên đang tức giận, hắn căng mặt đi đến trước mặt cậu muốn giải thích đôi câu; nhưng lúc này trên con đường trống trải tiếng chuông điện thoại chói tai lại vang lên, là điện thoại của cục trưởng Trương.

Thẩm Duệ bắt máy nói vài ba câu rồi cúp điện thoại, vẻ mặt cợt nhả trước kia nhanh chóng biến mất, hắn nghiêm túc nói: “Đi thôi, tiến hành lấy lời khai như thường lệ.”
Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu, ban đêm 11 giờ 30 phút.
Bên ngoài cục cảnh sát đều là xe, có xe còn phóng hết tốc lực chạy thẳng vào chỗ đậu xe bên trong cục cảnh sát mới chịu ngừng lại, chưa đậu xe ổn thỏa, những người bên trong đã vọt ra ngoài, tay cầm những khẩu súng dài đen sì, toàn thân như được tiêm máu gà mà chạy ào vào cục cảnh sát.

Phụ trách thủ vệ ở trước cổng cục cảnh sát là hai trung niên đại ca với cơ bắp vững chắc đã trải qua tập luyện, thấy một đám phóng viên xông vào, liền vội vàng cầm dùi cui điện vọt ra khỏi phòng thủ vệ, ngăn lại ở trước cửa, “Không có giấy thông quan, không ai được phép đi vào bên trong!”
Tuy đêm giao thừa mọi người ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, đều nhảy ra khỏi ổ chăn ấm áp để đi vui đùa; nhưng cả đám người muốn tập trung ở đây thì chỉ có thể là vì muốn có được một số tin tức nóng hổi vào ngày đầu tiên của năm mới, để thu hút sự chú ý của quần chúng.

Vì thế, có phóng viên tiến lên nói vài đôi câu với hai vị cảnh sát trung niên đang cầm dùi cui điện trên tay: “Anh cảnh sát à, vì sao lại không cho chúng tôi đi vào bên trong? Có thông tin gì về hung thủ chưa? Những sự kiện xã hội quan trọng này chẳng lẽ quần chúng không có tư cách để được biết sao? Các người giấu giếm làm gì chứ?”
“Chúng tôi nhìn thấy xe của cục trưởng rồi, có phải cục trưởng đã tới rồi không? Có thể để cục trưởng ra ngoài nói đôi lời về tình huống vụ án được không?”
“Đây đã là vụ án giết người thứ tư có liên quan đến búp bê đầu gỗ mặc đồ đỏ trong năm nay rồi, rốt cuộc con búp bê khủng khiếp được đặt trên người nạn nhân đó có ý nghĩa gì? Hiện tại bên phía cảnh sát các người đã nắm giữ được manh mối gì rồi? Khi nào mới có thể bắt được thủ phạm giết người……”
Các anh thủ vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh là bảo vệ cổng chính không cho người không có liên quan đi vào trong cục, nghe phóng viên nói bóng nói gió vài câu muốn tìm hiểu tình huống của một vụ án giết người, bọn họ đau đầu đến sắp nổ tung.

Nhưng bởi vì đã công tác ở nơi này đã vài chục năm rồi nên hai người cũng không phải loại người ngồi không không biết làm việc, cả hai giơ dùi cui điện lên ngăn lại ở trước cửa, gương mặt nghiêm túc nói: “Chúng tôi chỉ là thủ vệ, cái gì cũng không biết.”
Từ lúc nhận được điện thoại đến từ đội cảnh sát, Ngụy Nhung đã ngay lập tức lái xe chạy đến cục.

Chưa kịp lái xe vào cục cảnh sát, cô đã nhìn thấy những vị phóng viên yêu nghề kính nghiệp đang vây quanh bên ngoài cổng chính, ngay cả một con kiến cũng chui không lọt.

Cô rùng mình một cái, vội vàng đỗ xe ở bên cạnh con đường lớn đối diện với cục cảnh sát, xuống xe đi bộ vào từ cổng sau.
==============================
Hai người là bạn học cũ, quen biết với nhau đã lâu, thế nào cũng có chuyện xưa gì đó khiến hai người phải tách nhau ra rồi =v=.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui