**
Đám người vây quanh cửa bên kia nhìn thấy cửa lớn mở ra, đều hưng phấn vô cùng, nhìn chằm chằm hai người chạy ra.
Trước tiếng ồn ào của mọi người, Phong Dịch Tu một tay giữ chặt cổ tay Diệp Thiên Tình, kéo cô dừng bước.
Trên mặt Diệp Thiên Tình đều là nước mắt, không dám quay đầu lại nhìn anh, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy cô lại sợ hãi, liều mạng muốn tránh thoát anh.
"Bảo bảo." Anh hít sâu một hơi, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra nhưng lại nhất thời nghẹn lời.
Những cô gái ở gần cửa vốn hưng phấn không chịu nổi, nghe được hai chữ này đều sợ ngây người.
Nhược Tiểu Nha đuổi theo phía sau thật sự không nghĩ tới tình thế lại biến thành như vậy, sợ ngây người.
Hiện tại toàn bộ đại sảnh, ngay cả người ở ngoài cửa cũng nghe được hai chữ kia rất rõ ràng a!
Dưới ánh mắt của mọi người, Phong Dịch Tu rốt cuộc cũng nắm lấy cô, kéo cô vào lòng, hít một hơi thật sâu.
"Bảo bảo, đều là anh không tốt, đều là anh không tốt......" Anh lặp đi lặp lại, vội vàng xin lỗi, "Đều do anh, là vấn đề của anh, anh muốn kích thích em một lần, muốn cho em chủ động tìm anh một lần, chủ động để ý anh một lần, cho nên mới sẽ cố ý làm như vậy......"
Là chính anh cành mẹ đẻ cành con, kỳ thật cho dù người anh chọn cả đời vẫn có tính cách như vậy thì anh cũng vẫn cam nguyện không oán không hối mà chờ.
Hơn nữa lúc cô vừa mới đi, toàn bộ đầu óc anh đều là suy nghĩ như vậy.
—— Cho dù cô vĩnh viễn không muốn gả cho anh, anh cũng cam nguyện không có danh phận đi cùng.
"Mấy ngày nay anh thật sự muốn phát điên rồi, anh cố ý đối với em lãnh đạm.
Anh thực sự, anh thực sự..."
Người bình thường luôn luôn bình tĩnh lý trí, lúc này nói năng lộn xộn, gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt, chỉ biết ôm tâm can bảo bối của anh mà dỗ dành xin lỗi.
Nhiều ngày như vậy, thẳng đến lúc này, Diệp Thiên Tình rốt cục mới cảm thấy ôm ấp của anh là chân thật, chôn ở trong ngực anh mông lung nghe anh nói chuyện, chỉ biết không ngừng rơi nước mắt.
Cô biết bây giờ mình thật sự rất buồn cười, nhạt nhẽo như anh, hai người không thể sống tốt, tra tấn lẫn nhau hoàn toàn dựa theo tình tiết của ngôn tình, ở trước mặt nhiều người lại có thể diễn ra một tiết mục dở khóc dở cười như vậy.
Cô biết hẳn là có rất nhiều người hôm nay đã biết quan hệ của cô và anh, một truyền mười, mười truyền trăm, về sau có thể sẽ có càng nhiều người biết, cô khiêm tốn như vậy, là bạn đời của anh.
Truyện Trinh Thám
"Là anh ngu ngốc, là vấn đề của anh..." Anh cúi đầu không ngừng hôn lên trán cô, "Thực xin lỗi, bảo bảo, thật sự xin lỗi để em chịu đựng những thứ này..."
"Anh..." Cô đột nhiên đưa tay đẩy đẩy anh, ý bảo anh buông ra.
"Anh cái gì?" Anh vội vội vàng vàng hỏi.
Mặt cô càng ngày càng đỏ, nghẹn nửa ngày cũng không mở miệng được.
"Em...!Mẹ em...!Ngày hôm qua, ngày hôm qua đã đưa sổ hộ khẩu cho em.
"Một lát sau, cô thật vất vả, cúi đầu ấp úng nói hoàn chỉnh.
Phong Dịch Tu nghe được ngẩn ra, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, lập tức ôm cô từ trên mặt đất lên.
Cô ấy, cô ấy đang cầu hôn anh à?
"Bảo bảo, em nguyện ý gả cho anh sao?!" Niềm vui sướng trên gương mặt anh cũng sắp tràn ra, "Anh đã chuẩn bị từ rất sớm, chiếc nhẫn ở trong ngăn kéo căn hộ, bây giờ em về đó với anh rồi chúng ta sẽ đi đăng ký ngay lập tức, được chứ?......!Ừm, còn có hôn lễ, anh cũng đã chuẩn bị tốt từ sớm, chúng ta đi Italy hưởng tuần trăng mật......"
"À không đúng..." Anh vội vàng đặt cô xuống đất, thật cẩn thận ôm lấy cô, "Anh muốn đưa em đến bệnh viện kiểm tra trước, nghỉ lễ tháng này của em có phải chưa đến không? Em bé của chúng ta...!Có thể đã ở trong bụng em..."
Lần trước ở trong xe, anh đã sớm có dự tính.
Anh tuấn nam nhân cười đến mi mắt cong cong, câu nói hỗn loạn, nào có ngày thường nửa phần bình tĩnh đạm nhiên?
Nam nhân anh tuấn cười đến mặt mày cong cong, câu nói hỗn loạn, nào có nửa phần bình tĩnh lạnh nhạt ngày thường?
"Bảo bảo," anh nói một lúc, đột nhiên dừng lại, "Thật sự đã sẵn sàng, để gả cho anh sao?"
Anh thật sự không còn cách nào để tiếp nhận sự từ chối của cô một lần nữa.
Diệp Thiên Tình nhìn ánh mắt chờ mong của anh, nửa ngày, đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
Có lẽ sau đó, còn có rất nhiều chuyện chờ cô, chờ cô đứng ra xử lý, đi đối mặt.
Nhưng nhiều năm đã trôi qua, anh vì cô làm nhiều như vậy, thủy chung như một đem cô đặt ở vị trí bình đẳng với anh, thật tâm thành ý mà chờ cô lâu như vậy.
Trên thế giới này, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai, có thể đối với người có tính tình như cô có loại kiên nhẫn này.
Vì vậy, cô sẵn sàng sử dụng lòng can đảm của mình để chấp nhận những ánh mắt và nói với anh rằng cô xứng đáng với sự cam nguyện của anh.
Mọi cô gái đều xứng đáng được yêu thương bởi một người như vậy.
Anh ấy dạy bạn tin tưởng, dạy bạn bao dung, dạy bạn trưởng thành...!Quan trọng nhất, anh ấy sẵn sàng đặt bạn ở một vị trí bình đẳng hoặc thậm chí cao hơn với chính mình và hy vọng bạn sẽ ở bên cạnh anh ấy với tư cách này.
Cam tâm tình nguyện, cùng em giai lão.
( xong).